Cái gì đến thì sẽ đến, người nên đối mặt thì dù có như thế nào cũng trốn không thoát. Tô Nhan trong hai tuần qua thực sự rất lo lắng, mỗi ngày đều cắn móng tay nhìn lịch, liền ngóng trông có hay không kỳ tích xuất hiện làm cho thời gian dừng lại. Đáng tiếc loại kỳ tích này nọ vĩnh viễn sẽ chỉ xuất hiện ở trong ảo tưởng của người nào đó, ngày cứ dựa theo nguyên tắc mà đi qua. Con người càng mong chờ thời gian chậm lại một chút hoặc muốn thời gian dừng lại thì lại càng cảm thấy thời gian đi qua quá nhanh, trong khi Tô Nhan đang tâm hoảng ý loạn thì đã trôi qua hai tuần.

“Tớ muốn chết, tớ muốn chết. Sở Sở, cậu tới đem tớ đi đi.” Cả người Tô Nhan nằm ở trên giường, ngày mai cô sẽ phải đi gặp cha mẹ chồng nên đang kêu gào với Lăng Sở Sở ở đầu kia điện thoại mong được giúp đỡ, hy vọng đối phương có thể lao tới pháp trường giải cứu kẻ tử tù đáng thương này.

“Không phải là gặp cha mẹ chồng thôi sao? Có cái gì mà muốn chết chứ? Tô Nhan, tớ nói cho cậu biết, trăm ngàn lần biểu hiện cho tốt vào đừng để tớ đây mất mặt.” Một bên cắn hạt dưa, kiểu chân bắt chéo, Lăng Sở Sở tiếp tục công việc giáo dục của mình.

“Huhu, tớ không cần gặp.” Tô Nhan ở trên giường quay cuồng, hiện tạ quả thực giống như muốn sống cũng không được.

Lăng Sở Sở không nói gì, “Không cần cũng phải gặp, Hứa Triết Quân không phải đã an bài tốt rồi sao? Chẳng lẽ cậu chưa lâm trận đã lùi bước rồi sao?”

Tô Nhan trầm mặc, ngẩng đầu 45 độ nhìn bóng đèn huỳnh quang kia mà ưu thương, “Đừng nhắc đến tên hỗn đản đó nữa.”

Nghĩ đến tối hôm qua Hứa Triết Quân gọi điện thoại cho mình, nói muốn nhờ cô khai thông tư tưởng cho Tô Nhan, Lăng Sở Sở nhịn không được nhếch môi cười, trong lòng lại vui mừng mà nói, “Đừng kêu nữa, ngày mai nhớ rõ phải ngoan ngoãn một chút, phải biểu hiện cho tốt, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.”

Tô Nhan bĩu môi, “Vậy cậu lần đầu tiên đi gặp cha mẹ Tiểu Phong thì thế nào?”

Lăng Sở Sở hé miệng cười, “cái đó còn phải nói sao? Đương nhiên qua cửa chứ sao, cha mẹ Lâm Phong đều rất thích tớ.”

Nghĩ đến tính cách luôn vui vẻ của Lăng Sở Sở, Tô Nhan lại càng hậm hực hơn. Sở Sở như vậy tự nhiên có nhiều người thích cũng không thành vấn đề nhưng cô thì sao? Nếu ngày mai gặp cô rồi, cha mẹ Hứa Triết Quân không muốn thấy cô nữa thì cô phải làm sao bây giờ?

“Sở Sở, nếu cha mẹ A Quân không thích tớ thì làm sao bây giờ?” Tô Nhan rút cuộc nhịn không được, đem vấn đề mà cô lo lắng nhất hỏi ra.

“Tớ biết cậu đang lo lắng vấn đề này.” Lăng Sở Sở ngồi thẳng thân mình, còn thật sự vì Tô Nhan mà nói rõ ràng ra, “Kỳ thật cậu hoàn toàn không cần lo lắng, cậu quên rồi sao? Trước khi Hứa Triết Quân đi du học có đưa cho cậu cái vòng tay kia, đó là mẹ của cậu ta tặng cho cậu, không phải nói rằng là tặng cho con dâu tương lai sao? Cho nên mới nói bọn họ đã sớm chấp nhận cậu. Cậu là đang ở đây lo lắng vớ vẩn.”

“Nhưng là hai người họ chưa gặp qua tớ? Nếu gặp rồi mà không thích, muốn chúng ta chia tay thì làm thế nào bây giờ?”

Lăng Sở Sở co giật khóe miệng, cảm thấy một trận đau đầu, nha đầu kia bắt đầu để tâm đến những chuyện vụn vặt, “Cậu yên tâm, cho dù không thích, Hứa Triết Quân cũng sẽ không chia tay với cậu. Cho dù cậu muốn hắn chia tay cũng không có khả năng đâu. Cậu đời này đều nằm trong lòng bàn tay hắn, không thể nào thoát ra được nữa. Cho nên chia tay hay cái gì đó, hoàn toàn không cần lo lắng. Cậu muốn lo lắng thì không bằng lo lắng nếu cậu đem chuyện này nói cho hắn thì hắn sẽ xử cho cậu thế nào kia kìa.”

Bị Lăng Sở Sở nói đến trợn mắt há hốc mồm, Tô Nhan ngồi xổm xuống bên giường, “Các cậu nói nếu ta nghĩ chia tay thì mới có thể sao?”

“Tớ khuyên cậu nghĩ cũng đừng nghĩ…” Lăng Sở Sở nhịn không được mà nói.

“Vì sao?Không chừng ngày nào đó tớ gặp được người nào đó rồi đi theo người đó thì làm sao?”

Lăng Sở Sở vỗ trán, nhìn trời không biết nói gì, nha đầu kia quả nhiên yêu rồi vẫn suy nghĩ miên man. Lăng Sở Sở chỉ có thể bất đắc dĩ nói, “Nếu cậu không muốn bị Hứa Triết Quân ép buộc ba ngày ba đêm không xuống giường được thì cậu cứ tiếp tục ở đó mà suy nghĩ về vấn đề này đi.”

Tô Nhan đỏ mặt lên, “Đừng nói bừa.”

Lăng Sở Sở chế nhạo nói, “Tớ đây nói thế vẫn là nhẹ rồi. Nếu như bị Hứa Triết Quân biết còn không chừng ép buộc cậu như thế nào đâu?”

Tô Nhan chỉ cảm thấy sau lưng một trận lành lạnh la dần lên, run run một chút, “Quên đi, không nghĩ, không nghĩ nữa.”

“Tốt lắm, cũng đã đến 12h rồi, cậu lại không ngủ được rồi để ngày mai mang hai đôi mắt gấu trúc đi gặp cha mẹ chồng đi.”

“Đã biết, đã biết. Tớ đi ngủ đây, ngủ ngon.” Tô Nhan bĩu môi, tắt điện thoại.

Dù là ngày hôm qua tắt điện thoại liền đi ngủ ngay lập tức nhưng ngày hôm sau ngủ dậy, Tô Nhan vẫn thấy được hai mắt gấu trúc ở trên khuôn mặt mình. Bất quá thế cũng tốt, đỏ chỉ chuyện nhỏ thôi, dùng một chút phấn thoa lên sẽ không thấy nữa.

Ăn mặc chỉnh tề rồi ăn điểm tâm xong, Tô Nhan đứng ngồi không yên trên sô pha chờ Hứa Triết Quân tới đón.

“Xem con cứ như là đi chết vậy, sợ cái gì? Đến đây, uống chén trà cho bình tĩnh lại nào.” Tô đại nương cầm chén trà trong tay đặt trong tay Tô Nhan, nhìn con gái khẩn trương đến nỗi cả nói cũng không nên lời như vậy. Tô đại nương ngồi vào bên người Tô Nhan, vỗ vỗ bả vai của cô, cười nói, “Đừng sợ, không có gì phải sợ. Con gái của mẹ ngoan ngoãn như vậy, hiền lành như vậy ai lại không thích chứ?”

“Cho dù không thích cũng không quan hệ, cùng lắm thì đổi người khác là được mà. Trên đời này cóc bốn chân khó tìm, đàn ông hai chân tìm khắp nơi đều có, còn sợ không gả được sao?”

Vốn nghe lời của mẹ mình, Tô Nhan còn cảm giác rất uất ức nhưng lại nói được câu nói cuối cùng kia, đầu Tô Nhan liền đầy hắc tuyết. Mẹ cô không hổ danh là mẹ, giải thích quả nhiên cũng hợp với phong thủy mới ghê. Nhưng… nếu mẹ biết con gái của mình đã bị yêu nghiệt vô lương kia ăn đến tận xương tủy thì…

Nghĩ đến đây, Tô Nhan theo bản năng run run một chút, khả năng cô nghĩ cũng không dám nghĩ. Dù sao nếu thực đã biết, đừng nói là Hứa Triết Quân, ngay cả cô cũng chạy trời không khỏi nắng, có khi kêu sinh tử cũng không chừng.

Thật vất vả mới đến thời điểm Hứa Triết Quân tới đón, Tô Nhan cọ xát đi xuống lầu. Nhìn thấy Hứa Triết Quân, phản ứng đầu tiên của Tô Nhan chính là ai oán trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, oán khi cơ hồ mau chóng hình thành rồi.

Hứa Triết Quân cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, chính là sờ đầu cô, mỉm cười nói, “Đừng khẩn trương, không có việc gì đâu.”

Có thể không đi không? Tô Nhan tội nghiệp nhìn Hứa Triết Quân, dùng ánh mắt hỏi.

Em cảm thấy có khả năng sao? Khóe môi Hứa Triết Quân nhếch lên, cười tủm tỉm nhìn cô.

Tô Nhan tuyệt vọng, đành phải ủ rũ theo Hứa Triết Quân hứng Kim Hoa Quế Viên mà đi tới. Quên đi, muốn một phát đòi mạng cũng được, chết sớm siêu sinh sớm. Tô Nhan vâng lời phá bình nguyên tắc thường ngực, áp lực trong nháy mắt nhỏ đi không ít.

“A Nhan đừng lo lắng, bọn họ đều rất thích em. Hơn nữa mặc kệ thế nào anh đều sẽ không buông tay em ra.” Đi tới cửa, gặp Tô Nhan lại khẩn trương lẫn khiếp đảm, Hứa Triết Quân hôn lên trán của cô, an ủi mà nói.

Tô Nhan đưa hai tay vỗ vỗ hai má, gật gật đầu mà nói, “Cố lên.”

Hứa Triết Quân bị hành động giống như ra chiến trường của cô làm cho tức cười, “Chuẩn bị tốt chưa?”

“Vâng, tốt lắm, đi thôi.” Tô Nhan vô tâm tình lý hiểu được biểu tình cười nhạo của Hứa Triết Quân, gật đầu nói.

“Đây là Tô Nhan sao? Đến đây nào, đến đây, mau vào đi cháu.” Cửa vừa mở ra, Tô Nhan đã bị Viên Lộc kéo vào cửa, “Dì là mẹ của A Quân, cháu có thể gọi ta là dì Viên.”

“Cháu chào di Viên.” Tô Nhan lập tức lên tiếng chào, cười điệm đạm.

Viên Lộc cười tủm tỉm mà dẫn dắt Tô Nhan vào phòng khách, chỉ vào Hứa Phàm đang đọc báo trên sô pha, “Đây là chú Hứa.”

Tô Nhan biết nghe lời nên lại liên tục lên tiếng, “Cháu chào chú Hứa.”

“Được, được.” Hứa Phàm nhìn Tô Nhan, nhìn đến con mìn đứng ở sau cô bé thì cười cười nói, “Đừng đứng đó nữa, ngồi đi.”

Tô Nhan trước khi chưa gặp hai người lớn trong nhà Hứa Triết Quân thì khẩn trương cùng lo lắng, vừa thấy đã muốn che mặt nhưng loại cảm xúc lo lắng khẩn trương này lập tức bị Tô Nhan vứt cách xa vạn dặm ở ngoài. Huống chi Viên Lộc cùng Hứa Phàm đều là người rất hiền lành, Tô Nhan thấy tự nhiên không có cảm giác khẩn trương nữa. Đặc biệt đối với Viên Lộc, đối với Tô Nhan rất thân thiết, vẫn lôi kéo tay Tô Nhan qua nói chuyện, còn liếp tiếp hỏi Tô Nhan xem Hứa Triết Quân bình thường đối với cô có tốt không, có khi dễ cô trong nhiều vấn đề hay không?

Ăn cơm trưa xong, Viên Lộc kéo Hứa Triết Quân đang chuẩn bị đưa Tô Nhan về, dặn dò nói, “Cô con dâu này mẹ thích, lại nhu thuận đáng yêu, tính cách cũng không phản đối, nói chuyện cũng rất hợp với mẹ. Con nên nắm cho chặt, trăm ngàn lần đừng bị người khác đoạt đi nha.”

Hứa Triết Quân hé miệng cười, còn chưa nói gì liền bị mẹ mình bắt lấy mà nói, “Không được, vẫn làm sớm cưới về nhà một chút. Sớm tìm ngày lành, nhanh chóng hẹn gặp mặt cha mẹ Tô Nhan sớm một chút, sớm đem chút sự tình này nói sớm một chút.”

“Vâng.” Hứa Triết Quân vỗ vỗ bải vai mẹ mình cười nói, “Mẹ yên tâm đi.”

Tay hắn đã nắm thì nha đầu kia tuyệt đối sẽ không để cho người khác cướp đi. Nhưng xem ra phải sớm chút lấy về nhà thì mới có thể càng an tâm hơn.

Nghiêng đầu, Hứa Triết Quân cười tủm tỉm nhìn Tô Nhan rồi hỏi, “A Nhan, em đoán xem mẹ anh vừa mới kéo anh ra nói cái gì?”

Tô Nhan đang men theo bờ đá nhỏ, cẩn thận duy trì cân bằng để không cho chính mình ngã xuống, nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Hứa Triết Quân, Tô Nha bắt đầu mếu máo, “Anh làm sao mà biết?”

Đỡ lấy Tô Nhan thiếu chút nữa té xuống, Hứa Triết Quân nhếch miệng cười, “Mẹ anh nói sớm chút đem em cưới về nhà.”

Nghe xong lời này, Tô Nhan không biết là kích động hay bị dọa nữa, không cẩn thận liền rớt xuống.

“Xem em kìa, nghe được mẹ anh nói nhanh chóng cưới em về nhà thì em liền kích động thành như vậy sao?” Hứa Triết Quân híp mắt, vẻ mặt cười xấu xa.

Tô Nhan đen mặt, người này lại bắt đầu bẻ cong suy nghĩ của cô. Nhưng mà Tô Nhan quyệt miệng, đánh giá Hứa Triết Quân cao thấp một phen, lắc lắc ngón tay rồi nói, “Hừ, anh nói cưới liền cưới sao? Em cũng không nói muốn gả cho anh.”

Đôi mắt của Hứa Triết Quân thâm đen như mực, bắt đầu hiện lên vài phần nguy hiểm, kéo lấy cổ áo Tô Nhan rồi cười hỏi, “Không lấy anh làm chồng thì em còn muốn gả cho ai hử?”

“Hừ, em yêu ai thì liền gả cho người đó, anh quản được sao? Cóc bốn chân khó tìm, đàn ông hai chân khắp nơi đều có, em còn sợ gả không được sao?” Tô Nhan khẽ cắn môi, kiên cường nói. Trực tiếp những lời Tô đại nương nói sáng nay cùng mình đem ra dùng.

“Phải không? Anh không quản được sao?” Ánh mắt Hứa Triết Quân trầm xuống, môi khẽ nhếch lên, lộ ra một vẻ mặt tươi cười đẹp mắt, “Vốn đang nghĩ để em suy nghĩ một thời gian, hiện tại xem ra… Với tâm tư này của em, không sớm chút đem em buộc về nhà thì thật đúng là không yên tĩnh thật.”

Tô Nhan ngẩn ra, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị Hứa Triết Quân lôi kéo hướng trong nhà mình mà đi tới.

“Sao lại đi nhanh như vậy?” Hứa Triết Quân cũng không bởi vì lời nói oán giận của Tô Nhan mà đi chậm lại.

“Làm sao ư? Anh đây không phải vội vã tới cửa cầu hôn sao?” Hứa Triết Quân quay đầu lại, đối với Tô Nhan cười. Sự tươi cười ôn như lại nguy hiểm kia làm cho Tô Nhan giật mình. Xong rồi, cô đã chọc giận yêu nghiệt thật rồi…

Tuy rằng trong lòng có chút run sợ nhưng là nhất thời nghĩ tới nhiều năm như vậy vẫn bị đại yêu nghiệt Hứa Triết Quân này áp bức, nếu cứ nhịn xuống như vậy thì… Giống như Lăng Sở Sở đã từng nói vậy, cô đời này đều không thể nào mà xoay người nữa. Nếu bỏ qua chuyện cầu hôn này, cứ đơn giản như vậy mà để Hứa Triết Quân cưới về nhà thì cô thật sự đời này cũng không thể xoay được người nữa rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Nhan lại càng tăng thêm can đảm, vì chính bản thân mình ngày mai, vì thế phải phán kháng lại áp bức. Cô muốn khởi nghĩa nha.

“Anh cho rằng chỉ cần anh cầu hôn thì nhất định sẽ được sao? Hừ, em sẽ không đem chính bản thân mình tùy tiện gả cho anh như vậy.” Căn chặt răng, lá gan của Tô Nhan càng ngày càng lớn hơn.

Lần này Hứa Triết Quân thật sự đã dừng lại, xoay người nhìn Tô Nhan, hơi hơi nhíu mày, tự tin 10 phần mà hỏi lại cô, “Em làm sao biết được anh sẽ không làm được? Bác trai bác gái rất vừa lòng đối với anh.”

Tô Nhan nhất thời nghẹn họng, có điểm bất đắc dĩ. Dựa theo sự yêu thích cũng như vừa lòng của nhị vị Tô gia, thằng nhãi này nếu đứng đắn tới cửa cầu hôn, khẳng định có thể thành. Người này chỉ biết tới cửa cầu hôn,, cũng không biết việc cầu hôn này ra sao? Quyệt miệng, Tô Nhan mất hứng tránh khỏi tay của Hứa Triết Quân, “Không lấy, không lấy chồng.Cho dù cha mẹ em có đồng ý, em cũng không đồng ý đâu.”

“Sinh mệnh của em là do cha mẹ đưa đến, lời cha mẹ em phải nghe, chỉ cần cha mẹ em đồng ý thì chờ anh đưa sính lễ sang, em không gả cũng phải gả, không lấy chồng cũng phải gả.” Hứa Triết Quân mân miệng, đáy mắt xẹt qua một tia trêu đùa, chứa đựng nụ cười nhưng vẫn cứng rắn nói.

“Hứa Triết Quân, anh vô lại.” Nghe xong lời này, Tô Nhan dậm chân, bên miệng đã vô cùng ủy khuất, giọng căm hận mà nói.

Hứa Triết Quân nhếch khóe môi, vươn tay để lên đầu Tô Nhan, khẽ cười, “Ừ, anh vô lại.”

“Anh là tên đại vô lại.” cảm giác chưa hết giận, Tô Nhan lại nói.

“Uh, anh là tên đại vô lại.” Hứa Triết Quân nghe lời lặp lại.

“Anh…” Tô Nhan nghẹn một hơi, cảm giác ủy khuất không thể tả nhưng mắng cũng không mắng được.

Giơ tay gạt mấy sợi tóc toán loạn trên trán Tô Nhan, Hứa Triết Quân nở nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói mềm nhẹ đi vài phần, “A Nhan, anh là một kẻ đại vô lại, năng lực chiếm hữu lại rất lớn, em là một cô gái ngốc nghếch như vậy lại vẫn ở bên ngoài khiến anh cuối cùng vẫn lo lắng. Nhưng nghĩ nếu đem em cưới về nhà rồi thì chỉ mình anh có thể ngày ngày đều có thể nhìn được em, ngủ cùng em, làm sao bây giờ đây em?”

Hành động quyệt miệng của Tô Nhan càng chậm chạp, cảm giác nghẹn khuất đến cực độ lập tức giảm đi không ít. Hai con mắt nhìn Hứa Triết Quân, Tô Nhan cằn nhằn nói ra một câu, “Em làm sao mà biết? Vô nghĩa.”

“Nhưng là không có em, buổi tối anh ngủ một mình lại không tốt. Mỗi ngày đều phải làm việc đến khuya khoắt, mệt đến chết đi được mới ngủ được. A Nhan, em không gả cho anh, anh về sau mỗi buổi tối đều ngủ không được, em không quan tâm sao?” Hứa Triết Quân cúi đầu, giọng nói cực nhỏ, đại khái chỉ có một mình Tô Nhan nghe được rõ ràng.

“Không quan tâm, có cái gì mà phải quan tâm chứ?” Tuy rằng trên miệng còn cứng rắn nhưng ngữ khí của Tô Nhan rõ ràng đã mềm xuống rất nhiều.

Hứa Triết Quân nở nụ cười rất hết sức mê người, “A Nhan, lấy anh nhé, được không?”

Tô Nhan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực kia, trong đó chất chứa một tình cảm lại sâu thâm thúy làm cho cô nhìn không tới đáy, giống như tình yêu của hắn với cô. Một người như vậy, một câu thật tâm như thế, cô có thể cự tuyệt được sao?

“Vâng.” Tô Nhan loan khóe miệng, cười đáp. Cô đồng ý gả cho đại yêu nghiệt phúc hắc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play