“Vận động bị thương.” Anh thì thầm. Da thịt nhất thời gánh vác quá nhiều cảm giác đau đớn từ sự vận động quá kịch liệt tạo ra căng thẳng. “Eo cũng vậy à?” Một tay khác dời đi chỗ khác.
“Ừ.”
Da thịt khó chịu trong động tác nhẹ nhàng vuốt ve dần thư giãn, Cô thoải mái đi một chút, vẻ mặt vẫn không quên giả bộ đáng thương, làm ra vẻ đau nhức chưa dịu đi, muốn anh vuốt ve vài cái nữa.
“Thích làm nũng.” Lời nói phun ra là khẽ khiển trách, nhưng vẻ mặt anh lại là tức cười.
“Ờ…….” Phía sau eo được lực đạo vững vàng vuốt ve, thư thích không thôi, Sở Tiểu Thiến không nhịn được lại kêu lên một tiếng, cả người chủ động rơi vào lồng ngực anh, “Hết cách rồi, ai kêu anh hợp khẩu vị như vậy.”
Hợp khẩu vị? Chu Luật Nhân không biết có nên vui mừng nhận lời bình này không?
“Đưa tay cho anh.” Ý bảo cô đưa tay tới trước mặt anh, anh há miệng cắn một cái, trên mu bàn tay trắng nõn lưu lại dấu răng nhạt nhạt, buông tay ra, anh cười với cô lên tiếng dỗ dành. “Anh muốn in hai chữ này lên người em hơn.”
Bàn tay giơ lên liền bị cắn, Sở Tiểu Thiến bỗng dưng đứng hình, phản ứng ngu ngốc nhìn anh chằm chằm.
Điều này khiến Chu Luật Nhân nhíu mày, “Sao thế?”
Dứt lời, đột nhiên cô đánh vào phần bụng rắn chắc của anh, cắn lại một cái.
Lực cắn không lớn, nhưng dọa anh giật mình, “Tiểu Thiến?”
“Làm sao bây giờ?” Cô trút giận lên bụng anh, đột nhiên hỏi.
“Cái gì?”
“Em cảm thấy mình hạnh phúc đến phá hỏng vẻ ngoài……” Đơn phương theo đuổi đến bảy năm, cô thật không ngờ có một ngày có thể được anh chủ động ôm vào lòng, thậm chí còn bộc lộ ra vẻ mặt cùng với hành động thân mật của những người yêu nhau như vậy. “Anh Luật Nhân làm sao bây giờ, em rất cảm động……”
Chu Luật Nhân cảm thấy trong lòng xuất hiện một trận hơi nước.
Ước chừng sửng sốt vài giây, chậm rãi, anh thu hẹp hai cánh tay, ôm chặt cô, giống như đối với bảo bối quan trọng, lòng bàn tay êm ái phủ lên lưng cô.
“Đồ ngốc.”
Anh rất may mắn, mình thành công rồi.
“Buồi chiều anh phải về Nam Bộ.”
Tắm xong đi ra, Sở Tiểu Thiến thay xong quần áo nghe thấy bạn trai nói với cô.
“Được.” Cô gật gật đầu, đi tới trước bàn trang điểm, sấy mái tóc bị ướt.
Chỉ có được?
Chu Luật Nhân ngồi bên mép giường, nhìn thấy tay cô bận rộn không ngừng.
Theo như tính cách quấn chặt lấy anh của Tiểu Thiến, anh còn tưởng rằng cô sẽ cùng anh về nhà…… Cô gái nhỏ này nhiều lúc nằm ngoài dư tính của anh.
Nhưng bây giờ anh lại phát hiện, bản thân mình lại không quá thích dự tính này, anh thích cô quấn lấy anh.
“Chút nữa em muốn đi đâu?” Anh hỏi.
Trên tay cầm máy sấy tóc vẫn không ngừng động tác. Cô nhìn anh qua chiếc gương, “Về nhà nha, hoặc là xem Bá Ân có cần ra ngoài mua đồ không thôi.”
“A, Tiểu nha đầu của anh nghỉ phép lại muốn cùng với người đàn ông khác ở cùng nhau.”
“Anh rõ ràng biết Bá Ân là…… Con gái.” Oa há, Cô lại bị một câu nói ghen tị làm cho mở cờ trong bụng, trình độ quá thấp rồi, Sở Tiểu Thiến!
“Ừ…… Nhưng thân thể của anh ta vẫn là con trai.” Nói hoàn toàn không để ý là giả thôi.
“Vậy chút nữa em trực tiếp về nhà luôn…” Cô đúng là có số tôi tớ mà, cho dù có một nửa sự ràng buộc không vui, vẫn âm thầm để ý cảm nghĩ của đối phương.
Ôi, dù sao cô đã sớm biết bản thân không thể cứu được rồi…
Nhìn thấy hai gò má đỏ bừng xấu hổ của cô, phản ứng hầu như đều được viết toàn bộ lên mặt, Chu Luật Nhân không ngừng mỉm cười.
Tiểu nha đầu vĩnh viễn sẽ không phát hiện, miệng ngọt ngào của cô có lực sát thương mạnh bao nhiêu.
“Về nhà?”
“Đúng, em về nhà xem tivi, chơi WII* à.”
*WII là một loại hình game thực tế, có tính tương tác giữa người chơi rất cao. Game Wii cho phép bạn chơi các game nhập vai một cách chân thực và sinh động nhất. Bạn sẽ hóa thành nhân vật trong game và cùng tham gia phiêu lưu trong các game chiến thuật, hành động, game đối kháng.
“Ồ.” Hai tay anh để sau ót, nằm trên giường, “WII ở trong phòng Luật Anh.”
Sở Tiểu Thiến sửng sốt không hiểu.
“Luật Anh?” Đây không phải là tên nhị đệ của anh sao?
“Ừ, lúc trước vợ em ấy mang thai có chơi, vẫn đặt trong phòng em ấy.”
Tắt máy sấy tóc trên tay, Sở Tiểu Thiến nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.
Đợi đã…. Là cô nghe lầm sao? Bọn họ đang nói đến WII? Hay là nói đến chuyện về nhà? “Anh Luật Nhân… Là em hiểu lầm sao?” Chậm rãi xoay người, giọng nói cô cao lên không xác thực, nhìn về phía người đàn ông miễn cưỡng trả lời. “Ý của anh là… Về nhà?”
Anh gật đầu. “Về nhà.”
“Về nhà anh?” Năm ngón tay run lên, cô giơ ngón trỏ chỉ về hướng anh xác nhận.
“Về nhà anh.” Một lần nữa gật đầu, gối đầu lên cánh tay trả lời cô, còn tặng kèm thêm một nụ cười.
“Anh nói là muốn dẫn em về nhà anh?” Câu thứ ba, cô không nhịn được tăng cao âm lượng, lắp bắp một hơi xác nhận.
“Không muốn?” Anh không trả lời ngay, nhíu mày hỏi ngược lại cô.
“A……” Sở Tiểu Thiến phi thẳng lên giường, “Thật sao? Thật sao? Anh muốn dẫn em về?”
Cô không thể tin được nhảy qua ngồi lên người anh, bắt lấy cổ áo anh lay dữ dội.
“Tiểu nha đầu, siết anh bất tỉnh, em phải đưa anh đi bệnh viện.” Nói thì nói như vậy, anh tuyệt không phản kháng mặc cho cô lay mạnh.
“Anh Luật Nhân, em yêu anh!” Cô nhào vào trong ngực anh, “Cưới em về nhà!”
Lúc Chu Luật Nhân chống nửa người lên, dở khóc dở cười nhìn cô gái nhỏ đè trên người anh.
“Anh nói rồi, anh sẽ suy tính.”
Không muốn suy tính nữa! Cô cực kì muốn gả, cực kỳ muốn gả! “Độ phối hợp của em rất cao, cưới em sẽ không lỗ đâu!”
Anh cười cười. Cô tốt, anh đương nhiên biết.
“Qua một thời gian đi.”
“Bao lâu?”
“Bao lâu……” Anh quay đầu, liếc nhìn đồng hồ báo thức, cố ý ngăn cản đề tài này. “Chúng ta lái xe về, nếu như em muốn kịp giờ ăn tối của nhà anh, thì còn 20 phút nữa để sửa sang lại.”
“……. Nếu như không kịp ăn tối thì sao?”
“Vậy thì anh về nhà trước.” Khuôn mặt tươi cười mười phần không có lương tâm.
“…” Ánh mắt oán giận bắn về phía anh, lại bị một khuôn mặt tươi cười mê người phản xạ trở lại.
A…… Vậy mà lại dùng mỹ nam kế với cô.
Đôi môi không cam lòng mím chặt, không được…… Sở Tiểu Thiến, ngươi phải nâng cao dược tính kháng nghị! Là anh thay đổi đề tài quá xấu xa, ngươi không thể mỗi lần đều chưa tới ba giây đã đầu hàng nha, quá khó coi! Ít nhất phải chống đỡ được một chút, cho anh biết ngươi chỉ là vì yêu anh mà nguyện ý làm theo ý nghĩ của anh, không phải là nô tài vâng lệnh nha!
Xây dựng xong tâm lý, Sở Tiểu Thiến cố đè xuống khát vọng muốn tiếp tục dính trên người anh, ép mình rời khỏi người anh, lui về bên cạnh mấy xentimet, ánh mắt không chịu khuất phục nhìn anh chằm chằm.
A? Khuôn mặt tươi cười của anh sẽ kích động được lòng háo thắng của Tiểu Thiến?
Chu Luật Nhân buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo như tờ giấy, một đôi mắt to rõ ràng đang nhìn anh kháng nghị, nhưng sự kiên định không hề dao động.
Tiểu nha đầu muốn chứng minh cái gì với anh?
“Tiểu Thiến…” Anh miễn cưỡng di chuyển đầu về phía đùi cô, gối đầu lên chân, tròng mắt nâu nhìn cô, “Anh muốn đưa em về nhà.”
Ánh mắt kháng nghị mơ hồ, cố ý không nhìn anh.
“Muốn để ba mẹ xem em một chút….”
Nâng cằm lên, khóe miệng mím chặt mơ hồ như giương cao lên.
“Muốn để em trai biết mặt chị dâu tương lai…”
Lần này cả khuôn mặt Sở Tiểu Thiến không giấu được chữ “Cười”
“….. Một trong những người được chọn.”
Một trong? Vẻ mặt kinh ngạc của cô đập vào mắt anh, chọc cười anh thành công.
“Là duy nhất……” Sở Tiểu Thiến muốn kháng nghị, xúc cảm của bàn tay truyền đến cắt đứt lời nói của cô.
Anh nắm bàn tay nhỏ của cô, vừa nhẹ nhàng hôn những ngón tay manh khảnh của cô, khớp ngón tay bị bàn tay lớn khống chế, lướt qua môi anh, mũi, cuối cùng anh cắn một cái trên ngón áp út của cô, ánh mắt chậm rãi hướng về phía trước, trong nháy mắt chống lại cô, lần nữa giương lên khuôn mặt tươi cười.
“Là duy nhất của anh, em còn 18 phút có thể chuẩn bị, đồng ý về nhà với anh không?”
“… Được.”
Xong rồi! Số nô tài vẫn là số nô tài… Tính kháng nghị cao quá không tốt, cô vẫn muốn dựa vào anh Luật Nhân.
“Đợi em 15 phút!”
Nhớ lần cuối cùng gặp mặt ba mẹ Chu, cô vẫn còn là tiểu nha đầu, không biết bây giờ họ còn nhớ cô không nữa?
Vẫn nằm nguyên trên giường, nhìn tâm trạng của bạn gái biến đổi thoải mái lại nhập tâm vào công việc khác, khóe miệng Chu Luật Nhân giãn ra.
Tiểu Thiến, thật sự khiến anh nhìn không thấy chán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT