Lưỡng Thế kiều. Cây cầu nối liền hai thế giới.

Sở Vân dừng lại đưa mắt nhìn cây cầu.

Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ, Cổ Yển La Hán vào Khoái Đao Tam Lang Lý Khải đứng ba phương vị khác nhau vây quanh chàng, bảo vệ. Nghiêm Tiếu Thiên nói :

- Lão đệ, lão huynh mà là người thì lão huynh sẽ giết chết thằng chó họ Hề đó!

- Có nhiều lúc con người rất đáng thương, bởi vì bọn họ không tự biết bản thân mình mà đã như thế, lão huynh là thế nào đấy?

Bỗng Cổ Yển La Hán vội nói :

- Lão đệ, Lê a đầu lừa đảo kia đến rồi đấy. Nhưng đừng làm khó nó đấy!

Sở Vân không quay lại, khoanh tay trước ngực, đứng nhìn chăm chăm cây cầu. Mùi hương Bách lan hoa bay vào mũi chàng sực nức, cái mùi thơm mà chín mươi ngày qua chàng đã mong nhớ. Rồi tấm thân ấm áp, mềm mại của người Sở Vân đã từng yêu say đắm tiến lại gần chàng và giọng nói quen thuộc vang lên :

- Vân ca.. anh.. anh tha cho em, mọi việc em đều bị che đậy cả, cầu xin anh.. cầu xin anh hãy tha thứ cho em!

Sở Vân vẫn cứ giữ nguyên tư thế đứng như thế, nói giọng cứng cỏi :

- Vì sao đã tháo chiếc nhẫn của hai đứa ra? Khắc tâm đâu? Vì sao cùng đi với tên họ Hề đó tiến ra gặp ta? Vì sao suốt ngày bầu bạn với nó? Vì sao cha mẹ người lại đối đãi với nó như thế? Vì sao người lại muốn ta và tên họ Hề kia phải tỷ đấu để đạt tư cách cầu thân với người? Vì sao? Vì sao?

- Ta đã giữ đúng lời ước hẹn, vượt muôn trùng gian khó, chẳng kể ngày đêm để đến nơi đây, tại đại sảnh đường ta phải chịu nhẫn nhục, nén lòng bị kẻ khác sỉ vả, coi khinh.. mà ta đã được cái gì? Được người ngồi đợi ở cái bậc thang lên Quy Lai Phong ư? Được anh em Đại Hồng sơn thân mật tiếp đón ư? Cũng không, chỉ có hổ thẹn, nhục nhã, thất vọng, đau khổ... Đủ rồi, Lê Tường, người đừng nên làm thế nữa, đừng phải để ta phải suy nghĩ, đau đầu nữa. Ta đến đây chỉ có ta và ta đi khỏi đây cũng chỉ mình ta. Cuộc đấu này ta đã nhận lời là vì những gì còn kỷ niệm tình cảm đã qua giữa hai chúng ta. Ngươi hãy đi đi, Lê Tường, hãy đi đến với họ Hề kia đi. Ngươi hãy luôn luôn ghi nhớ một câu nói của ta: ta muốn tất cả người là của ta, nếu không thì không cần gì!

Lê Tường chết lặng người đi, toàn thân run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, nước mắt chảy ròng ròng, cố hết sức nghẹn ngào nói :

- Anh.. anh.. Sở Vân.. hãy nghe em giải thích..

Sở Vân bước tới trước một bước, lạnh lùng nói :

- Ta vốn không nên đạt tới, vì thế ta cần phải bỏ đi!

Lê Tường nghe như một tiếng sét đánh giữa tai, mắt nàng chợt hoa lên rồi liền tức tối sầm lại, toàn thân nàng đổ gục xuống. Vừa may lúc ấy Lê Kỳ đã kịp tới ôm chầm lấy con gái mình.

Lê phu nhân cũng vừa lẩy bẩy chạy tới đón lấy đứa con gái đang ngất đi vì đau khổ vào lòng mình.

Lê Kỳ mặt tái xanh đi vì tức giận hỏi :

- Sở minh chủ, xin được hỏi người nói gì với con gái ta?

Sở Vân bước tới gần cây cầu, không ngoái đầu lại lạnh lùng nói :

- Tại hạ chỉ nói với cô ấy rằng: không được tất cả thì thà bỏ đi tất cả!

Quỷ Cô Tử nghiến răng trèo trẹo, trợn ngược đôi mắt lên nói :

- Sở minh chủ, nếu Hương nhi có mệnh hệ gì thì trừ phi người giết chết hết mọi người của Đại Hồng sơn đi, nếu không thì lão phu thề không đội trời chung với người!

Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ bước đến gần nghe thấy thế thì cười khảy nói :

- Lê đại đương gia, tôn giá cho rằng bọn ta không làm được điều đó à?

Lê Kỳ quay lại, mặt đối mặt chiếu tia mắt căm hờn vào Khố Tỵ nhưng Tống Bang đã kịp chạy tới, kéo tay Lê Kỳ lùi lại nói :

- Đại ca, họ đến đây là khách, chúng ta không thể để mất đi trách nhiệm của người chủ được, xin hãy nhẫn nại bao dung một chút!

Ngũ Nhạc Nhất Kiếm cũng bước tới cùng Tống Bang khuyên giải Lê Kỳ. Bách Hoa Tiên Tử Triệu Ái mặt biến sắc cùng Lê thị phu nhân lo chăm sóc Lê Tường, mà mắt bà ta không ngừng nhìn Sở Vân đầy căm phẫn.

Hai cha con họ Hề căm phẫn chạy về phía Sở Vân, chưa đến nơi, Hề Du đã quát to rằng :

- Sở Vân! Ngươi như thế mà cũng coi là anh hùng hảo hán à? Ta lấy làm hổ thẹn vì người..

Không thấy Sở Vân quay lại Khố Tỵ đã nói ngay :

- Đồ trẻ nít còn hôi sữa, chỉ cần dựa vào mấy câu nói ấy của người hôm nay coi như mạng của người đã tuyệt rồi!

Thanh Sám Hề Tiêu hứ một tiếng nói :

- Ông bạn, câu nói ấy để cho ta nói mới đúng!

Bỗng Kim Phát Khách Tất Lực xuất hiện nơi đó với tiếng cười đe dọa :

- Họ Hề kia, bổn hoàn chủ tiếp người trước đã!

Trang chủ Bạch Tâm sơn trang Gia Cát Đồ cùng chạy tới kêu to nói :

- Cái gì? Muốn động thủ hả, có lão phu góp vui một tay!

- Ấy, Gia Cát Đồ, cái mạng gì của người hãy giao cho Nghiêm lão này xử lý mới phải. Ngươi sẽ sớm được đưa tới mười tám tầng địa ngục!

Tả Quải Tử Tống Bang vừa kịp đến vội vàng nói :

- Ấy ấy, các vị đều là khách, sao lại làm mất hòa khí với nhau vậy? Có điểm nào không đúng đâu nào? Đừng làm cho lão phu phải khổ thêm nữa!

Quan Túc Sinh thì ôn tồn khuyên Thiên Lang Lãnh Cương :

- Lãnh hoàn chủ, lúc này đây chẳng nên sinh chuyện làm gì! Chỉ cần nhìn một cách cởi mở hơn thì mọi việc đều có thể bỏ qua được mà!

Lúc ấy Sở Vân bỗng quay đầu lại lạnh lùng nói :

- Thuộc hạ của Kim Điêu minh đứng về phía bên phải!

Rồi hướng về Hề Du, Sở Vân thi lễ nói :

- Hề huynh, xin mời lên cầu!

Hề Du cởi bỏ chiếc áo ngoài ra để lộ một bộ quần áo cùng màu trắng bạc cất giọng căm phẫn nói :

- Hề mỗ đã chờ thời điểm này lâu lắm rồi!

Hề Tiêu đầy vẻ tự tin nói :

- Du nhi, đối phương đã như thế thì cứ việc hạ độc thủ, không lưu tình!

Hề Du dạ một tiếng rồi khom người hành lễ với Lê Kỳ, sau đó hắn vọt lên không trung cao chừng một trượng rồi thân hình uốn lượn như một con mãng xà lướt đi trong không trung, vọt bắn lên cao thêm năm trượng nữa, tuyệt kỹ khinh công này đã thất truyền trong võ lâm đã lâu, có tên gọi là Thần mãng đằng long. Thế là một tràng tiếng vỗ tay reo hò vang lên như sấm. Hề Tiêu mặt mày hớn hở, quay sang nói với Ngũ Nhạc Nhất Kiếm :

- Biện huynh, kỹ thuật của tiểu nhi vừa thi triển, Biện huynh thấy thế nào?

- Tiền bối, thiếu quân thân thủ thật là siêu việt, đối với lứa trẻ bây giờ có thể coi là kỳ tài!

Lúc ấy các lực lượng đều tập trung ở trên khoảng đất trống đầu cầu, lực lượng Kim Điêu minh ở phía bên phải. Lúc bấy giờ Hề Du đã đứng trên chiếc cầu treo lắc lư trước gió trông rất nguy hiểm. Sở Vân đưa mắt nhìn mọi người rồi từ từ bước lên cầu.

Lúc bấy giờ Ngũ Nhạc Nhất Kiếm nói :

- Hề tiền bối, tại hạ có một điều muốn nói, không hiểu có được phép không?

- Được chứ, được chứ, Hề mỗ vô cùng vinh hạnh được thỉnh giáo thiên hạ đệ nhất kiếm!

- Nếu vậy tại hạ xin đường đột hỏi, theo tiền bối thì tại hạ so với thiếu quân sở học như thế nào?

- Biện huynh danh trấn giang hồ, uy hiếp bốn biển, đặc biệt thanh kiếm trong tay lại càng thần diệu tinh tuyệt. Thẳng thắn mà nói tiểu nhi sở học không kém nhưng nếu đem so sánh với Biện huynh thì thua kém quá nhiều!

- Hề tiền bối, Biện mỗ cũng xin nói thật, với thanh kiếm trong tay từ ngày lăn lộn giang hồ đến nay hầu như không gặp địch thủ nhưng tại hạ không xứng là đối thủ của Sở Vân!

Thanh Sám Hề Tiêu sững người đi một lúc, nghi ngờ hỏi :

- Không thể thế được, nghe nói Lãng Tử Sở Vân thân thủ tuy siêu việt, nhưng cũng không đến mức xuất thần nhập hóa kinh người, còn tiểu nhi gia truyền sở học đã đạt đến mức thần diệu, do đó lão phu cho rằng không thể thua sút Sở Vân được. À tuyệt kỹ của Biện huynh không ai biết được, làm sao lại có thể thua Sở Vân được?

- Hề tiền bối, tại hạ chỉ nói đến đó, còn tin hay không là tùy thuộc tiền bối, tiền bối lúc nãy không nên hạ lệnh cho thiếu quân hạ độc thủ, bởi vì chọc giận đối phương thì hậu quả sẽ do thiếu quân gánh chịu. Xin nói thẳng, ở đây có rất nhiều võ lâm cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng không một ai trong số này có thể coi là địch thủ của Sở Vân, điều đó bao gồm cả tiền bối nữa đấy!

Nói xong Ngũ Nhạc Nhất Kiếm quay người bước đi để Hề Tiêu đứng chết lặng người nơi đó, mặt lão ta lúc này thay đổi không ngừng.

Trên Lưỡng Thế kiều, Sở Vân nhẹ nhàng lướt trên thành cầu bên phải, một cơn gió thổi qua, thân hình chàng đung đưa theo. Hề Du lạnh lùng nói :

- Họ Sở kia, người xuất thủ đi!

Sở Vân khẽ hỏi :

- Hề huynh có biết tên cây cầu này không?

- Nếu người quên rồi thì ta nhắc, đây là Lưỡng Thế kiều!

- Lưỡng Thế tức là hai thế giới, một là mặt trời chiếu sáng, một là coi u minh. Hề huynh muốn nơi có mặt trời chiếu sáng hay là muốn xuống cõi u minh?

- Họ Sở kia, u minh Địa ngục là nơi người nên đến, đương nhiên ngày này sang năm ta và Hương nhi sẽ thắp cho người một nén nhang!

- Khỏi, khỏi, Hề huynh bây giờ chúng ta tỷ đấu bằng cách nào đây, như thế nào thì coi là phân thắng bại?

Hề Du rút trong người ra một thứ vũ khí dài sáu thước, sáng lấp lánh như một chiếc roi sắt, nhưng ở đầu lại có một cục hình tròn như quả cầu không rõ cấu tạo của nó. Sở Vân nói :

- Hề thiếu gia, xin mời!

Lập tức Hề Du nhấn mạnh mũi chân, thân hình hắn bắt vọt lên rồi từ trên cao đâm bổ xuống lao thẳng vào đối thủ. Sở Vân đẩy ra song chưởng, một hướng về phía dưới ép xuống, thân hình bắn vọt lên cao trên bảy trượng rồi đảo xuống lộn năm vòng lăng không lao về phía đối thủ. Lúc đó Hề Du mới đứng vững lại được, thấy thế công như vũ bão của Sở Vân thì tái mặt đảo bộ né tránh. Đối với các cao thủ võ lâm khi giao đấu không cần phải trải qua thời gian dài kịch chiến mà chỉ cần qua lại đôi chiêu đã có thể đánh giá được công lực của đối phương và xác định được khả năng của mình có thể thắng bại. Lúc đó, Hề Du đã kinh hoàng vì qua vài chiêu thức thì thân thủ, công lực, chiêu thức của Sở Vân đã làm cho hắn thấy rõ bản thân còn thua kém quá xa.

Lúc ấy toàn bộ chiếc cầu treo đã bị chưởng phong của Sở Vân làm cho chao động rất mạnh, rồi thân hình của Sở Vân lại bốc lên như một chiếc lá bay là là trên không. Khi vừa đảo người quay lại, Sở Vân nhìn thấy một khuôn mặt vừa phẫn nộ, vừa ràn rụa nước mắt, đặc biệt là hai con mắt đẹp tuyệt đang nhìn lên. Thế là Sở Vân cảm thấy kinh ngạc vội đáp xuống, ngay lúc đó một luồng sáng lóe lên, cây roi sắt quét tới nhanh như chớp. Lập tức mũi chân của chàng điểm vào đầu ngọn roi rồi cả thân hình lại nương theo gió núi bắn lên xuyên qua những sợi dây thép đan trên thành cầu, vọt về phía bên kia đáp xuống.

Hề Du hét lên một tiếng, thân hình lóe sáng dưới ánh mặt trời, sợi đai vàng trong tay hắn lóe lên như một con mãng xà quật vào đan điền đối thủ, những miếng thép lót dạ cầu chỉ rộng cỡ một lòng bàn chân lại cách xa nhau hàng thước nên mỗi lần di chuyển phải hết sức cẩn thận, mắt phải tinh, nhất là trong lúc nguy nan thân thủ phải thật chính xác. Sở Vân hai mũi chân điểm nhanh lên những thanh thép ấy lướt đi, chớp mắt đã ra ngoài bảy thước, tránh khỏi chiếc đai vàng của Hề Du.

Vì dùng sức quá mạnh nên thân hình của Hề Du lảo đảo, nhưng hắn đã nương đà đó năm ngón tay đã chụp lên quả cầu tròn nơi đầu đai sắt, Sở Vân cau mày lẩm bẩm :

- Lại ám khí rồi!

Hai mắt Sở Vân chú ý nhìn vào hướng đi của quả cầu tròn ấy rồi thân hình lắc qua lắc lại tránh khỏi. Hề Du cười khả một tiếng, nghiêng người bay tới, cái quả cầu ấy vẽ lên trên không trung một nửa hình tròn rồi bay ngược lại vào tay hắn. Sở Vân lẩm bẩm :

- Cái quả cầu kia lẽ nào lại chỉ có một tác dụng như thế à? Không, không, nhất định nó còn có những thủ pháp ác độc gì đó nữa!

Lúc ấy Hề Du lại lướt tới, khuôn mặt của hắn lạnh tanh, chỉ có đôi mắt là lóe lên những tia sáng hung tàn. Ở trên bờ theo dõi trận đấu, Tả Quải Tử nói với Ngũ Nhạc Nhất Kiếm :

- Biện huynh, trường kiếm của Sở minh chủ vẫn chưa dùng đến chứng tỏ đến giờ này Sở Vân vẫn không muốn mạnh tay với đối thủ, còn Hề Du thì đã sử dụng đến chân lực rồi!

- Phải, cũng là những người trẻ tuổi nhưng Hề thiếu huynh về mặt khí tiết phong độ thua xa Sở Vân. Nói thật, tại hạ có ấn tượng ác cảm với Hề Du. Giả sử không nể mặt những người bề trên của hắn và của Đại Hồng sơn thì lão phu đã thử với hắn một chút rồi!

Tả Quải Tử vội nói :

- Được rồi, Biện huynh không làm khó dễ lão phu thêm một lần nữa là được rồi. Lần trước tại Đại Liễu Bình, các hạ đã đánh trọng thương bổn sơn Bạch Sát Chiêm Như Long một trận rồi. Lần này mà động thủ nữa thì có lẽ cho lão phu hạ đài mất!

Trong lúc ấy Bách Hoa Tiên Tử và Lê thị phu nhân đang song song dìu Lê Tường, cho đến giờ mặt nàng ta vẫn trắng bệch, tâm hồn nàng vừa trải qua một sự xúc động quá lớn, lúc này như không còn muốn nghĩ đến một điều gì nữa, Bách Hoa Tiên Tử nói nhỏ với Lê thị phu nhân :

- Thư thư, cái tên họ Sở ấy quả là to gan lớn mật, hứ tiểu muội xem, hắn ta cũng chẳng có công phu gì ghê gớm lắm. Thế mà Hương nhi lại một lòng thà chết theo hắn...

Ngay lúc đó Quỷ Cô Tử Lê Kỳ trầm giọng nói :

- Không xong rồi, Sở Vân sắp giở sát thủ rồi!

Trên Lưỡng Thế kiều, Hề Du tay trái kéo hai quả cầu, tay phải múa tít chiếc đai vàng, thân hình nhào lộn như bay, tung hoành như điện, như thần long uốn khúc. Tất cả mọi chiêu thức hiểm ác nhất, lợi hại nhất đều được hắn thi triển tấn công vào địch thủ. Sở Vân nhảy múa lại càng gấp hơn, càng lợi hại hơn với thân pháp xảo diệu như thần linh xuyên qua muôn vàn lớp kình lực của đối phương. Bỗng nhiên Sở Vân hú lên một tiếng rất dài, hai chân như hai quả đồng trùy phóng thẳng vào đối phương. Thanh Sám Hề Tiêu kêu to lên :

- Du nhi hãy cẩn thận!

Thiên Lang Lãnh Cương cũng đồng thời hét to :

- Minh chủ, hạ thủ!

Đúng lúc đó thì Hề Du đã liều mạng lao xéo đi hơn hai trượng, mặt hắn ta lúc này đã hoàn toàn biến đổi, méo xệch, hắn kêu rên mấy tiếng như ác thú bị thương bắn vọt lên không trung, chiếc đai màu vàng múa vun vút, hào quang lấp lóe vô cùng mạnh mẽ xông thẳng vào Sở Vân đột phá chưởng phong của chàng.

Một nụ cười đau khổ hiện lên trên gương mặt Sở Vân ẩn chứa sát khí. Khổ tâm hắc long trường kiếm như một chiếc cầu vồng rực rỡ uốn khúc, phá vỡ lớp hàn quang của chiếc đai vàng mà xỉa thẳng vào yết hầu Hề Du chừng ba tấc. Hề Du không thể nào ngờ nổi khi hắn đã dùng tuyệt kỹ gia truyền “Kim Long Cửu Giao”, địch nhân lại có thể phá vỡ tuyến phòng thủ vững chắc đó, mặt hắn trắng bệch đi, chân khí áp xuống, thân hình hắn vội vã đáp xuống thành cầu, tay phải theo thế từ các phương vị khác nhau xuất chưởng cuốn, chặt, đâm, chém, đẩy, giật vào đối thủ, tổng cộng bảy chiêu mười sáu thức tấn công đối thủ ba mươi hai đường roi. Sở Vân hai tay giang ra hai phía, thân hình bốc lên rồi đảo người trong không trung, kiếm quang lóe sáng không thể tưởng tượng như một ánh sao băng, cả người lẫn kiếm lao vút tới.

Trên bờ Quỷ Cô Tử Lê Kỳ thần sắc biến đổi, mặt tái đi buột miệng kêu lên :

- Thân kiếm hợp nhất!

Còn Hề Tiêu thì bật lùi về sau hai bước, lảo đảo khiến cho Gia Cát Đồ đang ở phía sau vội vàng lướt tới đỡ, miệng kêu to :

- Xong rồi, Du nhi thế là hết!

Ngay lúc ấy Hề Du thét lên một tiếng, quả cầu trong tay trái vụt bắn ra xuyên thẳng vào những phiến sắt dạ cầu.

Ầm một tiếng chấn động không gian, một luồng khí màu đỏ dày đặc bốc lên bao phủ cả không gian, trong đó có hàng vạn mũi kim sắt mạnh mẽ bắn ra xung quanh trong phạm vi ba trượng. Đường kiếm lấp lánh đang lướt tới thì bỗng xoay tròn thành một bức tường hàn quang ập xuống, bao phủ màn khói đỏ kia rồi những đóa hàn quang xuyên qua làn khói đỏ kia phóng thẳng vào đối thủ. Thân hình Hề Du di chuyển theo một tư thế rất đẹp mắt lướt qua thành cầu, nhưng thế công của đối phương vẫn ép tới hơn một trượng xa khiến thân hình hắn ta ớn lạnh đứng không vững nữa, không kịp vận công làm động tác di chuyển nữa.

Trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc ấy, hắn liền ngã bổ xuống bên phải, tay trái vung lên cùng lúc cánh tay phải vừa chém vừa giật chiếc đai thép màu vàng ấy trong nháy mắt đã bay vút vào luồng hàn quang đang ập xuống đấy. Choang một tiếng vang lên dữ dội, ánh sáng màu vàng nát vụn ra rồi tắt ngấm đi. Từ vai cho đến hông của Hề Du đã bị một nhát kiếm rạch xuống xé da thịt, máu tuôn ra xối xả. Ngay lúc ấy thân hình của Sở Vân lại hiện ra như thiên thần xuất hiện, khi hai người vừa đối diện nhau thì chàng lại vung ra hơn ba mươi đường kiếm như vũ bão, kiếm quang bao phủ không gian. Một tiếng kêu thê thảm xen lẫn tiếng khóc lóc của Hề Du cất lên, rồi thân hình của hắn lại đâm sầm vào những thanh sắt thành cầu, ngay lúc đó dội lại và lao về phía đầu cầu như một tia chớp. Nhưng Đại Mạc Đồ Thủ đã gầm lên một tiếng, bước ra cản đường tháo chạy của hắn.

Gia Cát Đồ liền kêu lên một tiếng rồi xông ra định chặn Đại Mạc Đồ Thủ lại nhưng Thiên Lang Lãnh Cương và Cổ Yển La Hán đã phân ra hai phía xông tới chặn lại. Tử Tâm Điêu Cừu Hạo cất giọng lạnh lùng nói :

- Sinh tử đều có số, ai dám ngăn cản nào?

Ngay lúc ấy ở trên Lưỡng Thế kiều ba mươi mấy đường kiếm của Sở Vân như một lớp sóng bạc lấp lánh ập vào Hề Du. Hắn kêu rú lên thảm thiết rồi cả thân hình ngã gục xuống bên cầu, bộ quần áo trắng bạc của hắn nhuộm thắm máu đào. Hắn gượng đứng lên định tháo chạy nhưng lại lảo đảo té nhào ra khỏi thành cầu, rơi thẳng xuống vực thẳm dưới cầu như một tảng đá.

Lê Kỳ trông thấy thế thì hai mắt trợn trừng, mồm há hốc không nói nên lời.

Lê Tường hai mắt nhắm lại, nước mắt lại tuôn xối như mưa.

Ngay lúc ấy trên cầu, Sở Vân vội vàng tung người lao bắn theo Hề Du xuống vực thẳm dưới cầu.

Lê Tường vừa nhìn thấy Sở Vân nhảy xuống cầu thì kêu lên một tiếng thê thảm, miệng phun ra một vòi máu, thâm hình mềm oặt đi, từ từ ngã xuống.

Việc ấy bất ngờ đến mức tất cả mọi người đứng bên bờ đều sững người kinh hãi, chết điếng tại chỗ, không một ai biết làm gì nữa.

Trên mặt đất Hề Du nằm bất động, toàn thân đẫm máu, quần áo rách bươm, đầu tóc rối tung. Hề Tiêu chạy tới, cúi xuống quan sát thì thấy hơi thở của Hề Du còn yếu ớt. Hề Tiêu thét lên một tiếng nhào xuống ôm lấy thân thể đứa con trai mà mắt nhìn trân trân vào Sở Vân không nói nên lời, trước mắt ông ta là tất cả những gì kinh khủng nhất vừa xảy ra, ông ta thấy Hề Du vừa rớt xuống cầu thì thân hình Sở Vân vội lao theo, chàng uốn lượn trên không trung một vòng như một con đại bàng rồi cắm thẳng thân hình bắn vào trong lớp sương mù dày đặc ấy, một thân người toàn thân đen xuyên thẳng lên như một con hắc long xuyên mây vọt lên cao quá thành cầu rồi lại lượn một vòng đáp xuống mặt đất.

Sở Vân nhìn vào đôi mắt của ông ta và hiểu tất cả cái nhìn của ông ta nói lên điều gì. Chàng khẽ nở nụ cười, tra kiếm vào vỏ.

Mọi người đứng bên bờ lại một lần nữa là lên tiếng kinh ngạc đứng chết lặng người đi trước hình ảnh Sở Vân vừa biểu diễn.

Bỗng những tiếng hoan hô nổi lên như sấm, mọi thuộc hạ của Kim Điêu minh đều lao bổ đến Sở Vân trong niềm hân hoan tột độ. Các Đường chủ, Đà chủ của Đại Hồng sơn cũng nở nụ cười đưa mắt nhìn nhau đầy hoan hỉ.

Lê Kỳ bước đến bên Hề Tiêu lo lắng hỏi :

- Lão đệ, thương thế của hiền điệt thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?

Hề Tiêu ngẩng lên nhìn Lê Kỳ hai mắt đẫm lệ, giọng nói trầm trầm :

- Đại ca, toàn thân cháu đều bị thương, nhưng chỉ là những vết thương ngoài da thịt, không đe dọa tính mạng... Sở Vân.... Sở Vân có đủ cơ sở và lý do để giết chết Hề Du mà.

Lê Kỳ thở dài một tiếng nói :

- Ta vẫn cho rằng. Sở Vân là một kẻ lòng dạ thâm hiểm, thủ đoạn độc ác, sát tận diệt tuyệt, nào ngờ... nào ngờ Sở Vân lại có một tấm lòng khoan dung quảng đại đến thế...

Khổ Linh Bi Giả Quan Túc Sinh bước thẳng đến trước mặt Sở Vân đưa ngón tay cái lên nói :

- Sở minh chủ, lão phu không chỉ phục tài năng quán chúng của Minh chủ mà còn phục hơn nữa tấm lòng nhân nghĩa, độ lượng của người, lão phu phục lắm, phục lắm đấy!

Sở Vân sắc mặt vẫn ẩn chứa một nỗi buồn u uất, nhưng cố gượng cười nói :

- Quan đường chủ quá khen rồi. Hai bàn tay của Sở Vân này nhuộm máu quá nhiều rồi, nên trong phạm vi khả năng cho phép tại hạ nghĩ nên dằn bớt những cơn giận lại, thật ra lòng vị tha phải được biểu hiện như thế, có gì mà ngưỡng mộ?

Cổ Yển La Hán không chịu nói ngay :

- Hứ! Nếu phải tay ta thì ta đã giết cái đồ súc sinh hỗn xược ấy rồi. Lão đệ, lúc nãy người đã bị nó đưa vào vòng nguy hiểm không ít đâu!

Đại Mạc Đồ Thủ Khố Tỵ nói :

- Minh chủ, cái lúc mà Minh chủ nhảy xuống cầu ấy, bổn tòa đã thấy can qua không thể nào tránh được rồi. Mạo hiểm quá!

Sở Vân cười đưa mắt nhìn người con gái hôn mê nằm trong lòng Lê thị phu nhân mà lòng chàng lại từng cơn đau nhói. Ngay lúc ấy Bách Hoa Tiên Tử đứng bật lên, nhìn thẳng vào Sở Vân đi nhanh tới!

Sở Vân lắc đầu mệt mỏi, chán chường nói :

- Kìa phiền phức lại đến nữa rồi!

Sắc mặt kiều diễm của Triệu Ái tái xanh, lanh tanh như thép, phủ một lớp sương mù nghiêm trang, bà ta bước đến trước mặt Sở Vân lạnh lùng nói :

- Sở minh chủ, các hạ đã nhìn thấy tình hình của Hương nhi rồi chứ? Minh chủ, người có cảm tưởng gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play