Người ấy dĩ nhiên là tỷ tỷ còn nóng vội hơn cả nàng.
Khúc Thấm còn chú trọng chuyện hôm nay muội muội vào cung hơn cả chính con bé, cô biết việc này có lợi ích lớn lao cho cuộc sống sau này của nó, nên cả đêm đều lo lắng, ngủ cũng không yên, nên sáng sớm đã sang, tự mình gọi nó dậy, lại ngồi nhìn chăm chú, sợ nha hoàn Bích Xuân kiến thức hạn hẹp, lại tay chân thô kệch hầu hạ chủ tử không tốt.
Trong khi Khúc Thấm cau mày, định bảo nha hoàn tránh ra để tự mình ra tay, thì bên Gia Thiện đường cho người tới.
Lạc lão phu nhân cũng lo lắng như Khúc Thấm, sợ tuổi Khúc Liễm còn nhỏ, hạ nhân bên người không có kinh nghiệm, sẽ quên sót gì đó, nên phái Thượng ma ma đến xem, giúp được gì thì giúp.
Khúc Thấm thấy Thượng ma ma đến, đảo mắt, bèn thôi ý nghĩ tự mình làm cho muội muội đi, khách sáo nói với Thượng ma ma:
- thật đa tạ ma ma, giờ con cũng đang phát rầu, mấy đứa Bích Xuân tuổi còn nhỏ, bên muội muội không có ai dùng được cả, nếu có ma ma giám sát, con cũng yên tâm.
Thượng ma ma được Khúc Thấm tôn lên như thế thì rất vui, vốn còn có lòng giao hảo với tỷ muội Khúc gia, bèn nhân dịp nói:
- Nếu hai vị tiểu thư không chê, nô tỳ xin bêu xấu, chỉ điểm đôi điều cho tiểu thư vậy.
- Sao mà lại chê cho được chứ, con biết ma ma có một tay chải đầu thật đẹp, còn có ánh mắt tiểu nha đầu chúng con không thể sánh bằng, có ma ma ở đây, con đỡ lo lắm.
Thượng ma ma bị nịnh đến là thoải mái, lập tức tiến lên tự tay hầu hạ Khúc Liễm chải đầu thay y phục.
Khúc Thấm đứng gần tươi cười mà nhìn, đợi đến khi Thượng ma ma chuẩn bị xong cho muội muội, mọi mặt ổn thỏa, mới cười nói:
- Quả là ma ma ra tay có khác, đương nhiên là đẹp hơn nhiều so với tiểu nha đầu chúng con làm, cảm ơn ma ma.
Cảm ta Thượng ma ma xong, thấy sắp đến giờ, Khúc Liễm bèn lên xe ngựa phủ Bình Dương hầu chuẩn bị đi phủ Trấn quốc công.
Chừng nửa canh giờ sau thì đến phủ Trấn quốc công.
Hẳn là đại trưởng công chúa Thục Nghi đã sớm căn dặn, lúc xe ngựa phủ Bình Dương hầu đến, thì đã có ma ma quản sự đích thân ra đón, thái độ ân cần, tươi cười thân thiết, không chút chậm trễ việc tiếp đãi, xe ngựa cũng dễ dàng vào phủ Trấn quốc công.
Khúc Liễm vừa được nha hoàn đỡ xuống xe, đã đến hành bán lễ với ma ma đón nàng.
Ma ma kia sao dám nhận lễ của nàng, vội nghiêng người tránh đi, tươi cười nói:
- Mời tiểu thư đi theo nô tỳ.
nói xong, bèn dẫn Khúc Liễm lên một cỗ kiệu màu xanh do bốn bà tử làm việc nặng khiêng, rồi đi đến Hàn Sơn nhã cư của đại trưởng công chúa Thục Nghi.
Đây là lần đầu Khúc Liễm đến phủ Trấn quốc công, tâm trạng không an, nên dọc đường chẳng dám vén màn nhìn ra ngoài. Mãi khi đến Hàn Sơn nhã cư, hạ kiệu, mới mắt cũng không chớp theo ma ma dẫn đường vào.
Hàn Sơn nhã cư là nơi ở của đại trưởng công chúa Thục Nghi, phóng tầm mắt đã thấy hoa cảnh tươi tốt, đường mòn quanh co xa xôi, khiến người ta thấy một loại cảm giác tĩnh tâm, xa rời phồn hoa, nơi này có diện tích lớn, cấu trúc cũng lấy không gian làm chính, hành lang gấp khúc được quét tước sạch sẽ, thậm chí không có lấy một chiếc lá rụng, đi thẳng một đường, nhưng chẳng thấy hạ nhân nào, khiến người ta không khỏi thấy quạnh quẽ.
Người mạnh mẽ như đại trưởng công chúa Thục Nghi, lại trung niên thờ chồng, thủ tiết ở Hàn Sơn nhã cư, đóng cửa không ra, ít khi giao tiếp với người ngoài. Có lẽ đại trưởng công chúa Thục Nghi là người tôn quý ngoài kia, được muôn người xu nịnh, nhưng về phủ Trấn quốc công, thì cũng chỉ còn là một bà lão cô đơn mà thôi.
Khúc Liễm dựa vào cảnh vật nơi Hàn Sơn nhã cư có thể tưởng tượng ra một chút cuộc sống hằng ngày của đại trưởng công chúa Thục Nghi, không nhịn được thầm thở dài. Với tuổi tác của mình, đương nhiên nàng không thể cảm nhận được nỗi cô tịch của đại trưởng công chúa Thục Nghi sau khi tang chồng, chỉ dựa vào cảnh vật một phần Hàn Sơn nhã cư mà cảm khái thôi.
Đến viện chính trong Hàn Sơn nhã cư, Khúc Liễm lập tức căng thẳng.
- Khúc tiểu thư, đến rồi này.
Ma ma dẫn đường nhẹ nhàng nói với nàng.
Khúc Liễm cố cười tự nhiên một chút, cảm ơn vị ma ma này.
Bấy giờ, một nữ nhân rạng rỡ như minh châu đi ra từ viện chính, nàng ta mặc y phục màu trắng hồng, trên đầu cài trâm hoa nam châu, một cái nhăn mày thôi cũng động lòng người. Thế nhưng khi nghe ma ma dẫn đường bước lên gọi nữ nhân này là "Minh Châu cô nương", Khúc Liễm mới biết nữ tữ lộng lẫy ấy chính là một nha hoàn hầu hạ bên cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi mà thôi.
- Khúc tiểu thư đến rồi à, mau đi thôi, công chúa cứ nhắc người mãi đấy.
Minh Châu tươi cười thân thiện.
Khúc Liễm xấu hổ cười với nàng ta, rồi theo Minh Châu vào chính viện Hàn Sơn nhã cư.
Đến phòng khách chính viện, thì thấy hai cô gái ăn mặc kiểu nha hoàn bước ra, dung mạo đều không tầm thường, một người thanh nhã, một người ngây thơ động lòng người, khí chất thậm chí không kém tiểu thư nhà quan. Thế nhưng theo Minh Châu giới thiệu, Khúc Liễm biết hai người này cũng là nha hoàn hầu hạ đại trưởng công chúa Thục Nghi, người xinh đẹp thanh lịch tên Thanh Nhã, còn người ngây thơ tên Kiều Nhị.
Hai người hành lễ với Khúc Liễm xong, Kiều Nhị che miệng cười nói:
- Khúc tiểu thư mau vào đi, phu nhân và thế tử đều đến cả, đang chờ tiểu thư đấy.
Kiều Nhị này không chỉ có bề ngoài ngây thơ, mà ngay cả tính cách cũng rất thẳng thắn, một người rất trung thực.
Khúc Liễm ngượng ngùng đáp "Làm phiền các vị cô nương" xong, thì theo Minh Châu dẫn đường vào phòng khách.
Trong phòng, ngoài đại trưởng công chúa Thục Nghi và phu nhân Trấn quốc công, Kỉ Lẫm ra, thì còn có một vị phu nhân chừng hai lăm hai sáu tuổi và một tiểu cô nương chừng mười tuổi.
Vị phu nhân kia có mắt liễu, mày hạnh, mặt trái xoan, là một mỹ nhân điển hình, nàng ta ngồi ngay dưới tay phu nhân Trấn quốc công, mặc bối tử màu đỏ hoa tròn, viền xanh bóng đồng màu với váy mã diện, tươi cười nhìn người khác, hết sức dịu dàng động lòng người, hoàn toàn khác biệt với vẻ đẹp sắc sảo kiêu ngạo đầy khí chất của phu nhân Trấn quốc công. Mà tiểu cô nương bên cạnh trông rất giống vị phu nhân kia, nhìn liền biết là mẹ con.
Khúc Liễm xem ra, thì biết ngay vị phu nhân này là thê tử Nhị lão gia phủ Trấn quốc công, con gái nhà Công bộ Thị lang Hà thị, tiểu cô nương kia là đích nữ chi thứ hai, tên gọi là Kỉ Ngữ.
Khúc Liễm tiến lên hành lễ với mọi người, rồi ngồi lên ghế nha hoàn vừa mang đến.
Nha hoàn dâng trà cho nàng, nhưng Khúc Liễm cũng chỉ nhấp môi, không uống.
Hôm nay phải vào cung, trong ấy có nhiều sự bất tiện, tỷ tỷ đã sớm dặn nàng hôm nay không được uống nhiều nước.
Từ khi nàng bước vào thì ánh mắt của Kỉ Lẫm đã dán lên người nàng, thấy nàng chỉ nhấp môi không uống, không nhịn được hơi đau lòng, hắn cũng biết tiến cung có rất nhiều điều phiền toái, Khúc Liễm chưa từng vào cung, chẳng biết nàng ấy có sợ không. Chỉ tiếc từ khi nàng vào thì đã ngồi nghiêm túc, khiến người ta không thể nhìn ra nàng đang nghĩ gì.
- Mẫu thân, dung mạo cô bé này xinh thật đấy! Vẫn là mẫu thân tinh mắt!
Kỉ nhị phu nhân cười nói với đại trưởng công chúa Thục Nghi:
- Rất xứng đôi với Huyên Hòa, đứng bên nhau tựa như Kim Đồng Ngọc Nữ cạnh Quan âm vậy đấy!
Đại trưởng công chúa Thục Nghi cười nói:
- không phải mắt ta tinh đâu, là phụ thân Huyên Hòa mới phải, sớm chọn cô bé này cho nó, ta chẳng qua chỉ thêu hoa trên gấm mà thôi!
- Đây cũng là phúc của mẫu thân mà, sau này có cháu dâu xinh đẹp nhường này hiếu thảo, dù không làm gì thì chỉ nhìn thôi cũng thoải mái nữa.
Kỉ nhị phu nhân cũng là người biết ăn nói, nịnh hót vô cùng bài bản, khiến đại trưởng công chúa Thục Nghi vui vẻ cười to.
Khúc Liễm chỉ cần ngồi yên một góc ra vẻ thẹn thùng là được, thế nhưng nàng cũng nhạy cảm phát hiện khi Kỉ nhị phu nhân dỗ ngọt đại trưởng công chúa Thục Nghi, sự không kiên nhẫn và khinh miệt hiện rõ trong ánh mắt phu nhân Trấn quốc công, xem ra trong nhà cũng không hòa thuận. Mà Kỉ Ngữ ở đàng kia tò mò đánh giá nàng, rồi che miệng cười với Kỉ Lẫm.
Kỉ Lẫm chỉ bày sắc mặt ôn hòa, không để ý đến sự trêu ghẹo của đường muội, chỉ là thường nhìn trộm về phía Khúc Liễm, trong đôi mắt là niềm vui sướng nồng đậm.
nói đến nói đi mấy câu, Khúc Liễm lại dâng ngạch khăn tự tay làm lên đại trưởng công chúa Thục Nghi và phu nhân Trấn quốc công. Đây là vật nàng đã sớm thêu xong, vốn định hai ngày nữa sai người đến tặng tỏ lòng hiếu kính, không ngờ hôm nay phải sang đây, bèn mang cả theo.
- Cháu có lòng rồi.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi tỏ vẻ hiền hòa, sắc mặt khá tốt, rất vừa ý Khúc Liễm.
Phu nhân Trấn quốc công cũng nở nụ cười nhạt, nói câu có lòng, nhưng trong mắt chẳng biểu lộ chút yêu thích nào.
Thế mà Kỉ nhị phu nhân ngó qua, khen ngợi khả năng thêu thùa của Khúc Liễm:
- không ngờ nữ hồng hôn thê của Huyên Hòa giỏi đến thế, hôm nào phải nhờ con bé chỉ bảo cho A Ngữ một chút mới được, chẳng biết A Ngữ bị làm sao, mà lại không mấy hứng thú với thêu thùa, làm con rầu muốn chết.
- Nương!
Kỉ Ngữ ngồi cạnh không chịu nổi lên tiếng.
- A Ngữ nhà ta là tiểu thư phủ Trấn quốc công, trong phủ đã có phòng châm tuyến, không thiếu tú nương, không cần con bé làm gì cả, biết thêu vài đường là được rồi.
Trong phút chốc, bầu không khí đông cứng lại.
Ánh mắt đại trưởng công chúa Thục Nghi lạnh băng, thoáng nhìn phu nhân Trấn quốc công, thấy sắc mặt phu nhân Trấn quốc công khẽ biến, rồi không chịu nổi mà cúi đầu. Kỉ Lẫm cũng đưa mắt nhìn mẫu thân, mím chặt môi.
Kỉ nhị phu nhân vốn muốn lấy lòng đại trưởng công chúa Thục Nghi và Kỉ Lẫm, không ngờ phu nhân Trấn quốc công không biết lựa lời mà nói như thế, lại nói mấy câu khiến người ta xấu hổ như thế, không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng. Nàng ta biết vị đại tẩu này xưa nay kiêu ngạo hơn người, vốn muốn chọn tiểu thư phủ Hoài An quận vương làm con dâu, không ngờ Trấn quốc công và đại trưởng công chúa Thục Nghi đánh gãy giữa đường, khiến ý định của tẩu ấy thất bại, nên không thoải mái trong lòng.
Vốn ngỡ mẹ chồng đích thân ưu ái Khúc Liễm ra mặt như thế, đại tẩu dù sao cũng nên nể mặt Khúc Liễm một chút, thế mà trong hoàn cảnh này, còn nói như thế, thật là dại hết biết, cũng không trách mẹ chồng mấy năm gần đây chưa từng hòa nhã với đại tẩu.
Kỉ nhị phu nhân không muốn để Kỉ Lẫm nghĩ mình cố ý, vội nói:
- Sao đại tẩu lại nói thế? Nữ hồng là bổn phận của nữ nhân, dù không cần phải làm, nhưng cũng nên biết một chút. Khúc tiểu thư là cô bé hiếu thảo, tự tay làm tặng mẹ chồng và bà nội chồng, muội thấy mà thật hâm mộ, thật hận không thể khiến Liệt nhi nhà muội chóng lớn để cưới một người vợ về hiếu thảo với ta.
Bấy giờ đại trưởng công chúa Thục Nghi mới tươi cười, nói:
- Xem con nói kìa, con mới bao nhiêu tuổi, rồi Liệt nhi năm nay bao lớn? Muốn làm mẹ chồng hưởng phúc, còn chưa đến lúc đâu.
- Con chỉ nói thế thôi mà....
nói đùa một lúc, thì tránh chuyện kia không nhắc đến nữa.
Bấy giờ, phu nhân Trấn quốc công lại lên tiếng:
- Mẫu thân, đến giờ rồi, không đi nữa sẽ trễ đấy!
Sau khi đại trưởng công chúa Thục Nghi nghe xong, gật đầu nói:
- Con nói phải!
Kỉ Lẫm vội bước lên, tự tay đỡ đại trưởng công chúa Thục Nghi đứng dậy.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi cười vỗ tay cháu trai, lại vươn tay về phía Khúc Liễm. Khúc Liễm cũng nhân đó mà đỡ bà, không biết phủ Trấn quốc công sắp xếp hôm nay thế nào.
Đại trưởng công chúa được hai người đỡ ra khỏi phòng khách, phu nhân Trấn quốc công và Kỉ nhị phu nhân theo sau.
Trong sân đã có sẵn xe ngựa, có bà tử đứng chờ sẵn, thấy họ đi ra, bước lên hành lễ, rồi mang ghế nhỏ đến, vén màn xe ngựa lên, đón chủ nhân lên.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi nói với mấy người phu nhân Trấn quốc công:
- Được rồi, ta dẫn hai đứa nó tiến cung, các con không còn việc gì nữa thì về nghỉ đi, không cần đi theo đâu.
Phu nhân Trấn quốc công và Kỉ nhị phu nhân vội cung kính thưa vâng.
Đến khi đại trưởng công chúa Thục Nghi và Kỉ Lẫm, Khúc Liễm ngồi vững trên xe ngựa xong, xe ngựa bèn từ từ ra khỏi phủ Trấn quốc công.
trên xe ngựa, đại trưởng công chúa Thục Nghi ngồi giữa, Kỉ Lẫm và Khúc Liễm ngồi một trái một phải, theo vị trí của họ, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy người kia.
Khúc Liễm... rất ngượng.
Chỉ cần tưởng tượng thiếu niên mười bốn tuổi này là vị hôn phu tương lai của mình, tương lai nàng không chỉ phải gả cho hắn, thậm chí là sinh con cho hắn.... trên mặt sẽ hơi nóng lên, trong lòng vô cùng không được tự nhiên. Cái này chắc do nàng và Kỉ Lẫm chỉ mới gặp gỡ mấy lần, cũng không trò chuyện nhiều, thậm chí còn có hai lần ở cạnh nhau rất kỳ dị, nên chưa có cảm giác chắc chắn với hôn sự này, nói chung vẫn cảm thấy có gì đó không thật.
Thế nhưng chuyện này là bình thường, hôm nay có thể đi chung xe ngựa, vẫn là vì họ đã đính hôn, lại có đại trưởng công chúa Thục Nghi, cũng xem là không vượt lễ giáo.
Kỉ Lẫm lại rất tự nhiên, sắc mặt tươi tỉnh, nụ cười ấm áp, toàn thân như đắm trong cảnh xuân vui vẻ, trong sáng nhẹ nhàng sảng khoái, khiến người ta chỉ liếc nhìn liền thích.
hắn đưa mặt nhìn Khúc Liễm, thấy nàng suy tư, dáng vẻ ngoan ngoãn, thấy thế nào cũng thích, nói với đại trưởng công chúa Thục Nghi:
- Tổ mẫu, sao tự nhiên Thái hậu nương nương lại muốn gặp Liễm muội muội vậy?
Đại trưởng công chúa Thục Nghi liếc hắn một cái, cười sẳng giọng:
- Còn không phải vì cháu à!
- Cháu ư?
Vẻ mặt Kỉ Lẫm khó hiểu.
- Trước giờ Thái hậu vẫn thương cháu, còn từng.... Nên biết cháu đính hôn, bèn muốn gắp Liễm nhi.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi nói xong, lại nói với Khúc Liễm:
- Liễm nhi cũng đừng quá căng thẳng, thái hậu là người rất hiền, đến đó bà ấy hỏi gì con đáp nấy, đừng quá khách sáo.
Đương nhiên Khúc Liễm nhu thuận thưa vâng.
Được rồi, nàng biết bản thân nên biểu hiện thế nào rồi đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT