Thân thể như rơi xuống hạ yên ổn trên đám mây bồng bềnh. Chậm rãi trôi đi.
Tuy sự thoải mái này làm cô chỉ muốn nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng lý trí tỉnh táo lại không cho phép. Tuyên Dã đứng dậy đảo mắt nhìn xung quanh bao bọc bởi màn sương nhạt nhòa cô đứng trên đám mây trắng làm trung tâm.
Đây là chuyện gì a?
Tuyên Dã vừa bước đi vừa khó hiểu. Chẳng cô đã biến thành tang thi cho nên mới lạc vào tiên cảnh trước mặt.
Phía trước là đường cùng bị chặn bởi dòng thác trắng sữa mạc danh kì diệu cứ rơi xuống vô tận.
Tuyên Dã há miệng xoa mi tâm. Ít ra cũng nên cho cô một escape chứ không phải bốn bề như một nha. Ai tạo ra loại không gian này vậy, thực sự quá vô nhân đạo, nhìn nơi này chẳng khác trên trời, ngoài cách nhảy xuống bằng không nghĩ cũng đừng nghĩ có một lối thoát trực sẵn.
Đáng ghét! Tuyên Dã ngồi xuống xé đám mây dưới chân quăng vào thác sữa. Xì, xì! Khóe miệng cô co rúm một trận. Sẽ không phải là axit ăn mòn đi?
"Hức...hức..."
Tuyên Dã nghiêng tai lắng nghe. Cái kia, nếu không lầm là tiếng khóc đi? Gặp quỷ! Ban ngày ban mặt, khóc cái gì!?
"Tuyên Dã...hức...trả xác lại cho tôi..."
Hắc tuyến trên không rơi xuống đầu mặt. Tuyên Dã nhăn mặt, trả xác? Đùa cái gì vậy?
"Tuyên Dã, tại sao cô độc chiếm thân thể của tôi?"
Nghe được âm thanh rõ ràng, tai theo hướng nhìn qua. Ngồi bên dòng thác là cô gái có khuôn mặt y hệt cô mặc váy lụa trắng đang cúi đầu thút thít.
Cô nhướng mày ngòai cười trong không cười nói:"Tại sao cô lại rời thân thể để tôi độc chiếm hả?"
"Tôi..." Cô gái lắp bắp không nói được chỉ mím môi quật cường nhìn cô.
Cô cười lạnh một tiếng nói tiếp:"Trước là cô chê thân thể này nhu nhược thân phận ti tiện, là cô chủ động bỏ đi, giờ có tư cách gì đòi tôi chứ? Trả cô? E rằng loại người như cô cũng chẳng sống được bao lâu." Hừ, cô gái này thoạt nhìn yếu đuối quật cường, thì ra cũng ti bỉ ích kỷ không như vẻ ngoài của cô ta.
"Nhưng đó là thân thể của tôi. Cô làm nó mạnh mẽ coi như trả tiền thuê nhà. Bây giờ tôi không cho cô mượn nữa, cô phải trả!!" Cô gái mặc váy trắng bình thản cười, chân vung vẩy làn nước hạ nguồn của thác sữa.
Cô ta nghĩ đến mỹ! Cái loại con gái này...Lại nói đương nhiên như thế. Nghĩ cô không làm được cô ta sao?
Đây chính là tiềm thức của cô nha~
"Tiện cho cô, cô nghĩ cô là ai hả?" Thanh âm trẻ con trong trẻo bất ngờ vang lên, cơn gió nhẹ lướt đến cô gái mặc váy trắng bị đạp thẳng xuống thác sữa.
Thanh âm rối rít lần nữa vang lên bên tai, lúc này một thân hình nhỏ hiện ra:"Tuyên Tuyên~~"
"Tuyên cái cọng lông...Tôi mới là Diệp Tuyên Dã." Cô gái mặc váy trắng leo lên vừa nghe được xưng hô này liền hét ầm lên.
Hắc tuyến nhất thời rơi như mưa. Đây là tiềm thức của cô, đúng không? Vậy con bé San Kyo chui từ đâu ra vậy hả!!?
"Các cô im lặng cho tôi." Đầu óc cô đau đến mức muốn nổ tung, rối loạn cực kì. Nhịn không được gắt giọng ngăn cản thế chiến Z.
Thế giới đã được yên tĩnh.
Lúc này cô mới cất lời hỏi:"San Kyo, cô làm gì ở đây?"
San Kyo nở nụ cười nhảy đến bên người cô ngọt ngào:"Tôi với cô tuy hai mà một nha." Giữa họ luôn có mối liên kết, đương nhiên không tách xa được.
Sắc mặt cô nhất thời khó coi:"Cô chưa chết?"
"No...No, tôi xác thực chết rồi. Nhưng linh hồn vẫn còn ở lại, theo hơi thở tương trùng tôi bám theo cô." San Kyo hớn hở giải bày lại không biết nét mặt Tuyên Dã càng lúc càng khó nhìn.
"Linh hồn chết tiệt, ai cho cô đạp tôi. Tôi chính là nguyên chủ đó! Không có tôi làm sao cô sống hả?"
Hiện tại Tuyên Dã đã chân chính hiểu nguyên nhân tiềm thức bị con bé kia quấy rối một thời gian mà vẫn còn an lành, thì ra đều nhờ vào công lao của linh hồn San Kyo.
"Tôi quản cô là khỉ gió gì! Tôi là bám theo linh hồn Tuyên Tuyên nha.."
"Cô...."
Tuyên Dã chợt cảm thấy ngổn ngang trong gió. Hiện tại là thế đạo gì a, ngay cả linh hồn cũng hiển linh luôn rồi. Trái tim nhất thời không chịu được kích thích lui ra sau ngã xuống thác sữa.
Mùi sữa tức khắc chiếm lấy khứu giác, thân thể càng lúc càng chìm đắm sâu xuống.
Khóe môi Tuyên Dã điên cuồng run rẩy. Thiên a, hai con người kia vẫn gây chiến loạn trong đầu cô. Đầu cô cũng có chút hỗn độn rồi, mọi giác quan như bị đảo loạn rất khó chịu.
Đang suy nghĩ mùi máu tanh nồng nặc xộc lên mũi, Tuyên Dã khụy người xuống phun ra một ngụm máu.
"Huhu...Bà ơi, Tuyên di thực trở thành tang thi.." Hy Chang ôm chặt tay Song Nhân đau lòng khóc.
Vừa nghe thấy lời Hy Chang, Tuyên Dã nhịn không được ngẩng đầu dậy trợn mắt nhìn cô bé. Toan mở miệng muốn ngăn cản đài phát thanh, nhưng khoang miệng bị lấp đầy máu làm cô không thể nói được.
Ôn Phi Dương quan sát thấy miệng Tuyên Dã tuôn ra máu đen lập tức nâng cao phòng bị. Cô ngước đầu nhìn bọn họ mái tóc bạch kim rũ rượi dính một ít máu đen càng thêm nổi bật, xinh đẹp đến kinh dị.
Thế nhưng Hy Chang một chút cũng không sợ liền nhào tới oanh giọng:"Tuyên di...người không sao chớ?"
Thấy Tuyên Dã há mồm đầy máu đen, Ôn Phi Dương cả kinh lao tới nắm tay Hy Chang tách hai người ra. Đồng thời phóng băng nhận tấn công Tuyên Dã.
Cô hung hăng phun máu trong miệng ra, lạnh giọng:"Ôn Phi Dương, anh đây có ý gì hả!"
Hả?
"Cô không phải biến thành....tang thi rồi sao?" Ôn Phi Dương lắp bắp giọng tràn đầy không tin.
"Tang thi con mẹ anh!!!" Thật quá đáng, dám trù ếm cô. Cô vung tay đổi chiều băng nhận dùng áp lực phóng ngược lại vị trí Ôn Phi Dương.
"Wey..wey, bình tĩnh, bình tĩnh a~" Này còn không phải do hắn kinh ngạc sao. Từ lúc mạt thế tới giờ hắn chưa từng thấy người nào có thể vượt qua khi bị tang thi cào. Máu cô rõ ràng cũng đã biến đen. Nhưng chuyện này đến tột cùng là vì sao lại khác biệt như vậy?
Hy Chang cũng không ngại Tuyên Dã bẩn lao đến ôm cô khóc:"Tuyên di, người không sao rồi."
Tuyên Dã cảm nhận được ấm áp vỗ đầu Hy Chang cười. Song Nhân than nhẹ trong lòng vuốt tóc Tuyên Dã tiếc nuối:"Còn sống là tốt rồi." Mái tóc đen đã chân chính biến thành bạch kim hoàn toàn lại kết hợp với đôi mắt tím lưu ly thâm hải, cô hệt như một tinh linh thuần khiết, bởi gương mặt cô vốn đã rất non nớt rồi.
Nhưng với nhan sắc này đi giữa mạt thế, rất nguy hiểm.
Tuyên Dã nghiêng đầu cười nhạt. May mắn giữa giây phút quyết định, cô đã tự biến đổi máu của chính mình để kháng cự virus bệnh độc. Chỉ tiếc, cái giá không hề rẻ chút nào.
Nhưng không sao, như Song Nhân nói, còn sống là tốt rồi. Bởi còn sống chính là còn hi vọng, chết là hết.
"Có nước không? Tôi muốn tắm." Ngửi được mùi tanh trên người, Tuyên Dã nhíu mày trầm giọng nói.
Ba người nhìn nhau lắc đầu. Tuyên Dã triệt để đen mặt. Chẳng lẽ cô phải chịu đựng mùi tanh thối của tang thi này trên người mình.
Hy Chang thương cảm nói:"Trước kia còn có Thần ca."
Tuyên Dã mím môi khuôn mặt non nớt vạn phần khổ sở tìm không ra nửa điểm lạnh lùng ngày trước:"Vậy mấy ngày qua mấy người lấy nước ở đâu sinh họat?"
"Mấy ngày trước có đi qua một thôn xã, nơi đó có giếng nước." Song Nhân đơn giản giải thích.
Tuyên Dã nhu nhu mi tâm, hơi đau đầu tựa vào kính xe. Ngày trước cô còn có thể biến đổi phân tử các vật thành nước, nhưng xem ra hiện tại dị năng 'Change' không có khả năng dùng được nữa rồi. Cho nên, sự tồn tại mờ nhạt của Diệp Thần trong mắt mọi người nháy mắt thăng cấp trở nên vô cùng quan trọng.
Ba người tiếp tục nhìn nhau, không nói lời nào lên xe. Khởi động xe tiến về phía trước.
Hy Chang không ngừng nhận thông tin từ mọi loài cây trên con đường hi vọng có thể tìm được nguồn nước.
Hy Chang một bên bận rộn hiển nhiên không khí càng trầm lặng. Đương nhiên cũng không ai mở lời trước, chỉ sợ bị Tuyên Dã tâm tình không tốt trút giận. Nhất là Ôn Phi Dương rất hiểu biết tận lực giảm đi sự tồn tại của bản thân.
"Sao rồi?" Tuyên Dã đưa ánh mắt kỳ vọng nhìn Hy Chang.
Nhưng đáp lại là cái lắc đầu bất lực của Hy Chang làm cô suýt chút nữa bạo phát. Tuyên Dã khổ não nhắm mắt lại.
Hy Chang nhìn thấy mà buồn rầu chỉ vì dị năng còn quá yếu phạm vi tìm không rộng, không giúp được Tuyên di làm bé cảm thấy bản thân cực kì vô dụng. Nhưng cũng từ đó bé hạ quyết tâm nâng cao thực lực, độc bá hệ mộc.
Tuyên Dã phiền não không thể không đưa ra quyết định. Cô đưa tay lên môi huýt một tiếng kéo dài hơi, thanh âm vừa dứt một bóng hình đóm lửa nhỏ xuất hiện cùng tiếng chíp chíp.
Thân hình bé tí màu đỏ liền nhào đến trước mặt cô cọ cọ để tỏ lòng thương nhớ xa cách bấy lâu.
"Tiểu Anh, đi tìm nước cho ta. Ngay-lập-tức." Tuyên Dã cố gắng duy trì bình tĩnh chậm rãi nhấn mạnh từng chữ.
Giống như khó hiểu vì sao chủ nhân không có chút vui mừng nào khi gặp nó, tiểu Anh ngước đầu chớp mắt hạt đậu bất mãn kêu hai tiếng.
"Đi. Nhanh. Đi!" Tuyên Dã ghét bỏ xua đuổi lập tức nhận được tiếng kêu ủy khuất của tiểu Anh. Tuy nhiên nó cũng không ngu ngốc, chủ nhân thường thanh lãnh nay lại nóng vội như thế, nó đương nhiên phải chạy nhanh rồi. Lỡ lửa đốt tới trên thân thể bé tí của nó thì sao a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT