Vân Nhạc biết tổ chức của Hồng Kỳ Bang rất nghiêm ngặt nên chàng dè dặt tiến bước gần trước miếu để dò xem bọn kia làm gì. Vân Nhạc thấy ngoài cửa miếu có rất nhiều vết chân của bọn Hồng Kỳ Bang, chàng đoán ra bọn này không phải là những cao thủ.

Chàng thấy bên trong yên lặng như tờ đang định bước vào trong miếu bỗng cảm thấy một luồng gió mạnh nhằm vai chàng tập kích tới, chàng vội nhảy sang bên tránh. Luồng gió lạnh ấy đánh trượt đụng phải thân cây nghe “bộp” một tiếng.

Vân Nhạc quay lại nhìn mới hay kẻ tấn công lén mình là một lão quái mặt trông rất hung ác, tóc xõa xuống ngang vai, mười ngón tay dài và khô héo như than không khác gì hai bàn tay ma, chàng liền quát hỏi:

- Ngươi là ai?

Lão quái thấy Vân Nhạc thoát được chưởng lực của mình thân pháp lanh lẹ vô cùng, ngạc nhiên và thán phục hết sức, Vân Nhạc quay lại và y càng ngạc nhiên hơn nữa và nghĩ thầm:

- Sao có chuyện lạ như thế? Bộ mặt thiếu niên này sao lại xấu xí như mình thế?

Y tuy nghĩ vậy nhưng không trả lời, lại giở chưởng như ma muội xông lại tấn công liền.

Vân Nhạc thấy y không nói năng gì lại xông lại tấn công như thế trong lòng lại tức giận. Chàng liền dùng Di Lạc Thần Công đánh luôn một thế, chỉ nghe “hự” một tiếng đã thấy thân hình của người nọ bắn ra xa rồi.

Lúc ấy trong rừng có bốn bóng đen nhảy ra rồi trong bọn có một người nhanh như chớp nhảy đến đỡ thân hình của quái nhân kia. Tuy vậy quái nhân kia cũng bị máu chảy ngược, hơi thở khó khăn và mặt nhợt nhạt.

Cũng may Vân Nhạc chỉ mới có dùng năm thành công lực thôi, chớ không thì làm gì y còn sống sót như thế được.

Chỉ trong chớp mắt, bốn người lúc nãy hợp với quái nhân vây lấy Vân Nhạc tức thì.

Vân Nhạc nhìn kỹ mới hay người quái nhân lúc nãy là một ông già có gương mặt gầy gò, trên mép có râu dê và đôi mắt lóng lánh. Y trầm giọng quát hỏi:

- Ngươi là ai? Đã bước chân vào giang hồ chẳng lẽ không biết xem trộm những cuộc hội họp của các bang phái như thế là tối kỵ hay sao?

Vân Nhạc cười nhạt đáp:

- Mặc ta là ai, ngoài cửa miếu này có yết thị đâu mà ta biết các ngươi hội họp trong đó, mà dù có yết thị đi nữa thì cũng không cấm ta vào được vì miếu này có phải tư sản của các ngươi đâu?

Giọng nói của chàng rất nghiêm nghị khiến mọi người không sao trả lời được.

Năm người mới hiện thân là Ngũ Tà trong Võ Lâm Thập Tam Tà, chỉ vì người đứng đầu Thập Tam Tà là Tang Tu Quái Tú ở Chu gia trang bị Quái Thủ Thư Sinh đánh gãy hai cỗ tay và bị đánh chết giấc nữa. Sau được Hồng Kỳ Bang chủ đem về Tổng Đàn cứu chữa, dùng hai cái vòng gang nối vào hai cổ tay để thay thế hai bàn tay, sau vụ đó Quái Tú cảm thấy sỉ nhục vô cùng, liền triệu tập Thập Nhị Tà tới. Y vì tạ ơn Vũ Văn Lôi nên cùng mười hai người em xin nhận làm hộ pháp cho Hồng Kỳ Bang suốt đời và thề phải hạ Quái Thủ Thư Sinh để trả thù bị đánh trúng một chưởng ngày nọ.

Cho đến giờ bọn chúng chỉ biết Vân Nhạc họ Ngôn tên Nhạc thôi. Quái Tú điều dưỡng một năm, trong lòng lúc nào cũng muốn báo thù cho được.

Từ khi Vũ Văn Lôi ở Tản Âu Phong trở về nghe nói Lưỡng Hoài Đại Hiệp Chu Duy Thành và Trung Châu Kiếm Khách Triệu Khang Cửu hai người hiện đang ở tạm trong Nguyên Thành Tiêu Cục, Quái Tú liền nghĩ ra độc kế sẽ làm cho Triệu, Chu hai người và Ngôn Nhạc thảm bại danh liệt, y liền phái các cao thủ của Hồng Kỳ Bang tới tỉnh Sơn Đông để thi hành mưu độc của y.

Lúc này đáng lẽ năm tên nọ đều là người trong Võ Lâm Thập Tam Tà giết người không chớp mắt nhưng tại sao chúng thấy thiếu niên kia lại chần chờ không dám ra tay, đó là vì chúng thấy thiếu niên nọ đánh một chưởng giống như chưởng lực của Quái Thủ Thư Sinh đánh Quái Tú vậy nhưng yếu hơn một chút thôi, cho nên chúng chưa quyết định thiếu niên kia là Ngôn Nhạc. Sau chúng lại thấy Vân Nhạc nói như vậy làm chúng càng hoảng sợ vô cùng, Quái nhân định thần một lát rồi quát lớn:

- Ngài tự thị tài nghệ hơn người ăn nói ngông cuồng, nhưng liệu ngài có thể thắng nổi năm anh em chúng tôi hợp sức đánh không?

Vân Nhạc nghe thấy tên nọ nói thế biết ngay Tang Tu Quái Tú muốn trả thù cái chưởng năm xưa đã tự hạ giá trị của mình, liên kết với Hồng Kỳ Bang để đối phó với mình, liền ha hả cười và đáp:

- Thế ra là bọn ngươi, như vậy ta càng không tha thứ cho được.

Nói xong, chàng sầm nét mặt giở luôn Chế Long Thủ Pháp trong Hiên Viên Thập Bát Giải ra giơ ngón tay bắt cổ tay phải của tên nọ. Tên nọ không ngờ chàng ra tay nhanh như điện, định lùi lại vài bước để tránh nhưng chưa kịp lui thì Vân Nhạc đã nắm chặt bàn tay phải, đau đến mất hồn vía. Còn tên quái nhân lúc đầu bị Vân Nhạc đẩy lui thấy vậy liền múa song chưởng đánh thẳng vào ngực Vân Nhạc.

Ba tên kia cũng phát động thế công cùng một lúc, chưởng lực của tên nào cũng nhanh như chớp và chúng sử dụng Thấu Cốt Phong Chưởng như Tang Tu Quái Tú vậy lợi hại vô cùng, nhưng có ngờ đâu võ công của Vân Nhạc gần đây tiến bộ hơn trước nhiều và chàng nghĩ ra một bộ võ công hợp cả ba: Di Lạc Thần Công, Hiên Viên Thập Bát Giải và Bồ Đề Chưởng thành một võ công tuyệt thế.

Cho nên chàng vừa nắm chặt tên nọ, y la lớn một tiếng ngã ra chết tức thì. Rồi chàng nhún mình nhảy lên trên cao bốn năm trượng, chàng lượn một vòng trên đầu Tứ Tà, liếc mắt nhìn xuống thấy kẻ địch mà mình vừa giết chết đã bị bốn chưởng của Tứ Tà dồn ép tới, kêu bốp vài tiếng, thân hình của tên đó đã thành một đống xương vụn.

Tứ Tà không ngờ lại giết chết phải người đồng đạo nên tên nào tên nấy ngẩn người ra, đột nhiên chúng nghe trên đầu có một tiếng rú rồi cảm thấy một kình khí nặng như núi Thái Sơn đè xuống. Chúng chưa kịp nghĩ ngợi đã có ba tên trong bọn thét lớn một tiếng rồi cùng ngã lăn ra chết tốt. Chỉ có một Tà nhanh chân lẻn ra ngoài được thôi nhưng y cũng không chạy thoát được, hai cổ tay bị Vân Nhạc nắm chặt lấy, đau buốt tận xương, hai mắt đổ hào quang.

Thì ra lúc Vân Nhạc nhảy lên không, chưởng trái dùng Di Lạc Thần Công đè nặng xuống còn chưởng phải thì dùng thế Bồ Đề Chưởng đánh xuống. Như vậy Võ Lâm Thập Tam Tà võ công có cao siêu đến đâu cũng không sao chịu đựng nổi hai thế võ tuyệt học đó được.

Hãy nói về tên Nhất Tà bị Vân Nhạc nắm chặt hết hai cổ tay, trong người cảm thấy như có rắn rít xuyên tâm và kiến bò khắp mạch máu còn khổ sở hơn chết cho nên chỉ nghe thấy y kêu thét một cách rất quái dị không khác gì trâu bò kêu lúc bị thọc huyết vậy, thật là bi đất, ai nghe thấy cũng không đành tâm được.

Vân Nhạc cười nhạt một tiếng và nói:

- Bây giờ ngươi mới biết trong võ lâm còn có nhân vật độc ác hơn Thập Tam Tà các ngươi, ngươi hãy nói rõ cho ta biết Hồng Kỳ Bang ở trong núi tập hợp để làm gì, nói ra thì ta sẽ tha chết cho, bằng không thì chớ trách ta độc ác!

Tên Nhất Tà ấy dù có xương đồng da sắt cũng không sao chịu nổi cái bóp của Vân Nhạc. Y chỉ mong chết đi cho rảnh, ngờ đâu y lại thấy Vân Nhạc nói tha cho tội chết.

Y cũng không cần nghĩ tới liêm sỉ nữa, liền kể hết âm mưu thâm độc của Tang Tu Quái Tú cho Vân Nhạc nghe.

Thì ra Tang Tu Quái Tú đã đặt ra độc kế, ra lệnh cho môn hạ của Hồng Kỳ Bang đi khắp mọi nơi gây nên các vụ án: chém giết, đốt nhà, hãm hiếp...

Và nơi nào cũng có viết lại hai chữ Ngôn Nhạc khiến Ngôn Nhạc không còn chỗ nào dung thân phải tự tuyệt giang hồ. Vừa rồi bảy tám tên thủ hạ của Hồng Kỳ Bang ăn uống trên tửu lâu ở Võ Thanh là bọn người chuyên dọ thám tin tức của đại hiệp ở Võ Thanh. Ban ngày bọn chúng dọ thám xem trong thành ai giàu có để đêm đến chúng hạ thủ để cướp bóc.

Cũng may Hồng Kỳ Bang mới dự định thôi, đêm nay chúng mới khởi sự, nếu không diệt ngay chúng sẽ gây nên không biết bao nhiêu tội lỗi nữa.

Vân Nhạc nghe hết âm mưu của Tang Tu Quái Tú do Nhất Tà kể lại, lấy làm tức giận vô cùng, cười nhạt một tiếng rồi nhanh tay điểm luôn một cái phế hết võ công của y và còn điểm cho y bị câm nữa rồi quát nói:

- Mi mau đi về phía tây nam mà an cư đi. Nếu sau này gặp mỗ nữa thì không dễ dãi như thế này nữa đâu nhé?

Người nọ thở dài một tiếng, buông tay xuống, chân lê từng bước trên mặt tuyết.

Ngoài bốn cái xác nằm dài trên mặt tuyết và tiếng thở dài rất khẽ, trong rừng lại tĩnh mịch như trước.

Vân Nhạc khẽ đẩy cửa miếu ra, thấy trước điện không có một bóng người nào, chàng liền vào trong tìm kiếm. Bỗng chàng ngẩn người ra. Thì ra chàng thấy trong điện có mấy cái xác nằm ngổn ngang, trong đó có Phó Bang chủ Tần Lộc chết rất thê thảm.

Người nào người nấy đều gãy cổ hết, đầu gập vào ngực, mắt lồi ra như hai cái chuông, trông rất khủng khiếp.

Lại còn một ông già xấu xí chân tay bị gãy gục, có lẽ người này là một trong Thập Tam Tà cũng nên, Vân Nhạc thấy vậy cũng rùng mình rỡn gáy và nghĩ thầm:

- Công lực người này khiếp thật, như vậy Hồng Kỳ Bang chúng không một người nào chạy thoát.

Thấy người này ra tay quét sạch Hồng Kỳ Bang như vậy, Vân Nhạc hài lòng vô cùng.

Nhưng chàng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được người ấy là ai? Giây lát sau chàng phi thân ra khỏi miếu, đến khoảng rừng đấu với Tứ Tà lúc nãy, chàng lại ngẩn người kinh hãi vì bốn cái xác của Tứ Tà bị chàng đánh chết bỗng nhiên mất tích, có người đánh cắp bốn cái xác ấy đi. Chàng cảm khoái vô cùng vì đây là lần đầu tiên gặp người hành sự kỳ bí hơn mình.

Vân Nhạc thấy công việc ở đó đã xong, vội chạy về Võ Thanh, lấy ngựa và hành lý phóng thẳng về phía nam.

Sáng sớm ngày thứ ba, Vân Nhạc đã bắt đầu vào Sơn Đông. Nơi đây là chỗ chôn nhau cắt rún của thánh hiền Khổng Tử và cũng là nơi lễ nghĩa chi bang, văn phong rất thịnh. Già trẻ lớn bé nơi đây thấy người lạ đều tỏ ra lễ phép vô cùng.

Vân Nhạc thúc ngựa phóng đi luôn, trưa hôm đó đã đến thành Tế Nam rồi, chàng đi vào lối cửa tây, cảnh sắc nơi đây đẹp đẽ hơn các thành phố khác. Chàng vội xuống ngựa hỏi địa điểm của Nguyên Thành Tiêu Cục.

Thì ra Nguyên Thành Tiêu Cục ở bờ hồ Đại Minh, cách đó chừng nửa dặm. Chàng liền dắt ngựa đến Nguyên Thành Tiêu Cục, đi tới cách cửa tiêu cục chừng nửa trượng đã thấy một đại hán mặt như mặt khỉ đang đứng chống nạnh, hai mắt cứ nhìn thẳng vào trong tiêu cục, trên vai cắm một nhuyễn tiên, trông vẻ mặt rất âm độc.

Vân Nhạc từ từ đi tới ho một tiếng, nhổ vào chân đại hán kia, đại hán nọ tức giận vô cùng, trợn mắt nhìn Vân Nhạc và quát:

- Thằng nhãi xấu xí này táo gan thật, dám nhổ vào chân đại gia, có mau cúi xuống chùi đi không?

Vân Nhạc cố ý khiêu khích nên cười nhạt đáp:

- Ngươi bảo thiếu gia xấu xí, vậy chớ ngươi có hơn thiếu gia đâu. Thiếu gia khạc nhổ, ai biểu ngươi đứng ngay chỗ đó làm chi? Nếu ngươi còn lôi thôi, ta đưa lên quan bị đòn một trăm roi, ngươi có chịu nổi không?

Đại hán nọ nghe Vân Nhạc ăn nói ngược ngạo như vậy trong lòng tức giận vô cùng, y trợn mắt lên quát:

- Dù mi có là con quan phủ đài, đại gia cũng trừng trị mi một phen.

Nói xong y giơ chưởng nhắm bả vai của Vân Nhạc điểm tới.

Vân Nhạc đã định khiêu khích cho y ra tay, giờ thấy y nổi giận ra tay đánh thực, mừng rỡ vô cùng, liền nhảy sang một bên thuận tay rút luôn nhuyễn tiên của đại hán nọ. Đại hán nọ vừa ra tay đánh, đã thấy mất bóng địch thủ, y kinh hãi vô cùng và nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ ban ngày ban mặt mà ta gặp ma sao?

Y vừa nghĩ xong đã thấy Vân Nhạc cười một tiếng, chàng dùng cây nhuyễn tiên cuộn vào y và hất bắn ra bảy tám trượng, chỉ nghe bõm một tiếng, thân hình của đại hán rơi xuống hồ Đại Minh tức thì.

Bỗng có mấy tiếng quát tháo nổi lên và có mấy tên nhảy tới trước mặt Vân Nhạc.

Chàng biết ngay mấy tên này là đồng đảng của tên mặt khỉ kia. Chàng không muốn mất thì giờ, vội rút nhuyễn tiên đánh cho mấy tên nọ một trận bò lê, bò lết. Đánh xong bọn đó, Vân Nhạc không nói một lời, liền quay mình đi vào Nguyên Thành Tiêu Cục ngay. Mấy tên nọ thấy chàng đi rồi lóp ngóp bò dậy chạy tới hồ cứu tên mặt khỉ lên, rồi cả bọn ù té chạy mất.

Trước cửa tiêu cục hai tên thấy thân pháp của chàng nhanh như vậy cũng kinh hãi vô cùng, rồi lại thấy chàng dắt ngựa đi thẳng vào cổng tiêu cục, cả hai vội tiến lên mỉm cười hỏi:

- Thưa ngài có phải là...

Vân Nhạc xua tay ngắt lời hai tên nọ và đáp:

- Hai vị khỏi cần hỏi, xin dẫn tại hạ vào gặp Lưỡng Hoài Đại Hiệp trước đã.

Hai người nọ mỉm cười gật đầu dẫn chàng vào, một người lên tiếng nói:

- Vì cứu tiêu cục chúng tôi mà Chu lão đại hiệp bị thương, hiện đang nằm trong nhà, mời ngài theo chúng tôi vào trong đấy.

Nói xong, người đó liền dẫn Vân Nhạc vào trong nhà.

Vân Nhạc thấy người trong tiêu cục, ai nấy cũng lo âu nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.

Chàng thấy có rất nhiều nhân vật võ lâm ở các nơi đến giúp. Mọi người thấy Vân Nhạc theo hai người kia đi nhanh như bay, ai nấy đều kinh ngạc ngơ ngác nhìn theo.

Vân Nhạc theo hai người kia đến gian thứ ba, hai người kia rỉ tai đại hán đứng gác trước cửa vài câu rồi xô cửa vào trong, giây lát sau trở ra mời Vân Nhạc vào. Chàng vừa bước vào thấy có hai cái giường trúc trên mỗi giường có một cụ già râu tóc bạc phơ đang nằm. Hai người đó là Chu Duy Thành và Tổng tiêu cục. Duy Thành nhận ra chàng trong lòng cảm động vô cùng, y đang định ngồi dậy, Vân Nhạc vội chạy lại đỡ và nói:

- Nhạc phụ cứ yên trí dưỡng thương, việc gì thì đã có tiểu tế gánh vác cho.

Duy Thành lắc đầu gượng cười đáp:

- Có lẽ vết thương của lão không khỏi được đâu vì lão đã bị Kim Tuyến Độc Xà của Độc Kỳ Thần Ma cắn phải, bây giờ chỉ có chờ chết chứ không có thuốc nào chữa khỏi đâu.

Cả Cao Tử Long tổng tiêu đầu tiêu cục đây cũng thế. Bấy giờ chúng tôi tự bế lấy huyệt đạo mới sống thêm vài ngày nữa thôi chớ không sao tránh khỏi thân thể hóa thành đống nước máu đâu.

Vân Nhạc nghe lão hiệp nói như vậy thì cả kinh vì Kim Tuyến Xà là con rắn độc nhất thiên hạ, người nào bị cắn phải thì nọc độc chạy theo máu đi khắp thân thể làm tan rã xương thịt, cuối cùng thành một đống máu mà chết. Vân Nhạc bàng hoàng vô cùng vì thuốc thường không thể nào chữa nổi và chàng cũng chưa nghĩ ra cách gì để cứu hai vị lão hiệp, thì lúc đấy Cao Tử Long mở mắt ra nhìn chàng rồi với giọng khàn khàn nói:

- Có phải Tạ thiếu hiệp đấy không, xin thiếu hiệp chớ quá lo ngại, người ta ai mà chả chết, lệnh nhạc và lão tuổi đã sáu mươi có chết cũng chả sao. Tôi chỉ lo cho lệnh nhạc Triệu Khang Cửu không quản ngại sống chết đi đến Thiên Trượng Nguyên, chỗ ở của Thiên Kỳ Độc Ma để lấy trộm môn thuốc giải độc Kim Tuyến Độc Xà là Hạt Diên Thảo về để chữa cho chúng tôi, nhưng ông ta đi đã năm ngày rồi mà sao cũng chưa thấy về.

Vân Nhạc cau mày lại mỉm cười đáp:

- Xin Cao đại hiệp yên tâm tịnh dưỡng, tại hạ sẽ đi Thiên Trượng Nguyên tìm lệnh nhạc ngay. Nếu biết có thuốc chữa thì khỏi lo, còn tình hình nơi đây ra sao xin cho tại hạ được biết đôi chút.

Cao Tử Long định nói nhưng không sao nói ra tiếng được, mặt đỏ tía tai một hồi, Duy Thành vội lên tiếng:

- Hiền tế đi mau ở đây không có việc gì hết, còn cuộc hẹn với địch ở đỉnh núi Thiên Phật còn bảy ngày nữa mới tới.

Vân Nhạc lại nói:

- Nếu vậy tiểu tế đi ngay.

Nói xong chàng ra cửa đi liền, vừa nghĩ thầm:

- Tại sao lại không thấy Lôi Tiếu Thiên, hay là anh ấy đã bị nguy rồi?

Hồi nãy chàng nghe nói Triệu Khang Cửu một mình lên núi Thái Sơn, chàng vội đi ngay nên không kịp hỏi han đến những vấn đề khác.

Chàng nghĩ:

- Không biết Tang Tu Quái Tú còn định làm trò trống gì nữa, y muốn tạo nên tai kiếp lớn lao cho võ lâm chăng?

Chàng lại nhớ đến âm mưu của bọn Hồng Kỳ Bang nên lại càng tức giận thêm. Chàng quyết tâm tiêu diệt hết bọn Hồng Kỳ Bang. Chàng vừa đi vừa nghĩ nên đến nỗi hai võ sư lúc nãy vái chào chàng cũng không hay. Ra tới cửa tiêu cục, chàng liền phi thân lên mình ngựa, ra khỏi cửa thành phía nam chàng liền thúc ngựa phi nước đại.

Qua một cánh rừng bỗng chàng thấy hai bóng đen lén lút bám theo chàng, họ đi còn nhanh hơn ngựa. Chàng ngạc nhiên vô cùng, biết ngay có kẻ địch mai phục cản trở cũng nên. Nhưng lúc này chàng không muốn gây sự, chỉ quyết tâm đến núi Thái Sơn thôi. Chàng thúc ngựa phi nhanh hơn vì muốn thoát khỏi hai bóng đen kia.

Chàng bắt đầu đi vào đường núi, trên núi Thái Sơn đường đi càng thêm gồ ghề khấp khểnh khó đi nên chàng không thể phi ngựa nhanh được. Khi chàng đi tới Vạn Đức thì đã tới cuối giờ Thân đầu giờ Mùi rồi. Chàng dừng ngựa kiếm thức ăn qua loa rồi lên ngựa đi ngay, càng đi đường lối lại càng khó khăn, con ngựa hình như không sao chạy được những con đường đá gồ ghề ấy nữa, chàng nghĩ:

- Đi như thế này bao giờ mới đến Thái Sơn được, chi bằng ta giở khinh công đi có lẽ còn nhanh hơn.

Chàng vừa nghĩ tới đó bỗng nghe trong rừng có tiếng ám khí bắn ra, chàng vội lùi lại nhảy lên cao năm sáu trượng rồi sử dụng Di Lạc Thần Công đánh ra hai chưởng. Mấy ám khí đó liền bị bắn đi đâu mất hết và một số cây cối quanh đó bị chưởng phong đánh bật gốc ngã ngổn ngang đủ thấy thần lực của Di Lạc Thần Công oai lực biết bao.

Thân hình vừa đứng vững trên mặt đất đã thấy con ngựa bị tên ngã lăn ra chết bên đường, tức giận vô cùng, chàng liền vận nội công nhảy xổ vào bên trái khoảng rừng xa xa thấy có mười mấy bóng đen ù té chạy. Vân Nhạc nghĩ thầm:

- Ngày hôm nay ta để cho các ngươi chạy thoát, ta thề không phải là người.

Nghĩ xong chàng nhún mình đuổi theo nhanh như chớp.

Chàng đuổi ra ngoài rừng thì mất hết hơn một tiếng đồng hồ, lúc ấy trời thì đã tối mà trăng thì chưa mọc, trên trời chỉ có mấy vì sao lơ thơ, phía trước là những đồi nhỏ và cây cối lù lù như những bóng ma. Bốn bề yên lặng như tờ trông càng kinh hãi thêm, có tiếng cười quái dị nổi lên như là tiếng quỷ khóc la rú vậy, can đảm như Vân Nhạc mà lúc này cũng sởn tóc gáy, nhưng chàng thấy bọn giặc giở ra những trò ma quỷ ấy ra thì tại càng tức giận thêm.

Chàng lắng tai nghe kỹ mới hay tiếng cười quái dị đó nổi lên ở chỗ này lại yên lặng chỗ kia, bất cứ góc nào cũng có những tiếng cười quái dị đó cả nên càng rùng rợn thêm.

Một lát sau chàng mới nhận định được tiếng cười ở phía tây nam, gần chỗ chàng đứng hơn hết, liền nhún mình nhảy tới phía đó, hai bàn tay như móc tấn công một thế như vũ bão.

Đột nhiên tiếng cười quái dị đó lại nổi lên, một cái bóng đen ở mép chưởng của chàng nhảy thẳng lên trên không tựa như con chim bay đến và nhanh như ma quỷ vậy. Vân Nhạc chân chưa chấm tới đất đã xoay mình giơ tay lên nắm lấy chân cái bóng đen đó, miệng thì quát lớn:

- Bạn kia, nhân vật võ lâm gì mà lại giả bộ làm ma quỷ như thế?

Nhưng chàng đã chậm một bước, cái bóng đen đó đã thoát được hai tay chàng rồi. Người đó tuy may mắn tẩu thoát, hai chân của y cũng bị sức lực của những ngón tay của Vân Nhạc điểm phải nên y kêu hự một tiếng, thân hình ngừng một chút nhưng lại nhanh như tên bắn thẳng đi liền.

Vân Nhạc quát lớn một tiếng và nói:

- Bạn kia, chạy đi đâu!

Thân hình của chàng nhanh như điện chớp, đuổi theo cái bóng đen đó tức thì. Tối hôm nay Vân Nhạc giở hết võ học tinh kỳ của mình ra, thân pháp của chàng thực là võ lâm hiếm thấy. Chàng sắp đuổi theo tới cái bóng đen nọ, bỗng cảm thấy dưới chân có một luồng ám khí nặng nề đè tới, trong lòng kinh hãi vô cùng, chàng không ngờ ở trong núi hoang lại gặp kình địch như thế. Chàng liền ngừng chân lại không đuổi theo bóng đen kia nữa.

Đã thấy có hai cái bóng đen khác nhanh như chớp xông ra tấn công, chàng cười nhạt một tiếng, vận thần công ra bảo vệ lấy toàn thân, hai tay nhằm hai yếu huyệt ở bả vai của hai tên nọ điểm tới.

Hai tên nọ cũng biết chàng lợi hại, vội thâu chưởng lại, hạ mình xuống để tránh. Hai tay của Vân Nhạc vẫn tấn công tới, hai tên nọ hoảng sợ đến mất cả hồn vía liền nằm lăn xuống mấy vòng mới tránh khỏi được.

Người bị Vân Nhạc đuổi trước tiên, nhờ hai người sau này ra tay ngăn lại y mới thoát hiểm. Lúc này y thấy hai đồng bạn đã ra tay cứu mình lâm nguy liền quát lớn một tiếng:

- Đánh!

Dưới ánh sao lờ mờ, mười mấy cái ám khí lóng lánh nhằm Vân Nhạc bắn tới, chỉ nghe thấy “leng keng” mấy tiếng, những ám khí đó đều bị Di Lạc Thần Công hộ thân của Vân Nhạc hất rơi xuống đất. Hai bên vừa hạ chân xuống cái đồi ở chỗ đó, Vân Nhạc thấy bốn cái bóng đen ở xa mười mấy trượng đang xông tới một cách nhanh chóng vô cùng. Cùng với ba tên địch thủ mà bị chàng đánh hụt, bao vây lấy chàng, chúng đứng thành phương vị thất tinh.

Dưới ánh sao lờ mờ, Vân Nhạc không trông thấy rõ ba tên đó ra sao, chỉ ẩn hiện mặt, tên nào cũng quái dị vô cùng và tuổi tác đều cao cả. Vân Nhạc cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Các bạn đêm khuya ở hoang sơn này định cản trở tại hạ để làm gì thế? Nếu không nói rõ, tại hạ đành phải giở độc thủ ra đấy.

Nói xong, chàng không thấy bảy người nọ trả lời gì hết, chỉ thấy bảy đôi mắt lóng lánh như những mắt con cú nhắm nhìn chàng từ đầu chí chân.

Đột nhiên một tiếng cười quái dị nổi lên. Tiếng cười vừa dứt thì tên nọ đáp:

- Ta tưởng là ai chứ không ngờ là thằng nhãi này, chúng ta đã tìm khắp nơi mà không thấy. Tối hôm nay không đánh cho mi tan xương nát thịt phơi xác nơi đây thì lão cũng chưa giải quyết được mối thù.

Vân Nhạc nghe tiếng nói đó rất quen thuộc, hơi nghĩ ngợi một chút chàng đã biết ngay người đó là ai rồi. Ha hả cả cười một hồi rồi đáp:

- Tang Tu Quái Tú! Mi chết đến nơi mà không biết thay tên đổi dạng. Thực buồn cười quá, lần trước ta tha chết cho mi là vì thấy mi được nổi tiếng như vậy không phải là một việc dễ làm. Lần này mi lại cản trở ta giữa chốn hoang sơn, thiếu gia đây cũng muốn biết xem bấy lâu nay mi đã luyện thêm được tuyệt kỹ gì?

Tang Tu Quái Tú năm xưa ở Chu gia trang đã bị Vân Nhạc đánh cho một chưởng đã thất kinh. Hai cổ tay y đã nối bằng gang, nhờ vậy công lực y cũng tăng tiến hơn trước, nhưng bây giờ y thấy Vân Nhạc cũng còn kinh hãi. Y biết mình y thì không thể thắng Vân Nhạc nên mới bày ra những trò ma quỷ.

Y trầm giọng đáp:

- Họ Ngôn kia, mi đừng tưởng đêm nay mi có thể thoát khỏi nơi đây, ngươi cứ nhìn kỹ xem còn những kẻ đối đầu lợi hại sẽ đến đây ngay.

Vân Nhạc cười thầm vì lúc này bọn chúng cũng còn tưởng chàng là họ Ngôn.

Sự thật Tang Tu Quái Tú cũng không hiểu gì cả, từ khi Quái Thủ Thư Sinh ở Thái

Nguyên gây nên những việc kinh thiên động địa, y chỉ nghe đồn Quái Thủ Thư Sinh với Ngôn Nhạc có thủ pháp hơi giống nhau nên y đoán ra hai người thế nào cũng có liên quan nhưng y có biết đâu hai người chỉ là một.

Hãy nói Vân Nhạc nghe Quái Tú nói như thế, liền đưa mắt nhìn xung quanh quả nhiên dưới ánh sao lờ mờ, xa xa có ba bóng đen đang phi thân đến gần. Chàng mới thấy trong đó có hai người ngày xưa đã thua dưới tay mình đó là hai anh em Nhất Thanh, Nhất Phi của phái Hoa Sơn biệt hiệu là Âm Dương Song Quái. Còn một người nữa là đạo sĩ, người dong dỏng cao, tóc bạc phơ, trên vai mang hai thanh bảo kiếm rất cổ.

Ba người này thân pháp rất nhanh, dưới chân như hành vân lưu thủy vậy, chàng thoáng trông thấy biết ngay Âm Dương Song Quái ngày nay khác xưa rất nhiều.

Vân Nhạc kinh hãi nghĩ thầm:

- Tại sao chúng biết ngày hôm nay ta đi Thái Sơn?

Sự thật thì những tên bị chàng đùa giỡn là thủ hạ của Quái Tú. Hắn nghe chúng bẩm báo liền đoán ra thằng nhỏ đó là kẻ thù không đội trời chung với mình. Y liền phái người đến tiêu cục dò thám, sau khi biết Vân Nhạc đi Thái Sơn, Quái Tú báo cho đồng bọn hay bảo họ dùng đường tắt đến Thái Sơn trước chờ đợi. Còn y với thủ hạ thì rón rén theo sau nên khi Vân Nhạc thấy hai bóng đen trong rừng đó chính là thầy trò của Tang Tu đang theo chàng.

Vì bị Vân Nhạc đánh gãy hai cổ tay nên y cho đó là bình sinh sỉ nhục nhất trên đời. Y đã thề thể nào cũng phải trả mối thù này nên y phái người đi khắp nơi dò xét.

Y lập kế hạ Duy Thành và Khang Cửu hai người thì thế nào Vân Nhạc cũng đến trợ giúp. Sau y dò thám ra Chu, Triệu hai người đều ở trọ Nguyên Thành Tiêu Cục và y còn biết tiêu cục này đang nhận bảo tiêu cho người ta một mớ hồng tiêu, khởi vận hộ tống cho tới Dương Châu.

Chúng liền mai phục ở Ni Sơn đánh cướp hết mớ hồng tiêu đó, các tiêu sư bị giết sạch chỉ thả một tên phổ ky để y về báo cáo cho tiêu chủ hay và còn dặn:

- Nếu muốn lấy lại mớ hồng tiêu đó thì Chu, Triệu phải đến nơi mới trả.

Chu, Triệu hai người hay tin quả nhiên tới Ni Sơn tức thì. Tổng tiêu đầu Nguyên Thành Tiêu Cục là Cao Tử Long liền rủ mấy người bạn nữa cùng đi theo.

Khi tới Ni Sơn, Triệu Khang Cửu đại phát thần uy giở hết sức bình sinh tuyệt học ra chém giết hết mấy tên hảo thủ của Hồng Kỳ Bang nhưng Võ Lâm Thập Tam Tà đã hứa giúp cho Hồng Kỳ Bang nên bọn chúng đều tới nơi ra tay.

Bên Triệu Khang Cửu chỉ có mấy người đánh trí mạng mới vãn hồi được tình thế nguy cấp, không ngờ sư thúc của Tang Tu Quái Tú là Độc Ty Thần Ma Trà Khôn bỗng ở đâu phi tới. Lưỡng Hoài Đại Hiệp và Cao Tử Long bị độc trâm của Độc Ty Thần Ma có bôi nọc độc của Kim Tuyến Xà bắn phải nên bên tiêu cục đang thắng hóa ra bại. Cũng may Trà Khôn là người biết điều hơn, cấm không cho Quái Tú hạ thủ giết hại bọn Chu Duy Thành.

Y bảo là kẻ thù chính là Vân Nhạc thì phải chờ Vân Nhạc đến hãy hay, nhờ vậy các người mới thoát khỏi chết trở về Tế Nam. Trước khi lên đường, Trà Khôn có cảnh cáo Chu

Duy Thành và Cao Tử Long hay nếu muốn chữa khỏi vết thương bị trâm độc của y ném phải chỉ có Hạt Diên Thảo ở dưới núi Thiên Trượng Nguyên tại núi Thái Sơn mới chữa được thôi.

Còn các người thua như vậy mà không phục thì nửa tháng sau lên đỉnh núi Thái Sơn đấu lại, còn hồng tiêu thì chờ Ngôn Nhạc đến đây mới giải quyết được thôi.

Triệu Khang Cửu trở về đến Nguyên Thành Tiêu Cục thấy Chu Duy Thành và Cao Tử Long đang nằm trên giường rên rỉ, y không đành tâm chút nào liền quyết tâm đi Thiên Trượng Nguyên hái Hạt Diên Thảo. Lão hiệp biết chỗ ở của Độc Ty Thần Ma ở dưới núi Thiên Trượng Nguyên và biết chuyến đi này nguy hiểm hơn cả nhưng lão hiệp nghĩ:

- Không vào hang hùm thì làm sao bắt được hùm con.

Tang Tu Quái Tú ở Tế Nam lập Hồng Kỳ phân bang để ngấm ngầm theo dõi những người ra vào tiêu cục. Lúc này chúng thấy Vân Nhạc một mình đi núi Thái Sơn, chúng mừng rỡ vô cùng lại gặp bọn Âm Dương Song Kiếm ba người tới, bọn chúng liền mời ba người này tham gia đánh Vân Nhạc.

Bọn Âm Dương Song Kiếm tới đây với mục đích trả thù Vân Nhạc ngày xưa đánh chúng gãy kiếm. Nay chúng nghe thấy Quái Tú rủ đánh Vân Nhạc, mừng rỡ vô cùng, chúng liền tham gia tức thì.

Hãy nói lúc này Vân Nhạc thấy Âm Dương Song Kiếm hiện thân liền ha hả cả cười nói:

- Nhất Thanh, Nhất Phi các ngươi còn mặt mũi nào đến đây tầm thù nữa, nếu là ta bị nhục như vậy đã hồi tâm cải thiện mà đi tu luyện quanh năm trong miếu không hạ sơn nữa. Thiếu gia chưa thấy ai vô liêm sỉ như hai người.

Nói xong chàng buông tiếng cả cười, tiếng cười vang động khắp núi rừng.

Âm Dương Song Kiếm biến sắc mặt chưa kịp lên tiếng mắng trở lại thì ông già trong bọn đã lên tiếng:

- Ngài trẻ tuổi vậy sao ăn nói ngông cuồng đến thế, mở miệng đã mắng người ta được rồi.

Thần sắc của lão đạo sĩ ấy oai nghiêm vô cùng.

Vân Nhạc đưa mắt nhìn lão đạo sĩ, thấy thần mắt lóng lánh vô cùng và hai thái dương cao lên đủ thấy nội công của y đã đến mức thượng thừa.

Chàng liền mỉm cười nói:

- Đạo trưởng với tại hạ xưa nay không có thù oán gì cả, tại sao đạo trưởng đến đây dự cuộc phân cao thấp này?

Đạo sĩ vừa định lên tiếng trả lời thì Quái Tú đã lên tiếng đỡ lời:

- Ngôn Nhạc, mi có mắt mà không thấy Thái Sơn trước mặt, vị này là tổ sư trưởng của phái Hoa Sơn là Chi Vi đạo trưởng. Mi mau thúc thủ chịu trói ngay đi.

Vân Nhạc lớn tiếng cả cười đáp:

- Tại hạ là kẻ hậu học không ngờ lại kinh động đến Chưởng môn của một đại môn phái như vậy, thật là cá chép nhảy qua cửa rồng giá gấp trăm lần tức thì. Không ngờ tại hạ ngày hôm nay lại được may mắn đến thế.

Nói xong chàng sầm nét mặt lại quát lớn:

- Tang Tu lão tặc, đêm hôm nay mi định giở trò quỷ gì thế? Muốn một chọi một hay cả bọn hợp lại chọi một mình ta, ta cũng vui lòng nhận hết. Mi mượn dao giết người thì Ngôn mỗ đây diệt ngươi trước.

Nói xong Vân Nhạc giơ chưởng lên. Tang Tu Quái Tú thấy chàng giơ chưởng lên kinh hãi vô cùng, vội lùi ba bước. Ngờ đâu Vân Nhạc ra tay như thế là chỉ đùa chơi thôi chớ không phải đánh thật mà Quái Tú sợ hãi lùi lại như thế làm Vân Nhạc không sao nín cười được.

Quái Tú xấu hổ vô cùng nhưng vẫn trấn tĩnh nói:

- Thằng nhãi họ Ngôn kia chớ có làm bộ làm phách vội, nếu ngươi phá được Thất Tinh Liên Hoàn Trận của lão phu thì lão phu tuyệt tích giang hồ tức thì.

Vân Nhạc nghe nói thất thanh cả cười và nghĩ thầm:

- Ân sư Minh Lương đại sư đã truyền thụ cho ta kiếm pháp và bộ pháp Thất Tinh Liên Hoàn Trận và ân sư có nói qua Thất Tinh Kiếm Pháp và bộ pháp đó là môn võ học kỳ ảo nhất thiên hạ biến hóa khôn lường. Nay Quái Tú tự thị có Thất Tinh Liên Hoàn trận thức, chắc nó có oai lực riêng, nhân lúc này ta thử đem tài học của ta ra sử dụng xem nó huyền ảo đến mức nào.

Nghĩ đoạn chàng cười nhạt một tiếng và đáp:

- Lão quái, mi nói đi nói lại rút cục cũng chỉ muốn liên hợp tấn công ta. Nếu không cho mi biết tay ta thì mi chưa chịu phục Ngôn mỗ. Mỗ chả có coi cái Thất Tinh của mi ra gì đâu.

Không nói dài dòng nhiều chi, mi mau phát động trận thức đi.

Tang Tu cười nhạt một cái không nói gì liền chắp tay vái Hoa Sơn Chưởng môn Chi Vi Tử, Chi Vi Tử biết Quái Tú chưa muốn nhờ mình vội, liền cùng Âm Dương Song Kiếm lùi ra xa hơn trượng.

Lúc ấy Võ Lâm Thất Tà do Quái Tú cầm đầu đã bày xong Thất Tinh phương vị trận.

Bảy người vẻ mặt đều khẩn trương hết sức. Năm xưa Thập Tam Tà đã nhờ Thất Tinh Bộ Pháp nổi danh giang hồ. Từ xưa đến nay, trận thức này chỉ mới sử dụng có hai lần để đối phó với đại địch, cả hai lần đều thắng cả. Nhưng tối hôm nay chúng chỉ có bảy người thôi còn Lục Tà đã bị Vân Nhạc và những người bí mật hạ thủ trong miếu tại huyện Võ Thanh, chỉ tiếc rằng cho đến nay Tang Tu Quái Tú cũng chưa rõ chuyện đó.

Cho nên lúc này Tang Tu Quái Tú chỉ dùng Thất Tinh Trận thôi chớ không có Lục Hợp vì thế Thất Tinh Trận giảm đi oai lực rất nhiều. Quái Tú biết kẻ đứng trước mặt đây là một cường địch mạnh nhất trong đời y, y cũng biết Thất Tinh Trận này chưa chắc đã thắng nổi địch thủ nhưng cũng đành bày ra để đối phó chứ biết sao hơn.

Lúc ấy Vân Nhạc thất Thất Tà đã bày xong trận thế, Quái Tú cùng nhị đệ ba người đang chuẩn bị nghênh địch; đệ tam, đệ tứ dùng đoản kiếm còn đệ ngũ, đệ lục dùng lang nha bổng. Ai nấy đều đứng lấy thế chờ địch tấn công.

Vân Nhạc liền nghĩ:

- Mình còn đi Thiên Trượng Nguyên lấy thuốc còn thì giờ đâu mà đấu trường kỳ với chúng. Ta giải quyết từng tên cho xong.

Nghĩ xong chàng quát lớn:

- Lão quái, các ngươi xông đến hay chờ ta tấn công trước?

Tang Tu Quái Tú liền quát:

- Tùy ngài!

Y chưa dứt lời Vân Nhạc đã dùng Huyền Thiên Thất Tinh Bộ Pháp xông ngay vào lướt qua Quái Tú và người thứ hai, đến người thứ ba Vân Nhạc liền giơ tay ra điểm luôn yếu huyệt ở cổ tay của tên đó.

Thân pháp của chàng thần kỳ quá, bọn chúng không thể tưởng tượng được. Người thứ hai múa kiếm xông lại tấn công chàng tức thì và các người khác cũng đồng thời phát kiếm tấn công theo, chúng cứ nhằm yếu huyệt lớn trên người chàng đâm tới.

Chàng thấy kiếm quang của bọn chúng đã đụng đến vạt áo, chàng biết dù võ công của mình có cao siêu tuyệt kỹ đến đâu cũng không thể nào trông coi hết bốn phương tám hướng được. Tuy chàng đã nắm được một người nhưng còn sáu tên kia cứ quây quần chung quanh chàng như vậy không khác gì ba mươi sáu người tấn công chàng cùng một lúc. Chàng sực nghĩ ra một kế, quát lớn một tiếng hất luôn tên chàng điểm huyệt về phía sau đồng thời chàng nhảy lên cao sáu thước, chưởng trái sử dụng Di Lạc Thần Công nhắm đệ Ngũ Tà, đệ Lục Tà đánh xuống.

Quái Tú trông thấy chưởng phong của mình và kiếm của Nhị, Tứ Tà sắp đụng vào ngực của kẻ địch rồi, không ngờ kẻ địch lôi Tam Tà hất trở lại, y kinh hãi vô cùng. Muốn tránh cho Tam Tà khỏi chết buộc y với Tứ Tà phải thâu ngay thế công lại, nhờ vậy Vân Nhạc mới nhảy lên cao thoát nguy được.

Đệ Ngũ, đệ Lục Tà giơ lang nha bổng ra đâm hụt, chưa kịp thâu thế lại thì cảm thấy trên đầu có một sức mạnh đè xuống. Cả hai kinh hãi vô cùng, chúng vội nhảy sang bên tránh nhưng không còn kịp, vai của hai tên ấy đã bị sức mạnh của chưởng trúng phải. Chúng cảm thấy như không còn thở được và máu chạy ngược tức thì. Cũng may Vân Nhạc chưa dùng hết công lực đánh xuống vì phải xoay thế khác ngay, chàng liền giơ mười ngón tay ra nhằm lão quái và Nhị Tà vồ tới. Lão quái và Nhị Tà biết thủ pháp của Vân Nhạc kỳ diệu khôn tả, thân hình nhanh nhẹn tránh xa, tuy thoát khỏi nhưng Nhị Tà cũng kinh sợ vô cùng.

Chi Vi đạo trưởng đứng cạnh đó, thấy vậy cũng biến sắc mặt, không tìm nổi lai lịch võ công của Vân Nhạc. Lão liền nghĩ:

- Chỉ trong chốc lát Thất Tinh Trận của Tang Tu Quái Tú sẽ tan rã, không biết ba chúng ta phải xử trí ra sao?

Lão ta liền nghĩ ra một kế, nói nhỏ với Âm Dương Song Kiếm vài câu rồi hét lên một tiếng vươn vai phi thẳng đi liền.

Vân Nhạc thấy đánh không trúng địch liền vươn mình dài ra, mười ngón tay dài như mười cái móc. Thân pháp của chàng thần ảo quá khiến mọi người trông thấy đều lè lưỡi hoảng sợ.

Muốn tốc chiến tốc quyết, Vân Nhạc định giở chín tuyệt thế trong Hiên Viên Thập Bát Giải ra tấn công. Đột nhiên chàng thấy có hai luồng kiếm quang tấn công tới trước mặt một cách vô cùng lợi hại nên vội giở Di Lạc Thần Công ra tiêu diệt sức mạnh của thế kiếm đó và năm ngón tay phải khẽ búng một cái. Chỉ nghe “loong coong” hai tiếng, luồng kiếm quang bị đánh bạt ra ngay và làm cho Chi Vi đạo trưởng kinh hãi.

Vân Nhạc nhìn kỹ biết người đó là ai, liền trầm giọng quát:

- Không ngờ Chưởng môn một phái lớn mà đi đánh lén như vậy?

Chi Vi đạo trưởng mặt đỏ bừng, miệng niệm Vô Lượng Thọ Phật, rồi hợp kiếm lại vừa cười vừa nói:

- Không dám, bần đạo thấy võ công của ngài tuyệt kỹ, tự nhận thấy còn kém xa nên bần đạo muốn học hỏi thêm ngài một vài thế đó thôi.

Vân Nhạc nghe nói cũng đoán đã đến lúc phải quyết chiến rồi nên mỉm cười nói:

- Đạo trưởng khéo nói, xin lãnh giáo đạo trưởng.

Trong khi hai người nói chuyện thì Âm Dương Song Kiếm đã bàn kế với Tang Tu Quái Tú. Chi Vi đạo trưởng vừa cười vừa nói xin lỗi, múa song kiếm tấn công ngay.

Thấy công lực quả thật tuyệt diệu không kém gì Âm Dương Song Kiếm nên Vân Nhạc nghĩ rằng:

- Nếu ta không đánh bại Chi Vi đạo trưởng mau thì khó lòng thoát được bọn chúng.

Nghĩ đoạn chàng liền tiến lên, mười ngón tay bay tới chụp nắm hai cổ tay của Chi Vi đạo trưởng. Chưởng môn của phái Hoa Sơn thấy vậy kinh hãi vô cùng, định rút tay lại nhưng đã muộn rồi. Nhưng cùng lúc đó thì có hai luồng sức mạnh mà chàng chưa gặp phải bao giờ đang ào tới áp đảo khiến chàng phải rút lui về phía sau. Vân Nhạc đâu có dè Âm Dương Song Kiếm và Thất Tà hợp nhau tấn công bất ngờ như vậy. Chúng tấn công liên tiếp không để cho Vân Nhạc mỗi giây phút nào rảnh tay vì sợ chàng sẽ giở những công lực tuyệt thế của chàng ra.

Tuy chàng có Di Lạc Thần Công hộ thân nhưng cũng cảm thấy đau nhức khắp thân một cách khó chịu nên chàng cứ lùi về phía sau để chờ một lúc rảnh tay, chàng tập trung chân khí dùng Bồ Đề Chưởng để phản công.

Phải biết khi cao thủ đấu với nhau, sai một ly thì đi một dặm, vì Vân Nhạc đã sơ hở để cho địch nắm cơ hội tổng tấn công trước.

Thấy dịp may hiếm có, Chi Vi đạo trưởng vội quát lên một tiếng lớn, vung song kiếm thành muôn đạo hào quang, năm thế kiếm tới tấp tấn công cùng một lúc.

Lúc này Vân Nhạc bị dồn ép vào thế thủ, hơn nữa quần tà không dám ngưng một giây phút nào vì chúng biết nếu để Vân Nhạc rảnh tay một chút thì sẽ bị chàng phản công ngay.

Bị bọn quần tà bao vây tứ phía, tấn công như vũ bão, một lúc sau bỗng Vân Nhạc cảm thấy chân khí uất kết trong ngực làm chàng khó thở vô cùng, nếu chàng chỉ muốn phá vòng vây để thoát thân thì còn kịp nhưng chàng biết tài nghệ còn thừa, nếu chạy thì còn gì tiếng tăm và danh dự của con nhà võ nên chàng vừa đánh vừa lui về phía sau để phản công.

Chàng có ngờ đâu sau lưng chàng có một vực thẳm sâu ngàn trượng. Chàng chưa biết mình đã lui tới mé vực sâu nên chàng vẫn nhất ý chăm chú vào mấy thế kiếm của Chi Vi đạo trưởng.

Đến khi chàng tự nghĩ:

- Không lẽ lui mãi như vầy, ta phải phản công không thì nguy đến nơi rồi.

Nhưng khi chàng hít mạnh một hơi thì chàng cảm thấy không sao đẩy uất khí đó ra được và nếu không đẩy uất khí đó ra được thì thế nào chân tay cũng sẽ mềm nhũn hay bị tê liệt ngay.

Lúc ấy chàng biết nguy cơ đã đến nên lập tâm đào tẩu. Ngờ đâu chàng vừa có ý định đó thì đã thấy một bóng người to lớn xông tới trước mặt và người đó vừa đến đã nhanh tay đánh luôn một chưởng tức thì.

Tội nghiệp! Chưa nhìn rõ mặt người đó là ai thì thân hình Vân Nhạc đã bị bắn tung ra xa. Chỉ nghe Vân Nhạc thét lên một tiếng thất thanh và chỉ thấy một đốm đen quay tròn nhanh như sao sa rơi thẳng xuống một thung lũng trên Thiên Trượng Nguyên.

Người múa chưởng đánh bay Vân Nhạc rồi lớn tiếng cười như kẻ ngông cuồng. Một hồi sau hai mắt hắn tia những cái nhìn ngạo mạn, hàm râu quai nón dựng ngược lên, hai hàm răng nhe ra trông như quỷ sứ. Tay trái của người đó lủng lẳng phất phơ cái tay áo không thôi, người đó chính là sư thúc của Tang Tu Quái Tú tức là Độc Ty Thần Ma Trà Khôn.

Chi Vi đạo trưởng Chưởng môn của phái Hoa Sơn trước kia có gặp Độc Ty Thần Ma Trà Khôn một lần nên cả hai đã quen biết nhau.

Chi Vi đạo trưởng vội chắp tay vái chào Thần Ma và nói:

- Đã lâu chưa được gặp lại Trà lão sư, công lực của lão sư vượt xa hơn trước nhiều, bần đạo xin có lời khâm phục vô cùng.

Nói xong, lão đạo sĩ quay nhìn xuống thung lũng thở dài một tiếng và nói tiếp:

- Người này quả thật là kỳ tài của thiên hạ, chỉ tiếc là phải chôn thây dưới vực thẳm này.

Độc Ty Thần Ma Trà Khôn cả cười tiếp:

- Không biết Chi Vi đạo trưởng đã học được mối lòng từ bi từ bao giờ thế. Khoan thứ kẻ địch không khác gì mình tự tàn sát lấy mình, huống hồ kẻ độc ác như y mà thương tiếc làm chi.

Nói tới đó, bỗng Độc Ty Thần Ma Trà Khôn quay lại nói với Tang Tu Quái Tú:

- Đại trượng phu ân oán phân minh, thù của cháu đã trả xong. Cháu phải mau trả lại hồng tiêu cho Nguyên Thành Tiêu Cục ngay, không được cưỡng đoạt.

Quái Tú vâng dạ một hồi, Độc Ty Thần Ma lại quay sang nói với Chi Vi đạo trưởng:

- Trà mỗ còn một việc cần phải đi làm cho xong, hẹn một ngày khác chúng ta sẽ gặp lại.

Nói xong y đã phóng mình mất dạng. Sau đó mọi người đều lần lượt giải tán.

Chỉ còn một rừng mây kéo đến che khuất ánh trăng, gió rét nổi lên lay động muôn cành thông nghe rào rào như rên rỉ, như gào thét thở than để tống biệt một kỳ tài xuất chúng đã vừa quá cố...

Ai có biết đâu trước đó mấy tháng, Triệu Liên Châu và Chu Nguyệt Nga vì quá nhớ nhung người chồng chưa cưới nên không còn thiết gì thanh bửu kiếm để tập tành. Song nhờ Triệu Khang Cửu và Chu Duy Thành mỗi ngày chỉ dạy và khuyên bảo nên hai nàng mới khuây khỏa bớt sầu, vào vườn luyện tập lại những võ học do Vân Nhạc truyền thụ.

Thời điểm thấm thoát qua, đã đến mùa đông, nhị vị cô nương lại càng sầu muộn hơn trước vì chờ mãi vẫn không thấy người yêu trở về. Hai nàng còn nhớ lúc ra đi, Vân Nhạc có hứa thế nào cũng về ăn tết mà bây giờ năm đã hết, tết đến mà chàng chẳng thấy về làm cho hai nàng lúc nào cũng mặt ủ mày châu, thở vắn than dài.

Một hôm, Càn Khôn Thủ Lôi Tiếu Thiên ở Bắc Kinh vừa mới tới cửa thì Triệu Liên Châu đã trông thấy, chạy lại hỏi liền:

- Lôi lão sư, có tin tức gì của Tạ đại ca không?

Lôi Tiếu Thiên cả cười đáp rằng:

- Hai cô nương chớ vội nóng, có tin tức nhưng tạm thời không thể nói với hai cô được.

Triệu Liên Châu sốt ruột mặt đỏ bừng lên, giậm chân xuống đất lia lịa, nũng nịu nói:

- Nếu lão sư không chịu nói ra, thì tôi sẽ lột da lão sư ngay.

Nói xong, nàng liền đưa tay nắm lấy vai Lôi Tiếu Thiên làm Càn Khôn Thủ phải nhảy vội sang bên để tránh, rồi vừa cười vừa nói:

- Cô em dâu ơi, nếu cô dữ quá thì chờ tam đệ về mà đánh chớ xương cốt của Lôi lão đệ này không chịu đòn nổi đâu.

Nói xong, Lôi Tiếu Thiên đi mau vào trong nhà. Triệu Liên Châu tức giận liền đuổi theo, vừa chạy vừa mắng luôn miệng. Hai người chạy vào tới khách sảnh thì gặp Triệu Khang Cửu và Chu Duy Thành đang ngồi trò chuyện.

Hai lão hiệp thấy Lôi Tiếu Thiên vừa mỉm cười vừa chạy vào và Triệu Liên Châu mặt đỏ bừng đang chạy theo sau. Triệu Khang Cửu liền đứng dậy quát rằng:

- Liên nhi, con không được vô lễ với Lôi lão sư như thế.

Sau đó lão hiệp cùng Chu Duy Thành vồn vã hỏi thăm Lôi Tiếu Thiên.

Lôi Tiếu Thiên khi ấy trông thấy Triệu cô nương đang khóc mướt trông rất tội nghiệp, nên chạy lại chắp tay vái rằng:

- Ối chà! Cô em dâu tôi hơi tí đã hờn giận như thế rồi, Lôi lão nhị xin chịu lỗi, chớ không thì khi lão tam về cô nương mách lại, lão tam nổi giận thì nguy cho Lôi lão nhị này lắm...

Thấy Lôi Tiếu Thiên pha trò buồn cười quá, Liên Châu cũng đành phải phì cười, vừa nắm vai Lôi Tiếu Thiên lay mạnh mấy cái rồi hỏi:

- Lôi nhị gia bảo đại ca sắp về tin ấy có thật không?

Lôi Tiếu Thiên nghĩ thầm:

- Bây giờ ta biết trả lời sao đây? Nếu ta bảo Vân Nhạc chưa biết bao giờ về thì nàng sẽ đau lòng và khóc lóc, nếu ta bảo chú nó sắp về nhỡ chú nó không về kịp thì sao?

Lôi Tiếu Thiên cau mày nghĩ ngợi chưa biết phải trả lời ra sao?

Triệu Liên Châu thấy Lôi Tiếu Thiên không trả lời mà chỉ cau mày như vậy thì đoán là đã có chuyện gì xảy ra cho Vân Nhạc rồi. Nóng lòng nàng hỏi liên tiếp.

Triệu Khang Cửu và Chu Duy Thành thấy vậy cũng lo sợ, Chu Duy Thành thấy vậy buộc lòng mỉm cười nói:

- Lôi lão sư đi xa mới về, đang mệt nhọc. Triệu cô nương hãy để cho ông ấy uống nước nghỉ ngơi một chút đã. Cô nương vào gọi Nguyệt Nga ra để chào hỏi lão sư đi.

Liên Châu buồn quá đứng lì ra, đưa mắt nhìn ra sân.

Lôi Tiếu Thiên đã biết mọi người hiểu nhầm liền đứng dậy lấy chén nước của Chu Duy Thành uống một hơi rồi lớn tiếng cả cười:

- Các người chớ có lo âu, Tạ tam đệ đã rời khỏi Trường Bạch Sơn...

Triệu Khang Cửu nghe mới hết lo nên cười nói:

- Tiểu tế đã rời khỏi Trường Bạch Sơn, bây giờ tiểu tế đi đâu?

Lúc ấy Chu Nguyệt Nga vừa ra tới khách sảnh, vái chào Lôi Tiếu Thiên.

Lôi Tiếu Thiên định khen cô nương cũng là biết lễ phép hơn, chớ không như Triệu cô nương vậy nhưng chàng trông thấy Triệu Liên Châu đang phồng mồm trợn mắt nên không dám nói mà chỉ mỉm cười nói sang chuyện khác. Lôi Tiếu Thiên thuật lại khi còn ở Bắc Kinh, chàng nhận được thư của Ngô Phụng Bưu ở mục trường gởi xuống mới hay Vân Nhạc ở đó chỉ có hai ngày một đêm rồi đi Tam Tấn.

- Nghe đâu chú ấy dò thám được biết có bọn thù đang ẩn núp trong Thanh Phong Bang nên đi tới đó để trả thù vì vậy nên quên cả việc về đây ăn tết.

Triệu Khang Cửu nghe Lôi Tiếu Thiên nói như vậy, vuốt râu nói rằng:

- Tiểu tế sao mà nóng tánh đến thế?

Lúc này Triệu Liên Châu mới lẩm bẩm nói với Chu Nguyệt Nga rằng:

- Đã hứa về đây ăn tết mà không chịu về, người gì mà nhẫn tâm quá.

Tối hôm đó, Triệu phủ thiết tiệc đãi Lôi Tiếu Thiên nhưng có ai hiểu đâu sau đấy vì nóng lòng muốn tìm chàng rể yêu nên nhị vị đại hiệp Chu và Triệu đã lên miền bắc để cho quần tà có dịp hãm hại tại tiêu cục Nguyên Thành, và vì thế Vân Nhạc phải đi tìm thuốc cứu cha vợ đã bị bọn quần tà cùng sư huynh đệ Chưởng môn của phái Hoa Sơn và Độc Ty Thần Ma Trà Khôn vây đánh té rơi xuống vực thẳm trên Thiên

Trượng Nguyên ở núi Thái Sơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play