nhưng mà Tiểu Thần, hiện tại con muốn cùng con gái A Cầm làm đối tượng, mẹ thật sự không dám nghĩ đến. Có thể bây giờ các con rất tốt nhưng tương lai thì sao? Mẹ chỉ có con là con trai, mẹ chỉ muốn sau này con vui vẻ, hạnh phúc nhưng nếu sau này con cũng lâm vào cảnh ngộ như ba Lâm Hiểu, vậy con muốn mẹ con ở dưới cửu tuyền chết cũng không nhắm mắt sao?”

Lâm ba ba hiểu cho Lâm mẹ, hơn nữa còn dùng thái độ bao dung an ủi khiến bà vơi bớt nỗi xấu hổ. Nhưng xã hội này thì không có tấm lòng bao dung như vậy. Trong tiểu khu, đủ loại tin đồn nhanh chóng lan truyền khắp hàng xóm láng giềng. Bọn họ còn tưởng Lâm ba ba không biết chuyện, nên thường xuyên dùng ánh mắt đồng tình cùng vui sướng khi người gặp họa nhìn ông mà đối với Lâm mẹ lại là hèn mọn cười nhạo. Đồng dạng, tình cảnh của Lâm Hiểu cũng không thể chịu nổi. Thanh danh đối với Lâm gia mà nói đã không còn tồn tại nữa.

Lâm Hiểu an ủi Lâm mẹ đang áy náy nhưng lòng cô cũng mệt mỏi không chịu nổi. Cái gì mà “thanh giả tự thanh”, “Cứ đi con đường của mình còn mặc người khác nói gì”, những lời này nói thì dễ nhưng để thật sự không để ý đến ánh mắt của người khác, đối với một người bình thường như cô thì thật khó.

Hôm nay về nhà, Lâm Hiểu gặp dì Lan đang chuẩn bị xuống lầu.

Lâm Hiểu có chút hoảng nhưng vẫn ra vẻ trấn định mỉm cười chào: “Dì Lan.”

Dì Lan cũng nở nụ cười với cô , chẳng qua nụ cười này, so với cô còn cứng ngắc hơn vài phần: “Tan tầm rồi à, dì còn phải đi mua một ít đồ lặt vặt.”

Dì Lan nói xong liền quay người rời đi.

Bà đi rất nhanh, gợi lên một cơn gió nhẹ làm tóc mái Lâm Hiểu bay lên nhưng lòng Lâm Hiểu lại bị cơn gió này thổi đến phát lạnh.

Lâm Hiểu nghĩ, tình huống này phỏng chừng có chút nguy rồi. Nhưng cô có thể làm gì đây, đi đến Lý gia nói hết mọi chuyện, khổ sở kể hết nỗi khó khăn của mẹ mình? Việc này mẹ mình không có sai? Lấy thân phận bây giờ của cô, cô có thể nói ra những lời này sao?

Lâm Hiểu ngồi trên giường, lẳng lặng phát ngốc, điện thoại lại đột nhiên vang lên, cô cầm lên, là Bác Thần.

Lâm Hiểu chấn động nhìn di động vài giây lại chậm chạp không muốn nghe. Rõ ràng việc này cùng hắn một chút quan hệ đều không có, rõ ràng hắn bởi vì chuyện của bạn mà rời đi cũng không hề cố ý, Lâm Hiểu cũng biết Bác Thần giờ phút này không thể ở bên cô cũng không thể trách hắn. Dù lí trí rất rõ ràng nhưng tình cảm thì không ngăn được. Lâm Hiểu oán hận, khổ sở, cảm thấy hắn làm sao có thể để một mình cô phải đối mặt với tình cảnh như vậy. Hắn có biết cô ở nơi này có bao nhiêu không tốt, mẹ hắn đối với cô không còn thân thiết như trước nữa, hắn có biết cô mang trên người đủ loại khủng hoảng mà vẫn phải liều mạng bước tiếp… Hắn làm sao có thể không biết, làm sao có thể vì người khác trong lúc cô khổ sở mà lại ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt?

Lâm Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất. Tự cô cũng biết ủy khuất của mình rất vô lý nhưng cô không nhịn được, không khống chế được, thậm chí còn oán hận không muốn nghe điện thoại của hắn.

Điện thoại không ngừng đổ chuông, Lâm Hiểu tắt máy, toàn bộ căn phòng nháy mắt im lặng, yên tĩnh giống như chưa hề có gì xảy ra.

Lâm Hiểu cầm điện thoại lên nhịn không được muốn mở lại nhưng cô chỉ ngây người một lát rồi buông tay.

Nếu cứ tắt máy như vậy, sau đó hắn vẫn tiếp tục không liên lạc được, vậy hắn có thể nhanh chóng trở về được không?

­­­­___^^___^^___

Sau khi dự tiệc đính hôn của Ngô Tuấn Hạo xong, Bác Thần quyết định đi thăm người anh em tốt của hắn Triệu Nguyên. Từ khi hắn mở công ty, Triệu Nguyên luôn là thủ hạ đối với hắn trung thành và tận tâm nhất. Chính bởi vì ngăn chặn tên côn đồ nên mới bị thương cột sống, bất quá hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.

Triệu Nguyên gặp lại Bác Thần thì vô cùng vui sướng. Hắn hiện tại cũng làm việc cho một công ty, công việc tiến triển khá tốt. Triệu Nguyên nắm lấy tay Bác Thần nói: “Anh Thần, nếu không có anh chỉ bảo, em bây giờ chắc vẫn đang ở dưới tầng chót chật vật tìm cách đi lên.”

Bác Thần nhìn thân thể hắn đã không còn gì lo ngại thì cũng an tâm liền mời hắn ăn một bữa cơm. Không nghĩ tới Triệu Nguyên quá mức nhiệt tình, lôi kéo Bác Thần đến nhà hắn, nói cho hắn gặp con trai của mình. Bác Thần cũng không muốn đánh gãy hứng trí của hắn, đành cùng đi đến nhà.

Triệu Nguyên so với Bác Thần nhỏ hơn bốn năm tuổi nhưng con trai thì đã được một tuổi rưỡi,vô cùng mập mạp đáng yêu. Bác Thần ban đầu vốn định ngồi một lát rồi đi nhưng khi nhìn thấy tiểu tử này lại không nhịn được ôm hắn đùa nghịch. Triệu Nguyên lấy từ ngăn tủ ra hai bình rượu thuốc, đem con cho vợ ôm đi, nói muốn cùng Bác Thần uống một trận thống khoái.

Vốn Bác Thần chỉ định uống một hai chén rồi thôi nhưng rốt cuộc vẫn không cẩn thận uống nhiều hơn, chỉ có thể nửa tỉnh nửa say gọi điện thoại cho Lâm Hiểu. Bác Thần cảm thấy đầu óc bây giờ của mình rất mơ hồ, ách, hoặc có thể nói là sẽ gây hiểu lầm lúc nào không biết nên vừa nghe được hai hồi chuông vang lên hắn liền cúp máy, tầm mắt mơ hồ hơn nửa ngày mới viết xong một tin nhắn, gửi đi.

Buổi tối hôm đó, hắn ở lại phòng khách nhà Triệu Nguyên ngủ.

Ngày hôm sau, Triệu Nguyên nói hôm qua đã sắp xếp xong. Hắn đã tụ tập hết những nòng cốt trước đây từng làm việc ở công ty Bác Thần, cũng không nhiều lắm. Hơn nữa Bác Thần với Triệu Nguyên hơn một năm không gặp, những người khác có người chuẩn bị kết hôn, có người đã có con chạy trên đất rồi, tất cả đều tề tựu ở đây sau hai năm. Bác Thần cười nghe xong, nhìn thấy bọn họ đều tốt đẹp, coi như cũng yên tâm.

“Đại ca, nói thật, nếu anh lại muốn mở công ty, bọn em bây giờ tạm thời còn chưa có biện pháp thôi việc để lại đây nhưng chỉ cần anh có gì cần bọn em hỗ trỡ, anh chỉ cần mở miệng thôi, bọn em tuyệt đối sẽ dốc hết toàn lực.”

“Phan mập! Cậu lời này là không được. Anh Thần, nếu anh thật sự muốn làm lại lần nữa, em lập tức thôi việc! Tuyệt đối đi theo anh! Em không tin đi với anh làm lại kém hơn ở công ty hiện tại làm!”

“Triệu Nguyên, cậu chỉ giỏi nói phét!”

“Ôi chao! Cậu làm sao mà biết, lời này của tôi chính là đánh vào bản mặt cậu ấy.”

Phan mập tức đến nhăn hết mặt mày mà Triệu Nguyên vẫn tiếp tục chơi xấu với hắn. Bác Thần cùng những người khác xem mà cười không ngừng, không khí thật ra được hâm nóng lên rất nhiều.

Cùng đồng nghiệp khi trước gặp lại, tuy lúc ăn cơm thì vui vẻ nhưng khi trở lại khách sạn, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nghĩ đến trước kia đường làm quan rộng mở, nhớ lại thì đây chính là điều khiến hắn kiêu ngạo nhưng cũng là vết thương của hắn.

Bác Thần thở dài, cảm thấy về nhà vẫn là thoải mái nhất. Hắn nhớ tới cảm giác ấm áp khi ôm Lâm Hiểu vào lòng, khóe mắt mang theo vài phần ý cười, cầm điện thoại lên gọi cho cô. Nhưng đầu bên kia chuông vang lên thật lâu rồi bị ngắt, chính xác là cô trực tiếp tắt máy.

Không nghe sao? Bác Thần nghĩ mãi, cảm thấy có chút quái dị, đang định gọi vào số điện thoại nhà cô nhưng thấy bây giờ cũng không còn sớm, còn không bằng gọi luôn cho mẹ hắn.

Bác Thần cùng mẹ mình hàn huyên một lúc lâu, mẹ hắn bên kia khi ấp úng lúc thoải mái, Bác Thần càng nghe càng thấy không đúng, hỏi: “Mẹ, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Mẹ thì có thể xảy ra chuyện gì, con nghĩ nhiều rồi. Về sớm chút đi!” Dì Lan nói xong lại tiếp tục liên miên cằn nhằn hắn chú ý an toàn.

Bác Thần không nghĩ gì “Vâng” vài tiếng. Cúp điện thoại, hắn ngồi trên sô pha càng ngồi càng cảm thấy không thích hợp.

Hắn vội vàng mở máy tính khách sạn, nhanh chóng lưu loát đặt vé xe sáng mai.

___^^___^^___

Thời điểm Lâm Hiểu đi làm thường xuyên chú ý hỏi thăm đồng nghiệp giá nhà hiện nay. Đúng vậy, cô nổi lên ý niệm chuyển nhà trong đầu. Tuy nói đi ngay như vậy có chút dọa người nhưng nếu cứ ở tiếp, lời đồn vẫn không tiêu tan, ba mẹ ở lại cũng không vui, vậy thì còn cố ở lại làm gì?

Lâm Hiểu biết giá nhà bây giờ rất cao nhưng thành phố A cũng không phải một nơi phát triển, hẳn giá nhà ở đây cũng không cao quá, không nghĩ tới sau khi nghe ngóng vẫn khiến cho người ta phải chùn bước.

Tâm tình Lâm Hiểu rất kém, vốn định về nhà nhưng cuối cùng lại lấy điện thoại ra, nhìn từ đầu đến cuối danh sách quyết định gọi cho Tề Kỳ.

“A~Đại tiểu thư cuối cùng cũng gọi điện cho mình?”

“Tối nay có rảnh không? Nói chuyện với mình.”

Đại khái ngữ khí Lâm Hiểu thật sự rất kém, Tề Kỳ hỏi vài câu, thấy cô vẫn không nói liền bảo cô đến nhà mình. Ba mẹ Tề Kỳ đều đi vắng, trong nhà chỉ có mình cô.

Nhà Tề Kỳ ngụ tại một tiểu khu sa hoa, Lâm Hiểu đã từng đến vài lần. Một lát sau, cô đã ngồi trên xe bus đi tới đó.

___^^___^^___

Bên kia, giữa trưa Bác Thần đã trở lại thành phố A, ăn xong cơm trưa mẹ hắn chuẩn bị. Bởi vì Lâm Hiểu đi làm nên không tiện tìm cô, hắn định sang bên Lâm gia hỏi thăm. Chính là không nghĩ tới người mẹ bình thường hay giật giây hắn sang đó, lúc này đây lại ngăn cản không cho hắn đi.

Bác Thần hơi hoảng hốt, trực giác cho hắn biết thực sự đã xảy ra chuyện: “Vì sao không thể đi? Lâm Hiểu đã xảy ra chuyện?!”

Dì Lan nhìn phản ứng của con thì lo lắng. Bộ dáng này, chẳng lẽ đã thật sự động tâm? Không phải bình thường lúc nào nó cũng ra vẻ không sao cả sao?

“Hiểu nha đầu không xảy ra việc gì, là mẹ con bé, một đống tuổi rồi mà còn…” Dì Lan không thể nói nữa, khuôn mặt nghiêm lại, điều chỉnh ngữ khí, tiếp tục nói, “Tóm lại, thanh danh nhà bọn họ bây giờ đã thối ngất trời, đầu đường cuối phố tất cả đều biết hết.”

Nhìn con trai mình bị tin tức này làm cho đông cứng, dì Lan cũng đau lòng, kéo tay con trai nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Thần, đừng nghĩ nhà chúng ta không phúc hậu, nhà con bé như thế, chúng ta có thể trách liền tránh, bằng không thanh danh cũng bị liên lụy.”

“Sao, làm sao có thể, dì Cầm…” Bác Thần líu lưỡi nói, còn chưa nói xong, lại nghĩ tới Lâm Hiểu, hắn vội vàng nắm lấy cánh tay mẹ mình hỏi, “Vậy Lâm Hiểu đâu? Cô ấy sao rồi?”

Dì Lan liếc mắt nhìn Bác Thần, thần sắc của bà tựa như đang oán giận hắn không có chí khí: “Còn có thể như thế nào, vẫn vậy thôi, không thiếu miếng thịt nào.”

Bác Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại vẫn cảm thấy lo lắng nói: “Con đến bệnh viện tìm cô ấy, từ khi trở về con vẫn chưa gọi điện được cho Lâm Hiểu.”

Dì Lan nhướng mày, kéo Bác Thần ngồi lên sô pha, dùng nữ khí khuyên nhủ nói: “Tiểu Thần, chuyện Lâm Hiểu có thể tiếp tục làm dâu nhà ta hay không, con cần phải suy nghĩ rõ ràng.”

“Cái gì?” Phản ứng của Bác Thần không ngoài dự đoán của mẹ hắn.

Dì Lan thấm thía nói: “Tuy nói việc kết hôn của hai đứa là do mẹ khởi xướng nhưng nhà con bé xảy ra chuyện như vậy làm sao có thể trách chúng ta? Mẹ dạy con gái, con gái dễ học theo mẹ nhất…Tiểu Thần, nếu con không cùng Lâm Hiểu bàn chuyện cưới gả, mẹ nhất định sẽ đi giúp A Cầm, chẳng sợ cô ấy thật sự sai. Nhiều năm sống một mình như vậy mẹ cũng có thể lượng giải, cùng là phụ nữ, mẹ cũng không phải không phân rõ phải trái, vứt bỏ thể diện nói giúp A Cầm vài câu.”

Nói xong, dì Lan dừng lại một lát rồi ai oán: “Nhưng mà Tiểu Thần, hiện tại con muốn cùng con gái bà ấy làm đối tượng, mẹ thật sự không dám nghĩ đến. Có thể bây giờ các con rất tốt nhưng tương lai thì sao? Mẹ chỉ có con là con trai, mẹ chỉ muốn sau này con vui vẻ, hạnh phúc nhưng nếu sau này con cũng lâm vào cảnh ngộ như ba Lâm Hiểu, vậy con muốn mẹ con ở dưới cửu tuyền chết cũng không nhắm mắt hay sao?”

Lời nói này, quả thực đâm mạnh vào lòng Bác Thần một nhát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play