Sau khi
biểu diễn xong, Tô Nhan không còn ở hội trường nhìn thấy thân ảnh của Hứa Triết
Quân. Cứ việc đến sau đó Tô Nhan lại nói với chính mình, hắn sẽ không đến. Nhưng
mà chỉ cần vừa đứng lên trên sân khấu, cô liền không tự chủ được mà nhìn xung
quanh tìm kiếm thân ảnh kia.
Thời điểm chấm dứt cuối cùng, trên mặt Tô Nhan vẫn duy trì nụ
cười thản nhiên như cũ, đứng ở trên sân khấu cùng thành viên nhóm cúi chào cảm
ơn, lần này dàn nhạc MAYA đã hoàn thành buổi biểu diễn một cách rất hoàn
mĩ.
Nhưng là thật sự hoàn mỹ sao? Tô Nhan cụp mí mắt, lông mi dài mà
nồng đậm ngắn trở sự mất mát chảy qua trong mắt.
“Cuối cùng đã xong, hôm nay làm bữa tiệc liên hoan để cảm ơn sự
góp sức của mọi người. Đội trưởng đại nhân tôi đã chọn được địa điểm rất tốt.”
Thu thập xong mọi thứ này nọ, Tống Cẩn cười đến rất vui vẻ nhộn nhạo, đem Tư
Tĩnh Nam người đang chuẩn bị muốn tránh đi giữ lại thật chặt, “Tĩnh Nam, hôm nay
cậu cũng đừng hòng muốn chạy trốn.”
“Đúng rồi, Mộc Phong cũng sẽ tham gia.” Tống Cẩn quay đầu lại,
cưởi tủm tìm đối với Tô Nhan đang thất thần.
Tô Nhan co giật khóe miệng lên tiếng, “Vâng.”
“Được, vậy chúng ta đi thôi. Tần đại soái ca còn đứng đợi chúng
ta ở bên ngoài.” Tần Nguyệt một phen ôm chầm lấy Tô Nhan, dần đầu mang theo cô
hướng bên ngoài đi đến.
Buổi tiệc liên hoan đã có điểm uống nhiều, Lạc Thiên cầm một ly
bia đến trước mặt Tô Nhan, đối với người bên cạnh dùng ánh mắt cảnh cáo hắn của
Tần Mộc Phong thì hắn làm như không thấy rồi nói, “Tiểu Nhan Nhan, đến đây nào.
Học trưởng kính rượu, cô thế nhưng lại không thể không uống.”
“A Nhan sẽ không uống rượu.” Tần Mộc Phong che ở trước mặt Tô
Nhan, giơ lên một chén rượu rồi cười nói, “Lạc Thiên, nếu cậu nghĩ muốn uống
rượu như thế, vậy tôi sẽ uống cùng cậu.”
“Học trưởng, em uống.” Vòng ra khỏi sự che chắn trước mắt của Tần
Mộc Phong, Tô Nhan trước kia không uống rượu bia nay lại rót cho chính mình một
cốc bia, cùng Lạc Thiên cụng ly sau đó uống một hơi hết sạch.
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, chỉ có người đang muốn uống
như Lạc Thiên thì cười như hoa nở, “Tốt. Tiểu Nhan Nhan, tôi quả nhiên không
nhìn lầm người.”
Đây là câu nói cuối cùng khi Tô Nhan vẫn còn ý thức mà nghe được.
Đúng vậy, Tô Nhan kỳ thật là người trong truyền thuyết một ly đã đổ, mặc kệ là
loại rượu gì, chỉ cần một ly thì người này liến lên tiếng trả lời rồi ngã xuống
đất, không có ngoại lệ.
Thời điểm Tô Nhan tỉnh lại, cô đang ghé vào trên lưng Tần Mộc
Phong, những người khác trong dàn nhạc không biết đều đã đi nơi nào, chỉ còn lại
có hai người bọn ho. Gió đêm lành lạnh thổi vào mặt khiến cho Tô Nhan lập tức
thanh tỉnh không ít.
Đầu hỗn loạn có điểm mịt mờ, ánh mắt của Tô Nhan mị thành một
đường nhỏ, phạm vi tầm mắt mơ hồ, không phải thực rõ ràng. Tần Mộc Phong đi rất
ổn định,Tô Nhan ghé vào trên lưng hắn chỉ có thể cảm thấy những chấn động rất
nhỏ. Như là nằm trên một chiếc thuyền phiêu đãng giữa biển vậy, làm cho Tô Nhan
thoái mái có điểm muốn ngủ tiếp,
Nhanh như vậy đã đến phòng ngủ sao? Nhận thấy được bước chân của
Tần Mộc Phong đột nhiên ngừng lại, đã nhìn thấy chu công hướng mình ngoắc ngoắc
rồi nhưng Tô Nhan vẫn cố sức mở mắt.
Thì ra là mới đến thư viện.... Không đúng, vì sao lại ngừng ở đây
chứ? Tô Nhan ngáp một cái, ánh mắt bị đình trệ phía trước bên trái thư viện cách
đó không xa có hai người. Tay ôm cổ Tần Mộc Phong không tử giác nắm thật chặt,
Tô Nhan đem đầu vùi về phía sau gáy Tần Mộc Phong, nhắm mắt lại như không muốn
liếc mắt nhìn một cái.
Trách không được cũng không có đến xem, thì ra người ta là không
có thời gian a...
Tần Mộc Phong hướng tới phía trước, mặt không chút thay đổi thậm
chí có thể đối với khuôn mặt đen xám xịt của Hứa Triết Quân mà cười gật gật đầu,
tiếp tục cõng Tô Nhan hướng phòng ngủ của cô mà đi đến.
“Ai ôi... Tựa hồ bị người ta đoạt trước một bước rồi, vậy phải
làm sao bây giờ?” Hứa Mộng Kỳ đứng ở bên cạnh Hứa Triết Quân che miệng cười, vui
sướng khi nhìn người gặp họa bên cạnh mình, đứa em họ này đang có sắc mặt kém
tới cực điểm. Đứa em họ này của cô từ nhỏ đã rất thông minh, chuyện gì đến tay
hắn hiển nhiên sẽ không có cái gì là không làm được. Không thể tưởng tượng hôm
nay cô có thể gặp được chuyện thú vị như vậy, Hứa Mộng Kỳ rất hưng
phấn.
Hứa Triết Quân mắt lạnh nhìn cô một cái, không nói gì. Nếu không
phải mấy ngày nay bị cô bắt lấy đi làm mấy cái kế hoạch kia, ngày đêm điên đảo
thì sự tình làm sao có thể lại phát triển đến nước này chứ? Hiện tại thế nhưng
còn không biết xấu hổ nói như vậy?
“Khụ khụ...” Hứa Mộng Kỳ mất tự nhiên, đưa tay chải qua mái tóc,
vì cô làm chị mà bị đứa em này liếc mắt một cái sẽ không phải là không sao chứ?
Rất dọa người, dọa người mà.
“Em đi về trước.” Hứa Triết Quân liếc mắt nhìn cô một cái, liền
bỏ lại Hứa Mộng Kỳ một mình mà đi trở về.
Nhìn đứa em họ nhà mình rời đi mà cô không có chút đồng tình nào,
buổi tối thế nà mà để cô một nữ sinh đang ở tuổi thanh xuân như hoa như ngọc ném
ở đây một mình, Hứa Mộng Kỳ khóc không ra nước mắt. Chị nói em trai à, em cứ như
vậy, theo đuổi được con gái nhà người ta mới là lạ. Nếu là chị, chị tuyết đối sẽ
chọn Tần Mộc Phong kia, thoạt nhìn ôn nhu như ánh mặt trời lại rất đáng tin
cậy.
“A Nhan, tỉnh lại, đến phòng ngủ của em rồi.” Đến dưới lầu phòng
ngủ, Tần Mộc Phong nghiêng đầu đánh thức Tô Nhan.
“Vâng.” Tô Nhan lên tiếng, nhảy xuống đất, cảm giác rất nhức đầu
“Lần này lại phiền toái tới học trưởng rồi.”
Tần Mộc Phong thở dài, “A Nhan, không phải khách khí với anh như
vậy.”
Tô Nhan cắn môi, không biết nói cái gì cuối cùng chỉ có thể cười
cười, “Em đi lên trước, hẹn gặp lại học trưởng.”
“Ưh, không nên uống rượu bia nữa, lần sau không nên uống.” Tần
Mộc Phong gật dầu dặn dò.
“Vâng, lần sau sẽ không uống nữa.” Tô Nhan gật gật đầu với Tần
Mộc Phong rồi đi lên lầu.
Nhìn chằm chằm bóng dáng của Tô Nhan đang dần biến mất, khóe
miệng Tần Mộc Phong hiện lên một tia cười khổ. Tóm lại là cùng với trước đây bất
đồng, nếu trước đây nói thì cô ấy sẽ không như vậy. Bất quá, nếu nghĩ tiến thêm
một bước, quá trình này cũng là không thể tránh được. Tưởng chờ chính Tô Nhan
phát hiện nhưng còn không biết phải đợi tới khi nào. Có lẽ đến cuối cùng cô vẫn
là ngây thơ không biết.
Tô Nhan trở lại phòng ngủ không bao lâu thì Hứa Triết Quân gọi
điện thoại tới. Nhìn tên lóe lên trên màn hình di động, Tô Nhan không chút do dự
ấn lựa chọn kết thúc chấm dứt cuộc gọi. Nhìn đến tên Hứa Triết Quân trên điện
thoại, Tô Nhan lại táo bạo tới phi phàm, bộ mặt dữ tợn, phẫn nộ muốn lật
bàn.
Ta phỉ nhổ vào. Gọi gọi gọi, gọi cho cô em của ngươi
đi.
Hiện tại mới biết gọi điện thoại cho lão nương? Ngươi sớm chết
đi?
Hẹn hò xong rồi mới nhớ gọi điện thoại cho bà mày đây, ngươi cho
rằng bà đây là cái gì chứ?
Khí thế bức người khi Tô Nhan nổi giận lan ra cả toàn bộ phòng
ngủ, còn lại ba người đều khiếp sợ đột nhiên nhìn Tô Nhan nổi bão. Không phải
mới từ tiệc liên hoan trở về sao? Như thế nào đột nhiên lại nổi bão lên thế này
rồi? Ba người đưa ánh mắt nhìn nhau đều là vẻ mặt trợn mắt há hốc
mồm.
“A Nhan, làm sao vậy?” Lăng Sở Sở thử hỏi.
Lăng Sở Sở hỏi, Tô Nhan mới phát hiện chính mình đang tức giận.
Phía sau tên đầu sỏ gây chuyện lại điện thoại tới nữa. Mặt Tô Nhan không chút
thay đổi cầm lấy điện thoại, ngắt cuộc gọi rồi tắt máy.
Phòng ngủ trong nháy mắt yên tĩnh thế nhưng không ai có thể chọc
cho thuần ngốc này tức giận đến thế?
“Không có việc gì, một đứa thần kinh gọi điện thoại cho tớ thôi.
Tớ lên đi ngủ đây.” Tô Nhan bĩu môi, đi lên giường.
Phía sau điện thoại Lăng Sở Sở vang lên, vừa thấy tên người gọi
điện tới lóe sáng trên màn hình, Lăng Sở Sở đã biết kẻ có bệnh thần kinh trong
miệng Tô Nhan là ai. Lo lắng ba giây, Lăng Sở Sở đứng đậy đi ra ban công, đóng
cửa lại, ấn nút trò chuyện.
Điện thoại được chuyển, câu đầu tiên Hứa Triết Quân mở miệng
chính là, “Cô ấy làm sao vậy?”
“Cũng không có gì, nghe nói là bị một kẻ có bệnh thần kinh làm
phiền. Hiện tại đã lên giường đi ngủ.” Khóe miệng Lăng Sở Sở gọi lên nụ cười
sung sướng, mang theo vài phần thú vị ,“Bất quá theo kinh nghiệm của tớ thì cậu
ấy mới tức giận xong sẽ không ngủ được. Cũng không biết rút cuộc là người nào có
bệnh thần kinh thế nhưng có thể làm cho A Nhan tức giận đến vậy. Tớ thật rất
muốn biết.”
