Bên ngoài rất ồn ào.

Khúc Liễm lén vén rèm gấm hoa ngũ sắc lên nhìn ra xung quanh, không khỏi giật mình.

Không kể đến một loạt ngựa và các cỗ kiệu đỗ đầy ngõ Song Đào, chỉ nhìn hàng quản sự và gã sai vặt gì đó xếp từ cửa phụ vào, tuy đều mặc y phục tôi tớ, nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy rất tinh tươm, chắc cũng là quản sự đắc lực của chủ nhân trong nhà, mới được phải đến dâng lễ mừng thọ cho Chúc lão thái quân.

Khúc Liễm chợt nhớ lại cảnh sắc các viện trong Khúc gia mà mình từng thấy, âm thầm tán thành, cách đối nhân xử thế của Chúc lão phu nhân quả thật làm người khác phải kính trọng.

Cỗ kiệu của Khúc gia vừa đến là có ngay hạ nhân Chúc gia đến chào hỏi, sau đó vội vàng dẫn nữ quyến Khúc gia vào nội viện.

Họ vừa xuống kiệu, một vị bà tử chừng bốn mươi tuổi mặc bộ bối tử thêu hoa màu xanh lá tự mình tiến lên tiếp đón.

Khúc gia và Chúc gia có giao tình tốt, lại cùng ở trong một thành, hai nhà cũng hay qua lại, Khúc Liễm vì vậy mà hay sang Chúc gia chơi, vừa thấy là biết ngay đây là ma ma hầu hạ bên cạnh Chúc lão phu nhân.

Sinh nhật Chúc lão phu nhân, nữ quyến Chúc gia bận rộn trong ngoài. Không còn cách nào để rút người ra, Chúc lão phu nhân đành để ma ma bên cạnh mình ra đây đợi họ, có thể thấy được bà rất xem trọng Khúc gia.

Ma ma kia hành lễ xong, chào hỏi họ vài câu, rồi cung kính mà dẫn họ vào nguyệt môn (1).

Qua nguyệt môn, rồi lại đi trên con đường đá băng qua khu vườn mới tới phòng khách.

Nhìn vào thì thấy đã có rất đông người ngồi trong phòng khách rồi, các vị phu nhân đều ăn mặc lộng lẫy, là nữ quyến các phủ đến chúc thọ Chúc lão phu nhân.

Chúc đại thái thái bước ra đón họ.

- Các người cuối cùng cũng đến rồi, lão thái quân vừa nhắc đến mọi người đấy.

Nói xong mới hành lễ với Khúc lão phu nhân.

Khúc đại thái thái cười nói:

- Chúng tôi còn tưởng là đến sớm nửa cơ, vậy mà lại hóa ra đến trễ một chút rồi, chắc chắn phải bồi tội với lão thái quân thôi.

Khúc lão phu nhân cười ha hả mà gật đầu, lại hỏi:

- Lão phu nhân nhà ngươi đâu rồi?

- Người còn đang đợi lão phu nhân qua cùng tán gẫu đấy ạ!

Hàn huyên xong, Chúc đại phu nhân dẫn họ qua Vinh Thụy đường - viện của Chúc lão thái quân.

Vinh Thụy đường của Chúc lão phu nhân không quá lớn, nhưng bày trí vô cùng khéo léo, thể hiện rõ không khí cổ kính, ngay cả đến nha hoàn bà tử phục vụ trong viện này cũng đều là người trưởng thành thận trọng.

Họ còn chưa đến cổng viện đã thấy có nha hoàn mặc y phục màu đỏ sắt nung (nguyên văn: hồng sắc bỉ giáp) đợi sẵn.

Ngọc Trâm, đại nha hoàn bên cạnh Chúc lão phu nhân, thấy Chúc đại phu nhân dẫn người Khúc gia đến liền tươi cười bước lên, hành lễ với họ.

- Khúc lão phu nhân và Khúc đại phu nhân đến ạ, lão thái quân nãy giờ cứ nhắc mọi người mãi.

Chúc đại phu nhân nghe xong bèn cười nói với Khúc lão phu nhân:

- Lão phu nhân nghe đấy, con cũng không nói dối đúng không?

Mọi người vừa nói vừa cười vào phòng khách Vinh Thụy đường.

Phòng khách Vinh Thụy đường không đông người như phòng lớn trong viện, nhưng ai cũng là người có thân phận không tầm thường. Khúc Liễm thấy thì liền so sánh trong lòng, mấy vị phu nhân bên kia thân phận lẫn lộn, không quan trọng như bên Vinh Thụy đường này, nữ quyến nơi đây phần lớn là người cùng thế hệ với Chúc lão thái quân, hoặc là nữ quyến gia tộc có quan hệ bạn hữu thân thiết với Chúc gia, đều thuộc lứa tuổi phu nhân hay đã làm dâu, không có vị tiểu cô nương nào cả.

Có lẽ Chúc lão thái quân không muốn giữ mấy cô nương trẻ tuổi ở lại trò chuyện với mấy bà lão làm gì, nên để các nàng ấy đi chơi rồi. Mỗi lần tỷ muội Khúc gia đến Chúc gia, sau khi hành lễ với Chúc lão phu nhân, bà sẽ cho họ kẹo rồi cũng để họ tự do đi chơi.

Chúc lão thái quân đã bảy mươi tuổi, tóc đã bạc hết, nhưng thoạt nhìn vẫn rất có sức sống, khuôn mặt đầy nếp nhăn tươi cười, trông rất hiền, làm lòng người cảm thấy thân thiết.

Khúc lão phu nhân ngồi giữa nữ quyến, trừ mấy vị phu nhân Chúc gia thì chỉ có vài vị lão nhân của các gia tộc khác, mọi người tề tựu nói nói cười cười, bầu không khí rất hòa hợp.

Thấy Chúc đại phu nhân dẫn mấy người Khúc lão phu nhân vào, Chúc lão phu nhân cười rộ lên:

- Vẫn trông mong mọi người nãy giờ đấy, mau qua đây ngồi đi, trò chuyện với ta.

Rồi lại ái chà một tiếng, nhìn ba cô nương theo sau Khúc đại thái thái mà nói:

- Mấy ngày không gặp, ba cô nương nhà các người càng lớn càng đẹp, nhanh đến đây cho bà xem nào!

Khúc Thấm và Khúc Liễm, Khúc Tịch cười bước lên vừa dập đầu thỉnh an Chúc lão thái quân vừa gọi:

- Thái tổ mẫu.

Gọi theo tỷ muội Chúc Kiêm.

Đợi mấy tiểu cô nương dập đầu xong, Chúc lão thái quân lần lượt nhìn qua rồi ánh mắt lập tức dừng lại ở Khúc Liễm.

Cách ăn mặc của Khúc Thấm quá mức trưởng thành, tuổi Khúc Tịch lại còn quá nhỏ, lập tức tôn lên dung mạo và phục trang xinh tươi của Khúc Liễm.

- Đứa bé này lớn lên đáng yêu quá, hình như là con nhà.... A Thận đúng không?(nguyên văn: Thận gia, mình chém một xíu ^^).

Chúc lão phu nhân nheo mắt nói, người già rồi, trí nhớ cũng có phần giảm sút.

Một người ngồi cạnh lão phu nhân nói theo:

- Ánh mắt của lão thái quân vẫn còn tốt lắm đấy ạ, con bé đúng là con nhà Thận tam gia, con còn nhớ khuê danh là Liễm, không ngờ chỉ mới đó mà đã lớn vậy rồi, người đẹp như hoa, đúng là rất xinh, giống mẹ con bé.

Nói xong rồi cười với Khúc đại thái thái.

Khúc tam gia, phụ thân của Khúc Liễm, tên một chữ Vĩ, tự là Thận Chi.

Chúc lão thái quân liên tục gật gù, ánh mắt nhìn Khúc Liễm dường như rất hòa ái.

Khúc Liễm thấy mờ mịt, cho đến khi Chúc lão thái quân lấy xuống một chiếc vòng dương chi bạch ngọc trong người đeo vào cổ tay nàng, thì xém quay đầu nhìn tỷ tỷ trọng sinh nhà mình.

Đây là tình huống gì vậy?

Tuy rằng quan hệ hai nhà Khúc Chúc đúng là rất tốt, nhưng Khúc gia ngoại trừ dòng đích còn có không ít bàng chi, huống chi phụ thân nàng mất đã lâu như vậy, mà vẫn còn được Chúc lão thái quân ưu ái.

Hơn nữa, hôm nay tỷ tỷ của nàng còn đặc biệt điểm trang cho nàng theo phong cách ngọt ngào hoạt bát như vậy (nguyên văn: phấn nộn tiên hoạt), chỉ vì để nàng nổi bật trước Chúc lão thái quân và các vị phu nhân sao? Tỷ tỷ trọng sinh thật là khiến người khác không hiểu nổi mục đích của nàng ấy nữa.

Thấy Chúc lão thái quân rất yêu mến tiểu cô nương nhà người ta, mấy vị phu nhân bèn cùng mồm năm miệng mười mà bàn tán về nàng, một vài người lần đầu gặp Khúc Liễm quả thật bị kinh diễm, nghĩ tiểu cô nương này lớn lên thật sự rất xinh đẹp, giờ vẫn còn nét trẻ con thôi, chờ về sau, không biết sẽ tuyệt trần đến mức nào nữa.

Chỉ riêng Khúc tứ thái thái mỉa mai, phát cáu trong lòng, ánh mắt nhìn Khúc Thấm có phần lạnh lẽo.

Bà ta không sao nghĩ ra rằng Khúc Thấm đã lớn vậy rồi, nhưng lại vứt bỏ cơ may khó được này, để muội muội ra mắt nổi bật như thế.

Người đời thường nói, không cùng một mẹ sinh ra, tình cảm làm sao thắm thiết, nhưng Khúc Thấm lại đối xử với Khúc Liễm tốt đến mức không còn gì phải bàn cãi.

Rồi lại nhìn con gái mình ngốc nghếch chẳng hiểu gì lơ mơ đứng cạnh, lần đầu tiên Khúc tứ thái thái hơi bất lực, vẫn là con gái mình chậm hiểu mà.

Khúc đại thái thái cũng vô cùng ngạc nhiên khi chứng kiến cử chỉ của Chúc lão thái quân, song vì con gái bà Khúc Hàm cũng sắp lấy chồng, không nhất thiết phải nổi tiếng làm gì, bà ngược lại không suy nghĩ gì, rất bình tĩnh.

Quý thị rõ thật là vừa mừng vừa sợ, rất ưu thương mà nhìn Khúc Thấm cụp mắt ngoan ngoán đứng yên mãi bên cạnh.

Với thân phận của Chúc lão thái quân, được bà khen một tiếng, sau này mai mối cũng dễ dàng hơn đôi phần, rất tốt cho con gái nhỏ. Thế nhưng, con gái lớn Khúc Thấm mới vốn là người cần phải ra mắt, chứ có phải là con gái nhỏ đâu? Bà trái lại càng mong Chúc lão thái quân sẽ gọi con gái lớn lên trò chuyện cơ.

Tiểu cô nương xinh xắn xưa nay vẫn luôn được yêu thích, vả lại Khúc Liễm vừa đẹp lại vừa khéo hiểu lòng người, Chúc lão thái quân giữ nàng lại hỏi chuyện một hồi mới thôi, tiếp đó lại ban thưởng cho Khúc Thấm và Khúc Tịch trâm cài và ngọc bội, nhưng vẫn kém hơn cái vòng dương chi bạch ngọc đã tặng Khúc Liễm kia.

Khúc lão phu nhân ngồi song song với Chúc lão thái quân, Khúc đại thái thái, Quý thị và Khúc tứ thái thái cũng ngồi gần đó, tán gẫu việc nhà với Chúc lão thái quân.

Chúc đại thái thái tươi cười đứng bên cạnh Chúc lão thái quân, thỉnh thoảng lại nói góp vào, tiếng cười trong phòng khách vang lên không dứt.

Chúc đại thái thái vừa trò chuyện lại vừa lén liếc ra cổng vào,hơi lo âu không tập trung.

Khúc Liễm thấy được, không nhịn được liếc nhìn tỷ tỷ nhà mình, phát hiện ra tỷ ấy cũng vậy.

Khúc Liễm thầm nói trong lòng, xưa nay vẫn luôn tin rằng mình có giác quan thứ sáu. Nhưng vì biết Khúc Thấm sẽ không hại mình, thật ra cũng không căng thẳng mấy, chỉ là không khỏi tò mò với chuyện sắp xảy ra.

Có thể làm tỷ tỷ của nàng lo lắng, chẳng lẽ trong số những người đến chúc thọ Chúc lão thái quân hôm nay có ai đặc biệt ư?

Bởi thế, khi nghe nha hoàn vào bẩm báo có hai vị biểu thiếu gia sang thỉnh an lão thái quân đang chờ ngoài viện, vốn vẫn luôn nhìn trộm tỷ tỷ, Khúc Liễm cảm thấy được sự dao động trong mắt nàng ấy, trong lòng lập tức khẽ động.

- Ôi chao, là bọn nó sao, mau cho vào đi.

Chúc lão thái quân rất vui vẻ nói.

Nữ quyến trong phòng đều rất hoang mang, không biết hai vị công tử này là ai, sao lại khiến Chúc lão thái quân vui mừng đến thế. Hơn nữa, nha hoàn cũng không bẩm kĩ tên họ, chỉ gọi là "biểu thiếu gia", Chúc gia có quan hệ khắp nơi, thật sự không thể đoán được là biểu công tử nhà ai.

Trong chốc lát, hai thiếu niên song song bước vào trong ánh mắt của mọi người.

Thiếu niên đi bên trái vóc dáng cao lớn, ngũ quan tuấn lãng, khoác áo bào tường vân hoa tròn màu đỏ tía, thần thái phấn khởi, tươi cười cởi mở, khiến người khác có ấn tượng tốt. Thiếu niên đi bên phải vóc dáng cao gầy như trúc, mặc cẩm bào sóng nước màu tím nhạt, nụ cười trên môi ôn hòa tao nhã đúng mực, tôn lên gương mặt như mỹ ngọc kia, khiến người khác liếc mắt nhìn cũng thấy trong lòng dễ chịu.

Hai thiếu niên tuy rằng mỗi người một vẻ, nhưng khi song song bước vào, phần đông ánh mắt mọi người vẫn bị thiếu niên tuấn tú như chi lan ngọc thụ kia hấp dẫn.

Như có hào quang trời sinh, bất kể xung quanh có bao nhiêu minh châu rực rỡ đi nữa, vẫn không thể lấp đi ánh sáng ấy của cậu ta.

Thấy cậu ta, Khúc Liễm và Quý thị ngẩn người.

Đây không phải là thiếu niên gặp phải ở chỗ Minh Phương đại sư chùa Tể Minh sao? Cậu ta là biểu thiếu gia của Chúc gia ư?

Lúc thấy ánh mắt của tỷ tỷ nhà mình vẫn luôn không rời cậu thiếu niên khôi ngô kia, Khúc Liễm bừng tỉnh hiểu ra.

Chẳng lẽ giữa cậu ta và tỷ tỷ có quan hệ sâu xa gì ư?

Trọng sinh, là khi cuộc đời bắt đầu một lần nữa, muốn tìm một nam nhân hợp ý mình cũng là chuyện dễ hiểu, chẳng lẽ cậu ta là người mà tỷ tỷ thích sao?

Chao ôi, nếu là như thế, nàng nhất định phải xem xét cậu ta thật kĩ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chú thích:

(1) Nguyệt môn: Nguyệt môn hay cửa nguyệt môn (tiếng Trung: 月亮门; bính âm: yuèliàng mén) là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa và được phổ biến đến các nước xung quanh như Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản... đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.

Đây một yếu tố kiến trúc truyền thống trong khu vườn Trung Quốc. Nguyệt môn theo quan điểm của người Trung Quốc có nhiều ý nghĩa tinh thần, để nhìn ra thế giới bên ngoài và để đón các cơ hội tương lai. Cửa này kết họp với các mảnh ngói trên cổng và trên hình dạng của cửa đại diện cho hình Mặt Trăng cùng với những lá bùa (thường màu đỏ có ghi chữ tàu) dán trên cửa. Vườn cây theo kiểu Trung Quốc thường được sử dụng như khung cảnh làm nền cho cửa nguyệt môn. Mục đích của nguyệt môn là để phục vụ như một lối vào khu vườn của tầng lớp thượng lưu giàu có ở Trung Quốc nhằm tăng vẽ thưởng lãm của khu vườn cũng như nội thất trong nhà. Loại cửa này ban đầu chỉ được tìm thấy trong khu vườn của giới quý tộc giàu có Trung Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play