Khúc Thấm khóc rất lâu, mãi đến khi mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Khúc Liễm nhìn vạt áo thấm ướt nước mắt của mình, lại nhìn thiếu nữ trên giường, có phần dở khóc dở cười, trong lòng lại thầm thở dài, dù vị tỷ
tỷ cùng cha khác mẹ này bình thường kiêu ngạo ra sao, vẫn luôn giữ thân
giữ phận như một tiểu đại nhân, thì năm nay kỳ thực cũng mới mười lăm
tuổi mà thôi.
Nếu ở kiếp trước của nàng, cũng chỉ mới là một học sinh trung học.
Chẳng qua, không biết làm sao mà tỷ tỷ khác mẹ xưa nay vẫn hiếu thắng
này lại đột nhiên khóc như vậy, chẳng lẽ vì sinh bệnh nên yếu đuối, lại
thấy các nàng một lòng một dạ chăm sóc, nên cảm động đến khóc?
- A Liễm, làm sao bây giờ?
Nghe được tiếng thì thào của mẫu thân, Khúc Liễm lấy lại tinh thần, thấy mẫu thân dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn mình, dù khuôn mặt mĩ miều đi nữa,
thì khóc đến sưng lên như hạch đào cũng không còn xinh đẹp nữa. Nàng
hiểu rõ tính tình của mẫu thân, tuy rằng yếu đuối không biết làm
gì,nhưng lại là một mẫu thân đủ tư cách, hơn nữa nàng cũng không phải là một đứa trẻ thuần túy, nên đối với bà nàng vẫn luôn rất bao dung.
Có đôi khi, Khúc Liễm cho rằng, từ sau khi phụ thân qua đời, việc mẫu
thân vẫn giữ cái tính nhu nhược ngây ngô có liên quan đến hình thành
tính cách của hai tỷ muội nàng. Khúc Thấm từ nhỏ đã vừa chín chắn vừa
mạnh mẽ, không chịu yếu thế đễ dàng khuất phục, phía sau lại có một Bình Dương hầu phủ làm chỗ dựa lớn, khiến cho không ai dám bắt nạt tam phòng bọn họ, lại không ai biết bản thân Khúc Liễm đã trải qua một đời người, tuy rằng kiếp trước chỉ sống đến 16 tuổi thì chết, sau đó đầu thai
chuyển thế, nhưng lại không mang linh hồn của một đứa trẻ thật sự, có
chuyện gì thì nàng đều che chở trước, vậy nên Quý thị càng không hề ra
mặt.
- Trước hết để tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt đã, đợi tỷ ấy tỉnh dậy tâm
trạng ổn định rồi tính sau, nương cũng đi xoa thuốc cho mắt bớt sưng đi
ạ, kẻo tỷ tỷ thức dậy thấy nương như thế sẽ không vui đâu.
Khúc Liễm hiểu rõ phải ứng phó với mẫu thân thế nào, bởi tính tính của
Khúc Thấm mạnh mẽ, thật sự không thích phụ nữ hay khóc lóc.
Quý thị vội gật đầu, rất lo Khúc Thấm lại lạnh nhạt với mình, hơi thấp thỏm sờ đôi mắt đã sưng đỏ của mình.
Khúc Liễm dém chăn cho người nằm trên giường, sau đó đứng lên đến đỡ Quý thị, quay lại dặn dò Hồng Nhụy hầu hạ trong phòng:
- Tỷ tỷ kính nhờ mọi người chăm sóc!
Hồng Nhụy là nha hoàn thiếp thân của Khúc Thấm, vội vàng tiến lên nhận mệnh.
Khúc Liễm đỡ Quý thị ra, đến phòng ngoài, lần nữa gặp Kiều ma ma đi sắc thuốc, lại dặn dò:
- Tỷ tỷ đã lâu chưa ăn cơm, người còn yếu, ma ma dặn phòng bếp nấu cháo trắng, cùng mấy thức ăn dễ tiêu, nhất là cháo trắng phải hợp khẩu vị.
Kiều ma ma đương nhiên đồng ý với Khúc Liễm.
Quý thị nghe con gái nhỏ sắp xếp, cảm thấy rất hợp lí, sau đó cũng căn
dặn Kiều ma ma vài câu, rồi để con gái dìu ra khỏi Thu Uyển cư.
Khúc Liễm đưa mẫu thân về Đào An cư, sai người mang nước đến, tự mình rửa mặt chải tóc cho bà.
Quý thị khác hẳn vẻ đăm chiêu ủ dột mấy ngày trước, rất vui vẻ nhắc đi nhắc lại với con gái:
- Thấm nhi tỉnh lại, cũng không mê man lại nữa, ta đây cũng an tâm hẳn. Nhất định là Phật tổ phù hộ, chút nữa ta phải đi lên thắp cho Phật tổ
mấy nén hương mới được, Liễm nhi con cũng đi thắp cho Phật tổ ít nén
hương đi, cho Phật tổ thấy được lòng thành của chúng ta…
Khúc Liễm nghe bà nói dong dài không ngừng, một câu cũng không rời Khúc
Thấm, thậm chí còn muốn mấy ngày nữa đi Minh Tế tự dâng lễ tạ ơn, không
khỏi thầm lắc đầu.
Tuy là cùng cha khác mẹ, nhưng có lẽ vì phụ thân mất sớm, tình cảm giữa
nàng và tỷ tỷ cũng không tệ lắm. Chẳng qua Khúc Thấm vẫn luôn có khúc
mắc với Quý thị, khó lòng chấp nhận Quý thị, may là Quý thị cũng không
phải loại mẹ kế lòng dạ độc ác, mà có nói là thánh mẫu cũng không sai,
không chỉ đối xử với Khúc Thấm như con gái ruột, mà thậm chí còn rất tốt nữa.
Sau khi cùng mẫu thân đi tiểu Phật đường thắp hương xong, Khúc Liễm mới thoát thân được.
Về đến Thu Uyển cư, trước tiên Khúc Liễm trở về phòng thay bộ y phục
dinh nước thuốc trên người ra, lại sai Bích Xuân sang phòng bên hỏi
thăm, biết Khúc Thấm còn chưa thức, rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn
đi thư phòng chung của hai tỷ muội luyện chữ.
Mới viết được mấy chữ to đã nghe Bích Xuân báo lại đệ đệ đến.
Đệ đệ 10 tuổi lớn lên trông giống như phụ thân đã mất, khuôn mặt trắng
trẻo thư sinh, thanh tú nhã nhặn, chỉ có điều vóc dáng hơi cao gầy,
không giống dáng vẻ đầy đặn của nhị đường ca (1) Khúc Trạch khi 10 tuổi. Hai tỷ đệ họ đều giống Quý thị, thuộc loại người ăn thế nào cũng không
béo, thoạt nhìn yếu ớt, cũng may là cơ thể khỏe mạnh, ít khi sinh bệnh.
Khúc Loan hành lễ theo quy củ trước, rồi mới bước vội đến hỏi han:
- Nghe nói đại tỷ tỉnh rồi phải không? Giờ tỷ ấy thế nào rồi?
Khúc Liễm nở nụ cười nói:
- Đúng là đã tỉnh, nhưng vừa mới ngủ lại rồi.
Cân nhắc tới việc Khúc Thấm ưa sĩ diện, nàng không nói là Khúc Thấm khóc mệt đến thiếp đi.
Khúc Loan nghe xong thấy hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã phấn chấn lên, cười nói:
- Người tỉnh lại là tốt rồi, nếu tỷ ấy lại mê man nữa, không chừng nương…
Con không chỉ trích mẹ (2), nói đến đó liền vội ngừng không nói thêm nữa.
Khúc Liễm sao lại không hiểu được hàm ý của đệ đệ chứ, Quý thị tin Phật, hơn nữa kể từ khi phụ thân họ qua đời đến nay, càng ngày càng nghiêm
trọng, nếu bình thường không có việc gì làm, bà có thể ở trong tiểu Phật đường cả ngày cũng không sao, sáng tối tụng kinh, dù là sớm hay chiều
ba nén hương chưa tắt bao giờ, vô cùng thành kính.
Khúc Liễm biết rõ ở thời đại này, người phụ nữ ở góa còn mang theo con
nhỏ không dễ sống, dù tuổi mẫu thân còn trẻ, nhưng xem ở tính tình bà
thì nhất định không thể có chuyện tái giá, huống hồ Khúc gia cũng sẽ
không để yên cho chuyện này, vì vậy để bà tìm chút việc để làm cũng
không có gì không tốt, mắt không thấy tâm không phiền vậy. Chỉ là đôi
khi, nhìn những hành vi đó của Quý thị, Khúc Liễm cảm thấy bà giống như
một tín đồ cuồng đạo, vô phương cứu chữa vậy, làm nàng lo rằng liệu có
một ngày nào đó mẫu thân nhìn thấu hồng trần(3) rồi xuất gia mà đi tu
luôn không?
Khúc Loan tan học ở tộc học(4) thì về đây luôn, mấy ngày nay vì Khúc
Thấm ngã bệnh, dù sớm hay muộn gì cũng phải ghé qua thăm, hỏi han tình
hình một lần. Nay biết Khúc Thấm giờ đã tỉnh, người cũng không còn mơ
màng lại nữa, nó muốn ngồi lại chỗ Khúc Liễm một chút, đợi Khúc Thấm
thức dậy thì tự mình sang thăm.
Bích Xuân mang điểm tâm lên, trong khay điểm tâm sơn khắc hình hoa hải
đường màu đỏ bày hoa lan tô, bánh quy xốp, hoa hồng cao, tô đường đẳng,
còn có canh hạt sen đậu đỏ (5), do Khúc Liễm đặt biệt sai người mua từ
bên ngoài đem về.
- Cơ thể đệ đang lúc phát triển, nhân lúc chưa đến giờ cơm tối, ăn vài thứ điểm tâm lót dạ trước đi.
Khúc Liễm bảo.
Khúc Loan cúi đầu cười với tỷ tỷ, đúng lúc cũng đang đói bụng, nên không khách sáo mà ngời xuống ăn.
Khúc Liễm ngồi bên cạnh vừa uống trà, vừa hỏi chuyện bài vở của đệ đệ,
bầu không khí trong thư phòng nhỏ nhất thời vô cùng ấm áp.
Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, Bích Xuân vào bẩm báo, Khúc Thấm đã thức dậy.
Hai tỷ đệ vội đứng dậy, lau sạch tay rồi đến khuê phòng của Khúc Thấm.
Mắt Khúc Thấm còn hơi sưng, nhưng tâm trạng đã ổn định hơn rất nhiều,
bây giờ xõa tóc ngồi trên giường, dựa lưng vào một cái gối tựa bằng gấm
to, mỉm cười với đệ đệ muội muội vừa bước vào.
Dáng vẻ tươi cười ấy vẫn giống như thường ngày, kín đáo mà kiêu ngạo, rồi lại như phảng phất có nét khác biệt.
- Tỷ tỷ, tỷ giờ cảm thấy thế nào? Cơ thể có khỏe hơn chút nào chưa?
Khúc Loan ngồi trên giường lót nệm gấm, quan tâm hỏi han.
Khúc thấm nhìn đệ đệ 10 tuổi, lại nhìn về phía muội muội, ánh mắt dịu dàng, giơ tay sờ đầu đệ đệ, ôn hòa nói:
- Thân thể tỷ đã khỏe hơn nhiều, nay đã tỉnh táo, không có sao đâu, các đệ đừng lo nữa.
Rồi lại hỏi chuyện học hành của đệ đệ như bình thường, áy náy nói:
- Nếu vì tỷ ngã bệnh mà làm trì hoãn việc học của đệ, lòng của tỷ sẽ bứt rứt không yên.
Khúc Loan cười nói:
- Đại tỷ an tâm, đệ không có bỏ bê bài vở đâu, hôm nay tiên sinh còn khen đệ viết văn có tiến bộ hơn trước đây đấy!
Từ khi phụ thân họ mất, Khúc Loan là nam tử duy nhất trong nhà, là người giữ môn hộ, cả tam phòng đều đặt kỳ vọng vào nó, khiến nó tuổi còn nhỏ
nhưng đã trầm ổn chín chắn, quan tâm hiểu chuyện. Mà chính nó cũng biết, mẫu thân và hai tỷ tỷ đều là phụ nữ, nên trong tương lai, dù là phụng
dưỡng mẫu thân hay làm chỗ dựa cho hai tỷ tỷ đều là trách nhiệm của nó,
nên thái độ của nó với việc học tập vô cùng nghiêm túc, không dám ham
chơi sa đà.
Khúc Thấm hết sức hài lòng, cũng biết đệ đệ chưa bao giờ để họ lo lắng, ngoan đến mức khiến người khác đau lòng.
Đệ đệ của nàng tốt như vậy, tại sao lại có người nhẫn tâm mà hại chết nó chứ?
Đợi đến khi nghe nói Khúc Thấm thức dậy, Quý thị gấp gáp theo chân lão
phu nhân từ chỗ bà đến đây, càng thêm náo nhiệt, song vì Khúc Thấm vừa
tỉnh, cơ thể còn yếu, nên họ đến không lâu lắm, thì đã đứng dậy rời đi.
Khúc Thấm giữ Khúc Liễm lại ngủ cùng.
Quý thị không mấy tán thành, lo âu nói:
- Hôm nay Thấm nhi mới tỉnh dậy, thân thể còn yếu, ngộ nhỡ Liễm nhi làm ồn con nghỉ ngơi…
- Không có sao đâu mà, con muốn ngủ cùng muội muội.
Quý thị vốn sợ kế nữ này nhất, lại bởi Khúc Thấm xưa nay đúng là một
người có chủ kiến, thái độ hơi cương quyết đã làm bà không còn cách nào, đành phải lúng túng đồng ý, lại kêu con gái nhỏ đến dặn dò rằng đừng
làm ồn tỷ tỷ nghỉ ngơi linh tinh, nói dong dài nhiều lời, rồi mới rất
băn khoăn mà đi.
Có lẽ đêm nay là một đêm không yên giấc.
Khúc Liễm cam đoan mãi, mới tiễn mẫu thân vẫn còn lo lắng không yên đi về được, rốt cuộc nhẹ nhàng mà thở ra.
Nàng và Khúc Thấm ở cùng một viện, lại là tỷ muội ruột sống nương tựa
lẫn nhau, có đôi khi cũng ngủ cùng, tình cảm giữa hai tỷ muội xem như
không tệ, nên đối với việc Khúc Thấm giữ mình lại ngủ cùng, nàng cũng
không phản đối, nhưng lại không chịu nổi mẫu thân thích lo nghĩ của
nàng.
Chiếc giường sơn chạm trổ rất lớn, Hồng Nhụy mang thêm một cái chăn tơ
tằm đến, Khúc Liễm vào nằm bên trong, trên cùng một giường, hai tỷ muội
mỗi người một chăn, chẳng ai làm phiền đến ai cả.
Sau khi Khúc Liễm nằm xuống, nàng giơ tay sờ trán tỷ tỷ, bàn tay chạm
phải làn da mịn màng mát lạnh, đã không còn phát sốt nữa rồi.
Khúc Thấm cảm thấy tay của muội muội đang sờ trán mình, mềm mại mà ấm
áp, trong đầu lại nhớ về muội muội ở kiếp trước, trong lòng đau xót,
thiếu chút nữa lại rơi lệ, nhưng cố mà nhịn xuống, tự hứa với chính mình rằng, kiếp này ai cũng đừng hòng hủy hoại danh dự của muội muội nữa,
làm cho năm đó muội muội khó lấy chồng đến thế. Nhưng cũng may Kỷ Lẫm là người chính nhân quân tử, toàn tâm toàn ý chỉ biết mình muội muội, muội muội mới có thể kết vợ chồng với Kỷ Lẫm, hơn nữa sau khi kết hôn tình
cảm sâu sắc, vô cùng ân ái.
Đây là việc khiến cô vui vẻ nhất ở kiếp trước.
Cô sẽ chịu không nổi, không hy vọng muội muội của cô phải sống một cuộc sống bất hạnh nữa.
- A Liễm, hình như tỷ nằm mơ…
Khúc Liễm vốn nghe mà không hề chú ý đến, chỉ cho là tỷ tỷ ngã bệnh nặng một trận, muốn tìm ai đó nói chuyện, mới giữ mình lại ngủ, cho đến khi
Khúc Thấm càng nói càng sâu xa khó hiểu, nàng mới hoàn hồn lại.
Đường +X dùng để chỉ họ hàng bên nội nhưng không nằm trong trực hệ ba đời (ông bà – cha mẹ - con).
Ví dụ: đường bá = bác họ = anh họ của cha
Đường muội = em họ = con của chú / cô là em của cha
(2) Nguyên văn là “tử bất ngôn mẫu quá”, nhưng mình không tìm
được cách diễn đạt hay hơn nên đành dịch thoát theo nghĩa đen. Nếu bạn
nào có cách dịch hay hơn xin chỉ giúp mình nhé.
(3) Hồng trần(红尘): nghĩa đen là Bụi đỏ, nghĩa bóng (theo thuật
ngữ Phật giáo) chỉ trần gian, thế giới nơi loài người đang sinh sống, và cũng có nghĩa là thế tục
Câu "Nhìn thấu hồng trần", cũng chẳng phải là câu nhà Phật sử dụng, kỳ
thực trong Phật pháp không nói tới "hồng trần", cũng không nói tới
chuyện "nhìn thấu hồng trần" mà là từ vựng được thường xuyên sử dụng bởi các nhà văn học từ xưa đến nay ở Trung Quốc đã chịu ảnh hưởng tự nhiên
vô vi của Đạo gia và bởi các kẻ sĩ ẩn dật và chán ngán cuộc sống phú quý hư huyễn nơi quan trường, hướng về cuộc sống điền viên nơi rừng núi.
Cho nên "nhìn thấu hồng trần" chính là từ cuộc sống phồn hoa khác nào
mây khói lui về sống ẩn dật trong hoàn cảnh sinh hoạt tự do, chất phát,
giản dị, tại nơi đồng quê rừng núi.
Người ta thường nói: "Nhìn thấy hồng trần" tức là cắt tóc làm Tăng, đó
có thể là những kẻ thất bại trên đường quan trường sự nghiệp thất bại,
hôn nhân ly tán, gia đình tan nát, không còn lòng tin và dũng khí nữa,
trong bước đường cùng, đã ngã lòng nản chí bèn tới cửa Phật để tìm một
con đường sống tạm qua ngày, gọi là bạn với khánh xanh mõ đỏ cho hết
cuộc đời tàn. Cảnh tượng này là vô cùng tiêu cực, bi quan thậm chí còn
là bi thảm.
(4) Tộc học: trong thời phong kiến ở Trung Quốc, các gia tộc lớn danh giá thường sẽ mời thầy đến dạy học riêng cho con em trong nhà chứ
không đi học tập trung tại các trường do triều đình tổ chức (trừ Cung
học – trường học cho con cháu hoàng tộc, sau này được mở rộng cho con em quý tộc).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT