(Lời nói đầu) Tôi tin tưởng chó là người bạn trung thành nhất của con người, nuôi nó, cả đời nó cũng sẽ không phản bội con người. Tôi cùng Gấu Lớn đều rất thích chó. Tôi cũng thường lên mạng xem một ít tin tức đồn đãi cùng chuyện lúc trước về chó, có khi không nhịn được mà mắt đỏ hoe. Hô hào ở đây một chút, nuôi chó chính là một loại trách nhiệm không nên tránh né, nếu có thể vì sự trung thành của chúng mà cho nó cuộc sống tốt đẹp, tối thiểu cũng phải chấp nhận chăm sóc bọn chúng cả đời. Tôi không có người xem những chuyện của Dominic, cảm thấy giống chó Labrador dễ thương, kết quả vài tháng sau trên đường lại xuất hiện thêm một con chó hoang vô tội. Thật ra tôi cùng Gấu Lớn nuôi chó cũng rất cực, hơn nữa cũng rất tốn kém, chỉ là chúng tôi không thấy khổ. Chúng tôi hưởng thụ niềm vui cùng cảm giác thành công mà bọn chúng mang lại cho chúng tôi. Mỗi sáng, chúng tôi dậy sớm hơn gần một tiếng đồng hồ, trước khi đi làm đưa con trai con gái của mình ra ngoài đi dạo tan ca về nhà việc đầu tiên cũng là đưa con trai con gái của chúng tôi ra ngoài dạo chơi. Có đôi khi tôi và Gấu Lớn đi Cao Hùng nghỉ phép, khi về đến nhà cho dù đã là hai ba giờ sáng, dù mệt mỏi chúng tôi vẫn sẽ dắt bọn nó ra ngoài cửa đi dạo một chút (chẳng có cách khác, chịu không được ánh mắt vô tội cùng khao khát của bọn chúng)
Tôi cùng Gấu Lớn đều yêu chó, yêu đến mức xem chó như người cũng không có gì lạ. Vấn đề là chúng tôi yêu đến thiếu chút nữa thì đem bản thân hóa chó luôn. Cái này thật sự là lỗi của chồng yêu, thật sự không biết trong cái não gấu của anh chứa cái gì nữa?
Nguyên nhân là có một ngày, tôi cùng Gấu Lớn vào thang máy chuẩn bị về nhà, đến tầng lầu của chúng tôi, cửa thang máy mở ra, Gấu Lớn thình lình nói: “GO!” Tôi nhất thời không đối phó được, phản ứng không kịp, cứ thế mà bước ra ngoài thang máy, tôi xoay người liền nhìn thấy nụ cười tươi rói cùng vẻ mặt đắc ý đầy gian trá của Gấu Lớn. Mới phát hiện ra tôi trúng chiêu rồi, “GO!” là mệnh lệnh chúng tôi dùng để gọi Dominic. Anh hóa ra biến tôi thành chó?
Hậu quả, Gấu Lớn đương nhiên không trốn được đòn thù của tôi. Nhưng từ đó trở đi, cũng trở thành trò chơi mà tôi và Gấu Lớn yêu thích nhất.
Trước khi ăn cơm, tôi sẽ tranh thủ lúc Gấu Lớn chưa ngồi vững trên ghế, thình lình nói: “Ngồi xuống! Bắt tay!” Sau đó Gấu Lớn còn chưa kịp phản ứng lại, đã chụp lấy tay anh bắt loạn rồi cười bò mà né ra! Cái này xem như là trả được thù!
Có một ngày tôi khó chịu trong người, nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Tôi nói Gấu Lớn rót giúp tôi li nước, anh rất biết chăm sóc mà rót nước ra.
“Vợ à, em xích qua chút.” Lời lẽ Gấu Lớn rất dịu dàng.
Tôi không nghi ngờ gì, xoay người qua chỗ khác. Bàn tay Gấu Lớn đặt ở bên cạnh bắp đùi tôi ấn mấy cái, nói đầy lo lắng: “Hình như em bị viêm ruột thừa.”
“Sao anh nghĩ vậy…” Tôi đang định hỏi, thình lình tỉnh táo, lần trước đưa Dominic đến gặp bác sĩ thú y, bác sĩ thú ý chính là dùng cách xoa nắn chân sau của Dominic, rồi chẩn đoán Dominic có phải bị viêm ruột thừa hay không, mà Gấu Lớn thì đã cười như điên chạy đi! Tôi… Lại bị giăng bẫy rồi, ngay lúc tôi yếu đuối nhất, muốn được quan tâm nhất, bé gấu đầu đá này vẫn còn tâm trạng lôi tôi ra đùa giỡn.
Hậu quả, hậu quả của Gấu Lớn ra sau, tin chắc tất cả các bạn đọc đều có thể đoán ra! Bị hứng nguyên trận đòn thù? Tất nhiên là không phải! Tiểu Hành Tinh vừa dịu dàng vừa hiền hòa sao lại có thể làm ra hành động phá vỡ hình tượng như vậy chứ? Tôi chỉ dịu dàng nói: “Gấu Dominic, anh lại đây, vợ không đánh anh, lại, em chỉ nói chuyện với anh…” Ke ke, có cảm giác đoạn lời thoại này rất quen tai không?!
Có đôi khi, chồng yêu của tôi cũng sẽ tự mình biến thành Gấu Dominic. Khi tôi đang trong phòng khách xem phim đến mê mẩn, Gấu Lớn làm giống y như Dominic mà nhảy xổ lên ghế salon, hôn loạn một trận lên mặt tôi. Nói giỡn, khuôn mặt đầy râu của gấu Dominic cứ chà qua xát lại trên mặt tôi thì đau lắm luôn đó, so với nước miếng của Dominic còn nghiêm trọng hơn. Ngón tay tôi lập tức túm chặt lấy miệng anh, hơn nữa còn phải dùng ánh mắt hung tợn, lớn tiếng nói: “Gấu Dominic, không được!” Há, chiêu này là khi Dominic không ngoan chúng tôi dùng biện pháp này đối phó với nó. (Học theo trong sách! Không thể ngược đãi chó nha!)
Nói tới đây, tôi đột nhiên nghĩ đến có phải mọi người cũng yêu chó giống như chúng tôi? Hay là tôi và Gấu Lớn quá sa đà?
Quay lại chuyện chính, nhìn thấy Dominic lớn lên từng ngày. Chúng tôi cũng bắt đầu buồn phiền về chuyện cả đời của nó.
“Em xem có cần phải tìm cho Dominic một cô bạn gái.”
“Ý anh là mua thêm một con Labrador cái?”
“Thật ra là Dominic nói cho anh biết hồi hôm qua, con nói con lớn rồi muốn có bạn gái.” Gấu Lớn bày ra vẻ mặt mong chờ.
Tôi còn có thể nói cái gì đây? Vậy là chúng tôi có đứa con gái thứ hai. Tên của bé là J-LO, khác biệt với Dominic, lông của bé màu vàng, nhìn qua là một bé Labrador rất duyên dáng. Ngày đầu tiên bé đến nhà chúng tôi, tôi cùng Gấu Lớn có chút lo lắng, Dominic có thể ăn hiếp bé hay không, bởi vì có chút chênh lệch về hình dáng. Nhưng mà chúng tôi sai rồi
J-LO hóa ra hoàn toàn không hề có một chút gì gọi là khí chất thục nữ. Lần đầu tiên cho bé cùng Dominic ở chung, bé liền rượt theo cắn Dominic, Dominic vô tội chỉ có thể chạy loanh quanh bàn ăn mà trốn, cái này thật sự là khiến cho chúng tôi bất ngờ.
Dần dần, chúng tôi càng lúc lại càng ngạc nhiên. Lần đầu tiên đưa J-Lo xuống cầu thang, bé chẳng chút nghĩ ngợi liền phóng xuống như điên. Dominic thế nhưng phải sau bốn tháng, vừa dụ vừa gạt lại thêm đe dọa uy hiếp mới học được cách xuống cầu thang nha! Vừa thoát ra khỏi cửa J=LO quả thực như ngựa hoang xổng chuồng chạy từ đông qua tây, nhảy vèo qua cái mương nước rộng gần 60cm. Bé chỉ mới hơn hai tháng nha! Trò này Dominic khi lớn hơn 6 tháng mới học được…
Lúc trước, đưa Dominic ra ngoài, niềm vui lớn nhất của nó chính là nhặt bóng chúng tôi ném đi mang trở lại. Từ sau khi có J-Lo, Dominic cũng không nhặt bóng nữa, cho dù chúng tôi đã rất cố gắng đem bóng đẩy vào bên cạnh Dominic, J-Lo thì vẫn mãi mãi có thể cướp được trước một chút. Đáng thương cho Dominic, mỗi lần cướp không được bóng, lại giống như rất sợ bị chúng tôi trách phạt, không thể làm gì khác hơn là chột dạ theo sau J-LO chầm chậm chạy về, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, tùy tiện gặp một búi cỏ trên đường trở về giao trả. Vẻ mặt vô tội kia, làm cho chúng tôi vừa tức vừa buồn cười, muốn mắng nó lại cắn bậy, lại cảm thấy không đành lòng.
Thật ra chó có đặc tính phục tùng kẻ đứng đầu. Chúng tôi phát hiện J-LO hình như hoàn toàn chiếm ưu thế, giống như chúng tôi đem Dominic cùng J-LO nuôi ở ban công. Bởi vì ban công của chúng tôi là kiểu lan can không có khoảng cách ở giữa, chỉ có duy nhất một chỗ có thể nhìn ra ngoài, đó là một ô vuông chừng 50cm nằm trên lan can. Trước đây là địa bàn của Dominic, nó luôn dựa vào trước lan can, nhìn ra thế giới bên ngoài. Bây giờ thì đã trở thành quyền sở hữu của J-LO.
Trời ạ chúng tôi đã cho Dominic một cô bạn gái ngang ngược?
Điện thoại reo
“Hôm qua J-LO nói với anh, con bé không muốn làm vợ của Dominic! Bởi vì con ngay cả nhảy mương cũng không làm được, vô dụng!”
“Thế nhưng hôm trước Dominic cũng nói với cũng nói với em, con không muốn làm chồng của J-LO, bởi vì cô bé một chút khí chất cũng không có.”
(… Một hồi im lặng…)
“Em xem Dominic cùng J-LO có phải bởi vì thường nhìn hai người chúng ta ở cùng nhau, liền hiểu lầm chó đực phải ở cùng chó đực, chó cái phải ở cùng chó cái không?”
“Đúng vậy nếu như Dominic là chó gay, J-LO lại là T thì làm sao bây giờ?”
“Có cần phải giúp Dominic tìm bạn trai không?”
“Vậy thì cũng phải tìm bạn gái cho J-LO luôn?”
“Anh nghĩ chắc là cần.” Chồng yêu của tôi lập tức phụ họa.
Bé gấu đầu đá này, tôi đã sớm nhìn thấu âm mưu của anh.
Anh nhất định là lại nhìn trúng con chó nào đó ở một nơi nào đó, muốn đem về nhà nuôi.
Nhưng mà, Dominic yêu chó đực hay chó cái nhỉ? Không biết nữa!
Tôi thật sự là có chút lo lắng bé bị chúng tôi “Dạy hư” rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT