Sáng hôm sau...

Trước cổng biệt thự Moon,một con siêu xe mô tô Yamaha YZF R1 đậu sẵn ở đấy.Chậm rãi mở chiếc mũ bảo hiểm ra,Thiên Minh hất mái tóc của mình sang một bên rồi đi đến bấm chuông.

Một cô hầu bước ra,anh nhìn cô mỉm cười thân thiện.Thoáng chốc,cô ta bị vẻ đẹp của anh làm cho mê muội mà không nói được gì.Nhưng dù sao,thiếu gia Moon cũng đẹp gấp bội anh nên cô ta nhanh chóng lấy lại tinh thần và hỏi:

- Anh tìm ai?

- Trương Gia Uyên.Tôi có hẹn với cô ấy.- Thiên Minh trả lời,đi kèm là một nụ cười thường nhật.

- Vâng...Để tôi đi gọi cô ấy.- Nói rồi,cô hầu cẩn thận đóng cổng lại và đi vào biệt thự gọi nó.

15' sau,nó mới từ trong biệt thự bước ra.Cũng như mọi ngày,nó diện cho mình chiếc quần jean rách,chiếc áo pull hình trái tim và đi kèm là đôi kính cận không thể thiếu.Còn anh,phong cách khá đơn giản,chiếc quần jean rách và chiếc áo sơ mi màu xanh rêu đậm nhưng cũng không làm lu mờ đi vẻ đẹp của anh mà ngược lại càng làm cho anh phá cách hơn.

Ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của Thiên Minh,nó cứ đứng đơ như vậy cho đến khi,Thiên Minh lên tiếng.

- Chúng ta đi được chưa?

- Ừ.- Nó gật đầu theo bản năng.Ánh mắt vẫn không rời khỏi người Thiên Minh.

Thiên Minh mỉm cười nhẹ khi thấy biểu hiện của nó.Anh đi đến,lấy chiếc mủ bảo hiểm,đội cẩn thận cho nó và anh rồi lên con xe và phóng vụt đi.Vì Thiên Minh chạy khá nhanh nên nó sợ hãi hét vói lên.hy vọng anh có thể nghe thấy.

- CẬU CHẠY CHẬM LẠI MỘT CHÚT ĐƯỢC KHÔNG?

- Như vậy là chậm nhất rồi.- Thiên Minh cười đểu.- Nếu sợ thì em cứ ôm eo anh đi.Anh sẵn sàng hy sinh.- Thiên Minh tiếp lời.Trên khuôn mặt anh hiện tại chỉ có thể diễn tả bằng từ "Đểu".

- Không cần.- Nó cự tuyệt.

Nghe câu trả lời của nó,anh không hài lòng mà tiếp tục tăng ga.Con xe phóng như bay trên đường khiến nhiều người phải tránh né nếu không muốn đi gặp bác Vương.Nó sợ hãi,không còn cách nào khác là phải ôm Thiên Minh.Cảm nhận được vòng tay ấm áp của nó,Thiên Minh mỉm cười hạnh phúc.Chỉ muốn giây phút này ngừng lại đây mãi mãi.

Két...

Con mô tô thắng lại,dừng trước cổng khu vui chơi DE.Cả hai bước xuống xe,nó ngơ ngác nhìn sự đồ sộ của khu vui chơi này.Ngẩn ngơ không biết phải làm gì thì bàn tay Thiên Minh,nắm lấy tay nó kéo vào trong khu vui chơi.Đi nhanh đến mua vé của tàu lượn siêu tốc,cả hai cùng bước lên.Nó thì ngồi trên hò hét khiến Thiên Minh điếc cả tai nhưng anh vẫn cứ cười như một thằng điên.Bước ra khỏi chỗ quái gở đó.,cả hai cùng nhau đi đến địa điểm thứ hai: Xe đụng.

Chọn cho mình hai con xe gần nhau nhất,cả hai cùng lên xe,thắt dây an toàn thật cẩn thận.Xe được khởi động,chạy xung quanh.Thiên Minh cứ chạy đến đụng nhẹ vào xe nó.Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của nó,anh vui vẻ đắm chìm vào khoảng không gian này.Thật rất mong thời gian sẽ ngừng lại ngay lúc này.Sẽ không có ai chia cách anh và nó thêm một lần nào nữa.

Mỉm cười đi ra khỏi chỗ xe đụng,cả hai lại bước đến một đỉa điểm mới." Nhà ma hạnh phúc".Cai tên nghe có vẻ rất kì quặc.Đã là nhà ma thì làm gì mà có hạnh phúc nhỉ?

- Em muốn vào không?- Thiên Minh quay sang,hỏi ý kiến nó.

Nó không trả lời,chỉ đứng nhìn nhà ma.Bất chợt,một kí ức nào đó hiện lên trong đầu nó.Thật sự không thấy rõ nhưng thứ nó cảm nhận được là ngôi nhà ma này.Nó đã từng đến đây sao?Chần chừ một hồi lâu,nó cũng quyết định đi vào.Nó thật sự rất muốn biết,thứ vụt qua trong đầu nó lúc nảy là gì.Có lẽ liên quan đến ngôi nhà ma này.

Chậm rãi bước vào trong,nó đi trước,Thiên Minh theo sau.Vừa vào,cả hai nhìn thấy một chùm bong bóng màu hồng trên tay của một con ma nào đó.Đi sâu vào trong,một con ma trắng nhảy ra,hù dọa cả hai.Nó hốt hoảng vội vàng chạy ra sau lưng Thiên Minh trốn.Thấy nó sợ hãi,Thiên Minh đuổi con ma đi.

Cả hai tiếp tục bước tiếp,cho đến khi,một cánh cửa màu trắng mang tên " Bí mật của hạnh phúc" hiện ra trước mắt họ.Không hề chần chừ,Thiên Minh nắm lấy đôi tay đã lạnh ngắt của nó kéo vào trong.Bên trong là một căn phòng màu trắng,có một chiếc bàn,bên cạnh là một con mà cũng trắng nốt.Con ma đưa chiếc bình thủy tinh ra trước mặt cả hai.Cầm lấy chiếc bình,nó run run mở tờ giấy trong bình ra.

- Đừng khiến nhau đau khổ.Đừng quá mù quáng.Buông tay là tốt nhất.- Nó đọc lên hàng chữ trong tờ giấy.- Vậy là sao?- Nó hỏi tiếp.

- Không biết.- Thiên Minh nhún vai.- Thôi kệ nó.Chúng ta ra ngoài,anh đưa em đi ăn.- Anh tiếp lời.Chưa để nó ú ớ gì thêm,anh kéo nó đi luôn.

Ở một nơi khác,trái ngược với không khí vui tươi ở công viên,ở nơi đây toàn mùi vị tang thương.Máy bay trực thăng hạ cánh xuống sân sau của biệt thự White Rose.Từ trên trực thăng,hắn cùng với 5R và Bảo Duy bước xuống.Trên tay Bảo Duy là Hưng,còn trên tay Rin là thi thể của Ron.

Bước từng bước thật chậm vào trong biệt thự,đặt Hưng và Ron lên chiếc hai ghế sô pha khác biệt.Hắn không nhìn mọi người thêm một lần nào mà bước thẳng lên phòng.Bấm chiếc nút màu đỏ sau tấm hình,hắn bước vào trong mật thất.Cất thật cẩn thận chiếc đuôi voi vào trong hộp,xong xuôi,hắn bước ra ngoài.

Đi vào phòng tắm,ngâm mình trong dòng nước mát,hắn trầm tư suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra ở Đức.Lắc đầu xua tan những dòng suy nghĩ đó,hắn từ từ bước ra khỏi phòng tắm trong chiếc áo thun trắng hình cây thánh giá và chiếc quần jean đen.

Cốc...Cốc...Cốc...

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên,đi kèm là một giọng nói đầy quen thuộc của Bảo Duy.

- Ric,...Mày xuống nhà đi.Bác Yen đến rồi.

- Ừ,...- Nói xong,hắn bước ra,ngạo nghễ bước xuống nhà.

- Hưng sao rồi?- Đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bác Yen,hắn trầm trầm hỏi.

- Không còn nguy hiểm nữa.Nhưng có lẽ thằng bé sẽ không tỉnh lại sớm đâu.Hiện tại chỉ có thể ngồi chờ điều kì diệu xảy ra mà thôi.- Yen nhìn hắn chằm chằm.

- Đừng nhìn như vậy.Khó chịu.- Hắn nhăn mặt,quay ra hướng khác nói.

- Cháu không tính là sẽ về biệt thự Moon sao?- Yen thay đổi giọng hẳn.

- Không.Nếu không có việc gì thì chú về đi.Tôi muốn nghĩ ngơi.- Hắn lãnh đạm.

Yen không còn gì để nói.Ông lẳng lặng bước về.Trước khi đi,ông để lại cho hắn một câu nói:

- Đừng hối hận về những gì mình đã làm.

- Mày nghĩ bác ấy có ý gì?- Không biết từ lúc nào,Khôi đã đứng ngay phía sau lưng hắn và hỏi.

- Không chắc.- Hắn lắc đầu.

- Hưng sao rồi?- Nguyên Nguyên ngồi xuống đối diện hắn,anh thờ ơ hỏi.

- Đã qua cơn nguy kịch nhưng có lẽ sẽ khó có thể nhanh chóng tỉnh lại.- Hắn lãnh băng trả lời.Trong mắt hắn hiện tại không có một chút gì gọi là thương xót hay quan tâm mà chỉ toàn là băng tuyết.

- Còn Ron?- Gia Long nhìn hắn đầy nghi ngờ.

- Mày muốn biết gì?- Hắn lãnh cảm.

- Tất cả những gì đã xảy ra ở Đức.- Khôi cũng lạnh lùng không kém.- Và tại sao Ron lại chết.- Khôi tiếp lời.

- Cũng tại vũ khí bí mật của tao.Cũng chính tao đã nói sử dụng nó rất nguy hiểm.Ron chính là một ví dụ điển hình cho sự nguy hiểm đó.- Hắn nhún vai trả lời như là một điều đương nhiên phải xảy ra.

- Vậy,Ron chết là do mày.- Nguyên Nguyên kết luận.

- Thông minh.- Hắn khen ngợi.

- Hứ...- Không nói gì thêm,Gia Long và Khôi hừ lạnh rồi bỏ đi.

Trong phòng khách của biệt thự chỉ còn lại một mình hắn và Nguyên Nguyên.Lẳng lặng đi đến sau lưng hắn,vỗ nhẹ vào vai hắn rồi nói:

- Mày thật quá độc ác.

Nói xong,anh cũng đi.Hắn ngồi trên ghế,cười lạnh một cách cô độc.Đôi bàn tay nắm thật chặt thành nắm đấm.Đấm mạnh lên mặt bàn bằng kính.

Xoảng...

Những mảnh kính rơi xuống sàn nhà,tạo một tiếng động lớn,bàn tay hắn rướm

máu,đỏ chói.Từng giọt rơi tí tách xuống sàn nhà.Rát...Chính là cảm giác hiện tại của hắn.Nhưng không phải là rát vì vết thương ở bàn tay mà là rát ở tim.Tim hắn bị câu nói của Nguyên Nguyên khứa cho một đường dài.

Đúng,...hắn chính là một kẻ độc ác như vậy....Nhưng chỉ có độc ác,hắn mới có thể nhanh chóng hoàn thành mọi việc,xử lý tất cả các chướng ngại vật.Mau chóng trở về bên cạnh Thiên My và mẹ.

Quay trở lại với nó và Thiên Minh,cả hai hiện tại đã chén một bữa no nê ở nhà hàng.Ngồi thở phì phò trên bàn ăn,nó quay sang hỏi Thiên Minh:

- Nơi cậu muốn đưa tôi đến là đâu?Chúng ta đi được chưa?Đúng 5h chiều tôi phải về nhà đấy.

- Ừ,ngay bây giờ anh sẽ đưa em đi.

Nói xong,Thiên Minh thanh toán tiền rồi dẫn nó ra xe.Con siêu xe phóng vụt trên đường khoảng 15' thì dừng lại trước một đồng cỏ xanh bát ngát.Nó ngơ ngác bước xuống xe rồi đi nhanh đến đồng cỏ.Thiên Minh cũng xuống xe và đi theo sau nó.Khung cảnh thật thanh bình và lảng mạn.Nó không tự chủ được thốt lên một câu:

- Đẹp quá.

- Em thích không?- Thiên Minh nhìn thấy thái độ yêu thích của nó thì vui mừng hỏi.

- Thích,...Rất rất thích.- Nó không nhìn Thiên Minh mà trả lời.

- Vậy thì tốt rồi.Anh đưa em qua đây xem.- Thiên Minh nắm lấy tay nó,kéo qua phía bên kia của đồng cỏ.

Òa...Là một vườn hoa hồng trắng,có rất nhiều hoa hồng trắng nha.Bên cạnh còn có một con suối nữa chứ.Thật là thơ mộng,như trong truyện cổ tích.Cả hai cùng nhau ngồi xuống trên bãi cỏ,dưới một cái cây,ánh mắt hướng ra phía cánh đồng hoa hồng trắng.

- Tại sao cậu lại biết nơi này?

- Hồi nhỏ,có một cô bé nào đó đưa anh đến đây.Đồng cỏ này chính là do cô ấy gây dừng nên.- Thiên Minh mỉm cười khi nghĩ đến cô bé đó.

- Chắc cô bé đó phải rất đẹp nhỉ!

- Tại sao em lại nghĩ như vậy?

- Bởi vì chỉ có những người đẹp mới có thể tạo ra một nơi như chốn tiên giới thế này.- Nó cười,tưởng tượng ra hình dáng cùng khuôn mặt của cô bé đó.

- Em nói đúng.Cô bé đó thực sự rất đẹp.Nhưng người ngồi bên cạnh anh còn đẹp hơn.- Thiên Minh khéo léo khen nó.

- Mắt anh bị cận à.Có cần tôi cho mượn kính đeo không?Tôi mà đẹp gì.

- Ừ,hiện tại có thể em không đẹp nhưng khuôn mặt thật của em hoàn mĩ vô cùng.- Thiên Minh lấy tay mở chiếc kính cận trên mặt nó ra.

Mất đi chiếc kính này,khuôn mặt nó có vẻ xinh xắn hơn rất nhiều.Nhưng nếu không có lớp phấn trang điểm trên mặt thì nó hơn còn xinh đẹp hơn cả một thiên sứ.

- Trả kính lại cho tôi.- Nó với tay lấy cái kính nhưng Thiên Minh lại đưa cao hơn.

- Nếu em muốn thì lại đây mà lấy.- Thiên Minh chạy ra xa rồi quay lại hét to lên.

- Anh được lắm.- Nó lầm bầm rồi đuổi theo Thiên Minh.

Trên đồng cỏ xanh ngát,một nam một nữa đùa giỡn với nhau thật vui vẻ.Người ngoài nhìn vào cả hai với ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn hạnh phúc.Liệu hạnh phúc này có mãi tồn tại không?

Mệt mỏi,cả hai thả cơ thể rơi tự do lên bãi cỏ.Thiên Minh lấy hai tay bỏ lên đầu,đôi mắt màu huyết của anh nhìn chằm chằm vào những đám mây trôi bồng bềnh tạo ra những hình thù cực kỳ bắt mắt.Bất chợt,nó quay sang hỏi anh:

- Tại sao cậu lại đưa tôi đến đây?

- Không biết nữa.Nhưng em là người đầu tiên anh dẫn đến đây.- Thiên Minh nhìn nó,anh lại cười.Ngày hôm nay,anh cười rất nhiều.Nhưng không còn là nụ cười do tập luyện mà là nụ cười thật sự của anh.Anh thực sự cảm thấy rất vui và thoải mái khi ở bên cạnh nó.

Nó không nói gì nữa.Cả hai cứ im lặng như vậy,mội người đeo đuổi một ý nghĩ riêng.Cho đến khi,mắt trời xuống núi,thế chỗ cho mặt trăng.Không biết từ lúc nào,nó đã thiếp đi trên tay anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play