Hoa Cơ Vân thực vừa lòng bởi con trai bà đã quay trở lại là một người tài giỏi mà dịu dàng giống như trước đây rồi, việc xử trí các hạng mục công việc ở công ty cũng vô cùng thỏa đáng; Nhưng mà điều khiến bà bất mãn lại đến từ việc con dâu bà khóc kể: Hoa Khiếu quá lạnh lùng với cô, tới gần như cay nghiệt!

Hoa Cơ Vân chỉ có thể dịu dàng khuyên nhủ Chu Nhu Đình, nói áp lực công việc của Hoa Khiếu quá lớn, cô nên thông cảm cho gã, đồng thời cũng đáp ứng sẽ dạy bảo con trai nên quan tâm chăm sóc người vợ đang mang thai nhiều hơn.

Sắc mặt Chu Nhu Đình vô cùng tiều tụy, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn gật gật đầu, biểu lộ sự đồng ý với cách sắp xếp như vậy của mẹ chồng, sau đó hai người hàn huyên rất lâu về tình hình của đứa nhỏ, không khí hòa thuận vui vẻ.

Lúc Hoa Khiếu về nhà liền thấy cảnh mẹ đang kéo tay vợ mình, tươi cười nói điều gì đó. Chu Nhu Đình thấy Hoa Khiếu về, liền mỉm cười nói: “ Anh về rồi? Có mệt hay không? Em bảo Triệu ma đi pha cho anh tách cà phê làm ấm thân thể nhé? ”

Hoa Khiếu vốn muốn cự tuyệt, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ thì liền gật đầu, “ Làm phiền rồi. ” Sau đó đi về phía mẹ gã, ngồi ở bên cạnh bà, “ Mẹ, sao mẹ lại tới đây? ”

Nhìn Chu Nhu Đình vì đi gọi người giúp việc pha cà phê cho Hoa Khiếu mà cách bọn họ rất xa, Hoa Cơ Vân thấp giọng nói: “ Còn không phải là bởi vì hai người các con, chẳng phải con đã đồng ý với mẹ là sẽ sống thật tốt sao? Như thế nào cứ ba ngày hai lượt liền chiến tranh lạnh! Tức giận không tốt cho phụ nữ có thai, ta còn muốn ôm một đứa cháu trai mập mạp đó! Con sau này cứ thuận theo nó nhiều một chút là được rồi, xem con cứ giương bản mặt bất thiện như vậy ra, ai mà chịu đựng được? ”

Lòng Hoa Khiếu đang nhớ tới đứa trẻ trong bụng Tần Sở Ca, sắc mặt liền dịu xuống, “ Con biết rồi mẹ, con sau này … sẽ chú ý. ”

Hoa Cơ Vân vô cùng vui vẻ đối với sự thay đổi gần đây của con trai, tinh thần gã gần đây so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, đã suy nghĩ thông suốt rồi, không còn vì cái việc vặt vãnh kia mà phiền lòng nữa.

Bà làm sao mà biết được, nguyên nhân sự phấn chấn của Hoa Khiếu là bởi gã biết Tần Sở Ca còn chưa chết, không những thế y còn hoài cho gã một đứa còn trai.

Hoa Khiếu dĩ nhiên sẽ không nói. Ngày đó gã đã suy nghĩ cẩn thận một việc, nếu gã không có sức mạnh thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ, gã sẽ vĩnh viễn không có cơ hội yêu người gã muốn yêu, không có khả năng tiếp tục duy trì đoạn tình duyên đó.

Vì thế bắt đầu từ bây giờ, mới là gã phải thực sự chuẩn bị “ chịu thiệt ” cầu toàn.

Hai người Tô Dạ Kiều và Tần Sở Ca yên lặng quay lại cửa hàng vật phẩm sơ sinh, sau khi lấy lại xe đẩy cùng giường sơ sinh liền bắt xe về nhà.

Bởi vì lớp phấn trên mặt đã không còn nữa, vết sẹo trên mặt Tần Sở Ca càng hiện ra rõ ràng, bác tài không khỏi thông qua kính chiếu hậu, chú ý tới Tần Sở Ca nhiều hơn một chút. Tần Sở Ca kéo mũ thấp xuống, dựa vào trong ngực Tô Dạ Kiều.

Giường sơ sinh được nhét ở phía sau xe taxi, đầy ắp, ngay cả nắp xe cũng không đóng kín được; xe đẩy sơ sinh được gấp lại xếp ở bên cạnh bọn họ, đương nhiên còn có một ít quần áo chất đống đặt ở ghế trên. Hai người đều yên lặng, chẳng còn chút không khí vui vẻ nào lúc đi.

Tần Sở Ca hơi hơi run rẩy, Tô Dạ Kiều có thể cảm nhận được. Nhưng anh không biết nên an ủi như thế nào, hoặc nên nói anh không biết phải nói gì với Tần Sở Ca.

“ Ta cho rẳng ta có thể quên được gã. ” Tần Sở Ca nhẹ giọng nói, dùng âm lượng Tô Dạ Kiều có thể nghe thấy được. “ Nhưng ta kháng cự không được bản năng của cơ thể … Ta muốn dựa vào gã … rất ấm áp … rất thoải mái … ”

“ Ta biết … Ta biết … ” Tô Dạ Kiều nhẹ vỗ lên lưng Tần Sở Ca, “ Chúng ta về nhà hẵng nói được không? ”

“ Không … Dạ Kiều … Ta rất đê tiện … Ta vậy mà lại muốn … Ta ai cũng muốn … bất kể là ngươi hay Hoa Khiếu … Ta đều không muốn mất đi … Ta thực sự quá đê tiện rồi … Ta đã sớm nói ta không phải là người tốt … ”

“ Đừng nói nữa Sở Ca … Chúng ta về nhà rồi nói được không? ” Tô Dạ Kiều có thể thấy rõ gã tài xế chết tiệt phía trước đang hiếu kì nhìn vào kính chiếu hậu.

Tần Sở Ca dừng lại một chút, không nói nữa.

Khi về tới nhà, tài xế còn giúp đỡ chuyển giường sơ sinh lên trên lầu, Tần Sở Ca trước tiên lên tầng mở cửa, sau đó quay về phòng ngủ khóa cửa phòng lại; Tô Dạ Kiều ở phía sau cùng tài xế chuyển đồ lên lầu. Tài xế thần bí dò hỏi Tô Dạ Kiều, “ Vợ anh bao nhiêu tuổi rồi? Có phải cũng luôn cãi vã thất thường như vậy với anh, không biết khi nào khóc, khi nào lại cười? ”

“ Có lẽ vậy … ” Tô Dạ Kiều gượng cười, móc tiền xe ra, “ Cám ơn anh sư phụ. ”

Tài xế nhún nhún vai, nhìn ra Tô Dạ Kiều không muốn nhiều lời với gã: “ Chúc cậu may mắn … ”

Tô Dạ Kiều mỉm cười lấy lệ, đóng cửa lại: “ Sở Ca? Sở Ca … Chúng ta có lẽ nên nói chuyện? ” Tô Dạ Kiều cầm lấy tay nắm cửa phòng ngủ, cửa bị khóa lại từ bên trong.

Tần Sở Ca từ bên trong mở cửa ra, tóc giả, mũ cùng với bộ quần áo bà bầu đã được cởi xuống. “ Có lẽ vậy … ”

“ Nói cái gì? Kì thật ta cảm thấy không có gì để nói cả. ” Tần Sở Ca dựa vào đầu giường, thấp giọng nói. “ Ta cho rằng ta đã có thể không tiếp tục mơ tới việc quá khứ nữa … Nhưng sự thực thì … Ta luôn nhớ tới những việc đã qua, khi còn rất nhỏ … Ta chỉ có cha, cuộc sống của chúng ta rất nghèo … Vô cùng nghèo … Có người muốn đòi nợ … Bọn họ đánh cha ta rất tàn nhẫn … Ta nhớ khi ta còn rất nhỏ, rất nhỏ, ta cũng không biết lúc đó ta mấy tuổi, cha không cho ta ra khỏi phòng, ta có thể nghe thấy thanh âm đó … Ta nhớ rõ … ” Tần Sở Ca rùng mình một cái, “ Chỉ vì muốn sống tiếp … Muốn sống tiếp mà thôi … Bởi vì muốn sống tiếp, ta cái gì cũng từng làm, trộm cắp, cướp giật, vào tù … Ta cho rằng, cuộc sống của ta sẽ cứ như vậy mà trôi đi, đâu biết rằng kết cục một ngày nào sẽ như thế … ”

“ Sở Ca … Đừng nói những lời này … Ta không muốn ngươi tự vạch vết sẹo của mình ra … ” Tô Dạ Kiều đau đớn nhìn Tần Sở Ca rơi vào tình trạng hoảng hốt không thể tự mình thoát ra, chỉ có thể tận lực ôm lấy y.

“ Tất cả chỉ là để tiếp tục sống, cha, hay là ta … Gã như thế nào có thể … Như thế nào có thể nói không cần liền không cần nữa … Gã thế có khác gì kẻ giết người đâu … Nhưng ta lại không thể kháng cự lại gã … Ta yêu gã, ta muốn nhào vào lòng gã, ôm chặt lấy gã, rất ấm áp, rất hạnh phúc … ” Tần Sở Ca như đã mê sảng, nói liên tục không ngừng, “ Đứa nhỏ … Đều là vì đứa nhỏ … Ta không thể không có gã … Nếu Hoa Khiếu đã có con của mình, thì vì sao gã còn muốn đoạt đứa nhỏ với ta … Ta thua kém gã thật nhiều, ta biết ta không xứng với gã … Vậy nên ta đã đi thật xa, đi thật xa … ”

“ Ta rất tham lam, ta rất đê tiên … Hai người các ngươi … Vậy mà ai ta cũng không muốn từ bỏ … Hạnh phúc cùng ấm áp như ta hằng mong ước … Khi đã có được rồi, ta sao có thể để vuột mất … Ngươi nói xem, ta phải chăng đã quá xấu xa … Quá xấu xa … Vì thế ta xứng đáng … Xứng đáng … ” Giọng Tần Sở Ca dần trở nên khàn khàn, tới cuối cùng thì lại như đang gào lên.

“ Sở Ca … Sở Ca ngươi bình tĩnh lại được không? Như thế không tốt cho đứa nhỏ! Sở Ca! ” Tô Dạ Kiều muốn ôm lấy Tần Sở Ca có chút điên cuồng, lại sợ làm bị thương bảo bảo ở trong bụng y, vì vậy không cần thận bị cánh tay của Tần Sở Ca quơ trúng ngã nhào xuống sàn, trán đập phải tủ đầu giường phát ra tiếng vang không nhỏ.

Tần Sở Ca bỗng dừng lại, dùng sức thở, một lát sau mới phản ứng lại —— Tô Dạ Kiều ôm trán nằm trên sàn, rên khẽ một tiếng. “ Dạ Kiều … Dạ Kiều? … Không … Ta làm cái gì? … ”

Tô Dạ Kiều giãy dụa đứng dậy, ngồi trở lại giường, mở tay ra, mơ hồ nhìn thấy tay đầy máu, bên tai là tiếng khóc nức nở hoảng hốt của Tần Sở Ca: “ Không … Dạ Kiều … Người có sao không? ”

“ Không có việc gì … Chỉ là sứt … Da … Không có việc gì … ” Tô Dạ Kiều dùng tay áo ấn lên miệng vết thương, tay kia nắm lấy cánh tay lạnh băng của Tần Sở Ca tựa như an ủi, “ Không có việc gì … ”

Tần Sở Ca ngốc nghếch đỡ Tô Dạ Kiều dậy, dựa vào đầu giường, “ Ta đi lấy thuốc cầm máu … ”

Tô Dạ Kiều kéo Tần Sở Ca lại, ôm chặt y vào lòng, “ Tỉnh táo chưa? ”

Khuôn mặt Tần Sở Ca trắng bệch, cằm gác lên vai Tô Dạ Kiều, chầm chậm gật đầu, “ Vậy liền nghe ta nói … ”

“ Được … ”

“ Ta yêu ngươi Sở Ca, vậy nên sau này bất kể ngươi chọn ai, ta cũng sẽ không oán hận … Đơn giản là ta yêu ngươi. Thế nên ngươi đừng lo lắng, đứa nhỏ sẽ như thế nào, cha nó lại sẽ như thế nào … Ta vĩnh viễn cũng luôn ở cạnh ngươi, cho đến khi ngươi không cần ta … Được không? ” Tô Dạ Kiều cố gắng chịu cơn đựng đau từ vết thương trên trán, dịu dàng nói. “ Ngươi tốt nhất, bất luận trước đây ngươi như thế nào, trong mắt ta ngươi vĩnh viễn đều tốt nhất, câu nói này bất kể là lúc nào, cũng sẽ không mất đi hiệu lực. Nếu như ta không phải là hạnh phúc của ngươi, vậy ngươi liền rời khỏi ta, đi tìm hạnh phúc của ngươi. ”

Nước mắt của Tần Sở Ca làm ướt cả cổ áo Tô Dạ Kiều, chất lỏng lạnh lẽo mà nóng bỏng xuôi theo cổ áo chảy vào trên cổ anh. Tô Dạ Kiều cảm nhận được nên anh dịu dàng vỗ về lưng của Tần Sở Ca, “ Ta muốn nhìn thấy Sở Ca vui vẻ, ngươi thiện lương chân thật nhất … ”

“ Ừ … ” Tần Sở Ca gật đầu, cằm đập lên vai của Tô Dạ Kiều, tê dại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play