Chu Phóng ở nhà Tô Nguyên được một thời gian thì bắt đầu thấy bất tiện, thôi không ở nữa.
Tô Nguyên định mặc kệ rồi, nhưng ngẫm lại không an tâm, có điện thoại qua, Chu Phóng ba la bô lô nói là về nhà rồi.
Nếu Chu Phóng quay lại con đường trước kia, Tô Nguyên thấy cũng không có gì không tốt. Chu Phóng không phải người đồng tính hoàn toàn, hiếu kỳ đến tận đây là cũng tìm được nhiều vui thú, trở về lối sống cũ là một quyết định đúng đắn.
Thang Ninh gật đầu: “Ừ thì ít nhất không cần quá vất vả.”
Quan điểm của Tô Nguyên xét về mặt tình cũng như vậy, nhưng trên lý, anh chẳng còn hy vọng gì nơi Chu Phóng nữa.
Thang Ninh đang đứng trên ghế, lung lung lay lay thay bóng đèn, sau khi gỡ chụp đèn bên ngoài ra, nói: “Tô Nguyên, cái này rõ ràng là đui xoáy, anh mua thêm đui cài làm gì?” (bóng đèn tròn có 2 loại, đui xoáy, vặn bóng để lắp. Đui cài, ở đui bóng đèn có 2 mấu, ấn 2 mấu đó vào mới lắp được)
“Trong ngăn kéo kia có đui xoáy.” Tô Nguyên một tay nhận chụp đèn, một tay giữ chân ghế.
“Đi lấy đi.” Thang Ninh cúi đầu sai.
“Lấy cái gì, em xuống trước cho anh.” Tô Nguyên nghiêm mặt. Cái ghế này rõ nguy hiểm.
Thang Ninh ngại lôi thôi, nhưng cái kẻ giữ ghế kia chẳng chút tinh thần hợp tác, buộc phải leo xuống. Đột nhiên hỏi: “Người nhà Chu Phóng có biết chuyện không?”
“Có lẽ không.” Tô Nguyên nói, “Mà cũng không hẳn, với tác phong của cha Chu Phóng, mười Chu Phóng ông ta cũng xử đẹp.”
Ông lão đó, thất bại lớn nhất cuộc đời, có lẽ chính là Chu Phóng. Hà Cánh và Chu gia có giao tình, trong lòng luôn xem mình là trưởng bối của tiểu bối Chu Phóng, thỉnh thoảng ngồi trò chuyện với Tô Nguyên, chuyện đi chuyện lại không khỏi nhắc tới Chu Phóng. Hà Cánh kể, tôi trông thằng nhóc Chu Phóng ấy từ bé đến lớn. Bất lực rồi, độc đinh trong họ, cả nhà đều nuông chiều nó. Cha nó tát một cái, cả đống người lao ra che chở. Có lần nó trèo cây lấy trứng chim, ngã xuống, sọ não nứt một khe, bác sĩ nói, hoặc không có chuyện gì, hoặc sẽ bị ngu. Nó hôn mê trên giường, toàn gia một người cũng không dám ngủ, khi mở mắt không nói chuyện, hù chết bà nội Chu gia. Choáng, cả đời thằng nhóc đó xém nữa thì xong.
Nhưng thằng ranh Chu Phóng mạng lớn, ngã thế mà không bị ngu, vẫn nghịch như quỷ sứ. Trước quậy ngã thành vậy, cả nhà càng xem như bảo bối, đến sau này, quả thực coi trời bằng vung. Rồi trưởng thành, người nhà trải hoa cho mà đi, ngoại trừ ăn chơi phóng túng, chẳng làm gì khác. Thế mà bác nó còn nói, có thể xài tiền mới có thể kiếm tiền.
Chu Phóng như thế kiếm nổi tiền? Thực sự để cậu ta tự kiếm ăn, chắc mình làm mình chết đói. Nói dễ nghe thì là vô năng, khó nghe thì là ăn bám chế độ xã hội. Người không ra người, có ích gì? Tôi mà có con gái, gả ai cũng được, ngoài Chu Phóng.
Lúc đó Tô Nguyên chỉ cười.
Chu Phóng thi thoảng đúng là đáng ngại, đắc tội không ít nhân. Thang Ninh lại trò chuyện được với Chu Phóng, phỏng chừng vì tính Chu Phóng tương đối bộc trực.
Thang Ninh thời trẻ kiêu ngạo, có vài kẻ nhìn cậu không vừa mắt, lén tìm người xử cậu. Xét về mảng đánh lộn, Thang Ninh không phải gà mờ, chính cậu đã dào dạt đắc ý nói, đừng có thấy em gầy, ba thằng đánh em, trong đó có thằng nặng cả trăm kí cũng bị em hạ gục. Bản thân có sức, còn biết dùng chiến thuật.
Nhìn lại quá khứ thì hai người quả là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Chu Phóng, với Thang Ninh mà nói: “Bạn bè của Chu Phóng cũng chỉ mấy người này đây. Có chuyện thật, anh ta sẽ không làm mình thiệt đâu.”
Nhưng một tháng tiếp theo, Chu Phóng vẫn không có chút tin tức. Tô Nguyên tình cờ gặp Hà Cánh, vô ý hỏi một cái, Hà Cánh lộ vẻ khó xử, mập mờ nói Chu gia gặp chút chuyện. Tô Nguyên thấy ông ta không nói nhiều, phỏng chừng không phải chuyện tốt, Hà Cánh thứ nhất ngại liên quan, thứ hai cũng xác thực giao tình tốt với Chu gia, chết cũng không chịu nói.
Vệ Nam kêu, Chu phóng có vấn đề gì? Chuyện lớn nhất là cái tay Dương Minh kia, giờ chẳng phải đã chia tay rồi sao? Còn có thể là chuyện gì nữa?
Lại nhắc tới “kẻ xấu”, Dương Minh gọi điện tới, mời bọn họ đi uống rượu.
Tô Nguyên còn chưa mở miệng, đã nghe thấy một câu “không được để bọn họ…” vọng vào điện thoại. Tiếp đó lại nghe tiếng tựa như bị người ta bịt mồm, ư ử như chó kêu. “Cậu và Chu Phóng…”
“Em ấy ở đây với tôi.”
Tô Nguyên không khỏi cười khổ. Hai người kia cũng không biết bị bệnh gì, làm loạn cả lên, ầm ĩ rồi lại hòa hảo, cứ như đám trẻ con lít nhít.
Vệ Nam từ chối: “Không đi, tôi với Dương Minh quan hệ không tốt, tôi cũng không thích tên này. Ngồi cùng một chỗ với hắn, tôi thấy không tự nhiên.”
“Trước giờ sao không thấy cậu nói thế.”
Vệ Nam sửng sốt: “Trước tôi không biết tên đó đáng ghét như thế.”
“Cậu ít tán dóc đi.” Tô Nguyên bực mình.
Vệ Nam bị ép buộc, bất đắc dĩ: “Tôi đoán Dương Minh cũng không muốn gặp tôi đâu, ngồi cùng xấu hổ lắm.”
“Cậu làm chuyện gì không phải với người ta hả?”
“Tôi là hạng người thế hả?” Vệ Nam gượng gạo, “Cũng không có gì, là cái bận Chu Phóng không còn chút tinh thần ấy, cứ quyến luyến Dương Minh mãi, tôi mới bảo cậu ta phải có cốt khí, chia tay thì dứt hẳn đi. Sao tôi biết hai tên đó lại quay lại chứ. Tôi đoán đồ Chu Phóng không có mắt kia, nhất định khai hết những lời nói xấu của tôi về Dương Minh cho Dương Minh nghe, tên đó không chừng sẽ phục kích tôi. Bộ tôi ngu đến độ chạy đến địa bàn của hắn chịu tội, tự đâm đầu vào chỗ chết chắc?”
Tô Nguyên nói: “Người ta đều khuyên giải, sao cậu lại bảo chia tay?”
.
Dương Minh đích thực là một người có thể dùng tiền để kiếm tiền. Chỗ của anh ta thuộc vào khu dân cư cao cấp tấc đất tấc vàng, giá nhà cao vô cùng. Chính anh cũng làm về bất động sản, nhưng chủ yếu là hướng về đối tượng thuê nhà.
Dương Minh gặp bọn họ, hết sức vui vẻ. Nơi ở của anh ta rất lớn, có một mặt tiền đặt cửa sổ cỡ đại sát đất, đầy thư thái. Tô Nguyên chưa thấy Chu Phóng, Dương Minh nói ở trong phòng.
Chu Phóng né nửa ngày, cơ mà né không nổi, mới chậm chạm lảo đảo đi ra. Mặc một T-shirt đen, còn chụp cả mũ lên, lại cúi đầu, chả nhìn thấy mặt mũi. Vệ Nam thấy vẻ đức hạnh này, quai hàm rớt.
Dương Minh kéo Chu Phóng một cái, Chu Phóng cũng không gạt tay anh, cả người lui thành nhúm, thế nào cũng không chịu lộ mặt. Dương Minh cũng không ngại, bật cười thành tiếng.
Chu Phóng lập tức phát hỏa, giọng khàn đặc: “Họ Dương kia, anh có ý gì hả? Tôi thế này rồi, anh còn chê tôi xấu xí phải không? Anh gọi bọn Tô Nguyên tới là có mục đích gì?”
“Đúng, tôi muốn bọn họ nhìn bộ dạng giống tang gia khuyển (ý chỉ người vô gia cư) của em đấy.” Dương Minh cười.
Chu Phóng nổi giận: “Tôi là tang gia khuyển?”
“Em không phải tang gia khuyển thì là cái gì?”
Chu Phóng sững sờ hồi lâu, nửa chữ cũng không thốt lên nổi, nhưng tâm tình thì kích động, ngực phập phồng dữ dội, một bộ bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào tới quăng Dương Minh đi. Mọi người cũng đã thấy rõ cái mặt xanh xanh tím tím lộ ra của Chu Phóng.
“Mặt của anh…” Thang Ninh thực sự không nhịn được.
Mặt mũi Chu Phóng không chút nguyên vẹn, ánh mắt nhìn Dương Minh vừa oán độc lại vừa ủy khuất. Hạ vai, thấp giọng nói: “Ông già nhà tôi đánh.”
Mọi người chốc lát đã hiểu. Vệ Nam lắp bắp chỉ Dương Minh: “Cậu… Cậu vì hắn, cả với người nhà…?”
Viền mắt Chu Phóng cũng đỏ lên, lại oán độc liếc Dương Minh: “Tôi cái gì cũng không còn, anh muốn thế nào?” Chu Phóng thấy mình ngốc thật, vì cái tên Vương Bát Đản mà phải ra nông nỗi này. Lúc chán nản nhất, Dương Minh mới dí cho mấy dí, dí đến độ thành đống bùn nhão rồi, tên Vương Bát Đản đó lại quay lại dỗ ngon dỗ ngọt.
Dương Minh nắm lấy tay Chu Phóng: “Tôi có nói gì sai ư? Em nói xem, em sẽ làm gì? Em lớn như vậy rồi đã làm được chuyện nghiêm túc nào chưa? Những xe, nhà, cổ phiếu trên danh nghĩa là của em, nhưng chúng thật là của em sao? Tất cả đều là của cha mẹ em. Em chỉ có hai bàn tay trắng, tên ăn mày trên đường cũng giàu có hơn em, ít nhất tên ăn mày đó còn biết ngồi ở ven đường giả bộ đáng thương xin tiền. Em đã được vậy chưa? …”
“Tên khốn anh nói đủ chưa? Tôi mà thối nát thế á? Tôi đáng lẽ không nên…” Nếu không bị Dương Minh ấn xuống, Chu Phóng đã sớm nổi cơn tam bành.
Dương Minh cười: “Kích động làm gì? Em cũng không đáng thương như thế. Chí ít còn có tôi.”
Vệ Nam nghe đến đó, thì thào: “Vậy chứ còn gì đáng thương hơn.”
Dương Minh không chút thiện cảm lườm Vệ Nam, rồi nói với Chu Phóng: “Thành thật ra, tôi không ngờ em còn đám bạn này. Tôi tưởng loại người tính tình thối nát như em, nếu có cũng chỉ là một đám hồ bằng cẩu hữu.”
Trước đây Chu Phóng tràn đầy tự tin, nghĩ ai cũng phải nể mặt mình, cho cậu tí giao tình, hiện tại bị Dương Minh đả kích, nhìn mặt mũi bọn Thang Ninh cũng biến sắc. Tô Nguyên trong lòng không phải không biết rằng Chu Phóng phải bị trị, nhưng Dương Minh hới cay độc qua rồi. Anh thở dài: “Chu Phóng, cậu đừng có vô lương tâm thế, chúng tôi thế nào cậu còn không rõ?”
Chu Phóng lùi lại về sau, có phần chột dạ. Nhưng vì bây giờ đã muộn rồi, da mặt dù có dày, chắc phải một thời gian không dám đến tìm Tô Nguyên bọn họ.
Vệ Nam đã lùi về sau. Khi Chu Phóng ở lại nhà Tô Nguyên, anh ta chỉ biết Dương Minh căn bản không muốn chia tay thật với Chu Phóng, chỉ là bức Chu Phóng lên Lương Sơn thôi. Theo những lời Chu Phóng nói với Vệ Nam thì anh ta cảm thấy Dương Minh là một kẻ rất không đáng tin. Lúc đó, anh có khiêu khích vài câu, để Chu Phóng nốc sạch cạn sạch, ngoan ngoãn về nhà, quay lại chính đạo, lấy một cô vợ, sinh một đứa con, mặt nào cũng tốt. Không ngờ, Chu Phóng vẫn lên Lương Sơn, trở lại chưa bao lâu thì nói thẳng với cả nhà, nói mình thích một người đàn ông, không muốn kết hôn. Chu gia nổ ra một cuộc đại cách mạng, nhưng chuyện xấu trong nhà không thể phơi ra ngoài. Hơn nữa, mấy trưởng bối Chu gia vẫn ôm lạc quan thiếu sáng suốt rằng, để Chu Phóng yên ả vài ngày rồi thằng bé sẽ trở về, tiếp tục làm một nhị thế tổ tiêu dao. Chu gia thiên toán vạn tính, vẫn không tính đến, Chu Phóng ở bên Dương Minh.
Chỉ có điều, lúc đầu Vệ Nam khuyên Chu Phóng, Chu Phóng một chút cũng không nghe, nhưng đầu óc cậu chàng bị quỷ mê, tâm trạng vừa tốt một chút thì liền quay về bên Dương Minh. Nếu kế hoạch của Dương Minh mà bị Vệ Nam phá hỏng, phỏng chừng Dương Minh sẽ thuê xã hội đen thịt luôn Vệ Nam.
Vệ Nam nghĩ tới đó, đổ mồ hôi lạnh. Chu Phóng và Dương Minh hòa hảo, nhưng mình thì chỉ biết phá hoại, chưa kể Chu Phóng không giữ miệng, dù có giữ, Dương Minh cũng đủ bản lĩnh để hắn khai sạch.
Tô Nguyên hỏi: “Các cậu có tính toán gì không?”
“Chu gia còn chưa biết Chu Phóng ở với tôi.” Dương Minh nói, “Tìm cơ hội nói rõ với họ sau.”
Chu Phóng giương nanh múa vuốt một hồi, lười biếng tựa ở bên, vốn cậu chàng muốn giấu mặt, hiện tại mọi người đều thấy hết rồi, cũng lười che. Nhìn rượu trên bàn, nói: “Tôi muốn uống Gibson.”
Dương Minh đi tới rót một ly cho hắn. Chu Phóng để lộ toàn bộ gương mặt sưng phù xanh tím đủ kiểu, y như một cái đầu heo, bộ dạng bưng ly rượu, thực sự tương đối khôi hài. Dương Minh thì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ánh mắt dịu dàng như nước, có lẽ dù mặt Chu Phóng trương phềnh như xác chết trôi, trong mắt anh vẫn là đẹp tựa Phan An.
Mấy kẻ đứng xem vừa tức lại vừa buồn cười. Có vài chuyện, thực sự là số phận rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT