Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Lâm Hiểu ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua tên người gọi rồi nhận máy.
“Uy.” Lâm Hiểu một tay gạt tóc một tay cầm máy nói.
“Còn nhớ buổi tối xem phim không?” Giọng nói của Bác Thần từ đầu bên kia
điện thoại truyền đến. Lâm Hiểu gãi đầu, được rồi, quả thật cô đã quên.
“…nhớ rõ.” Lâm Hiểu chột dạ, nhìn ra bên ngoài ánh nắng rực rỡ, cuối cùng cũng nghĩ ra câu trả lời:
“Không phải nói buổi tối sao? Bây giờ vẫn còn sớm mà.”
Bác Thần nhíu mày. Theo trực giác của hắn vừa rồi Lâm Hiểu chắc chắn đã
quên cuộc hẹn của bọn họ, trong lòng có chút không thoải máu nhưng hắn
vẫn tiếp tục nói: “Định cùng em ăn cơm chiều…” Nói xong, Lâm Hiểu không
lập tức trả lời, rõ ràng cô đối với lời mời ăn cơm chiều không có nhiệt
tình. Trong mắt hắn hiện lên cảm xúc thất vọng: “Không rảnh sao?”
Tâm trạng Lâm Hiểu rất thấp nhưng nghe thấy giọng nói Bác Thần có vẻ không
thoải mái, cô không muốn hắn hiểu lầm, vội vàng nói: “Có rảnh, chỉ là
hiện giờ em không có ở nhà.”
“Vậy em đang ở đâu?”
Lâm Hiểu đưa mắt nhìn xung quanh, nói: “Quán cà phê trước khu nhà chúng ta ở.”
“Sao lại đến đó, đi cùng bạn?” Bác Thần khẽ nhíu mày.
Lâm Hiểu ngừng một chút: “Không có, em đi một người.”
“…” Bác Thần cũng nghe ra giọng nói của Lâm Hiểu không giống bình thường.
Bình thường, co bé này tuyệt đối sẽ không một mình chẳng có việc gì tự
nhiên chạy tới quán cà phê khu nhà bên cạnh, ở đó tập trung nhiều học
sinh trung học, chắc chắn không phải một nơi thích hợp uống cà phê.
Bác Thần vừa đứng dậy vừa nói vào điện thoại: “Em chờ anh, anh đi tìm em.”
Lâm Hiểu nhìn điện thoại ngây ngốc lại bắt đầu trông ra ngoài cửa chờ Bác Thần đến.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng chuông gió, cửa kính được mở ra,
Bác Thần xuất hiện trong tầm mắt cô. Hắn mặc áo sơ mi trắng, cổ áo còn
vài nút không cài, nhìn khá thoải mái.
Hắn nhìn xung quanh quán cà phê một lượt, rất nhanh khóa chặt tầm mắt, bước tới bàn Lâm Hiểu đang ngồi.
“Sao lại tới đây uống cà phê?” Bác Thần nhìn Lâm Hiểu cảm thấy cô dường như không có tinh thần, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt.
“Khát nước, nơi này có điều hòa miễn phí.” Lâm Hiểu cười cười nhưng tươi cười này nhìn qua đã thấy vô lực.
Bác Thần nhíu mày, chợt để ý thấy cánh tay trái đặt dưới bàn của cô lộ ra
miếng vải màu trắng, chú ý nhìn kỹ thì phát hiện đó là băng gạc.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Lâm Hiểu, hỏi:
“Tay em làm sao vậy?”
Lâm Hiểu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Bác Thần đã cầm lấy tay trái
cô xem xét kỹ càng, nghiêm túc nói: “Bị thương à? Tai sao lại bị
thương?” Nhìn khoảng tay được băng rất rộng, thì biết ngay miệng vết
thương không hề nhỏ.
Lâm Hiểu nhìn cánh tay trái của mình được hắn
giữ chặt, muốn rụt tay lại nhưng hắn không cho đành phải buông tha ý
định. Cô có điểm không được tự nhiên nhưng cố gắng bỏ qua nó, quanh co
nửa ngày mới nói: “Buổi sáng em cùng bạn đi xem nhà, không chú ý khu nhà bên cạnh có thanh sắt, không cẩn thận va vào rồi bị thương…Ách, buổi
sáng đã đi khám bác sĩ, không có việc gì.”
Bác Thần nhìn túi thuốc
đặt bên cạnh cô, tuy cảm thấy cô vẫn chưa nói hết tòan bộ sự việc nhưng
hắn cũng hiểu được bây giờ không phải thời điểm hỏi rõ ràng. Lúc này hắn lại thấy cốc cà phê còn một nửa trên bàn, không nhịn được mắng cô: “Em
bị thương mà còn dám dùng đồ uống có màu, muốn về sau chỉ có thể mặc áo
dài tay sao?”
Lâm Hiểu cả kinh, giờ mới nhớ tới việc này. Cô nhìn Bác Thần, cảm thấy khuôn mặt của hắn bây giờ thật đáng sợ, nhưng vẫn biết
mình đuối lí trước nên chỉ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em quên…”
Sau khi nói xong Bác Thần cũng cảm thấy mình có chút nặng lời, nhìn cô gái
trước mặt cúi đầu bộ dáng đáng thương, hắn bất đắc dĩ thở dài. Bác Thần
một tay cầm túi thuốc của Lâm Hiểu, một tay nắm tay phải không bị thương của cô, đứng dậy: “Đi thôi, về nhà trước.”
Lâm Hiểu không phản
kháng, kỳ thực bởi vì không có lí do gì phản đối mà cũng không có khí
lực làm việc đó. Cô khó khi nào nhu thuận như vậy để Bác Thần kéo đi,
cùng hắn rời khỏi quán rồi cùng đi vào khu nhà của bọn họ.
Lâm Hiểu
lấy chìa khóa mở cửa, quả nhiên không có ai ở nhà. Đáy mắt Lâm Hiểu xẹt
qua tia u ám, cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Bác Thần cảm thấy Lâm Hiểu có điểm kỳ lạ nhưng hắn đi vào trong phòng rồi đặt túi thuốc
lên bàn làm như không có chuyện gì hỏi: “Thuốc này một ngày uống mấy
lần?”
“…hai lần.” Lâm Hiểu chậm rãi lấy lại tinh thần, thay giầy rồi ngồi xuống sô pha.
“Hôm nay dì Cầm không có nhà sao? Đến chiều có kịp về làm cơm tối không?”
“Không biết.” Lâm Hiểu mệt mỏi nói.
Bác Thần nhìn cô quyết định: “Tối nay đến nhà anh ăn cơm đi?”
“Thế không ăn ở bên ngoài sao?”
“Tay em như vậy đừng đi ăn bên ngoài, đồ ăn bên ngoài cho nhiều nước tương.” Bác Thần đứng, nhìn cô ngồi bên dưới.
“Nga.” Lâm Hiểu đáp, xem như đã đồng ý.
Bác Thần lấy tay xoa đầu cô: “Anh đi trước nói với mẹ một tiếng.”
“Ừ.” Lâm Hiểu ngẩng đầu hất mạnh tay hắn.
Bác Thần cười cười, xoay người đi khỏi Lâm gia.
Một lát sau Lâm Hiểu ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng dì Lam gọi cô đi
qua. Cô vội vàng đứng lên, một bên đáp ứng một bên bước nhanh đi sang.
“Tiểu Thần nói con bị thương? Có nghiêm trọng không?” Chắc hẳn dì Lan lúc
trước vừa mới nấu ăn trong bếp, tay bà vẫn còn ẩm ướt. Bà kéo tay Lâm
Hiểu, nâng cánh tay trái lên nhìn chăm chú nhưng cũng không nhìn ra được gì.
Lâm Hiểu cười nói: “Không có việc gì, dì Lan, anh Bác Thần phóng đại đó, cháu chỉ xước da thôi.”
Dì Lan nghe xong mặt mày hớn hở, nhìn con nhà mình tỏ vẻ tán thưởng:
“Phóng đại cái gì , làm da con gái rất quan trọng. Dì còn sợ Tiểu Thần
đứa nhỏ này không biết chăm sóc người khác, bây giờ cũng an tâm phần
nào.”
Bác Thần vội vàng nói: “Mẹ, được rồi, mẹ nhanh đi làm việc của mình đi.”
“A, xú tiểu tử, con còn biết thẹn thùng, được rồi, mẹ đi làm cơm chiều đây.” Dì Lan cười tủm tỉm xoay người.
Lâm Hiểu vội vàng nói: “Dì Lan, để cháu giúp dì.”
“Không giúp gì cả, con đang bị thương, bây giờ cứ để dì làm, về sau vẫn còn nhiều dịp giúp dì mà.”
Bị dì Lan từ chối hơn nữa trong lời nói của bà còn có thâm ý khác, Lâm Hiểu có điểm xấu hổ, không dám tiến vào phòng bếp.
“Ngồi đi, anh rót cho em cốc nước.” Bác Thần nói với Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu gật đầu ngoan ngõan ngồi vào ghê sô pha. Bác Thần nhanh chóng đưa
cho cô một cốc nước. Lâm Hiểu uống một ngụm, ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta có còn đi xem phim nữa không?”
“Đi chứ, bằng không mẹ anh cần gì làm
cơm sớm như vậy, mẹ làm để chúng ta đi xem phim.” Bác Thần dựa vào sô
pha, lại cởi bỏ một cúc áo trên áo sơ mi.
Lâm Hiểu nhìn hắn lộ ra một phần xương quai xanh, nhập ngừng vài giây mới nói: “Dì Lan thật nhiệt tình…”
Bác Thần cười lắc đầu, đối với lão mẹ liều mạng bắt con mình lấy vợ cũng không thể lí giải.
Lúc ăn cơm, dì Lan dụng tâm nấu cho Lâm Hiểu cháo sườn, hơn nữa chú Lý về sớm, nên bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm.
Tuy không thể tự do như khi ăn ở nhà nhưng không khí vẫn tốt lắm, Lâm Hiểu
thầm nghĩ, nếu về sau đều có thể ăn cơm chiều như vậy cũng không sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT