Hạ Trọng Phương lại gọi Trầm Tử Trai một tiếng, thấy hắn vẫn không để ý, nhất thời nhíu đầu mi, rên rỉ. Ngâm một tiếng.
Cô dùng hai tay xoa chỗ đẫy đà, dùng sức ép sữa ra ngoài, để khỏi phải khó chịu,nhưng mà sữa này là gì, là sữa dược đó, là thứ chữa bệnh, Phương ngự y dặn không được dồn lại, dồn lại sẽ mất dược tính, đành nhịn, gọi: "Vương gia, mau tới đây đi!"
Trầm Tử Trai nghe tiếng kêu kiều mị của Hạ Trọng Phương, tâm can nhảy loạn, thiếu chút nữa tâm cầm không được, chỉ là cố gắng kiềm nén, kiềm chế, kiềm đủ thứ.
Hạ Trọng Phương vô phương, cô đứng lên, đi đến ghế dựa phía trước, duỗi tay ôm lấy đầu Trầm Tử Trai, vén xiêm y, nhét chỗ đẫy đà vào miệng hắn, cầu xin: "Mau hút đi, không hút sẽ mất dược tính."
Trầm Tử Trai không tự chủ được, hút một ngụm, đồng thời dùng tay kéo, kéo Hạ Trọng Phương ngồi trên người mình, một bên mút mạnh, một bên khác xốc hung y Hạ Trọng Phương lên, đi vào dò xét xoa nắn .
Chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương bị hút một cái, khó chịu vơi đi một nửa, lại có cảm giác ngứa ngáy, Trầm Tử Trai lại chuyển sang nhu vận bên kia, cô không khỏi rên. Rên ra tiếng, cầu xin: "Vương gia, đừng như vậy, về sau tôi còn phải lập gia đình đó!"
"Lập gia đình? Tính gả ai?" Trầm Tử Trai hơi buông chỗ đẫy đà ra, ngẩng đầu đối mắt với Hạ Trọng Phương, tới gần hỏi: "Có phải muốn gả cho Quý Minh Xuân hay không?"
Muốn chỗ nào? Gương mặt thanh tú của Hạ Trọng Phương đỏ lên, miệng đáp: "Bị hắn hưu một lần, làm sao còn muốn gả cho hắn? Vả lại hắn đã cưới quận chúa, ta cũng không phải người thấp hèn, làm sao lại còn nghĩ đến hắn?"
Trầm Tử Trai vừa nghe lời này, cảm thấy hơi thoải mái, nhất thời tay dùng sức, nắm chặt chỗ đẫy đà Hạ Trọng Phương, nắm đến khi cô kêu ra tiếng, mới cúi đầu mút, mút một bên chỗ đẫy đà, lại thay đổi mút một nửa bên kia, hắn ngẩng đầu hỏi cô: "Cô không nghĩ tới hắn, sao lại thêu hà bao cho hắn?"
"Tôi làm gì mà thêu hà bao cho hắn chứ." Hạ Trọng Phương biện bạch: "Là lão phu nhân quấn quít lấy tôi bảo tôi làm cho bà cái hà bao nền lam hoa trắng, tôi không tiện từ chối, chỉ phải tùy tiện thêu một cái, đợi đến khi bà tới, tôi lại nghĩ dù sao bà cũng là là mẫu thân của quận mã gia, sợ bà không có ý tốt, nên không đưa hà bao. Tôi bảo với cô nương châm tuyến thêu một cái đưa qua cho bà."
Trầm Tử Trai lại ngậm chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương tiếp tục mút, trong lòng đã biết, hà bao của mình, tất nhiên là hà bao Hạ Trọng Phương muốn thêu cho Quý mẫu kia, cũng là nói, Hạ Trọng Phương chưa từng nghĩ tới việc thêu hà bao cho mình. Hắn có chút buồn bực, mút mạnh rồi khẽ cắn một cái, cắn cắn cắn, Hạ Trọng Phương cầu xin tha, thế này mới buông ra, hỏi: "Về sau còn có dám lừa bản vương hay không, dám cầm hà bao người khác không cần đưa cho bản vương nữa hả?"
"Không dám không dám !" Hạ Trọng Phương sợ hắn còn có chiêu khác, nhất thời thấy hắn hút sữa xong, vội vàng đứng lên, lại bị Trầm Tử Trai ôm thắt lưng, không thể động đậy, cô không khỏi cầu xin: "Vương gia buông tôi ra đi!"
Trầm Tử Trai không để ý tới, cúi đầu, ngậm chỗ đẫy đà đã mềm xuống của Hạ Trọng Phương, tế duyện chậm liếm, tay kia thì chỗ dùng sức sờ đẫy đà, nặn ra một giọt sữa tươi cuối cùng đọng nơi đầu ngón tay, nhất thời vén váy cô, ngón tay đã linh hoạt đi vào, quét sữa tươi ở chỗ kia của Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng xoa, nhu, một chút ướt dính vào bàn tay của Trầm Tử Trai, hắn ngẩng đầu hỏi Hạ Trọng Phương: "Còn có dám lừa bản vương nữa hay không ?"
Hạ Trọng Phương toàn thân mềm nhũn, hai tay ôm cổ Trầm Tử Trai, ôm thế này cô mới không ngã xuống, cố chịu đựng không rên rỉ. Ngâm, làm sao nhịn được đây? Đành khàn giọng nói nhỏ: "Không dám! Xin vương gia buông tha cho tôi!" Miệng cầu , nhưng không có động tác chống cự.
Trầm Tử Trai vừa lòng, lại lẩm nhẩm chỗ đỏ bừng của cô, đầu lưỡi hoặc cuốn hoặc liếm, làm mọi cách khiêu khích, một ngón tay trong váy, càng như du xà, ở chỗ trắng mịn du động.
Hạ Trọng Phương bị đùa đến mức thân mềm như nước, thở gấp, nhất thời phát hiện thắt lưng Trầm Tử Trai rất đĩnh, một vật nóng như lửa để ở đùi cô, thế này mới tỉnh nửa hồn lại, khẽ gọi một tiếng.
Trầm Tử Trai vẫn không buông tha, phủ bên tai hỏi: "Còn có dám thêu hà bao cho người khác hay không?"
"Không dám !" Hạ Trọng Phương lúc này, ngoại trừ nói không dám, những cái khác cũng nói không nên lời.
Trầm Tử Trai thấy cô mê loạn, lời nói mang ý cười: "Sau khi về, thêu mười hai cái hà bao cho bản vương, không được cùng sắc hoa cùng kiểu dáng, một tháng bản vương đổi một cái."
Hạ Trọng Phương vội không ngừng gật đầu, đỏ mặt như hoa đào nói: "Nhất định thêu nhất định thêu. Vương gia buông tôi ra đi!"
Trầm Tử Trai buông Hạ Trọng Phương ra, nhất thời khó chịu, không khỏi kêu nhỏ một tiếng.
Đứng ngoài bình phong, Phương ngự y cùng Trầm Ngọc Tiên cùng hỏi: "Làm sao vậy?" Nói xong cùng lúc đứng dậy, định bụng chạy vào trong bình phong.
Trầm Tử Trai nghe tiếng bước chân, vội vàng rút tay về, ôm Hạ Trọng Phương vào lòng, ôm phóng lên giường, đưa cái chăn cho cô, chính mình thì chỉnh lại xiêm y, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi Phương ngự y và Trầm Ngọc Tiên vào bình phong, thấy Trầm Tử Trai không có gì không ổn thì yên lòng.
Phương ngự y bắt mạch cho Trầm Tử Trai, bắt mạch xong rồi nói: "Dạo này Vương gia hỏa vượng , đợi ta thay đổi phương thuốc một chút, không để vương gia khô người."
Trầm Ngọc Tiên khuôn mặt tuấn tú của Trầm Tử Trai ửng đỏ, Hạ Trọng Phương nằm trên giường cũng đỏ mặt, nhất thời nhếch miệng, cười mà không nói.
Hạ Trọng Phương ở dưới chăn đã mặc xong xiêm y, ngồi dậy, mặc dù hai chân như nhũn ra, nhưng cố gắng chống giường, đứng dậy, hành lễ với Trầm Tử Trai và Trầm Ngọc Tiên, xong mới lui ra ngoài.
Tiền bà tử và Thanh Trúc đi lên đỡ cô, thấy toàn thân cô như nhũn ra, bên tai còn có một hồng ấn, nhất thời liếc nhau, vội vàng giúp cô bước đi.
Đến khi trở về phòng, khi Hạ Trọng Phương tắm rửa xong, nằm trên giường, liền chui đầu vào chăn, hận chính mình không vững tâm, sao lại dễ dàng như vậy...
Đêm nay Trầm Tử Trai, cũng không ngủ được, nằm một chốc thì gọi Tô Lương vào hỏi: "Giản gia có động tĩnh gì không?"
Tô Lương đáp: "Bọn họ là phái người đi đến Giang Nam đi thăm dò thân thế Hạ cô nương, hiện nay không có động tĩnh, vẫn chưa điều tra ra được gì."
Trầm Tử Trai hỏi: "Vậy người của chúng ta tra được cái gì ?"
Tô Lương nói: "Chỉ tra được Hạ cô nương quả thật không phải Hạ phụ Hạ mẫu sinh, nhưng muốn nói cô có phải là cháu gái của Giản thái phó hay không, lại có rất nhiều điểm đáng ngờ, là không có chứng minh thực tế."
Trầm Tử Trai nói: "Mặc kệ Hạ cô nương có phải là cháu gái Giản thái phó hay không, e rằng Giản gia cũng đến nhận. Cũng may Hạ cô nương vốn yêu mến bản vương, hẳn là sẽ không đi."
Bên Giản thái phó, cũng là cho người đến Giang Nam điều tra thân thế Hạ Trọng Phương.
Nửa tháng sau, Giang Nam tự có tin tức truyền đến, quả nhiên nói, Hạ Trọng Phương không phải nữ nhi thân sinh của Hạ phụ Hạ mẫu, mà là bọn họ nhặt được ở một căn miếu đổ nát.
Giản thái phó cầm thư, lại nhìn tín vật trong tay, không khỏi vừa mừng vừa giận, nhất thời gọi Giản Phi Văn vào, đưa tín vật tới trước mặt hắn nói: "Ngươi tự nhìn xem, đây không phải là ngọc bội ngươi đánh rơi sao? Còn dám nói Hạ cô nương với không có quan hệ gì ngươi nữa không?"
Giản Phi Văn vừa thấy ngọc bội, miệng mở lớn nói: "Năm đó con chạy đến Giang Nam, trên đường đi gặp phải đạo tặc, con lo giục ngựa mà chạy, quả thật có thất lạc ngọc bội này, con không lấy nó tặng cho người khác, cha phải tin tưởng con!"
Giản thái phó không hề để ý tới lời nói của Giản Phi Văn, phân phó: "Sáng ngày mai, ngươi chuẩn bị một phen, cùng vợ ngươi đến Vương phủ, đưa Hạ cô nương, không, đưa ta cháu gái ta về."
Giản Phi Văn vẫn muốn biện bạch, Giản thái phó làm gì còn để ý hắn? Ông đã phất tay áo đi từ sớm rồi.
Bạch thị nghe được tin này, giận ném ngã cái chén, quả nhiên ở Giang Nam hắn sinh nữ nhi, còn chết không chịu thừa nhận .
Giản thái phó nghe được Bạch thị giận dữ, thì cho người gọi bà vào nói chuyện, nói một hồi, Bạch thị đành phải nhất nhất ứng. Tới khi trở về phòng, bà lại trợn mắt với Giản Phi Văn.
Giản Phi Văn cảm thấy oan uổng, kêu oan: "Hạ cô nương thực không phải là nữ nhi của ta, ta làm sao bà mới chịu tin hả?"
"Chờ heo mẹ leo cây, ta mới tin ông." Bạch thị lạnh lùng nói, tự mình lên giường nghỉ ngơi .
Giản Phi Văn thấy thế không ổn, đành lên giường đi dỗ nàng, lần dỗ này, là dỗ suốt một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa đứng không vững, không khỏi cảm thán: "Già rồi!"
Bạch thị bị dỗ một đêm, ngày hôm sau thức dậy dung sắc cũng khá lên không ít, cũng vơi không ít lửa giận, bà chỉnh lý tâm tình, cùng với Giản Phi Văn đến Vương phủ cầu kiến Trầm Ngọc Tiên.
Trầm Ngọc Tiên nghe được Giản Phi Văn và Bạch thị đến thăm, cô vội vàng đi gặp Trầm Tử Trai: "Ca ca, người Giản gia đến, chắc là đến nhận lại Hạ cô nương. Có gặp bọn họ không?"
Trầm Tử Trai nói: "Tránh một lần không thể tránh lần sau. Thỉnh bọn họ vào!" Nói xong dặn bảo vài câu.
Giản Phi Văn và Bạch thị ngồi đợi ở phòng khách thật lâu mới thấy Trầm Ngọc Tiên đi ra, cười hỏi bọn họ: "Không biết Giản tán lang cùng phu nhân đến đây là có chuyện gì?"
Giản Phi Văn liền nói ý đồ của mình, đặt tín vật lên bàn, ông nói: "Việc này Hạ phụ Hạ mẫu đã viết thư chứng thực, có bọn họ kí tên và dấu tay, chứng thật Phương nương quả thật là nữ nhi của ta, bây giờ ta đến để đưa con bé hồi phủ, thỉnh quận chúa cho phép!"
Trầm Ngọc Tiên đi qua, cầm lấy tín vật nhìn nhìn, lại đặt xuống, nhất thời nghĩ đến lời nói của Trầm Tử Trai, liền vỗ vỗ tay gọi nha hoàn vào, phân phó: "Đi thỉnh Hạ cô nương ra gặp Giản tán lang!"
Nha hoàn ứng, vội vàng chạy đi gọi Hạ Trọng Phương.
Lúc này Hạ Trọng Phương đang ở trong phòng Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai lôi kéo tay cô nói: "Người Giản gia tới, Phương nương sẽ không vì nhà mình mà bỏ bản vương chứ?"
Hạ Trọng Phương có chút lúng túng, thấp giọng nói: "Không phải chính miệng cha mẹ tôi nói, tôi sẽ không tin mình là nữ nhi của người khác, cũng sẽ không tùy tiện đi cùng người khác."
Trầm Tử Trai nghe được những lời này mới yên lòng, dấp dáng của Phương nương rất giống tiểu thư Giản gia, muốn miễn cưỡng phản bác nói cô không phải người Giản gia, trận mồm mép này đến quan tòa cũng không bênh vực nổi, không tranh người với Giản gia, chỉ để cho Phương nương tự mình quyết định còn may ra có một ít phần thắng.
Hạ Trọng Phương đi theo tiểu nha hoàn đến trước khách sảnh, đi vào thấy một đôi vợ chồng trung niên ngồi trong phòng, cô liền biết là Giản Phi Văn cùng Bạch thị , nhất thời cúi xuống hành lễ.
Bạch thị liếc mắt nhìn Hạ Trọng Phương một cái, có chút sợ ngây người, ai cũng nói Thanh nương giống tổ mẫu, nha đầu kia lại càng giống hơn! Bà nhất thời trừng Giản Phi Văn, ông tự nhìn bộ dáng của nó xem, còn nói nó không phải nữ nhi của ông?
Giản Phi Văn cũng ngây người, năm đó, ông đến Giang Nam, trên đường đi gặp phải đạo tặc, bị khiếp sợ, quả thật ông không còn lòng dạ nào mà đi gặp hồng nhan tri kỷ, giữ được trong sạch mấy tháng. Nhưng mà tiểu cô nương này giống hệt như Thanh nương, muốn nói con bé và ông không có quan hệ gì, quả thật không ai tin nổi. Thôi, dù sao cũng phải nhận về, chuyện oan ức này cũng vứt đi thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT