Hạ mẫu bị dọa sợ hết hồn, nhìn mảnh vỡ nằm dưới đất, lại nhìn sang Hạ
Trọng Phương, bật thốt lên lên tiếng: “Phương nương, chúng ta đã nuôi
ngươi hơn mười năm, không có ân sinh, thì cũng có ân nuôi, bây giờ ngươi đối xử với chúng ta thế này ư? Chỉ là ở lại mấy ngày, không cho chúng
ta đi chơi, giờ thì ném ly trà. Truyền đi, ngươi sẽ không sợ người ta
nói ngươi vong ân phụ nghĩa, coi khinh dưỡng phụ mẫu?”
Hạ Trọng Phương tức giận đến nói không ra lời.
Tiền bà tử nghe tiếng vang, sớm bảo bọn nha hoàn đi ra, còn bà canh giữ
ở cửa, lúc này nghe Hạ mẫu nói, liền đi tới nói: "Tào đại nương, bà hãy
tự hỏi mình đi, bà làm việc có khi nào suy nghĩ cho Phương nương chưa?"
Hạ mẫu vốn ghen ghét Tiền bà tử được Hạ Trọng Phương trọng dụng, lúc này nghe bà tử nói, bà ta cười lạnh: "Ta nuôi lớn nàng, chưa từng bỏ lạnh
cũng chưa để nó bị đói, lúc đó nghĩ rằng Qúy Minh Xuân có tiền đồ, hi
sinh hôn sự của thân nữ cho nó, tuy rằng sau đó nó bị hưu, nhưng cũng
không thể oán trách ta. Sau khi nó lên kinh nhận được người thân, chẳng
phải nó giàu sang, làm quy nữ, mà chúng ta người đã nuôi lớn nó, nghèo
vẫn hoàn nghèo. Nó không chịu hợp tác với chúng ta thì chúng ta tìm cách khác, như vậy thôi, chẳng lẽ nó cũng muốn cản ta?"
Tiền bà tử nói: "Tào đại nương, bà cho rằng ôm chân Qúy quận mã là mọt
cách hay? Lúc Phương nương hầu hạ cha mẹ chồng ba năm, Quận mã gia chỉ
nói một tiếng muốn hưu, không để ý đến danh tiếng, không để ý đến gì cả, hưu Phương nương. Người như vậy, hắn ta có thật tâm tìm cách cho các
người không? Mà các người có gì tốt cho hắn, hắn dựa vào cái gì phải tìm cách cho các người?"
Dựa vào cái gì? Đương nhiên là dựa vào sau này Phương nương vào vương
phủ, mọi người sẽ trở thành thân thích, vì thế nên... Hạ mẫu nghĩ tới
đây, cho rằng cách này có liên quan đến Hạ Trọng Phương, nhất thời to
sắc mặt hòa hoãn, cúi thấp đầu nói: "Phương nương, chúng ta đã nuôi con
khôn lớn, dẫu sao cũng sẽ không hại con đâu."
Hạ phụ thấy sắc mặt Hạ Trọng Phương lạnh lẽo, ông cũng nói: "Phương
nương nếu không thích chúng ta lui tới với Qúy gia, chúng ta sẽ không
tới đó nữa, hà cớ chi phải tức giận? Được rồi được rồi, trời cũng không
còn sớm, chúng ta đi trước!" Nói rồi kéo Hạ mẫu ra, hai người rời phòng.
Tiền Bà Tử thấy dưới đất đều là mảnh vỡ của chén trà, bà vội thu dọn,
vừa dọn vừa nói: "Phương nương à, con hãy nghĩ cách đưa bọn họ về quê
đi, giữ họ lại tiếp, thật đúng là sẽ có chuyện mất."
Hạ Trọng Phương nói: "Bọn họ mới lên kinh thành vài ngày, chưa từng trải cái khó xử, chưa từng thấy kinh thành cũng có người khổ sở, mà họ vừa
bước chân xuống đã đến Giản phủ, thấy Giản phủ phú quý, rồi đến vương
phủ chơi một phen, sớm bị mờ mắt, sao mà chịu hồi hương? Nếu con cứ ép
buộc bọn họ quay về, bọn họ sẽ nói con không chịu cho bọn họ hưởng phú
quý thôi!" Nói rồi nàng thở dài đứng lên.
Dù sao cũng là dưỡng phụ dưỡng mẫu, mới ở được vài ngày đã đuổi bọn họ
đi, truyền ra ngoài quả thực cũng chỉ Hạ Trọng Phương dính phải danh
tiếng bất lợi. Tiền Bà Tử ngẫm nghĩ một hồi, đành lắc đầu gác việc này
lại.
Qua mấy ngày, Phương Chấp Tâm tới chơi, đưa cho Hạ Trọng Phương một đôi
lọ thuốc hít, cười nói: "Đây là do Chấp Bình tìm thấy, tỷ để đây, đến
buổi thọ lễ tặng cho Giản tán lang, nhất định sẽ khiến ông vui vẻ."
Mặc dù Hạ Trọng Phương không biết giá mua bán của lọ thuốc hít này,
nhưng thấy thứ này lung linh đặc sắc, cực kỳ tinh xảo, cũng biết giá
không rẻ, liền hỏi: "Giá bao nhiêu vậy?"
Phương Chấp Tâm nói: "Muội không cần phải để tâm, cứ nhân đi."
Hạ Trọng Phương có chút thẹn thùng, nói: "Như vậy sao được chứ?"
Phương Chấp Tâm cười nói: "Nếu thật băn khoăn, vậy thì đợi đặt mua cửa
hàng xong, nếu còn dư lại bạc thì ta giữ lại tiền lọ thuốc hít này nhé,
thế nào?"
Hạ Trọng Phương nghe, lúc này mới gật đầu. Nàng vốn nghĩ, một đôi lọ
thuốc hít nho nhỏ, dù đắt đi nữa, thì chỉ hơn mười lạng bạc là có thể
mua được.
Nhưng nàng không biết, đối với lọ thuốc hít, lại hao tốn tận ba trăm lượng bạc.
Đảo mắt đã qua nửa tháng, đã đến ngày sinh thần của Giản Phi Văn.
Sáng sớm thức dậy, Hạ Trọng Phương đã đến chúc thọ Giản Phi Văn, tặng thọ lễ cho ông.
Giản Phi Văn thấy Hạ Trọng Phương đưa một đôi giày cùng với một đôi lọ
thuốc hít, nhất thời cầm lọ thuốc hít nhìn vài lần, đây chính là lọ
thuốc hít Đạp Tuyết mà ông vẫn tìm, ngẩn người, nhất thời vừa cười, xem
chừng đây là Tề vương giúp Phương nương có đủ mặt mũi, tìm giúp quà tặng đây mà! Lần trước Tề vương xin Phương nương về làm trắc phi, mặc dù bị
phụ thân từ chối, nhưng Phương nương là nhũ nương của Tề vương, sau này
không tiện cưới gả, nhất định phải làm trắc phi. Tề vương cũng thật biết cách khom lưng lấy lòng nhạc phụ tương lai. Cũng được, nhìn đôi lọ
thuốc hít trên tay, đến lúc đó ta sẽ không thiếu việc âm thầm giúp nhà
ngươi một tay, cho nhà ngươi đạt thành tâm nguyện.
Đợi Hạ Trọng Phương tặng thọ lễ xong, đám người Giản Mộc Thanh cũng lần lượt đi vào tặng thọ lễ.
Nhất thời có người báo có tân khách tới, Hạ Trọng Phương liền lui ra
ngoài, đi tìm thái phó phu nhân, giúp ứng đối với các nữ quyến.
Thái phó phu nhân mang theo tôn nữ Giản gia ngồi một chỗ, mỗi khi có
người tới gặp, thì cho các cháu gái gặp khách nhân, tiện thể giới thiệu
Hạ Trọng Phương một phen.
Người thân thiết đã sớm biết chuyện Giản gia nhận lại cháu gái bị thất
lạc, cũng biết những khúc chiết Hạ Trọng Phương đã trải qua. Họ cũng
lường chuyện Hạ Trọng Phương sau này sẽ là trắc phi của Trầm Tử Trai,
cũng khách khí, cười chào hỏi.
Giản Mộc Thanh và Giản Mộc Lam bị buộc ngồi cùng với Hạ Trọng Phương,
nhất thời thấy ánh mắt của mọi người thân thiết với Hạ Trọng Phương, chỉ thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Giản Mộc Lam thầm nói với Giản Mộc Thanh nói: “A tỷ, nàng như vậy, vốn
không nên ra gặp người ngoài, nhưng nàng ta lại dựa vào tổ mẫu, thực là
đáng giận.”
Giản Mộc Thanh cười lạnh một tiếng, cách chải tóc khác biệt* không nói
lời nào. Trong lòng cũng căm tức, chỉ là một đứa con gái riêng, có cần
làm náo động như vậy không?
*Tục thì con gái trước khi về nhà chồng phải thay đổi kiểu tóc cho khác đi.
Thái phó phu nhân thấy các nữ quyến đến đã không ít, liền gọi mấy tôn nữ đến và nói: “Được rồi, không buộc tụi con ở đây nữa, đi dạo đi!”
Giản Mộc Thanh vừa nghe, đứng lên hành lễ rồi tự đi lại.
Giản Mộc Lam đi theo Giản Mộc Thanh. Mấy tôn nữ phòng nhì và phòng ba
còn nhỏ, cũng kết bạn đi dạo. Trong khoảng thời gian ngắn, trước mặt
thái phó phu nhân, chỉ còn lại mỗi mình Hạ Trọng Phương.
Thái phó phu nhân cũng biết các tôn nữ khác trong phủ muốn cô lập Hạ
Trọng Phương, bà cười nói: “Chỉ có mỗi Phương nương là hiếu thuận thôi,
biết phải trò chuyện với tổ mẫu đó.”
Hạ Trọng Phương cười cười, tiến lên đấm lưng giúp thái phó phu nhân, vừa thấp giọng nói: “Cảm tạ tổ mẫu!”
Thái phó phu nhân giơ tay lên, vỗ vỗ tay của Hạ Trọng Phương, nhẹ giọng
nói: “Tổ mẫu già rồi, không thể lo cho con nhiều, chính con muốn bước đi đường nào thì phải suy nghĩ cho thật kĩ.”
Vì tướng mạo Hạ Trọng Phương cực kỳ giống Thái phó phu nhân, đến cả tính tình cũng cực giống bà hồi
trẻ, đáy lòng bà rất thương yêu Hạ Trọng Phương, dẫu sao cũng là cháu
nội, mà xuất thân Hạ Trọng Phương không đoan chính, bà muốn yêu chiều,
nhưng cũng không thể quá mức rõ ràng, để tránh bị nói là bất công.
Hạ Trọng Phương còn chưa đáp lời, nhất thời có người báo tỷ đệ Phương
Chấp Tâm đến rồi, thái phó phu nhân biết Hạ Trọng Phương và Phương Chấp
Tâm thân nhau, nên bà nói: “Mau đi bồi Phương gia nương tử trò chuyện
đi, không thể ở với lão bà tử hoài được.”
Hạ Trọng Phương nghe Phương Chấp Tâm tới, cũng muốn hỏi chuyện đặt mua
cửa hàng một chút, liền hành lễ, lui ra, quay đầu tìm Phương Chấp Tâm.
Phương Chấp Tâm tự đến trước mặt thái phó phu nhân hành lễ, lại theo Hạ
Trọng Phương đi mừng thọ Giản Phi Văn, bái xong mới cùng Hạ Trọng Phương đi tới chỗ yên tĩnh nói chuyện.
Phương Chấp Tâm cười nói: “Đã tìm được một cửa hàng tốt rồi, đang đợi
thương nghị giá thôi! Mấy ngày nữa muội tìm cách đi ra đó một chuyến, ta dẫn muội đi xem địa điểm, gặp chủ cửa hàng một lần, mọi người ký khế
ước bán cửa hàng, sau đó thì có thể kinh doanh.”
Hạ Trọng Phương nói: “Đối với chuyện cửa hàng, đúng là hai mắt tối đen, không biết thế nào mới tốt.”
Phương Chấp Tâm nói: “Chỗ cửa hàng gần châu bảo trai và cửa hàng tơ lụa, làm son phấn cũng được lắm!”
Hạ Trọng Phương vừa nghe thì hai mắt sáng lên, son phấn mà nói, nàng có
thể tìm Phương ngự y nhờ y phối giúp, lại có Thái Hồng ở vương phủ, am
hiểu nhất là điều son chế phấn, đến lúc đó nói với nàng ấy một lời, cũng có thể có được cách điều son tốt nhất.
Nàng nghĩ, liền nói với Phương Chấp Tâm.
Phương Chấp Tâm vừa nghe vui mừng đáp: “Như vậy là tốt nhất!”
Hai người vừa nói chuyện, không chú ý đến một người vừa cười vừa gọi: “Phương nương!”
Hạ Trọng Phương nhìn lại, thấy là Trầm Tử An, vội vàng hành lễ gọi một tiếng.
Trầm Tử An là con trai thứ hai của thái tử, cũng là một quý tế đắt giá
nhất nhì kinh thành, Phương Chấp Tâm xa xa từng gặp một lần, đương nhiên biết mặt, cũng hành lễ, nhất thời thấy Trầm Tử An chỉ lo nói chuyện với Hạ Trọng Phương, nàng thức thời, liền đi qua một bên, làm bộ ngắm hoa,
tránh không nghe nội dung bọn họ nói.
Từ lúc Trầm Tử An gặp Hạ Trọng Phương ở Tề vương phủ, thầm để ý, lúc này đại thái tử đang vội tới chúc thọ Giản Phi Văn, nên không gặp Hạ Trọng
Phương, liền mượn cớ đi ra ngoài, đi một vòng, vừa lúc gặp Hạ Trọng
Phương nói chuyện với Phương Chấp Tâm, hắn tự gọi một tiếng.
Hạ Trọng Phương uống thuốc của Phương ngự y, đúng như Phương ngự y lo
lắng, dung nhan ngày càng tăng, chỉ nhăn mày nheo mắt, cũng đủ quyến rũ
người ta.
Hiện nay Trầm Tử An gặp thiếu chút nữa rơi luôn đôi mắt, nói thầm, nếu
không phải thân thế như thế, lại làm nhũ nương của Tề vương, cũng muốn
cầu cưới nàng về làm vợ.
Hạ Trọng Phương phát hiện hai mắt Trầm Tử An sáng quắc, hơi bất an, hỏi: “Nhị công tử còn có chuyện gì?”
Trầm Tử An cười nói: “Là mẫu phi của ta muốn gặp cô một lần, đợi ta nói
với thái phó phu nhân một tiếng, mấy ngày nữa phái người tới đón cô qua
phủ một chuyến.”
Thì ra là thái tử biết Trầm Tử Trai có ý định đính hôn với Tô Ngọc Diệp
trước, sợ hắn hoàn toàn hướng sang Tô thục phi, nên đã thương nghị với
thái tử phi, muốn tìm cách nâng thân phận của Hạ Trọng Phương lên, khiến nàng có thể đối đầu với Tô Ngọc Diệp.
Thái tử phi nói: “Hiện nay Phương nương trở thành quý nữ Giản phủ, lại
đi qua vương phủ cho bú sữa, tất nhiên là chung tình với Tề vương. Nhưng với thân phận của nàng, muốn làm chính phi, hẳn là khó lòng. Nếu ta
nâng lên thân phận của nàng lên, Tề vương phải cố kị nàng, việc đính hôn với Tô Ngọc Diệp, tất nhiên là phải kéo dài.”
Lúc đó, Hạ Trọng Phương nghe Trầm Tử An nói, cảm thấy cực kì kì quái, “Thái tử phi muốn gặp tôi à?”
Trầm Tử An gật đầu, mắt thấy bên kia có người đến, liền xoay người đi.
Người tới chính là Phương Chấp Bình.
Sau khi thọ yến Giản Phi Văn qua đi, chẳng hiểu sao lại có tin đồn, nói
là Trầm Tử An có ý định cầu cưới Hạ Trọng Phương, con trai nhà Phương
đại hộ Phương Chấp Bình, cũng có ý xin cưới…..
Tin đồn truyền tới tai Trầm Tử Trai thì hắn hơi nhíu mi, hai tay ôm ngực nói: “Dám tranh nữ nhân với bản vương, bọn họ không muốn sống nữa sao?”
Vừa lúc Lục Mộng tiến đến bẩm báo, nói Hạ Trọng Phương tới, Trầm Tử Trai nhất thời giận tím mặt quát: “Không cần bú sữa, bảo nàng ta đi đi!”
Phải lập gia đình đúng không, mau đi đi!
Vừa lúc Hạ Trọng Phương bước vào phòng, nghe những lời này của Trầm Tử
Trai, liền giòn giọng nói: “Vậy thì….tôi về đây!” Nói rồi đi ra ngoài.
Đi thật à? Trầm Tử Trai hơi giận, bên ngoài truyền tin đồn như thế, nhà ngươi không ở lại giải thích mà bỏ đi là sao chứ hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT