Chưởng quầy chăm chú nhìn nam nhân cao gầy, khuôn mặt có một vết sẹo dài, nghe lão mô tả tướng hai người kia, lập tức minh bạch lão muốn tìm ai, vội trả lời: “Chưa, không có ngươi giống như ngài tả đến đây nghỉ trọ”
“Thật không có? Có thể tiểu quai quai (con nhện độc đó) của ta không nói như vậy...” Cổ Bá Thiên cười lạnh, để Tri Chu lên tay, mặc nó bò qua bò lại.
Chưởng quầy khách điếm sao có thể ngăn cản được loại nhân vật hung ác như thế này? Lập tức đầu hàng, dẫn người lên khách phòng...
Đi oan một chặng đường, chạy ngược về, cuối cùng mới tìm được người! Cổ Bá Thiên nóng ruột, một cước đạp tung cửa. Trong phòng không một bóng người.
Lão vừa vui mừng đã thất vọng, “Người đâu?” Quay đầu lại tức giận trừng chưởng quầy.
“Không biết...” Chưởng quầy bị trừng sợ hãi phát run, lúng túng trả lời: “Bọn họ tám phần là thừa dịp trước khi trời sáng đã bỏ đi”
Đông Phương Linh sợ Cổ Bá Thiên sẽ tìm đi đến nên tuyệt không dừng lâu một chỗ.
Đoàn Tam Thiếu cũng chỉ có thể theo y cùng đi...
Để tiết kiệm thời gian, hai người mua lấy con ngựa, tiếp tục đi về phía tây.
Một hôm, hai người thấy bên đường có đám đông đang tụ tập. Cả hai hiếu kỳ ghé xem. Hóa ra triều đình vẽ hình Đông Phương Linh dán lên tường, ban lệnh truy nã. Vậy thì càng phải tranh thủ thời gian ly khai!
Lại đi qua mấy địa phương, đều thấy dán lệnh truy nã khiến Đông Phương Linh không thể không nghe lời Đoàn Tam Thiếu: chụp mũ che kín đầu tóc, cải trang dịch dung thành thiếu niên thể nhược.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT