Ngày đó, phàm là thái giám chạm qua Vệ Diêu đều không có sống qua ngày hôm sau.

Nhưng Vệ Diêu đã bị thương tổn cũng không có chuyển biến, hắn đối ngoại giới như có như không. Ánh mắt trống rỗng thất thần nhìn phía trước.

Phong mỗi ngày nhìn thấy Vệ Diêu như vậy đều rơi lệ. Giúp Vệ Diêu thay quần áo, khi nhìn đến hai vú cũng không còn muốn bá đạo hấp duẫn mà chính là đau lòng.

Chiếu cố Vệ Diêu, Phong mọi chuyện tự mình động thủ, không cho người khác động hắn một chút.

Nửa năm sau, Vệ Diêu nhưng không có một chút khởi sắc.

Chính là, Phong vẫn không biết mệt mỏi chiếu cố hắn, mỗi ngày mềm nhẹ ôm Vệ Diêu ngủ, thương tiếc lấy tay chải vuốt tóc Vệ Diêu, giảng cho hắn chút văn thư  ít người biết đến.

Phong cũng không biết, rất nhiều chuyện khi thời điểm hắn ngủ, Vệ Diêu sẽ mở mắt ra nhìn hắn ngủ, đã lâu đã lâu, ánh mắt kia ôn nhu như nước, mặc cho ai đó bị hòa tan.

Đầu xuân, sáng sớm, Phong mang theo Vệ Diêu tới hoa viên, chậm rãi tản bộ, nhìn thân ảnh  thon dài Vệ Diêu đứng trước chồi non mà bước chậm, Phong không khỏi ngâm nói “Tân tùng thanh sam thúy..............”.

“Nguyện lâu cộng quân túy.............” Một thanh âm tươi mát đã lâu mà quen thuộc chậm rãi nói tiếp.

Phong không dám tin dừng lại, y hoài nghi mình cho tới bây giờ cái lổ tai có vấn đề không.

Chính là, người phía trước cũng dừng bước, chậm rãi xoay người lại. Khuôn mặt xuất trần mang theo thiên địa lâm vào thần sắc tươi cười.

Phong ngơ ngác đứng ở kia, một chút không phát hiện, hai hàng thanh lệ đã theo trong mắt chậm rãi trào ra thấm ướt khuôn mặt........

—-Hết—-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play