Anh hai thất tình.

Là người duy nhất trong phòng ngủ công khai yêu xa, ngày hôm qua cuối cùng biết, bạn gái mình hóa ra trước giờ đã bắt cá ở nơi khác.

Một buổi chiều, năm người ở phòng ngủ cùng anh uống đến trời đất quay cuồng, nằm lung tung mê man trên nền nhà.

Cho dù say đến bất tỉnh nhân sự, miệng anh hai vẫn lầu bầu nói mớ, cả ký túc chỉ còn mình Triệu Ngang tỉnh táo nhìn bộ dáng này của anh ấy, trong lòng cực kỳ khó chịu.

“Tiểu Ngang tử, chú, chú không biết, lúc gọi điện giọng lạ không giống, anh còn đang nghĩ có phải bệnh rồi không… Anh, anh thật con mẹ nó ngu ngốc!” Anh hai nửa nằm trên nền, kéo tay áo Triệu Ngang, nói chuyện đã có chút ngọng nghịu.

“Anh hai…” Câu an ủi tới bên miệng, nhưng không biết làm thế nào mở lời.

Chuyện như vậy nếu xảy ra trên người mình, có lẽ sẽ cảm thấy sống không bằng chết.

“Trước kia mỗi ngày nhắn hơn mười tin… sau đó, sau đó nói ôn thi anh văn cấp 4 không muốn bị quấy nhiễu, anh con mẹ nó liền thật sự không quấy nhiễu…” Trong mắt anh hai đã ngân ngấn nước mắt.

Ngực Triệu Ngang run lên, khom người xuống ngồi cạnh anh, “Anh hai, đừng nói nữa, đứng dậy lên giường ngủ đi.”

“Giường?” Anh hai cười khổ hai tiếng, “Bỏ cả một tháng tiền công đi tìm nó, thế nhưng phát hiện nó cùng người ta thuê phòng ở ngoài, ngủ trên giường người khác… Trách không được, trách không được suốt kỳ nghỉ đông đều không cho anh chạm vào, ra, ra là vì người kia thủ tiết…”

“Tiểu, tiểu Ngang tử, vĩnh viễn đừng bao giờ tin lời đường mật của lũ đàn bà kia, đàn bà càng xinh đẹp, càng biết cách gạt người…” Đầu anh hai nghiêng lên vai cậu, “Một khi có gì khác thường, đừng như anh hai đây, lúc nào cũng tự an ủi mình, đó nhất định, nhất định là thay lòng…”

“Thay lòng… thay lòng đổi dạ…” Anh hai lệ rơi đầy mặt, chỉ chốc lát sau đã nặng nề ngủ trên vai cậu.

Bây giờ đã gần tới tháng năm, thời tiết sớm ấm áp hơn, nhưng nếu ngủ một đêm trên nền nhà, nói không chừng vẫn sẽ bị cảm lạnh.

Triệu Ngang dời đầu anh hai trên vai mình, nửa đỡ nửa dỗ ném anh ấy tới giường dưới.

Mấy người khác phỏng chừng cũng không có khả năng bò lên giường, Triệu Ngang đem năm người bọn họ chia lên ba cái giường ở dưới, xong tự trèo lên giường mình.

Ngoại trừ tình yêu xa của anh hai, trong phòng ngủ còn có một đôi khác, chính là cậu và Nhạc Doanh Phong.

Hình như từ khi lên đại học tới nay, những người xung quanh vẫn luôn thảo luận về vấn đề yêu xa, cũng hình như, mỗi một đôi xung quanh, đều chậm rãi chia tay.

Chẳng lẽ một khi có khoảng cách, thì thật sự sẽ dần dần chia xa sao?

Trong lòng rối loạn, Triệu Ngang lấy laptop qua, không thèm bày bàn nhỏ, trực tiếp đặt trên đầu gối khởi động.

Leo lên game, tiểu hào của mình cũng đã luyện đến cấp 55, nhưng gần đây, hình như vẫn dậm chân tại chỗ, kinh nghiệm tăng không được bao nhiêu.

Triệu Ngang mở khung hảo hữu, chẳng qua chỉ mới 10 giờ tối, cái tên màu tím nhạt kia lại vẫn tối đen.

Gần đây hình như không cùng nhau luyện cấp, mà thời gian Nhạc Doanh Phong login mỗi ngày cũng chỉ ngắn ngủn một tiếng.

Đi lên chào hỏi, cùng dạo vài vòng, rồi logout.

Mà mình lại vì một tiếng như thế, treo game cả ngày trời.

Không có cậu ấy, mình luyện còn có ý nghĩa gì, chỉ vừa đăng nhập, Triệu Ngang lại nhấn dấu X ở góc phải trên cửa sổ.

Tắt máy, Triệu Ngang nằm xuống, di động ngay dưới gối đầu, cầm trong tay, nhưng làm thế nào cũng không thể nhấn dãy số kia.

Vừa rồi anh hai nói, từng chút dường như đập vào lòng cậu.

Gọi điện giọng nói khác thường? Đúng, gần đây lấy dũng khí gọi điện qua, tiếng cậu ấy truyền tới, hình như đều cố ý hạ thấp giọng xuống, nói không được mấy câu đã cúp, bảo muốn nghỉ ngơi.

Có mấy lần, cậu rõ ràng nghe được tiếng ồn ào đầu bên kia.

Cậu biết tính cách nghi thần nghi quỷ của mình không tốt, nhưng mà, gần đây Nhạc Doanh Phong rất khác thường, thật sự khiến cậu không biết làm thế nào.

Người mỗi ngày cùng chơi game với mình, đột nhiên giảm thời gian login, tin nhắn không có, điện thoại thỉnh thoảng một hai cuộc còn lại là mình gọi qua.

Hơn nữa, trước đây đều là hai tuần tới một lần, hiện tại đã một tháng không gặp nhau.

Bạn cùng phòng đang ngáy khò khò, chỉ có anh hai đôi lúc khó chịu ú ớ mấy tiếng, Triệu Ngang hạ quyết tâm, ấn số gọi.

Chuông reo thật lâu bên kia mới nhấc lên, tiếng Nhạc Doanh Phong vẫn đè thấp.

“Alô, Ngang Ngang? Nhớ tớ sao?” Lời trêu ghẹo như vậy khiến tâm tình vẫn luôn buồn bực của Triệu Ngang tiêu tan đi một ít.

Vừa rồi quả nhiên mình đã suy nghĩ lung tung.

“Ưm… Tớ, tớ không có việc gì, nên gọi cho cậu.” Bàn tay khác của Triệu Ngang không ngừng vân vê móc khóa điện thoại —— móc khóa này là lúc Nhạc Doanh Phong tới đây lần trước hai người cùng nhau dạo phố mua, mình kiên quyết phản đối, mới đem cái móc thập phần nữ tính treo ở di động Nhạc Doanh Phong.

“Ừ… Vậy cậu… Ây da! Tôi chỉ gọi một lát thôi!” Nhạc Doanh Phong đột nhiên gầm nhẹ với người ở đầu bên kia điện thoại.

Tâm Triệu Ngang lại không tự chủ run lên, mấy lần trước cũng như thế này, mỗi lần gọi điện, sau câu này, luôn là lúc phải cúp máy.

Lần này ngắn hơn sao? Chỉ vừa nhấc máy thôi mà…

“Ngang Ngang, muộn rồi… Mọi người trong ký túc đã ngủ, đợi ban ngày tớ gọi lại cho cậu!”

Triệu Ngang còn chưa kịp nói gì, bên kia đã cúp trước một bước.

Có điều, ở một giây trước khi điện thoại đứt kết nối, mặt Triệu Ngang trắng toát không còn chút máu.

Giọng nói truyền tới lúc cuối cùng… câu đó, “Đưa điện thoại đây!” rõ ràng là giọng nữ…

Cố gắng đè thấp thanh âm —— đột nhiên giảm thời gian chơi game —— đã lâu không thấy mặt —— cuối cùng, còn thêm giọng của một cô gái.

Lòng Triệu Ngang vô cùng loạn, nhấn số gọi lần nữa, bên kia đổi thành một giọng nữ bình ổn —— Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tạm khóa…

Triệu Ngang ngã nhoài người nằm trên giường, vì sao tắt điện thoại?

Nếu, cậu ấy thật sự như anh hai nói, là thay lòng, nên làm gì bây giờ?

Hoảng hốt, Triệu Ngang ngồi dậy bắt lấy ví tiền cùng di động lập tức rời khỏi ký túc.

Nhạc Doanh Phong về có khi sẽ đón chuyến xe lửa 12 giờ, tuy cậu chưa đi lần nào, nhưng kinh nghiệm đưa tiễn không thiếu.

Đã rất muộn rồi, cửa ký túc xá cũng đã đóng một nửa.

Một hơi chạy băng băng đến cổng trường, may mắn còn mấy chiếc taxi đậu ngoài cổng.

Dọc theo đường đi cứ thúc giục tài xế chạy mau mau để bắt kịp xe lửa.

Đợi đến khi nằm trên giường bình tĩnh lại, trong lòng mới bắt đầu có chút lo sợ.

Mình cái dạng không nói một tiếng liền đi, có phải giống cô vợ ghen tuông cố ý tới tra xét chồng không? Nhạc Doanh Phong cậu ấy có thể sẽ mất hứng không?

Nếu như quả thật, cậu ấy thích một nữ sinh, mình phải làm sao?

Tình yêu của hai người, ngoại trừ bọn Tây Bắc, ở hiện thực cũng không ai biết, nếu lúc này cậu ấy có thể quay trở về con đường bình thường, mình cũng không có lập trường ngăn cản.

Hốc mắt đột nhiên có chút nong nóng, Triệu Ngang hình như có thể hiểu được, một người luôn sáng sủa như anh hai, vì sao lại có thể bật khóc lúc đó.

Cũng may trong xe không có đèn, người ở giường bên mới không nhìn tới hình dáng mất mặt của cậu, Triệu Ngang đưa cánh tay che lên mắt, nhưng thế nào cũng ngăn không được nước mắt tuôn ra.

Mơ mơ màng màng ở trên xe khóc rồi ngủ ngủ rồi khóc hơn nửa đêm, giữa đường còn chuyển qua xe khách, lúc đến trường Nhạc Doanh Phong, đã hơn 9 giờ sáng.

Đây là lần đầu cậu tới đây.

Hốc mắt vẫn còn chút sưng đỏ, Triệu Ngang đứng đối diện cổng trường do dự hồi lâu, mới bấm điện thoại cho Nhạc Doanh Phong.

Lần này ngược lại rất nhanh đã bắt, nghe thấy giọng nói bên kia, hốc mắt Triệu Ngang lại ẩm ướt.

“Cái kia… Tớ, tớ hai ngày này không có lớp, nên tới tìm cậu…” Triệu Ngang cố hết sức để giọng mình nghe như bình thường.

“Cái gì?” Nhạc Doanh Phong nghe thấy lời cậu, đột nhiên cao giọng, song lại có vẻ khàn khàn, không giống trước đây.

Bị ngữ điệu của cậu ấy làm cho kinh hoàng, Triệu Ngang không nghe ra được gì bất thường, “Không, không tiện sao? Vậy, vậy tớ…”

Phải nói gì đây? Vậy tớ ngồi xe về? Triệu Ngang đột nhiên không thể lên tiếng.

Một cậu bé đi ngang qua kỳ quái nhìn cậu vài lần, Triệu Ngang mới giật mình mình thế nhưng đã khóc.

Vội vàng lau nước mắt trên mặt, Triệu Ngang hắng hắng giọng, “Cậu có phải đã thích người khác không?”

Dứt khoát hỏi ra câu ấy, vốn nghĩ nói rồi sẽ thoải mái hơn, không nghĩ tới nước mắt không nghe lời chảy càng hung hăng, một nam sinh ở trên đường khóc quả thật khó xem, Triệu Ngang ngồi xổm sau một gốc đại thụ, sít sao che mắt, nhưng trong thanh âm vẫn mang theo đầy giọng mũi, “Nếu như vậy, cậu cứ nói thẳng đi.”

“Ngang Ngang? Cậu khóc?” Nhạc Doanh Phong dường như cũng hoảng loạn, “Cậu nói bậy bạ gì vậy? Cái gì mà thay lòng! Cậu ở đâu? Giờ đang ở đâu? Đừng khóc! Tớ… Cút ngay, cái gì mà không thể nói nhiều! Hiện tại lập tức tìm người đem đến đây ngay cho ông nghe không!”

Bên kia đột nhiên vô cùng ầm ĩ, Triệu Ngang như lạc vào mộng, cuối cùng rốt cuộc im lặng, bên kia truyền đến một giọng khác, “Triệu Ngang? Anh Hiên đây.”

“Anh, anh Hiên?” Giọng Triệu Ngang vẫn còn nghẹn ngào, nhưng vẫn có thể nghe ra một chút ngạc nhiên trong đó, “Hai người sao ở cùng một chỗ?”

“Em ở đâu? Anh đến đón.” Nhạc Doanh Hiên không trả lời, hỏi ngược lại cậu.

Nói ra vị trí của mình, Triệu Ngang đứng nguyên tại chỗ chờ, đau thương trong lòng dần dần bị nghi vấn thay thế.

Sao anh Nhạc Doanh Hiên lại ở đó?

Đợi không bao lâu, một chiếc taxi đứng bên đường, Nhạc Doanh Hiên mở cửa xe gọi cậu, “Triệu Ngang, bên này!”

Mắt vẫn có chút rát, chắc chắn đang sưng phù, bị người ta nhìn thấy cái dạng này đương nhiên cực kỳ xấu hổ, cúi đầu chui vào trong xe, “Anh Hiên, sao anh ở đây?”

“Bác tài, vòng về bệnh viện.” Nhạc Doanh Hiên nói một câu với tài xế phía trước, sau đó quay đầu nhìn cậu.

Triệu Ngang nghe thấy lời anh ấy, tinh thần lập tức căng thẳng, “Bệnh viện? Đến bệnh viện để làm gì?”

Nhạc Doanh Hiên hít một hơi thật sâu, “Tên kia bị bệnh, còn sống chết không chịu nói cho em biết, bác sĩ rõ ràng đã dặn không được cho nó chơi máy tính gọi điện thoại, mỗi ngày lại sống chết không buông, em biết cũng tốt…”

Nghe anh ấy nói vậy, chắc hẳn đã biết chuyện hai người, nhưng, giờ phút này Triệu Ngang hiển nhiên bất chấp điều này.

“Bị bệnh? Bệnh gì?” Triệu Ngang hoảng sợ hô lên, cũng không quan tâm hốc mắt vẵn đang sưng đỏ của mình, gắn chặt mắt vào Nhạc Doanh Hiên.

“Ạch… Cũng không có gì, hiện tại đã không sao, em đừng kích động…” Không nghĩ tới cậu sẽ phản ứng lớn như vậy, Nhạc Doanh Hiên sau khi dọa người lại bắt đầu an ủi, “Chỉ là phát sốt ho khan dẫn tới viêm phổi, hiện tại cơ bản đã không sao…”

Cho dù được an ủi một đường, Triệu Ngang vẫn vô cùng sốt ruột.

Tới cửa bệnh viện, gần như chạy như điên vào.

Nhạc Doanh Phong biết cậu đến, cũng sớm chờ ở cửa phòng bệnh, sắc mặt quả thật tái nhạt ghê gớm.

Trên hành lang người đến người đi, Nhạc Doanh Phong mặc dù vừa thấy cậu liền cười mở rộng cánh tay, Triệu Ngang vẫn khống chế không bổ nhào vào ***g ngực cậu, chỉ đi tới đỡ cậu, “Cậu bệnh sao không nói với tớ? Còn mỗi ngày lên mạng, thật sự là…”

Thấy gương mặt tươi cười đến muốn bị đánh, vốn oán trách lại không thể nào nói ra miệng.

“Lúc ấy cậu nói cảm đã đỡ, thực tế là vào bệnh viện?” Vào phòng bệnh, cùng ngồi xuống bên giường, Nhạc Doanh Hiên cũng thức thời ở bên ngoài đóng cửa lại.

“Sợ cậu lo lắng thôi… Cậu lại không thể mỗi ngày ở bên tớ, nếu biết rồi, không phải sẽ khó chịu chết sao.” Giọng Nhạc Doanh Phong vẫn còn khàn khàn.

“… Cổ họng của cậu?”

Nhạc Doanh Phong càng uất ức, “Mới đầu a-mi-đan sưng mủ, giờ mới tốt hơn chút, cậu xem… A ——” Há to miệng, hoàn toàn không để ý hình tượng.

Triệu Ngang lo lắng chiếu sáng vào trong nhìn, quả nhiên, đến bây giờ vẫn còn sưng tấy, “Cậu lần sau, hư…”

Nhạc Doanh Phong đầu tiên nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, thì thầm, “Có điều hình như không ảnh hưởng việc hôn cậu.”

Môi sít sao bị lấp kín, Triệu Ngang khẽ hô một tiếng, đầu lưỡi của cậu liền linh hoạt chui vào.

Vốn một đống lời muốn nói lập tức biến mất, trong đầu hỗn loạn.

Tỉ mỉ hôn nhiều lần, Nhạc Doanh Phong mới buông cậu ra, hai người đều thở hổn hển, cuối cùng, nhìn nhau bật cười.

“Vừa rồi gọi điện cậu khóc?” Tay Nhạc Doanh Phong chạm vào mí mắt cậu, trên mu bàn tay còn bông gòn cùng băng dán sau khi truyền dịch, “Cậu cho rằng tớ thay lòng?”

Triệu Ngang thấy ánh mắt cố nén cười của cậu, xấu hổ nghiêng đầu qua một bên.

Nhạc Doanh Phong từ sau lưng ôm chặt lấy cậu, “Ngốc, sau này đừng tự mình suy nghĩ miên man.”

“Ừm…” Triệu Ngang ngồi trước người cậu gật gật đầu, “Vậy sau này có chuyện như vậy cậu cũng không thể… không đúng, phi phi phi! Sau này đừng bị bệnh!”

“Được!” Nhạc Doanh Phong ôm cậu nhịn cười, cuối cùng không nhịn được, lại hung hăng ho một trận.

Triệu Ngang vội vàng vỗ nhẹ lưng cậu, “Cậu không sao chứ?”

Nhạc Doanh Phong vừa ho vừa nhìn cậu cười, “Khụ khụ… Không, không sao… khụ… Cậu đến, đã khá hơn nhiều!”

Triệu Ngang bị lời trêu ghẹo của cậu mặt bắt đầu nóng bỏng, hai người lại ôm chặt nhau.

Bởi vì không ở cạnh nhau, nhìn không thấy biểu tình khi bạn nói chuyện, vậy nên, có một số việc làm của bạn, khiến tôi hiểu lầm.

Nhưng, xin nhất định phải cho nhau cơ hội giải thích.

Nếu có hoài nghi, vậy tới chứng thực đi, khi bạn đang lo lắng, kỳ thật, đối phương cũng sống một ngày bằng một năm như thế…

————————————————————————————————-

Lời tác giả:

Viết phiên ngoại này… đại khái vì bên cạnh có rất nhiều đôi yêu xa từ từ đều chia tay…

Hiện tại vẫn cùng một chỗ, nhưng mỗi ngày lại lo lắng.

Trong phần nhật ký trên Q có một bài khiến tôi thật cảm động.

Hai người không ở cạnh nhau, rất nhiều chuyện sẽ sinh ra hiểu lầm.

Khi bị bệnh không có người kia bên mình, khi người kia bệnh mình thậm chí cũng không biết…

Tóm lại, có thể tiếp tục kiên trì thật sự không dễ dàng.

Có đôi khi yêu xa không phải bại bởi tình cảm, mà là bại vì tâm lý của chính mình.

Ha, người hoàn toàn không có kinh nghiệm tình cảm lại nói nhiều như vậy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play