Nghe được lời nói sung sướng của Lăng Sở Sở khi có người gặp họa,
Hứa Triết Quân trầm mặc, “cô ấy gần đây là làm sao vậy?”
“Hừ, cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi sao? Tôi xem cậu gần đây
không phải cùng mỹ nữ kia ở cùng một chỗ sao? Hứa Triết Quân, cậu nghe cho rõ
đây nếu đã có người con gái khác thì cũng đừng đến trêu chọc A Nhan nhà chúng
tôi. Bằng không tôi sẽ cho cậu sống mà rất khó coi.” Hứa Triết Quân há miệng thở dốc, sửng sốt nửa giây sau rồi cười
nói, “Cô ấy biết sao?”
“Vô nghĩa.” Lăng Sở Sở nghe được tiếng cười của Hứa Triết Quân,
nhíu nhíu mày, “Cậu còn có tâm tư cười sao?”
“Tớ nói cô ấy làm sao có thể trốn tớ.” Hứa Triết Quân vừa mới hậm
hực trở thành hư không, khóe môi khẽ nhếch lên, “Nữ sinh mà mọi người nói kia là
chị họ tớ.”
“A..” Đến phiên Lăng Sở Sở sửng sốt.
Không đợi Lăng Sở Sở nói chuyện, Hứa Triết Quân tiếp tục nó, “Đại
khái là nửa tháng này, tớ gia nhập vào nhóm của chị ấy hỗ trợ làm hạng mục mới
cho nên có rất nhiều việc phải làm.”
“Theo tớ giải thích có ích lợi gì?” Phạt hiện hiểu lầm người ta,
Lăng Sở Sở có chút xấu hổ.
Hứa Triết Quân cười khẽ, “Sở Sở, ngươi nói nha đầu kia là đang
ghen sao?”
Lăng Sở Sở cắn cắn môi, nhất thời không biết nói như thế nào. Nếu
dựa theo sự ăn khớp bình thường mà nhìn vào, phản ứng A Nhan nhà cô khẳng định
là ghen. Nhưng là Tô Nhan có thể sử dụng sự ăn khớp bình thường mà đối đãi sao?
Lăng Sở Sở thế nhưng không dám khẳng định...
“Đại khái là thế đi... Nha đầu A Nhan kia, tớ cũng nói không
chính xác.” Lăng Sở Sở bĩu moi, quyết định đả kích tên có chút đắc ý này, “Cậu
cũng đừng đắc ý, điều kia chính là cậu đơn phương cảm thấy như vậy thôi. Học
trưởng Mộc Phong gần đây theo đuổi Tô Nhan rất gắt gao, hơn nữa... Người ta cũng
đã thổ lộ cùng A Nhan, cậu thật sự nếu không có hành động gì phỏng chừng sẽ
không có được gì đâu.”
Nhớ tới tối hôm nay Tần Mộc Phong cõng Tô Nhan, đôi mắt đen sắc
của Hứa Triết Quân chợt lóe lên, “Tớ bàng quan như vậy có phải hay không khiến
cậu rất thích ý hả?”
“Cậu nói xem?” Lăng Sở Sở cảm thụ được sự mát mẻ của gió đêm, tâm
tình rất tốt.
“Vậy chúc cậu xem diễn vui vẻ.”
Lăng Sở Sở hé miệng cười, “Một khi đã như vậy, tớ đây liền nhắc
nhở cậu động tác phải nhanh lên. A Nhan hình như đã đem cậu ném vào sổ đen rồi,
từ trước đến nay cậu là người duy nhất. Cậu ấy cho tới bây giờ còn không có xoay
người, cậu chắc sẽ hoàn toàn chết ở lịch sử dông dài đấy.”
“Đa tạ đã chỉ điểm. Ngủ ngon.”
“Không cần cảm ơn, cũng đừng làm cho tớ thất vọng.” Tắt điện
thoại, Lăng Sở Sở nhìn qua Tô Nhan đang ở trên giường, đáy mắt nhu
hòa.
Thuần ngốc nhà cô rút cuộc cũng thông suốt rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT