Âu Dương Vô Cực ly khai tẩm cung, gọi Tần Phong đến, đây là thị vệ hắn tín nhiệm nhất, lại an bài hai tên thái giám, phân phó bọn họ chú ý người trong tẩm cung, không cho phép quấy rầy hắn, nhưng phải cam đoan hắn luôn an toàn, v…v… Mặc dù ngay cả hắn cũng cảm thấy được lời nói của mình không có chút ý nghĩa nào, lại vẫn phân phó Tần Phong như vậy, Tần Phong chưa từng gặp qua Hoàng đế lộ ra vẻ mặt như thế, hơn nữa lại cho phép người khác ở trong tẩm cung của mình, cho đến khi đi vào tẩm cung, nhìn thấy người trên giường, hắn đã hoàn toàn hiểu được.

“Y muốn tự sát, ngươi phải trông nom y thật kỹ, bằng không trẫm bắt ngươi chôn cùng” Âu Dương Vô Cực một bên nói, một bên nhìn Bạch Thiên Vũ, đột nhiên nhìn thấy mắt Bạch Thiên Vũ đang hướng về người vừa vào phòng, lộ ra một loại bi ai cùng thẹn, dường như đột nhiên hiểu được việc gì.

“Tần hộ vệ là thiếp thân thủ hạ của trẫm, hai tên tiểu thái giám này cũng là người của trẫm, bọn họ chính là đến chăm sóc ngươi, tuyệt đối sẽ không nhiều lời.” Âu Dương Vô Cực vụng về giải thích, chưa từng có lúc nào hắn bất đắc dĩ cùng bất lực như vậy. Sau đó lại chuyển hướng Tần Phong,

“Không cho phép bất cứ kẻ nào biết chuyện này”.

Tần Phong nhìn Bạch Thiên Vũ trả lời vấn đề của hoàng đế, “Thần đã hiểu, thỉnh Thánh Thượng yên tâm”.

Âu Dương Vô Cực lập tức đi Cảnh Dương cung, hắn nhất định phải nghĩ được biện pháp khiến Bạch Thiên Vũ không còn ý định tự sát, hắn không thể điểm huyệt y cả đời. Vừa đến Cảnh Dương Cung hắn lập tức phân phó người hầu đem toàn bộ tư liệu về Bạch Thiên Vũ đưa lên, chỗ nào không rõ phải lập tức đi tra, các đại thần thấy Bạch Thiên Vũ hôm nay không đến báo danh, có khi y đã muốn bỏ đi, chọc giận Hoàng Thượng, Hoàng thượng tất nhiên là muốn bắt y, cũng không dám lên tiếng nhiều, vội vàng hành sự.

Trong tẩm cung, Tần Phong nhìn gương mặt tái nhợt của Bạch Thiên Vũ, không nói được gì, hắn cũng có không lập trường nào để nói, chỉ là lẳng lặng nhìn y, nghĩ làm sao mới có thể khiến y khôi phục được một chút, định cùng y trò chuyện, thử nói về những điểm tốt của Hoàng đế, sau khi bị Bạch Thiên Vũ rõ ràng cự tuyệt, cuối cùng cũng im lặng.

Chạng vạng, Âu Dương Vô Cực cầm trên tay một đống tư liệu trở lại tẩm cung, tuy hắn biết làm vậy chỉ sẽ khiến Bạch Thiên Vũ càng thêm hận hắn, nhưng vẫn còn hơn việc y tự sát, hắn cảm thấy bỉ ổi vẫn là có sức mạnh lớn nhất.

Âu Dương Vô Cực phân phó Tần Phong ly khai, sau đó giải khai huyệt đạo của Bạch Thiên Vũ, trước khi y định tự sát lần nữa nói một câu nói:

“Nếu ngươi chết ta sẽ cho cả nhà ngươi cùng chôn với ngươi.” Sợ hiệu quả không đủ hắn thêm một câu, “Ngươi cần phải hiểu ta là một ác nhân, ta nói được nhất định sẽ làm được”. Sau đó thành công thấy Bạch Thiên Vũ hướng ánh mắt về phía hắn trong ánh mắt ấy lại hiện ra sát ý chỉ muốn thiên đao vạn quả mà giết hắn, chỉ cảm nhận được tâm mình lại lần nữa tan nát.

Sau đó cố tình thoải mái đưa tài liệu trên tay cho Bạch Thiên Vũ, đó là tư liệu về người nhà cùng sư môn của y.

Bạch Thiên Vũ đưa tay tiếp nhận tài liệu nghiêng đầu hướng về phía Âu Dương Vô Cực sau đó lạnh lùng liếc hắn một cái, lại hồi phục vẻ mặt như mọi việc đều không lien quan đến y, bình tĩnh đến ngay cả Âu Dương Vô Cực đều thấy lạnh cả người, nhưng hắn cũng biết, y chắc chắn sẽ không muốn tự sát nữa.

Cảm giác toàn thân như chùng xuống, Âu Dương Vô Cực tựa vào y tử(*) mà ngồi. Gọi Tần Phong đến, bảo hắn chuẩn bị một ít thức ăn, hắn biết Bạch Thiên Vũ đã một ngày cũng chưa ăn thứ gì, đương nhiên hắn cũng vậy.

Từng món ăn tinh xảo được đặt lên bàn, Bạch Thiên Vũ cũng không nhìn Âu Dương Vô Cực, chậm rãi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tao nhã cầm lấy bát đũa, cho đến khi thức ăn được dâng lên, dường như mọi việc ngày hôm qua vẫn chưa hề phát sinh, y vẫn như trước kia, lại khôi phục thành một Bạch Thiên Vũ thong dong đạm mạc.

Âu Dương Vô Cực cứ ngơ ngác nhìn Bạch Thiên Vũ như vậy, thấy y xem hắn như hình nhân, nhìn thấy cảnh tưởng tuyệt thế kia, thấy trong lòng lại như bị sét đánh. Đột nhiên quyết định, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, hắn nhất định phải theo đuổi được y, muốn làm cho y hạnh phúc.

Âu Dương Vô Cực tính tình vốn là như vậy, trời sinh phóng đãng, tự tin lại cao ngạo, hắn biết bản thân lúc ban đầu đã dùng sai phương pháp, nhưng là hắn tuyệt đối không tin hắn không đủ mị lực, nghỉ liền làm, hắn đến bên cạnh Bạch Thiên Vũ, dùng thanh âm mà hắn cho là ôn nhu nhất của mình nói:

” Việc này là ta sai, thỉnh ngươi hãy tha thứ cho ta, ta thật sự rất thích ngươi, muốn bên cạnh ngươi.””Ta biết ngươi bây giờ sẽ không chấp nhận ta, ta có thể hiểu được, ta hứa với ngươi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện như hôm qua, ta sẽ đợi cho đến khi ngươi chấp nhận ta mới thôi.” Nói xong những điều này, Âu Dương Vô Cực chờ xem Bạch Thiên Vũ sẽ có phản ứng gì, nhưng hắn chỉ thấy Bạch Thiên Vũ lướt mắt qua hắn, vẫn xem hắn như trong suốt, trực tiếp đến bên cạnh giường, cởi giầy, lộ ra một đôi chân khung xương cân xứng, sau đó bước lên giường mà ngủ, để lại một Âu Dương Vô Cực trợn mắt há mồm.

Chú giải:

(*)Y tử: ghế dựa

Hết chính văn đệ bát chương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play