Tuyên Dã chống cằm nhìn con vật nhỏ bé thông qua kẽ hở của kính xe nhảy vào trong, cô hơi nhếch mày tay chọt bụng trắng mềm mại của nó.
"Chi chi." Cánh cụt nhỏ bất mãn vỗ hai cánh kháng nghị, mắt to trừng Tuyên Dã.
Như cũ không thèm để ý tới cảm nhận của nó, cô nhàm chán chọt chọt:"Nói đi cánh cụt nhỏ, tại sao ta phải nhận mi chứ?"
"Chi~Chủ nhân, người ta là Tiểu Băng Thuỳ không phải cánh cụt nhỏ~~" Cánh cụt nhỏ nhún nhún chân vỗ cánh, mắt tràn dâng uỷ khuất.
Hy Chang rưng rưng mắt nhìn cánh cụt đáng yêu, sụt sịt:"Tuyên di, nó nói gì vậy?" Đáng yêu quá đi mất, anh anh anh đáng yêu a!
Tuyên Dã phất phất tay hững hờ:"Nó bị tăng động, đừng để ý! Chạy tiếp đi." Câu sau, dĩ nhiên là nói với Ôn Phi Dương.
Tiểu Băng Thuỳ thấy chủ nhân không để ý tới nó liền thương cảm nhảy xuống đùi Tuyên Dã:"Chi chi."
Khoé môi Tuyên Dã co giật, giọng nghiến răng nghiến lợi:"Cút khỏi người ta, đồ vi khuẩn!"
"Chi~người ta rất sạch nga! Chủ nhân, chủ nhân, nhận Tiểu Băng Thuỳ đi mà~~tiểu Băng Thuỳ rất ngoan a, rất hữu dụng..." Mở to mắt tròn xoe, Tiểu Băng Thuỳ ra sức chào hàng cho bản thân, hận không thể bán đứt mình, chỉ tiếc chủ nhân không chịu nhận nó.
"Nói xem, mi có gì hữu dụng?" Tuyên Dã nhếch môi, vẻ mặt nghiền ngẫm. Với tốc độ của nó, không phải gặp nạn bỏ chạy trước hay sao? Hữu dụng ở chỗ không làm gánh nặng à?
"Lợi hại như thế nào?" Cô cảm thấy sợi dây nào đó đã đứt. -.-
"Chi~Đó!" Tiểu Băng Thuỳ chỉ chỉ kính chắn gió trước mặt.
Nhẹ nhàng, từng hạt tuyết trắng nhẹ hạ xuống in dấu lên kính xe. Bầu trời chốc lát một mảng trắng xoá, hạt tuyết cứ rơi ào lên nền đất, không khí bốc hơi lạnh lẽo cực điểm.
"Woa~tuyết! Tuyết đầu mùa!" Mắt Hy Chang rực sáng, dán chặt kính xe ngắm cơn mưa tuyết bất chợt.
Song Nhân gượng cười kéo Hy Chang lại, ổn định bé một chỗ. Sắc mặt Tuyên Dã âm u như vậy, Hy Chang còn vui vẻ được, không thích sống khá giả sao?
Ôn Phi Dương cũng hợp thời im lặng. Bởi so với gió lạnh ngoài kia, anh cảm thấy khối băng bên cạnh còn lạnh hơn.
"Chi~Ngược đãi người...ưm..động vật! Heo mi, hép mi~~" Sắp bị chủ nhân mới nhận bóp chết, Tiểu Băng Thuỳ chi chi thảm thiết.
Tuyên Dã hận không thể bóp chết con vật trước mắt, nghiến giọng niết tay:"Mau biến trở lại bình thường."
"Huhu....người ta đã cho chủ nhân biết sự lợi hại của Tiểu Băng Thuỳ, chủ nhân nhận ta đi~người không thể thất hứa a!" Tiểu Băng Thuỳ lắc đầu ăn vạ.
Nói cách khác nếu cô không nhận nó, nó sẽ mặc kệ thời tiết như thế này!?
Còn có cô hứa nhận nó lúc nào?
Hắc tuyến trên trán Tuyên Dã khí thế rơi xuống như mưa. Tại sao cô lại đụng phải vật lì lọm này a!
Vì thế, cơn mưa tuyết đột ngột giáng xuống bất ngờ biến mất như chưa từng xuất hiện, nhóm bốn người tiến đến thủ đô lại có thêm một đồng minh tiểu cánh cụt biết hô mưa tuyết gọi sấm sét.
Dù về sau biết tiểu cánh cụt song dị năng hệ lôi, nhưng sắc mặt người dẫn đầu vẫn khó coi như cũ..
Kỳ thật...
Trong lòng Tuyên Dã vẫn luôn oán thầm, tại sao đều bé xíu như vậy! Động vật cô nhặt được đều nhỏ nhoi đến kinh dị, đều là song hệ! Quá khủng bố, tuy nhiên cô vẫn hờn.
Tiềm thức luôn yên lặng nay lại một mực quấy rối cô. Người đa nhân cách hay có chứng thần kinh phân liệt, giờ giờ khắc khắc đều phải đối đầu với bản ngã khác, bây giờ cô chẳng khác bọn họ bao nhiêu, điểm duy nhất đáng mừng chính là cô giữ được tia ý thức lý trí của mình.
Bản ngã quấy rầy ý thức, là nói hai kẻ dở hơi vẫn luôn ầm ĩ trong đầu cô - "Diệp Tuyên Dã" và San Kyo.
"Hừ, tôi nói, cô đúng là tiểu bạch thỏ mà!" Giọng San Kyo vang lên đầy chế giễu, tiểu bạch thỏ trong miệng cô rõ ràng mang hàm ý khác.
"Thì sao chứ? Ai quy định không được phép yếu đuối!!?" Bản thể "Diệp Tuyên Dã" cười khinh nhạo một tiếng.
Tuyên Dã xoa mi tâm, nữa, lại nữa rồi, thần thức bất đắc dĩ nói:"Các cô không cãi nhau không chịu nổi sao?"
"Im đi! Cô nhu nhược lắm!"
"Tiểu yếu ớt, cô tốt nhất nên im lặng."
Bản thể Diệp Tuyên Dã và linh hồn San Kyo đồng loạt xoay qua trách mắng, cô phiền não giơ cờ trắng chịu thua, cô nhu nhược cơ đấy, lời này mà để mấy người Bối Kiều cùng Diệp Thần nghe được không chừng sẽ khóc thét cho coi. Cô được xem là yếu ớt, vậy họ bằng gì đây, phế vật sao?
Àii, căn bản không thể nói chuyện với người (linh hồn) tăng động.
"Tuyên di, người kia thật thê thảm, chúng ta thu nhận hắn nha~" Hy Chang nhảy tới chộp tay Tuyên Dã, mắt phát ra ánh sáng hưng phấn.
"Ta mới thê thảm nhất này..." Vò đầu, cô phiền chán than vãn, chỉ là khi nhìn tới người nằm bẹp dưới đất cô mới biết, không có thê thảm nhất chỉ có thê thảm hơn!
Qua thể hình tứ chi cô có thể biết người nằm kiểu (大 ) với bộ dạng tơi tả quần áo rách bươm là một người đàn ông. Tạm thời không nhìn ra ngũ quan thế nào, cái duy nhất nhìn thấy chính là máu đượm mặt tiền, vết thương lòi lõm tụ máu kinh dị giống như bị tổn thương bởi nhiệt nóng ngàn °C. Nếu chỉ như vậy thì không có gì, nhưng xương sườn trắng hếu lộ ra giữa ban ngày rõ nét còn vướng chút thịt tím tại vị trí đó.....
Hy Chang xoay người, nôn. Song Nhân cũng nhịn không được xanh mặt. Cô, cảm thấy đầu có chút choáng a.
Dù trải qua một kiếp phiêu du mạt thế, cô vẫn không chịu được quang cảnh này. Thật, ghê tởm. Tang thi so với hắn còn đáng yêu hơn. Huhu~thật mất mỹ quan giới tang thi. Chết, thật thảm nha!
Trong hoàn cảnh này cô hoàn toàn bái phục Ôn Phi Dương mặt không biến sắc tiếp cận thi thể, còn rất nghiêm túc nghiên cứu vết thương bỏng lát của thi thể.
Ngay lúc này, thi thể bật dậy song lại vặn vẹo mặt đỏ loét che vết thương rên rỉ:"Đau..."
"A..." Tuyên Dã ôm tim lùi về sau, vẻ mặt hoảng hốt kinh thốt.
Hy Chang che mặt tỏ vẻ thương tâm, tại sao, tại sao càng ở chung với Tuyên di lâu ngày, hình tượng khốc liệt của Tuyên di mà bé ngưỡng mộ cũng ngày càng xa xa thật xa xa a~~
Song Nhân có chút buồn cười vỗ đầu Hy Chang, mặt khác lại không dấu vết thở nhẹ ra.
Lúc đầu bà còn tưởng Tuyên Dã rất khó sống chung, ai ngờ cùng đoạn đường một thời gian dài tính khí xấu cùng bản chất tốt đều lộ ra cả. Lại có nhiều khi, Hy Chang còn chững chạc hơn Tuyên Dã, ít ra con bé biết nhẫn nại đúng không?
Sau khi xác định thi thể dưới đất còn sống, Tuyên Dã vác mặt lạnh ra âm trầm nhìn chằm chọc người đàn ông thảm thương. Vì vậy không phát hiện ra, khoé miệng ba người xung quanh đồng loạt co quắp, còn có thái độ trợn trắng mắt khinh bỉ của Tiểu Băng Thuỳ.
Mắt Tuyên Dã hiện lên tia mâu thuẫn. Vứt bỏ? Tin cô đi, ba con người lương thiện kia nhất định dùng nước miếng oanh tạc cô đến chết. Thu nhận? Nhắc đến hai chữ này cô lại có bóng ma tâm lý, còn nhớ lần trước Bối Kiều ăn sạch lương thực trong thùng xe sau, vẻ mặt cô lập tức u ám.
Chỉ là, âm thanh sói tru vang lên ngay tức khắc cắt ngang tia do dự của cô, Tuyên Dã điềm tĩnh phân phó:"Dì Nhân nhanh ôm Hy Chang và Tiểu Băng Thuỳ vào xe. Phi Dương, chúng ta mau đỡ hắn ta lên ghế sau."
Song Nhân vào xe nhấc Hy Chang lên đùi bà ngồi dành chỗ trống cho người bị thương, khi hai người yên ổn sắp xếo vị trí bên trong xong, sắc mặt Tuyên Dã lại dị thường khó coi cô gầm nhẹ:"Anh dám nôn lên người tôi? TMD, anh còn nôn tôi vứt anh tại chỗ này." Cô mới tắm xong đó, aaaaaa!
Ôn Phi Dương cười khổ nhỏ nhẹ dỗ dành:"Lát nữa chúng ta lại tìm nước tắm có được không? Cô xem, sói sắp đến rồi, cô muốn chúng ta bị ăn sao?"
Nét mặt Tuyên Dã có chút vặn vẹo nhưng vẫn cùng Ôn Phi Dương đỡ kẻ bị thương lên băng ghế sau.
Một xe bốn người cùng một kẻ mới nhặt băng băng chạy vụt đi.
"Húú.....hú hú..."
"Rống! Rống!"
Vốn dĩ đã run cầm cập, lúc này Hy Chang càng run lợi hại hơn. Quá kinh khủng! Bé đưa ánh mắt căm hờn sang Ôn Phi Dương, oán niệm trong mắt không ngừng bắn tới...tại sao, tại sao a!!!?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT