Tiểu Ngọc Lan và Vương Du gặp mặt ở một quán trà.
Thật ra, Vương Du cũng không muốn gặp Tiểu Ngọc Lan ,nhưng mấy ngày nay Vi Thanh Mi chỉ quan tâm đến Hạ Trọng Phương, mà mình thì tứ cố vô thân, cắn răng quyết định đi gặp mặt Tiểu Ngọc Lan một lần.
Trước kia, khi gặp mặt Vương Du, Tiểu Ngọc Lan sợ có người nhìn ra manh mối, nên chỉ dám nhìn từ xa mà không dám đến quá gần, hôm nay Tiểu Ngọc Lan mới có thể quan sát kĩ Vương Du một lần, vành mắt đỏ lên, nói:" Cũng không biết Vương gia nuôi thế nào mà thân thể con nhiều bệnh như vậy? Cũng đã mười chín tuổi cũng không thể giúp con giải quyết chuyện hôn sự, quả nhiên không coi con là thân nữ nhi."
Từ lúc Vi Thanh Mi nhận lại Hạ Trọng Phương , trong lòng Vương Du lúc nào cũng cảm thấy acid pantothenic ( vitamin B5 )*, thấy Vi Thanh Mi không tốt với mình bằng trước kia, vừa nghe lời này của Tiểu Ngọc Lan , lại tăng thêm một chút oán khí.

Chỉ là nàng vẫn không muốn ở trước mắt Tiểu Ngọc Lan nói xấu Vi Thanh Mi, nên cách một hồi mới nói:" Di nương đến tìm ta là có chuyện gì sao?"
Tiểu Ngọc Lan thở dài nói:" Nghe nói hôn sự của con phải dời đến ba năm sau, ta rất nóng lòng nên mới tới gặp."
" Chẳng lẽ di nương có biện pháp gì sao?" Nghĩ tới chuyện này, Vương Du cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật thua thiệt bọn họ nghĩ ra?
Tiểu Ngọc Lan nói:" Con là thân tôn nữ (cháu gái) của Giản Thái Phó, Vương gia không dựa vào được, chẳng lẽ không đi cầu xin sự giúp đỡ của tổ phụ tổ mẫu sao? Lúc trước chẳng phải là nhờ có Giản gia làm chỗ dựa, Phương nương mới có thể trở thành chính phi của Tề vương."
Vương Du thấp giọng nói:" Nhưng ta vẫn đang ở Vương gia, cùng người Giản gia cũng không có nhiều tình cảm, bọn họ chịu giúp ta sao?"
Tiểu Ngọc Lan nói:" Chỉ cần con đi cầu xin Giản Thái Phó, là Thái Phó của thái tử, nếu ông ấy chịu ra mặt, sẽ có biện pháp thôi."
Vương Du trầm mặc một hồi, lại hỏi:" Di nương, vì sao lúc ấy ngươi có thể ngoan tâm đem đổi ta cho người khác?"
Tiểu Ngọc Lan rơi lệ nói:" Du nương , di nương không thể không nhẫn tâm bởi nếu con đi theo ta nhất định là phải chịu khổ qua ngày, cũng không làm được một quý nữ như hiện tại.

Nếu đưa con đến Giản gia, sống với Bạch thị phu nhân, chỉ sợ con cũng không sống tốt được.

Chỉ có đổi con cho phu thê Trạng nguyên, con mới có thể sống thật tốt."
Vương Du nghĩ Vi Thanh Mi đối với mình quả thật là dốc hết tâm lực, tỉ mỉ che chở để nàng có thể sống tốt, quả thật nếu nàng đi theo Tiểu Ngọc Lan , sẽ không sống tốt được, bởi vậy thở dài nói:" Di nương, chuyện lúc trước ta cũng không trách ngươi.

Chỉ là hôm nay ta cũng không lo nổi cho mình, bởi vậy cũng không thể giúp đỡ người, lúc này, người cũng không nên tới tìm ta nữa."

Tiểu Ngọc Lan gật đầu nói:" Hôm nay là ta lén ra ngoài, bây giờ muốn trở lại cũng khó.

Du nương , chỉ khi con sống thật tốt thì ta mới có ngày lành."
Thấy Tiểu Ngọc Lan rời đi, Vương Du cũng không về ngay mà trực tiếp đến Giản gia, cầu kiến Giản Thái Phó.
Giản Thái Phó cũng biết được hôn kỳ của Vương Du bị lùi lại ba năm, không khỏi cau mày, như thế nào đi nữa, Vương Du cũng là chất nữ của Giản gia, sao có thể nào mặc kệ hôn sự của nàng?
Vương Du vừa thấy Giản Thái Phó, liền ngã xuống đất khóc nói:" Tổ phụ, mong người làm chủ cho chất nữ! Hôn kỳ kéo dài ba năm, khi đó ta đã hai mươi hai tuổi.

Và lại, cũng chưa chắc ba năm sau Vương gia sẽ nạp ta."
Giản Thái Phó chưa kịp nói gì, bên ngoài đã có vào bẩm báo có Trầm Tử An phủ thái tử cầu kiến.
Giản Thái Phó nghe, trấn an Vương Du : " Chuyện này, ta sẽ nghĩ cách, sẽ không mặc cho hôn sự của ngươi kéo dài ba năm.

Trước hết, ngươi cứ đi gặp tổ mẫu đi, đợi ta gặp khách xong chúng ta sẽ bàn tiếp." Vừa nói vừa đi gặp Trầm Tử An ở thư phòng.
Sau khi Trầm Tử An cười bái kiến Giản Thái Phó, hai người cùng ngồi xuống, lúc này hắn mới nói:"Ta phụng mệnh phụ thân tới gặp Thái Phó đại nhân."
"Nhị công tử có lời gì mời nói!" Giản Thái Phó cười nói.
Trầm Tử An đắn đo mới nói:" Ta muốn xin nạp Vương Du vào cửa."
Giản Thái Phó ngẩn ra, tựa như đang xem xét lời nói của Trầm Tử An.
Trầm Tử An giải thích:" Tứ Vương Gia đã tiến sát từng bước, liên tục dâng lên mỹ nhân được hoàng thượng sủng ái.

Bây giờ lại phát hiện ra việc Tề vương cưới thê không phải là nữ tử Giản gia mà là thân nữ nhi của Vương Trạng nguyên, phụ thân ta sao có thể không sầu lo? Biết Du nương là chất nữ Giản gia, lại là dưỡng nữ của Vương gia, nếu ta cưới nàng, Vương gia vì phân tình nữ nhi, sẽ không hy vọng Tứ Vương Gia đắc thế, hơn nữa sẽ cố hết sức khuyên Tề vương và thái tử giao hảo."
Giản Thái Phó là Thái Phó của thái tử, hắn luôn một lòng mưu tính vì thái tử, Vương Du là chất nữ Giản gia, đem nàng gả cho Trầm Tử An cũng là lương xứng, liền nói:" Nếu Thái tử có thể khuyên hoàng thượng rút lại thánh chỉ, ta tự nhiên sẽ đồng ý hôn sự này."
Trầm Tử An mừng rỡ, đứng lên cám ơn Giản Thái Phó.

Cười nói:" Du nương do phu thê Vương Trạng nguyên nuôi lớn.

Một khi ta cưới nàng, ân oán trước đây của hai nhà tự nhiên xóa bỏ."
Trầm Tử An vừa đi, Giản Thái Phó liền gọi Vương Du , nói cho nàng ta ý của Trầm Tử An.
Đầu tiên Vương Du rất sửng sốt sau đó lại vui mừng.

Mặc dù hiện nay Trầm Tử An không được Phong vương, nhưng hắn là con thứ hai của thái tử.

Một khi thái tử đăng vị, hắn có thể được phong Vương gia, đến lúc đó không phải là càng phong quang hơn Tề vương Trầm Tử Trai sao? Tuy mình ái mộ Trầm Tử Trai nhưng hiện nay Trầm Tử Trai sủng ái Hạ Trọng Phương , lại muốn kéo dài hôn kỳ, thật ra thì mình cũng nên chết tâm thôi.
Giản Thái Phó thấy Vương Du cúi đầu không nói, liền nói:" Ngươi rốt cuộc cũng là chất nữ Giản gia, hôn sự của ngươi, Giản gia cũng có quyền vì ngươi mà làm chủ.

Đợi thái tử cầu xin hoàng thượng sửa lại ý chỉ, hôn sự của ngươi sẽ do Giản gia tổ chức, ta sẽ khiến ngươi được phong quang ( nở mày nở mặt) gả ra ngoài."
Vương Du ngẩng đầu lên:" Hết thảy đều mong tổ phụ làm chủ."
Quý Minh Xuân nghe nói thân thế Hạ Trọng Phương lại có thay đổi, lúc này đã là thân nữ Vương Trạng nguyên mà không phải là tư sinh nữ nhi của Giản gia, càng thêm hối hận đến xanh ruột.

