Mùa thu Khai Bình năm thứ chín, Thẩm Tử Trai dẫn con lớn nhất Thẩm Minh Triết và tiểu nhi tử Thẩm Minh Hòa đi săn thú mùa thu.
Bởi vì đuổi theo một con hươu, Thẩm Minh Hòa lạc vào trong núi sâu, đã mất tung tích, bọn thị vệ tìm một ngày một đêm, cũng không tìm được.
Ở chỗ sâu trong rừng rậm, lại có vài hộ ở.
Một hộ trong đó, gia chủ là Trình Tuyết mười ba tuổi.
Một ngày như thế, Trình Tuyết ngồi trên băng ghế nhỏ, cầm ống trúc thổi một hơi vào bếp lò, bếp lò thêm lá khô không những không cháy lên, mà còn “Phụt” một tiếng, bốc bụi lên mặt nàng, một con mèo từ dưới lò chiu ra, rung lắc lá khô trên người xuống, nghênh ngang rời đi.
Trình Tuyết “Oa” một tiếng, giơ tay áo lau mặt, sớm thấy trên tay áo dính lên màu sắc xám tro, cũng không kịp đuổi theo đánh con mèo kia, chỉ vội vàng nhét lá khô vào đáy lò, một lần nữa đốt lửa thổi hơi.
Đợi lá khô ở đáy lò cháy lên, Trình Tuyết lại đút bó củi nhỏ bằng ngón tay vào, thấy bó củi đã cháy rừng rực, lúc này mới đứng lên, xoay người đuổi giết con mèo kia.

Con mèo thấy Trình Tuyết đang “Bình bịch” đuổi tới, cái đuôi chợt đập mạnh một cái, nhảy một phát lên lưng ghế lớn, nhảy tiếp, lại nhảy lên xà nhà.
“Đại Hoàng, tao không để yên cho mày!” Trình Tuyết kêu lên về phía con mèo, con mèo thò đầu “Meo” một tiếng, lại co người lại, đuôi lắc lắc, cực kỳ đắc ý.
“Cuộc sống này không cách nào trôi qua rồi!” Trình Tuyết oán giận một câu, dậm chân, tìm được một thân trúc, giả bộ định chọc mèo xuống, con mèo lúc này mới hoảng hốt, nhảy xuống đất, “Vèo” một tiếng, trốn vào trong bó củi phía sau cánh cửa.
Bó củi sắp xếp chỉnh tề, Trình Tuyết không định vì đánh con mèo mà lật bó củi, chỉ đành phải từ bỏ, trở lại bếp châm củi, xem nồi nước lớn phía trên còn chưa sôi, liền khom người bái lạy thần thờ cúng trên bếp lò, lẩm bẩm nói: “Ông táo gia, lão nhân gia có thể ban cho tiểu nhân một mỹ nam hỗ trợ làm việc không?” di1enda4nle3qu21ydo0n
Giọng Trình Tuyết vừa hạ xuống, chợt nghe cổng tre “Két...” lên một tiếng, tiếp theo đó “Huỵch” một tiếng, một bóng người màu xám ngã vào, bóng người kia ngã xuống đất vẫn không nhúc nhích.
“Trời ạ, thật sự đưa mỹ nam đến cho ta?” Trình Tuyết giữ trái tim nhỏ, không dám tin chạy chậm qua, ngồi xổm dưới đất nhìn một người da trắng, thấy là một mỹ thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi, sắc mặt thiếu niên vàng như giấy, giống như bị thương, không khỏi ngẩn ra, “Không đưa mỹ nam tới cho ta, lại đưa người bị thương tới đây?”
Lão bộc Trung bá luôn đi theo bên cạnh Trình Tuyết, bắt được hai con chim trĩ về, thấy nằm trên giường gỗ của lão là một nam thiếu niên, Trình Tuyết đang đút nước cho nam thiếu niên này uống, không khỏi ngẩn người, hỏi: “A Tuyết, đây là chuyện gì?”
Trình Tuyết buông tay nói: “Con cầu xin Táo Vương gia cho một mỹ nam, cửa vang lên, người này bỗng cắm đầu vào đây.”
Trung bá buông gà rừng, lau tay, đi qua dò xét thiếu niên, thấy còn hơi thở, mặc dù hôn mê, nhưng vẫn nhìn ra rất tuấn tú, không khỏi reo lên: “Ta đã nói rồi mà, ông táo gia cực kỳ linh, con cứ không tin.

Nếu người này do ông táo gia ban cho, chúng ta cứ lưu lại đi!”
Mỗi hộ trong núi sâu đều xây bếp lò, trên bếp lò cần thờ cúng ông táo gia, sáng sớm mỗi ngày khi dậy cần phải lạy ông táo gia rồi mới đốt lửa, mồng một mười lăm cần phải dâng hương, Trình Tuyết nghe Trung bá nói vậy, không khỏi bất lực.
Trung bá nói xong, lại huyên thuyên: “A Tuyết, con đã mười ba tuổi rồi, hiện giờ nam tử này tới vừa đúng lúc, về sau chuyện cần xuất đầu lộ diện, con cứ để cho hắn làm.”
Trình Tuyết im lặng lần nữa, mặc dù nam tử này bị thương, nhưng ăn mặc quần áo, không giống người nhà bình thường, đợi tỉnh táo lại, ở đâu sẽ về đó? Huống chi, cũng không biết hắn là ai, có thể tùy tiện giữ lại sao?
Trung bá cũng không để ý nhiều như vậy, không biết tìm đâu ra một viên thuốc, giữ cắm nam thiếu niên, để hắn há miệng, nhét viên thuốc vào trong miệng hắn, đổ nước, đỡ đầu nam tử lắc lắc, lại vỗ vỗ lưng hắn, xác định viên thuốc đã nuốt xuống, lúc này mới nói: “Ta cho hắn ăn viên thuốc Trình gia tổ truyền bí truyền rồi, hắn sẽ nhanh tỉnh lại.”
Trình Tuyết không khỏi trợn mắt, “Lần bá lên núi săn thú bị thương cũng không chịu uống viên thuốc bảo bối này, hôm nay lại cho hắn ăn một viên?”
Trung bá cũng cực kỳ đau lòng, la ầm lên: “Chỉ còn lại năm viên thôi! Phải giữ lại dùng để bảo vệ tính mạng.”
Nam thiếu niên quả nhiên rất nhanh đã tỉnh lại, hắn vừa mở mắt, thấy mình ngủ trên giường bằng ván gỗ, trên giường phủ rơm rạ, tên người đang đắp chăn bông lớn cứng rắn đến có thể cấn chết, không khỏi hừ khẽ ra tiếng.
Không đợi hắn hừ tiếng thứ hai, có một lão nhân gia mái tóc hoa râm, búi tóc, ăn mặc kiểu thợ săn đi đến, hỏi dồn dập: “Ngươi tỉnh rồi sao?”
“Nước !” Giọng nam thiếu niên khàn khàn, khó khăn lắm mới nói ra được.
“Nhìn ta nè, người chưa già đã hồ đồ!” Lão nhân gia lấy bình nước trên bàn, rót nửa ly nước nóng tới.
Nam thiếu niên giãy giụa ngồi nghiêng, dựa vào tay lão nhân gia uống nước xong, đợi lão nhân gia đặt cái ly xuống, lúc này mới quan sát hoàn cảnh trong nhà.
Đây là một gian nhà đá, chỗ ở không lớn, hai mặt trổ hai cửa sổ, trên cửa dán rơm rạ.

Một bên cửa sổ xây bếp lò, bên cạnh để bó củi v.v...!Bên dưới cửa sổ khác đặt cái bàn cũ đã tróc sơn, trên bàn để bình trà, hai ly trà nhỏ.

Bên cạnh bàn cũng là đồ đã tróc sơn, một chiếc ghế dài loang loang lổ lổ, có một cái ghế tựa khác, phía trên phủ một da thú hư hư thực thực gì đó.

Sâu trong góc phòng, trừ giường bằng ván gỗ hắn nằm ra, còn có mấy thứ nông cụ.

Dieễn ddàn lee quiy đôn
Trung bá thấy nam thiếu niên tỉnh, liền vui mừng nấu nồi cháo, vừa nấu vừa nói huyên thuyên: “A Tuyết cầu xin trước mặt ông táo gia, ngươi liền tới đây rồi, đây chính là duyên phận.”
Trình Tuyết đẩy cửa đi vào, thấy nam thiếu niên tỉnh, liền ngồi ở mép giường hỏi: “Này, ngươi là ai? Nhìn không giống người chung quanh đây, đến nơi này như thế nào?”
Nam thiếu niên ngơ ngác nhìn Trình Tuyết, theo giọng điệu của nàng tự hỏi: “Ta là ai, đến đây như thế nào?”
“A, chẳng lẽ ngươi mất trí nhớ rồi?” Trình Tuyết không khỏi ngạc nhiên.
Nam thiếu niên tỏ vẻ mê man, lặp lại lời Trình Tuyết nói: “Ta mất trí nhớ sao?”
Trình Tuyết không khỏi ngửa đầu lên nhìn trời, lầm bầm: “Quả nhiên mất trí nhớ!”
Trung bá vui vẻ nói: “Đây là nam nhân mà ông táo gia đưa tới cho con, mặc dù mất trí nhớ, con cũng đừng ghét bỏ!”
Trình Tuyết không nhìn nam thiếu niên mấy lần, cười híp mắt nói: “Nể màu da tốt của hắn, cũng không chê.

Chỉ có điều da mịn thịt mềm, chỉ sợ sẽ không làm được việc nặng.”
Vừa nói chuyện, cháo gà rừng đã ninh xong rồi, phát ra mùi thơm, nam thiếu niên không khỏi nuốt nước miếng, liếc nhìn Trung bá.
Trung bá cười nói: “Đói bụng không?”
Nam thiếu niên gật đầu một cái.
Trung bá vội vàng múc cháo, bón cho hắn ăn.
Mắt thấy tướng ăn lịch sự của hắn, Trình Tuyết lại canh chừng, trong bụng vui vẻ, một anh chàng xinh đẹp rất khá.

Ăn xong cháo, Trung bá lại nướng mấy củ khoai lang trong bếp lò, chia cho mỗi người một củ, lột vỏ ăn khi còn nóng hầm hập, vừa ăn vừa nói với nam thiếu niên: “Trong nhà chúng ta có hai người, ta họ Trình, tên a Trung, ngươi có thể gọi ta là Trung bá.” Nói xong chỉ chỉ Trình Tuyết, giới thiệu, “Đây là a Tuyết.”
Trình Tuyết đợi Trung bá giới thiệu xong, thấy nam thiếu niên một hồi lâu không nói chuyện, liền hỏi: “Chẳng lẽ ngươi ngay cả tên mình cũng quên mất? Sao không giới thiệu bản thân?”
Nam thiếu niên đỏ ửng mặt, chân tay vụng về bóc vỏ khoai lang, nhỏ giọng nói: “Ta quên rồi!”
Trình Tuyết vỗ vỗ đầu, bất đắc dĩ nói: “Cái dạng này, ngươi tự lấy cho mình cái tên đi, dễ gọi.”
Nam thiếu niên liếc nhìn Trung bá, lại liếc nhìn Trình Tuyết, mím môi ấp úng nói: “Ta là người do ông táo gia ban cho ngươi, tên do ngươi lấy là được.” die nd da nl e q uu ydo n
Trình Tuyết chớp mắt to, hì hì nói: “Nếu như lấy không hay, ngươi không được không cần!”
“Ừm!” Nam thiếu niên chớp chớp lông mi, cười cười vô hại, mắt sáng như sao.
Ơ, cười lên trông thật sự gì đó! Trình Tuyết mất hồn trong nháy mắt, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, đứng lên chắp tay làm vẻ nghiên cứu, suy nghĩ sâu xa trong chốc lát rồi nói: “Ngươi do ông táo gia ban cho, về sau gọi ngươi là a Táo được không?”
Trung bá vỗ tay khen: “Tên rất hay!”
Nam thiếu niên hơi giãy giụa, trực giác cái tên này rất không tốt, nhưng thấy Trung bá lớn tiếng tán thưởng, Trình Tuyết lại hả hê mà cười, những giãy giụa nhỏ bé kia liền biến mất rồi, gật đầu nói: “Tên rất hay!”
“Được lắm, a Táo, gia chủ nhà này là a Tuyết, chúng ta đều phải nghe lời nàng, nàng kêu chúng ta làm cái gì, chúng ta phải làm cái đó, đã hiểu chưa?” Trung bá vội vàng xác định thân phận, để tránh a Táo không phân rõ tôn ti.
“Đã hiểu!” A Táo cực kỳ khéo léo, vội vàng gật dầu.
Trung Bá vui mừng cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai a Táo nói: “Hình như ngươi bị nội thương, còn phải nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày này không cần ngươi làm việc, bảo dưỡng cho tốt.”
A Táo vội nói cám ơn, lại cười lấy lòng với Trình Tuyết.
Trình Tuyết ngầm đổ mồ hôi, cứ có cảm giác chuyện này rất không đáng tin, nhất thời không thiếu được kéo Trung bá ra cửa, ở góc tường nói: “Người này không rõ lai lịch, vẫn phải cẩn thận chút.”
Trung bá thấy Trình Tuyết trịnh trọng, liền nói: “Ta sẽ dụng tâm hỏi thăm một chút.

Chỉ có điều, con phải tin tưởng ông táo gia, lão nhân gia ngài ấy sẽ không hại người.”
Trình Tuyết chỉ đành phải nói sang chuyện khác, cười nói: “Nhà chúng ta đột nhiên nhiều thêm một người, vẫn nên giải thích với người khác một chút.

Đến lúc đó bá nói với người ta, a Táo là chất nhi của bá, tới tìm bá nương tựa.”

Trung bá lắc đầu: “Không được, nhìn dáng vẻ của hắn, lai lịch chắc chắn không tầm thường, nói là chất nhi của bá, ai tin được.

Chúng ta cân nhắc một chút.

Phải nghĩ lý do, biến hắn thành vị hôn phu của con, tương lai biến thành vị phu quân.”
Bọn họ đang thương lượng, không ngờ phòng ngoài đột nhiên có âm thanh, một đội thị vệ vọt vào, tìm chung quanh, rất nhanh đỡ thiếu niên ra, nửa mừng nửa lo hô: “Nhị Điện hạ!”
Nhị Điện hạ? Cái gì và cái gì? Trung bá và Trình Tuyết hai mặt nhìn nhau, không dám tin.
Chẳng lẽ bọn họ cứu một vị Hoàng tử sao?
Thiếu niên này, cũng chính là Trầm Minh Hòa.
Một lúc sau, Trần Minh Hòa được đưa về trong cung, Trung bá và Trình Tuyết cũng được mời vào trong cung nói chuyện.
Sau khi Trầm Minh Hòa được Phương Ngự y châm cứu, cũng khôi phục thần trí, nhớ lại tất cả mọi chuyện.

Chỉ nói ngày đó lạc đường, lại bị thương, lầm lỡ vào trong nhà Trình Tuyết, được Trình Tuyết cứu.

Còn nói ơn cứu mạng, lúc này lấy thân báo đáp, nguyện ý cưới Trình Tuyết làm vợ.
Hạ Trọng Phương thấy Trình Tuyết mặc dù là nữ tử rừng sâu núi thẳm ra ngoài, nhưng cực kỳ thông minh, dáng vẻ lại thanh tú, vả lại biết chữ, cũng không bác bỏ lời Thẩm Minh Hòa.
Thẩm Tử Trai cho rằng Thẩm Minh Hòa mới mười bốn tuổi, Trình Tuyết mới hơn mười ba tuổi, nếu lập gia đình, tuổi quá nhỏ, không tốt cho thân thể.

Chỉ đáp ứng cho hai đứa đính hôn, qua mấy năm nữa thành thân.
Mùa đông Khai Bình năm thứ chín, Thẩm Minh Hòa và Trình Tuyết đính hôn, trở thành câu chuyện mọi người ca tụng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play