Lục Chân Nghi lần đầu tiên chăm chú trao đổi với Elsa.
Từ khi tận thế tới nay, cô vẫn luôn lo âu, sợ hãi, bận rộn, suy tư, không có thời gian quan tâm tới thú cưng của mình, hàng ngày chỉ cho nó ăn, khi nó làm nũng muốn ôm hoặc không nửa đêm rên rỉ nhớ mẹ thì ôm nó.
Kỳ thật chó và con người có thể giao tiếp nhiều hơn.
Chúng nó dùng ánh mắt để nói chuyện, cũng có thể nghe hiểu không ít khẩu lệnh, biết biểu đạt cả tâm trạng.
Nhưng khi Lục Chân Nghi tập trung trao đổi cùng Elsa thì đột nhiên cảm thấy có chút là lạ.
Cô cảm thấy tinh thần mình giống như một luồng sức mạnh chậm rãi kéo dài vươn về phía Elsa.
Đây đương nhiên chỉ là một cách nói so sánh.
Giống như khi còn nhỏ cô đọc sách luôn nhớ rất nhanh, nói là chỉ cần đọc qua sẽ không quên cũng không quá đáng. Vì thế có người nói cô thiên phú dị bẩm, trời sinh trí nhớ siêu tốt, cũng có người hỏi cô kinh nghiệm làm thế nào để nhớ được.
Lúc ấy cô nói: Phải cảm giác từng chữ từng câu giống như in vào trong lòng.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là trạng thái tập trung cao độ mà thôi.
Trạng thái này nói thần kỳ thì chưa tới, nhưng quả thật có chút khó giải thích.
Hiện giờ Lục Chân Nghi nghĩ, có lẽ sức mạnh tinh thần của cô khá mạnh.
Đây là lần đầu tiên cô có thể cảm nhận sức mạnh tinh thần của mình vươn ra.
Vì thế cô càng tập trung hơn, giống như dùng sức mạnh tinh thần bao bọc lấy Elsa.
Xung quanh Elsa như có một lớp vỏ hoặc là màng vô hình, chặn tinh thần của cô ở bên ngoài.
Lục Chân Nghi càng thêm hiếu kỳ.
Cô chậm rãi cọ sát, chậm rãi thẩm thấu.
Có lẽ vì Elsa là thú cưng của cô, toàn tâm toàn ý với cô nên không phản kích.
Cô dần dần cọ xát lớp màng kia càng ngày càng mỏng, cuối cùng cũng thấm vào, tiếp xúc đến một thứ ấm áp, nho nhỏ.
Cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời.
Giống như một viên khí thể ấm áp, có điều lại dày hơn khí thể, nhưng không phải chất lỏng hay cái gì khác.
Nói là ấm áp thì kỳ thực tinh thần không có xúc giác, nhưng cô lại cảm nhận được thứ kia vô cùng ấm.
Tinh thần cũng không có màu sắc, nhưng cô cảm thấy nó là màu cam ấm áp, lóe sáng, tràn đầy sức sống. Trong đó lại trộn lẫn màu tím xinh đẹp. Có lẽ không phải nhiều màu mà chỉ là điểm tô, không, là trộn lẫn trong đó, tràn ngập sức mạnh, nhưng số lượng không nhiều.
Lóe sáng, mạnh mẽ, vô cùng xinh đẹp.
Tần Thẩm đột nhiên khẽ đẩy vai cô một cái: “Chân Nghi, em làm sao vậy? Sao cứ ngẩn ra thế?”
Tinh thần vươn ra của Lục Chân Nghi đột nhiên rút về.
Tất cả trạng thái đều biến mất.
Cô vô cùng tức giận, nhưng lại không thể với nổi giận Tần Thẩm, dù sao Tần Thẩm cũng chỉ lo lắng cho cô chứ không biết đang xảy ra chuyện gì.
Cô muốn nói cho anh nhưng chính bản thân cô cũng không rõ đây là ảo giác hay là thứ gì khác.
Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Không chỉ là thân thể đau nhức sau khi ân ái mà còn có tinh thần, giống như liên tục thức trắng mấy đêm.
Cô nhắm mắt lại, gần như lập tức ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng hình như còn nghe được Tần Thẩm cười khẽ, lại bị anh nhéo mũi một cái.
Sau đó cô liền chìm vào mộng đẹp ngọt ngào, không biết trời đất gì nữa.
Ngày hôm sau Lục Chân Nghi tỉnh lại thì đã là mười một giờ trưa.
Cô thế mà lại ngủ cả một buổi sáng!
Hơn nữa cô lại vẫn mệt mỏi, cả người rã rời.
Tần Thẩm đã sớm rời giường, không ở bên cạnh.
Cô thay quần áo, lười biếng xuống tầng, mọi người đều ở trong phòng khách, có nói chuyện, có chơi (đương nhiên là bạn nhỏ Đổng Tu), có tự làm chuyện của mình.
Thần kỳ nhất là Ngô Tĩnh San đã khỏi hoàn toàn, ăn mặc nghiêm chỉnh ngồi trên trên ghế tám chuyện với Thẩm Hoành Hoan.
Nhìn cô từ trên tầng đi xuống mọi người đều ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó cùng không hẹn mà liếc Tần Thẩm, nở nụ cười hoặc mập mờ hoặc chợt hiểu.
Ánh mắt Thẩm Hoành Hoan là sáng nhất, lộ liễu tỏ vẻ: lão Đại, thật lợi hại!
Tần Thẩm trả lại cho anh ta một ánh mắt đắc ý khó phát hiện.
Lục Chân Nghi xấu hổ muốn chết!
Hiển nhiên, tất cả mọi người trong phòng này, bao gồm cả Tần Thẩm đều cảm thấy cô ngủ dậy muộn, dáng vẻ còn mệt mỏi như vậy là bởi vì tối qua bị Tần Thẩm giày vò…
Chết tiệt!
Lục Chân Nghi cũng không thể nói: Không phải do bị giày vò trên giường. Là do trao đổi tinh thần với Elsa quá mệt thôi!
Cô đành phải đen mặt, xuống tầng ngồi bên cạnh Ngô Tĩnh San, chuẩn bị ăn cơm.
“Thế nào rồi, San San?” Lục Chân Nghi cười trêu ghẹo Ngô Tĩnh San, “Ngày hôm qua không phải còn bịn rịn như trăn trối, hôm nay đã lại vui vẻ rồi?”
Ngô Tĩnh San đánh vào vai cô một cái, “Dám cười nhạo bệnh nhân bệnh nặng mới khỏi, lương tâm của cậu đâu rồi hả?”
“Đánh ân nhân vào sinh ra tử vì cậu, lương tâm của cậu đâu rồi?”
Vợ Đổng Văn Triết – Giả Vân Ảnh đã có thể uống chút nước cơm, sữa bột, còn ăn chút bánh mì, vẫn đang nằm trong phòng cho khách. Lục Chân Nghi vào thăm cô ấy, Đổng Tu đang dính lấy mẹ kể công, chắc cũng đã kể suốt cả buổi sáng. Mẹ thằng bé mệt mỏi nhưng vẫn khen ngợi:
…..
“Đúng, Tiểu Nhất Hưu thật lợi hại.”
…..
“Đúng thế, lúc ấy mẹ thật sự thoải mái, một tẹo đã hết đau rồi.”
…..
“Đúng, dây leo của con rất đẹp, còn đẹp hơn cả tường vi!”
…..
“Đúng, mẹ cũng thấy con có thể cứu thế giới…”
…..
Đổng Tu càng nghe mẹ khen càng cảm thấy hứng khởi.
Giả Vân Ảnh nhìn thấy Lục Chân Nghi vội vàng nói cảm ơn. Lục Chân Nghi cười nói không khách khí, lại hỏi cô ấy có cần gì hay không, hai người khách khí một lát, Lục Chân Nghi bị gọi vào phòng khách ăn cơm.
Đương nhiên là cơm trưa.
Cơm trưa lại vẫn có thịt Tinh Tinh.
Giả Vân Ảnh cũng nhận được cơm bệnh nhân của mình: Canh thịt Tinh Tinh.
“Mau ăn chút thịt Tinh Tinh bồi bổ.” Lục Chân Nghi cười gắp cho Ngô Tĩnh San một miếng. “Đồ hiếm đấy.”
Lại trêu chọc cô ấy: “Ngày hôm qua là thịt Châm Ngư, hôm nay có thịt Tinh Tinh, bạn Ngô Tĩnh San, ngay cả Thuận Phong cũng không có ưu đãi này đâu…”
[Chú thích: Thuận Phong là tên 1 nhà hàng]
Ngô Tĩnh San ăn một miếng, cau mày.
Vũ Tiêu hỏi cô: “Ăn ngon không?” Vẻ mặt dịu dàng chân.
Cơm trưa hôm nay là anh ta làm.
Ngô Tĩnh San trái lương tâm nói: “Ăn… Ngon lắm.”
Lục Chân Nghi phì cười: “Từ nay về sau, mơ ước của cậu là ăn thịt tất cả quái thú trong Sơn Hải Kinh.”
Ngô Tĩnh San lườm cô: “Vậy mơ ước của cậu thì sao? Chẳng lẽ là vẽ lại toàn bộ bản đồ Sơn Hải Kinh?”
Lục Chân Nghi bị gợi lên sự lo lắng cho cha mẹ, hiện giờ địa hình phức tạp, hoàn toàn thay đổi, không thể nào tới thành phố Lộc Minh vốn chỉ cần mười tiếng đi ô tô là tới như trước nữa, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đi tìm cha mẹ?
Nụ cười của cô tắt dần.
Đám Vũ Tiêu gần đây cũng thường tới doanh cứu trợ trao đổi, đã biết đợt thiên tai lần này có tính toàn quốc, thậm chí là toàn cầu, trong thành phố tuyệt đối không phải nơi có tình huống tệ nhất, cho nên, không thể trông cậy vào bất kỳ viện trợ từ bên ngoài nào.
Trừ bỏ những trường hợp như lão Quách, gần như không ai không lo lắng cho người thân ở xa.
Không khí vốn thoải mái chợt trở nên nặng nề.
Tần Thẩm nói: “Chúng ta thu xếp tới doanh cứu trợ đi. Một là tin tức trao đổi nhanh chóng, hai là an toàn cao hơn.”
Lục Chân Nghi liếc nhìn lồng chim trong phòng khách, chim đầu rìu đang ở bên trong nhảy lên nhảy xuống: “Elsa và chim đầu rìu làm thế nào?”
Đây cũng là vấn đề.
Doanh cứu trợ không cho phép mang thú cưng.
Vấn đề này không ai trả lời được.
Ngô Tĩnh San cân nhắc: “Chúng ta xem có thể thử vận dụng quan hệ không?”
Đổng Văn Triết nói: “Bộ đội Xương Bình tôi có quen biết mấy người, hay là buổi chiều để tôi đi xem thử xem có thể liên hệ được không.”
Tần Thẩm nói: “Được, anh có thể nói cho bọn họ biết chúng ta có bốn người có dị năng, hiện giờ bộ đội rất cần những người có dị năng.” Lại đưa thêm một miếng Châm Ngư lớn: “Cái này cũng có thể mang cho bọn họ.”
Nay và trước đây không giống nhau, trước đây ít người mới là tốt.
Buổi chiều, Đổng Văn Triết tới doanh cứu trợ, lão Quách cũng đi cùng, một là để khỏi lạc đường, hai là đề phòng trên đường gặp nguy hiểm.
Trời gần tối bọn họ mới trở về, mang đến một tin tốt: “Tôi tìm được một người bạn, hiện giờ vẫn có chút quyền lực, bọn họ rất hoan nghênh người có dị năng gia nhập, về phần thú cưng có thể coi như phúc lợi dành cho người có dị năng, châm chước cho vào.”
Còn nói: “Bọn họ nghe về tác dụng của Châm Ngư, ban đầu còn không tin, nhưng vẫn cho đi thử nghiệm. Kết quả đương nhiên là thành công, nói vô cùng cảm ơn chúng ta, phải khen thưởng cho nhóm chúng ta.”
Thẩm Hoành Hoan đột nhiên có chút do dự, nói: “Chúng ta… Chúng ta sẽ không bị đưa đi giải phẫu chứ?”
Đổng Văn Triết nghe xong liền bật cười, anh ta tháo kính xuống, dùng khăn lau kính lau sạch hơi nước trên mắt kính, sau đó nói: “Kỳ thật ban đầu tôi cũng rất lo lắng, từ lúc Tiểu Tu có sức mạnh tôi chỉ lo chuyện này. Nhưng Tiểu Tần nói không sai, hiện giờ người có khả năng đặc biệt cũng không ít.”
Anh ta nói tiếp: “Người bạn đó của tôi cũng nói, doanh cứu trợ Xương Bình có sáu trăm ngàn người, là doanh đông nhất thành phố, số lượng người có dị năng cũng là nhiều nhất, hiện giờ có hơn hai trăm.”
Lục Chân Nghi tính, sáu trăm ngàn người mới hai trăm người có dị năng, thì tức là một phần ba nghìn, quả thực không quá nhiều.
Tần Thẩm hỏi: “Các doanh khác thì sao?”
“Các doanh khác tổng cộng có hơn một triệu ba trăm người, nhưng cộng lại lại chỉ có chưa tới hai trăm người có dị năng.”
Lục Chân Nghi kinh ngạc, vậy thì cộng hết lại chia đều, tỷ lệ này chỉ còn một phần năm nghìn.
Tần Thẩm gật đầu: “Về sau có thể sẽ nhiều hơn.”
Thẩm Hoành Hoan tỏ vẻ đồng ý, trong tiểu thuyết tận thế, người có dị năng cũng dần dần mới xuất hiện.
Đổng Văn Triết tổng kết: “Tôi đã bắt anh ta hứa. Anh ta nói, người có dị năng phối hợp nghiên cứu, nhiều nhất chỉ là kiểm tra thân thể định kỳ, khi cần thì hiến chút tóc với máu, giải phẫu gì đó toàn là lời đồn linh tinh, tuyệt đối sẽ không xảy ra.”