Lúc về nhà, hắn nói chuyện với Quý mẫu:" Thật không nghĩ tới Phương nương lại là thân nữ nhi của Vương Trạng nguyên, trước ta không có mắt mới có thể hưu nàng."
Tuy là đã có chức ở Binh bộ nhưng rốt cuộc cảnh ngộ của Quý Minh Xuân lúc này cũng không bằng lúc làm Quận mã, lúc nào cũng sợ Tề vương trả thù, mỗi bước như bước đi trên băng mỏng.

Quý phụ, Quý mẫu cũng lo lắng hãi hùng, nói đến trước đây cũng thở dài một phen.

Quý mẫu oán hận nói:" Tề vương khôngrơi đài thì chúng ta cũng không thể có ngày tốt lành."
Quý Minh Xuân không nói nhưng trong lòng lại nghĩ: Đã sớm âm thầm bố trí để hạ thủ diệt Tề vương! Đến lúc Tề vương chết, Tứ Vương Gia vào kinh, ta muốn đoạt lại Phương nương, chính thức lật người.
Lúc này, Trầm Tử Trai cũng đã nhận ra được một chút khác thường, bởi vậy cho người gia tăng huấn luyện tư, ngầm bố trí, chỉ đợi thái tử và Tứ Vương Gia liên minh phản bội, hắn sẽ ở phía sau thêm dầu vào lửa, làm ngư ông đắc lợi.
Hôm nay, trong cung truyền chỉ rút lại thánh chỉ phong trắc phi của Tề vương, đổi lại gả Vương Du cho Trầm Tử An.

Nghe được tin tức, Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương đều giật mình, hoàng thượng chịu rút lại ý chỉ? Chẳng qua, vì sao lại gả Vương Du cho Trầm Tử An?
Sắc mặt Trầm Tử Trai đại biến, Trầm Tử An cưới Vương Du vậy một nhà Vương Trạng nguyên chẳng phải sẽ ủng hộ phủ thái tử?
Lúc Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi nhận được ý chỉ, cũng là sợ tới ngây người, phải nói việc hoàng thượng chịu rút lại thánh chỉ là chuyện vui nhưng gả Vương Du cho Trầm Tử An cũng là chuyện họ vạn vạn không ngờ tới.
Vương Tinh Huy cười khổ nói:" Chúng ta nuôi lớn Du nương , nếu Du nương được gả cho Nhị công tử, chúng ta không thể không giảng hòa với thái tử.

Nhưng chuyện năm đó..."
Vi Thanh Mi bình tĩnh nói:" Rõ ràng Thái tử không muốn cùng chúng ta kết thù kết oán quá sâu, nên mượn hôn sự này để giảng hòa."
Vương Tinh Huy chà xát hai tay, trầm tư, một khi Vương Du gả cho Trầm Tử An, mình là dưỡng phụ của Vương Du , cũng không thể cùng thái tử đối nghịch.
Vi Thanh Mi thở dài, thân nữ nhi Hạ Trọng Phương là Vương phi Tề vương phủ, dưỡng nữ lại là người của phủ thái tử, nếu hai bên tranh đấu, mình ở giữa sẽ rất khó khăn.
Gần đây, người lớn đều khổ não nhưng Hiền ca nhi lại lớn rất mhamh, lúc Hạ Trọng Phương ôm hắn cho ăn sữa, thấy hắn ăn sữa rất hung mãnh, không khỏi cười nói:" Tính thật nôn nóng, không biết là giống ai đây?"
Thanh Trúc đang ở bên cạnh hầu hạ, cười nói:"Tất nhiên là giống Vương gia.

Khi còn bé Vương gia cũng rất nôn nóng, nhưng từ khi lão Vương gia và lão Vương phi qua đời vì bệnh, Vương gia mang theo Quận chúa vào cung, tính tình mới tốt hơn.

Mấy năm trước, khi ngã bệnh, phải nằm trên giường, tính tình càng thêm trầm lắng."
Hạ Trọng Phương nghe Thanh Trúc nói đến những gì Trầm Tử Trai đã trải qua, cũng yên lặng suy nghĩ, cảm thấy Trầm Tử Trai cũng không dễ dàng gì.
Thanh Trúc liền khuyên Hạ Trọng Phương : " Vương Phi luôn luôn ôn hòa nhưng lúc này người lại quá quật cường, theo nô tỳ thấy người không để ý tới Vương gia, Vương gia cũng luôn có lo lắng!" Nàng vừa nói vừa nhìn quanh, thấy không người nào, lại thấp giọng nói tiếp:" Trước kia, người là bà vú của Vương gia, tình cảm của người dành cho Vương gia ra sao, chúng nô tỳ cũng thấy rõ.

Hôm nay chỉ vì một trắc phi, người và Vương gia nháo thành như vậy làm gì chứ? Đây chính là khiến người đau đớn còn kẻ thù thì sung sướng.

Vương Phi tha thứ cho Vương gia lần này đi, cùng Vương gia đồng tâm hiệp lực sống qua ngày thôi!"
Hạ Trọng Phương còn chưa nói gì thì có bà tử tới bẩm báo nói là Trầm Tử Trai trên đường rời cung về phủ, đến trước cửa phủ, đột nhiên ngựa bị trượt chân, Trầm Tử Trai bị ngã từ ngựa xuống.
Hạ Trọng Phương cả kinh thất sắc (cực kỳ hoảng sợ), phân phó Thanh Trúc chăm sóc Hiền ca nhi còn nàng vội vàng đi theo bà tử ra cửa phủ.
Mặc dù Trầm Tử Trai ngã từ trên ngựa xuống nhưng không bị thương nặng, hắn đứng lên kiểm tra ngựa, cau mày nói:" Ngựa này do hoàng tổ phụ ban tặng , từ trước đến nay là thần tuấn sao hôm nay đột nhiên lại bị trượt chân?"
Mọi người thấy Trầm Tử Trai chẳng qua chỉ bị thương nhẹ ở mặt, cũng không bị thương nặng, liền thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Hạ Trọng Phương đi ra, vội vàng hành lễ, đứng nghiêm một bên.
Hạ Trọng Phương thấy sắc mặt Trầm Tử Trai khá tốt, liền hỏi:" Vương gia có bị thương không?"
Trầm Tử Trai được Hạ Trọng Phương quan tâm, rất mừng rỡ, đứng lên cười nói:" Do con ngựa trượt chân, chuyện nhỏ mà thôi, ta cũng không bị thương."
Hạ Trọng Phương vẫn chưa yên tâm, đi lên nhìn gương mặt hắn, thấy hắn bị rách da, liền nói:"Vương gia nhanh chóng vào phủ, bôi chút dược cao để không lưu sẹo."
Nghe được lời này, Trầm Tử Trai hận vết thương trên mặt sao không sâu hơn, để Hạ Trọng Phương có thể quan tâm hắn nhiều hơn, đang muốn nói chuyện, đột nhiên mặt hắn biến sắc, nhanh chóng kéo Hạ Trọng Phương ra, chắn trước người Hạ Trọng Phương , nói:" Phương nương, mau tránh ra!"
Không biết từ đâu, có một mũi tên bắn tới, ngực Trầm Tử Trai đã bị trúng tên, Trầm Tử Trai ngã xuống đất, đầu mũi tên vẫn còn đung đưa.
" Có thích khách, mau bắt thích khách!" Hộ vệ Vương Phủ hô lớn, một nhóm đuổi theo thích khách, một nhóm bảo vệ Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương .
" Vương gia!" Hạ Trọng Phương khàn giọng kêu lên, ngồi xuống đỡ Trầm Tử Trai, la ầm lên:" Phương ngự y, mau mời Phương ngự y!"
Trầm Tử Trai khạc ra một búng máu, máu phun trên ngực, trên tay đều là màu đen.

Chính hắn cũng nhìn thấy máu màu đen, biết đây là một mũi tên có độc, lần này, có thể hắn không sống được nữa.
Hắn nhìn Hạ Trọng Phương , dùng chút khí lực cuối cùng nói:" Phương nương, Bổn vương đối với nàng là thật tâm, từ ngày đầu tiên nàng uy nãi cho Bổn vương, Bổn vương đã không muốn xa rời nàng.

Nàng hãy nuôi dưỡng Hiền ca nhi thật tốt..." Hắn vừa nói xong thì hôn mê.
*mình cũng không hiểu chỗ này nhưng thực sự tác giả đã viết như vậy nhé.
Tác giả có lời muốn nói: Che mặt, ta cũng cảm thấy, ta càng viết càng cẩu huyết.

Nhưng đây là Tiểu Bạch cẩu huyết..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play