Sáng sớm, chim hót líu lo ríu rít.

Ẩn núp trong những bóng cây xanh tốt biệt thự Giang thị, ở như có như không đám sương mờ mờ, giống như bức họa.

Nghê Thủy Tinh xuống lầu, quản gia liền chào đón, “Cô chủ sớm, xin hỏi bữa ăn sáng là kiểu Trung Quốc hay là kiểu tây phương?”

“Cho cháu một phần nước trái cây cùng bánh mì nướng là được rồi.” Nghê Thủy Tinh khẽ mỉm cười, ở bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Lại không thấy bà nội, Giang Lăng lại không có ở đây biệt thự, cực kỳ tịch mịch, tịch mịch đến khiến cô muốn khóc.

Không nói được có mấy buổi tối, ôm lấy cai mền vẫn lưu lại hơi thở đàn ông, yên lặng rơi lệ, nghĩ tới anh bây giờ đang ở nơi nào, đang làm những gì?

Anh không phải cũng sẽ từ đêm khuya cho đến khi bình minh xuất hiện, không cách nào ngủ say chứ? Có hay không cũng sẽ như vậy tư nhớ cô, tựa như cô nhớ anh?

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, dấu vết anh lưu lại cùng hơi thở, cũng ngày từng ngày nhạt đi. . . . . .

Bấm tay tính toán, anh rời đi đã ba tuần lễ, toàn bộ hai mươi mốt ngày, nhưng ngay cả một cuộc điện thoại, một tin tức cũng không có.

Anh muốn cô chờ anh, cô nguyện ý, chỉ là,không biết chờ đến khi nào?

Bà nội đã mất, giữa bọn họ liên lạc duy nhất đã kết thúc, ký kết khế ước đã thành giấy vụn, cô không cần phải ở lại.

Giữa anh và cô, nguyên bản là dùng một cái dây nhỏ tràn ngập nguy cơ kết hợp, hiện tại chỉ cần thêm mưa gió là đứt.

Chia tay bước chân tựa hồ ở bên tai vang lên, hơn nữa càng ngày càng tiến tới gần, Nghê Thủy Tinh trong lòng nói không ra tuyệt vọng.

“Cô chủ, báo buổi sáng hôm nay.” Dùng cơm xong xong, quản gia ân cần đưa mỗi ngày tờ báo buổi sáng.

“Cám ơn.” Nghê Thủy Tinh lung tung liếc nhìn, phần này tờ báo buổi sáng là bà nội khi còn sống thích nhất tờ báo, hiện tại bà nội không có ở đây, nhưng Giang gia vẫn như cũ duy trì thói quen đặt báo ngày xưa.

Tiện tay lật tới tờ giải trí, đột nhiên, hình chụp màu đập vào mi mắt ——

Bối cảnh trong hình tựa hồ hành lang quán bar, ánh sáng rất tối, nhưng hình lại hết sức rõ ràng, một cô gái xinh đẹp ăn mặc hợp thời trang, thật chặt dựa vào trong ngực người đàn ông cao lớn một người mặc áo khoắc màu đen , lúm đồng tiền như hoa, nam tử kia cúi đầu hướng về phía cô, không thấy rõ vẻ mặt, thế nhưng gò má anh tuấn quen thuộc kia, khiến Nghê Thủy Tinh ngón tay khẽ run rẩy.

Nhớ anh như vậy, không nghĩ tới, gặp lại trên trang giấy báo lá cải, nhìn anh ôm ấp cô gái khác.

Trên tờ báo ghi rõ tổng tài ” tập đoàn Giang thị ” cho dù cưới xong vẫn như cũ phong lưu không thay đổi, cùng người đẹp Mỹ Quan Quân song song đồng hành du lịch Paris. Bài báo còn viết đến bọn họ mỗi đêm ra vào một đôi, nghiễm nhiên một bộ bộ dáng tình yêu cuồng nhiệt .

Tờ báo không tiếng động tự trong tay rớt xuống, Nghê Thủy Tinh ôm lấy mình, cảm thấy cả người lạnh để cho cô phát run. . . . . .

Khi quản gia Vương Bá trước khi ngủ theo lệ kiểm tra thì kinh hách thấy bóng tối trong phòng khách, Nghê Thủy Tinh một mình ngồi yên ở trên ghế sofa.

Nhàn nhạt ánh trăng, chiếu vào khuôn mặt tiều tụy tái nhợt của cô, có vẻ mông lung mà không chạm tới.

“Cô chủ, cô không sao chứ?” Quản gia lo lắng hỏi cô.

“Cháu không sao, bác đi ngủ đi!” Nghê Thủy Tinh miễn cưỡng cười với ông.

“Cô chủ có phải lo lắng cậu chủ hay không?” Quản gia suy đoán nói: “Vậy. . . . . . Có muốn gọi điện thoại xem không?”

“Cháu gọi rồi, anh ấy tắt máy, có vẻ rất bận? Cháu thế nào cũng không tìm được anh ấy.” Nghê Thủy Tinh cười khổ nói, rũ mí mắt xuống, che giấu ở mình nồng đậm thương tâm.

Anh bây giờ, đang bề bộn cùng mỹ nữ u hội, đã sớm quên sự tồn tại của cô. Không, trong lòng anh cho tới bây giờ cũng không có sự tồn tại của cô.

“Bác đi ngủ đi, ” cô nói với quản gia.

“Vậy. . . . . . Tôi đi ngủ, Cô chủ, cô cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi!”

“Dạ.” Nghê Thủy Tinh gật đầu một cái,bản thân đắm chìm trong ghế salon.

Phòng khách đồng hồ báo thức, truyền đến tịch mịch tí tách thanh âm. Thời gian đang trôi qua, giống như giờ phút này sinh mạng một dạng.

Nghê Thủy Tinh đè lại trán, chỉ cảm thấy đầu mình đau muốn nứt, toàn thân cũng nặng nề vô lực, tâm trang nhung nhớ tựa khó chịu, tựa như thực vật thiếu nước , dần dần khô héo.

Chờ anh trở lại. . . . . .

Lời của anh lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng anh có biết hay không, chờ đợi như vậy quá lâu, đơn giản như một loại hình phạt tàn khốc gian nan? Cô đã không cách nào chịu đựng thêm nữa!

Bỗng dưng, tiếng chuông điểm 12 giờ ,một ngày mới được lật qua.

Nghê Thủy Tinh không khỏi khẽ cười khổ, mười hai giờ, tiếng chuông nửa đêm vang lên, trong cổ tích Cô bé lọ lem tại lúc này vội vã chạy xuống bậc thang hoàng cung, ma pháp của anh sau mười hai giờ sắp biến mất hầu như không còn; mà trên thực tế, ma pháp của anh thật ra thì ở bà nội buông tay đi tây thiên một khắc kia liền đã biến mất, như vậy cô còn ở lại chỗ này làm cái gì?

Kỳ tích không thể nào đến, tình yêu không thể nào xảy ra, trong lòng mơ hồ dấy lên một tia lửa, ở đây người đàn ông chẳng quan tâm lạnh lùng, biến mất hầu như không còn.

Cô thật là quá ngu! Nếu không có yêu, cô cần gì phải ở lại chỗ này, tăng thêm khốn nhiễu cho anh?

Anh đột nhiên đi ra nước ngoài, ba tuần lễ không hề tin tức, chính là ở uyển chuyển hướng cô hạ lệnh trục khách. . . . . .

Bà nội vừa mất đi, hiệp định liền mất hiệu lực, anh đại khả trực tiếp đuổi cô rời biệt thự, lại làm cho cô ở đến bây giờ, còn nói với cô”Chờ anh trở về” , đây là anh dư thừa tốt bụng cùng đồng tình, cô lại tự mình đa tình, cho là mình ở trong lònganh, dù sao còn có một chút vị trí tồn tại.

Hiện tại tỉnh mộng, quá khứ đủ loại, thì ra là đều là huyễn tượng!

Nghê Thủy Tinh xộc xệch đứng lên, sắc mặt tái nhợt, trong con ngươi có vài phần làm cho người ta đau thương, nhưng ánh mắt của cô, cũng đang hạ quyết định sau trở nên kiên cường.

Trở lại lầu hai, lấy ra vài món đồ thật là ít ỏi , lung tung nhét vào một túi hành lý đơn giản, cởi xuống nhẫn cưới kim cương trên tay, rút ra phong thư cùng giấy viết thư, viết mấy hàng chữ, đem chiếc nhẫn bỏ vào trong phong thư, đem nó gấp lại, đặt ở đầu giường.

Trước khi đóng cửa lại, Nghê Thủy Tinh lần nữa nhìn vòng quanh gian phòng

Đây là căn phòng anh và cô cùng nhau cùng chung sinh hoạt, là nơi người đàn ông cô yêu từng cùng với cô, nếu như có thể, cô hy vọng dường nào có thể cùng anh đến thiên trường địa cửu, nhưng là, dù thế nào quyến luyến, cô cũng phải rời đi.

Cô đã hai bàn tay trắng, còn sót lại , chính là tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của mình!

Sau đó, cô kéo hành lý, trước lúc bình minh lên cao, chậm rãi, kiên định đi khỏi biệt thự.

Gặp lại, Giang Lăng!

Ngày đó sáng sớm, một vị nam tử đẹp trai trầm ổn, xuất hiện ở phi trường quốc tế trong dòng người nhập cảnh, cả người tinh thần sảng khoái, quần áo thưởng thức tràn đầy phái nam mị lực, ở trong đám người giống như vật sáng, làm người khác chú ý.

Thấy tài xế đã sớm chờ mình bên ngoài , Giang Lăng đem hành lý giao cho anh, nhàn nhạt nói một câu: “Về nhà!”

“Nhà” cái từ này, lúc này nói ra, để cho anh trong lòng tràn đầy dịu dàng khó nói lên lời , Nghê Thủy Tinh bóng hình xinh đẹp nhàn nhạt hiện lên trong đầu.

Cô nhất định đang đợi anh chứ? Vừa nghĩ tới cô ấy là gương mặt thanh lệ, ngực của anh liền trào lên một dòng nước ấm.

Tỉnh táo một tháng, ở nơi đất khách quê người, cách cô càng xa, càng phát giác cô đối với anh càng quan trọng.

Cô nhàn nhạt lẳng lặng bộ dáng mọi lúc hiện lên trong anh đầu, vô luận công việc hay là đi ra ngoài du ngoạn, cũng như cũ hình ảnh khắc sâu trong lòng anh.

Dọc đường đi, giờ phút này nhất nhất hiện lên hình ảnh cô, cô si ngốc đưa mắt nhìn bộ dáng của anh, cô lo lắng ánh mắt của anh, cô trắng đen rõ ràng thủy mâu ở bên trong, từ đầu đến cuối, đều chỉ chiếu một mình bóng dáng của anh!

Giang Lăng không biết mình lúc trước vì sao kháng cự, nhưng nếu như đối tượng là cô , có lẽ anh có thể bỏ qua khúc mắc, quên lãng ba cho anh nồng đậm bóng ma, quên lãng đối với mẹ khắc cốt ghi tâm thù hận, đem tất cả quá khứ đau khổ bỏ qua, vứt bỏ quá khứ, chỉ suy nghĩ tới tương lai, vì vậy cùng cô một chỗ!

Nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn cưới trên tay, nội tâm luôn luôn nguội lạnh giờ đây tràn đầy dịu dàng, Giang Lăng quay đầu, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ vòm trời xanh thẳm, từng đám mây trắng, tất cả đều hóa thành bóng dáng điềm tĩnh của cô.

Một hồi biệt thự Giang gia, luôn luôn tỉnh táo quản gia Vương Bá, giờ phút này lại đứng ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây, bộ dáng mặt lo gấp hiện ra .

Giang Lăng bước xuống cửa xe, khóe mắt đột nhiên co quắp , trực giác chuyện không ổn.

“Cậu chủ, làm sao cậu hiện tại mới trở về? Cô chủ cô ấy đi, ” quản gia chạy đến trước mặt Giang Lăng, vội vàng nói.

“Cái gì? !” Giang Lăng thất kinh.

“Sáng sớm hôm nay tôi đi tìm, cũng không trông thấy cô chủ. Tôi khắp nơi đều tìm hết rồi, chỉ tìm thấy một phong thơ cùng chiếc nhẫn cô để lại.”

Giang Lăng nhanh chóng nhận lấy phong thư từ quản gia, rút ra giấy viết thư, trong thư chữ viết thanh tú thanh nhã, giống như chủ nhân .

Giang Lăng:

Cùng anh ngày ngày ở chung một chỗ ,khiến em rất vui. Nhưng là! Thật xin lỗi, em không cách nào chờ đợi nữa.

Trả lại nhẫn cho anh, để cho cô gái thích hợp hơn với anh đeo lên!

Chúc anh hạnh phúc.

Nghê Thủy Tinh

Trong phong thư, chính là cô để lại cho anh, chiếc nhẫn kim cương chiếu lấp lánh .

Đáng chết! Giang LăngNhất đem níu chặt giấy viết thư, nội tâm đột nhiên xẹt qua một hồi đau nhức kịch liệt, chẳng lẽ lần này, anh thật mất đi cô?

“Cậu chủ, Cô chủ là khuya khoắt đi, chúng tôi ai cũng không có phát hiện. . . . . .”

Giang Lăng giơ tay lên, ngăn cản quản gia nói tiếp, “Cháu hiểu, chuyện không liên quan bác, là lỗi của mình cháu.”

Anh thật sự phạm vào sai lầm lớn nhất trong đời!

Bà nội sau khi qua đời, cô đau cũng không thua kém anh, nhưng anh chỉ chú ý tâm tình của mình, tùy hứng rời đi, để cô một người cô đơn. . . . . .

Anh thật sự quá ung dung rồi ! Cho là cô nhất định sẽ chờ anh, cho là cô sẽ lấy đã từng dịu dàng bao dung tất cả của anh , thế nhưng anh lại quên, cô cũng sẽ bị thương, cô cũng sẽ giống như bây giờ, không nói tiếng nào rời đi!

“Tất cả đều là lỗi của tôi!” Nắm chặt chiếc nhẫn kim cương trong tay, Giang Lăng hối hận giống như dã thú thoát khỏi lồng gào thét.

Một tháng sau

Giang thị tập đoàn lầu cuối Cao ốc, trước mắt đã biến thành giải đất nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận đạp trúng khu có mìn, cũng sẽ bị tâm tình nóng nảy của người đàn ông kia nổ tan xương nát thịt.

Vì vậy, chỉ cần không có việc gì, ai cũng không dám đến gần phòng làm việc tổng tài, chỉ sợ không cẩn thận sẽ tìm chết!

Giang Lăng ngồi dựa vào ghế làm việc bên trong, thật sâu khạc ra một điếu thuốc.

Cả căn phòng tràn ngập khói mù, bóng dáng người đàn ông, trong sương khói có vẻ cực kỳ cô đơn.

Ánh mắt của anh không có trung tâm, mờ mịt nhìn phía ngoài cửa sổ, trên mặt lãnh đạm hơn so với trước kia, lạnh hơn ngạo thần sắc, còn có kia sâu tận xương tủy cô độc.

Suốt cả một tháng, không có Nghê Thủy Tinh trong cuộc sống, đối với Giang Lăng mà nói, có thể nói một mảnh mây đen sương mù.

Trên bàn bày ra một phong thơ, là cô thong qua luật sư gửi tới, là đơn ly hôn đã ký .

Khốn kiếp! Anh không cần loại vật này,

Giang Lăng nhanh chóng cầm lấy tờ giấy, đem nó phá tan thành từng mảnh, ném vào thùng rác.

Xem ra cô vợ nhỏ chạy trốn anh là quyết tâm muốn cùng anh ly hôn? Rất tốt. . . . . . Anh thề sẽ làm cô hối hận làm ra hành động này.

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Giang Lăng nhanh tay bắt máy, “Anh là?”

“Giang tổng, anh khỏe chứ. Tôi là Khai Nguyên thám tử tư, được anh ủy thác điều tra tung tích của vợ anh, chúng tôi bây giờ đã có manh mối. . . . . .”

“A, vậy sao?” Giang Lăng tròng mắt đen lập tức sáng lên, “Cô ấy rốt cuộc ở nơi nào?”

Chỉ cần tìm được cô, anh cần phải trừng phạt cô một trận mới được, trừng phạt cô không được sự cho phép của anh, liền dám tự tiện trốn nhà!

“Thủy Tinh, bàn số ba cơm gà quay.”

“Có, tôi tới ngay.”

Nghê Thủy Tinh lau lau mồ hôi trên mặt, xuyên qua lớp lớp khách đang vào ăn trong quán. . . . . .

Tay chân cô nhanh nhẹn, nụ cười dịu dàng, làm cho người ta cảm giác như mùa xuân tới , bà chủ đứng ở quầy tính tiền nhìn không khỏi âm thầm gật đầu, mừng rỡ mình nhận đúng người.

Thật vất vả đến lúc nghỉ trưa , Nghê Thủy Tinh rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, ở phòng nghỉ ngơi nhân viên uống chút nước, thở một cái.

“Thủy Tinh, có muốn hay không nếm thử một chút bánh dứa tôi làm?” Một người đàn ông trẻ tuổi đi tới, tươi cười rạng rỡ đưa cho cô một khối điểm tâm ngọt.

“Cám ơn anh, a Tân.”

A Tân là một trong đầu bếp tiệm ăn nhanh , rất trẻ tuổi, tính cách sảng khoái, Nghê Thủy Tinh bình thường cùng anh rất nói chuyện rất là hợp ý, mà anh cũng tựa hồ đặc biệt thích tiếp xúc với cô.

“Em cũng đừng làm việc cố quá! Anh thấy em mỗi lần kết thúc công việc bộ dạng cũng mệt chết đi.” A Tân nhìn Nghê Thủy Tinh sắc mặt tái nhợt, không khỏi khuyên cô.

Anh đối với cô rất có ấn tượng, cơ hồ là nhìn thấy cô đầu tiên liền thích cô thanh tú điềm tĩnh .

“Tốt mà ! Em còn chịu đựng được.” Nghê Thủy Tinh cười nhạt.

Thật ra thì cô rất ưa thích hoàn cảnh bận rộn hiện tại, để cho cô phải có cuộc sống tựa như ngựa bứt dây cương, nếu không, cô sợ một khắc rảnh rỗi sẽ nhớ tới người đàn ông kia.

Anh có khỏe không? Đã nhận được giấy thỏa thuận li hôn chưa? Có phải có mới bạn gái rồi hay không?Sẽ dịu dàng với cô gái đó chứ, dung đôi tay đã từng ôm để ôm cô gái đó không?

Thời gian ngày từng ngày trôi qua, nhưng vì cái gì, chỉ cần vừa nghĩ tới khuôn mặt của người đàn ông đó, trong lòng của cô vẫn tràn đầy đau đớn không cách nào hô hấp .

Trên tay rõ ràng đã sớm không có dấu vết chiếc nhẫn , nhưng vì cái gì, ngón tay của cô sẽ thói quen đi vuốt ve ngón áp út . . . . . .

“Cái đó. . . . . . Thủy Tinh. . . . . .” A Tân sờ đầu một cái , cười cười ngượng ngùng tới trước Nghê Thủy Tinh, “Em. . . . . . Tối nay kết thúc công việc có rãnh không? Anh có người bạn cho 2 vé xem phim miễn phí, nếu như không bận, anh muốn. . . . . .”

Nghê Thủy Tinh khẽ mỉm cười, “Cám ơn anh, a Tân, nhưng mà không cần đâu, em đã có bạn trai.” Cô cắn răng nói dối.

Nhạy cảm như cô đã sớm phát hiện a Tân đối với mình có cảm tình, nhưng chính cô chuyện tình còn không chưa giải quyết ổn, như thế nào có thể đi trêu chọc người khác?

Huống chi, cho dù đã rời đi, trong lòng của cô vẫn tràn đầy bóng dáng của người người đàn ông kia kia, căn bản là không có chỗ cho người đàn ông khác tồn tại.

“A!” A Tân rất thất vọng cúi đầu.

“Xin lỗi.”

“Không sao, vậy. . . . . . Thủy tinh, bạn trai em đối với em tốt chứ?”

“Anh ấy. . . . . .” Nghê Thủy Tinh nghiêng đầu qua, nhớ tới Giang Lăng, “Anh ấy lầm lì, coi như nói, cũng là nhàn nhạt, rất ngắn gọn mấy câu, nhưng anh ấy rất hiếu thuận, đối với người thân của mình rất tốt. Em nghĩ, anh ấy mặc dù ngoài mặt lãnh đạm, nhưng nội tâm là người rất dịu dàng. Bởi vì quan hệ cha mẹ , anh ấy mặc dù không nói ra, thật ra thì trong lòng vẫn luôn rấtcô đơn. Anh ấy như vậy, khiến cho em không bỏ được, muốn ở bên cạnh anh ấy. . . . . .”

A Tân mất hồn ngưng mắt nhìn Nghê Thủy Tinh, trên mặt cô phát ra vừa dịu dàng lại đau thương , làm cho người ta không dám nhìn thẳng.”Thủy Tinh,em rất yêu anh ta! Anh hâm mộ anh ta quá.”

Nghê Thủy Tinh cười nhạt, “Chúng ta nên trở về làm việc ! Bằng không , bà chủ nhất định sẽ phát điên.”

“Ừ, đã đến lúc.”

Nghê Thủy Tinh đứng lên, vòng qua cái bàn, chân bàn bên cạnh vừa đúng ẩm ướt , cô không có chú ý, chân trượt, cả người liền hướng trên đất té. . . . . .

“Cẩn thận!” A Tân trùng hợp ở bên người cô, bước một bước dài xông tới, đem cô vững vàng ôm vào trong ngực.

Nghê Thủy Tinh đỡ ngực đứng lên a Tân lồng, cười nói: “May nhờ có anh, bằng không, em nhất định sẽ rơi rất thảm.”

“Không cần ngại. . . . . .”

“Buông cô ấy ra!” Đột nhiên, trầm thấp rống giận ở chỗ không xa vang lên, Nghê Thủy Tinh ngẩng đầu lên, liền đối với mặt với một đôi mắt thiêu đốt sắc bén !

Kia tròng mắt thâm thúy tựa như biển, rồi lại lạnh lùng thành băng, con ngươi chỗ sâu toát ra ngọn lửa mãnh liệt, kia ánh mắt quen thuộc đến khiến cô một hồi tim đập nhanh, rồi lại một hồi đau lòng.

“Không cho ngươi đụng cô ấy!” Giang LăngNhất đẩy người đàn ông chướng mắt trước mặt , đem Nghê Thủy Tinh đoạt lấy , ôm vào trong ngực mình.

Một trận cuồng loạn nhảy trong lòng, ở một khắc kia nhìn thấy cô, rốt cuộc thở bình thường lại. Trên dưới dò xét cẩn thận cô gái trong ngực , Giang Lăng sắc mặt của trở nên hết sức khó coi.

Chỉ là ngắn ngủn mấy tháng không thấy, cô làm sao lại trở nên gầy như vậy, tái nhợt như vậy?

Thì ra là vóc người cũng rất thon thả, cho dù mặc đồng phục làm việc rộng thùng thình, cũng có thể nhìn ra đường cong gầy gò , cô ăn cái gì, nghỉ ngơi thật tốt sao?

Nghĩ đến cô căn bản không hiểu được chăm sóc mình, Giang Lăng liền không nhịn được nổi giận, đồng thời tức giận cư nhiên mình hiện tại mới tìm được cô, để cho cô bị khổ nhiều như vậy, tức giận hơn cô cư nhiên cùng tên đàn ông khác liếc mắt đưa tình, thậm chí còn dựa vào trong ngực đối phương. . . . . .

Hung tợn nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi mới vừa rồi ôm của cô, Giang Lăng trong đầu có một loại xúc động muốn băm anh ta thành 8 khúc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play