“Máy bay chúng tôi sẽ hạ cánh trong khoảng mười lăm phút nữa, xin trở lại chỗ ngồi, thắt chặt dây an toàn...”

Tiếng phát thanh trên chuyên cơ đánh thức Paperman, hắn dùng mấy tiếng hành trình này cố gắng ngủ một lát. Khoang thương gia mà hắn và Trà Tiên ngồi được thiết kế đặc biệt dành cho cao tầng trong HL, chỉ có vài chỗ ngồi, mỗi chỗ ngồi đều khá riêng biệt, rộng rãi thoải mái. Chiếc bàn trước chỗ ngồi rất lớn, có thể bày catan ra chơi.

Paperman liếc nhìn Trà Tiên ở đối diện hành lang, thấy đối phương một tay chống cằm, tay kia gõ gõ đánh đánh lên bàn phím máy tính xách tay, vẻ mặt giống như chẳng có chút tinh thần nào.

- Nếu ta là ngươi, vẫn sẽ dùng mấy tiếng này để điều chỉnh chênh lệch múi giờ một chút.

Paperman nói.

Trà Tiên không quay đầu lại, vẫn lờ đờ nhìn màn hình:

- Đối với ta thì kiểm tra mail là một loại nghỉ ngơi. Nhu cầu ngủ của ta rất ngắn, lúc tỉnh thì lại rất khó khiến đầu óc ở trạng thái trống rỗng. Nếu không để cho đầu óc hoạt động nhẹ như vậy, vừa nhắm mắt sẽ có các suy nghĩ hỗn loạn phức tạp trào ra.

- Cho nên đây là năng lực của ngươi? Đầu óc phát triển không biết mệt mỏi?

Paperman nói.

Trà Tiên trả lời:

- Không, năng lực của ta là điều khiển “gió”.

Hắn cũng không để tâm nói ra chuyện này:

- Còn về đầu óc của ta, lấy một ví dụ đi. Trong đám người bình thường có một số đứa trẻ, từ bé chỉ số thông minh đã vượt quá 160, cũng chính là “thần đồng” mà mọi người nói. Qua một số năm, trong mấy triệu người sẽ sinh ra một hai đứa trẻ như vậy. Nhìn vào góc độ của cả chủng tộc, xác suất này cũng không tính là quá thấp. Mà ta xem như là “thần đồng” trong đám người biến dị, lại vừa khéo là một người siêu năng lực.

- Đúng là lần đầu tiên nghe được chuyện này. Nếu ngươi không có thân phận hoàng tử, e rằng đã sớm bị cái tổ chức gọi là EAS kia bắt vào phòng thí nghiệm rồi.

Paperman nói.

Trà Tiên nghe vậy cũng không tức giận, cười nói:

- Ta biết anh đã từng tiếp xúc với Time Warrior, cho nên biết đến EAS. Nhưng tiêu chuẩn đánh giá siêu năng lực của tổ chức bọn họ khác biệt rất lớn với tiêu chuẩn thông thường. Giống như anh và ta, loại hình năng lực sẽ bị phân thành “ảnh hưởng phân tử”, giá trị nghiên cứu chỉ có thể tính là bậc trung.

- Hả?

Paperman cảm thấy hứng thú với đề tài này:

- Vậy loại hình nào mới được coi là giá trị nghiên cứu cao?

- Vừa lúc trong tay ta có một người như vậy, Charles Laure, còn được gọi là Gunsmith.

Trà Tiên kéo chuột lên trên, rất nhanh đã tìm thấy một email được đánh dấu trong hòm thư điện tử:

- Vốn cũng là một kẻ phạm pháp, nhưng chưa từng có ghi chép bị bắt, mấy năm trước được đặc xá đồng thời gia nhập “hội nghiên cứu học thuật hoàng gia” của Thiên Đô. Nói thẳng ra một chút, đó là có người đã tiếp xúc rồi “chiêu hàng” hắn.

- Tháng 11 năm ngoái, hắn đi quận Crux (Nam Thập Tự Tinh) tham gia một hội nghị. Trên đường trở về, cả hắn và trực thăng của hắn đều bốc hơi khỏi nhân gian. Sau đó tiểu đội bốn người được phái đi tìm cũng không trở lại...

Nói đến đây, trong đầu Trà Tiên đột nhiên thoáng qua thứ gì, nhanh chóng biến mất, lại rõ ràng trước mắt.

- Làm sao vậy?

Paperman thấy hắn dừng lại không nói nữa, bèn hỏi.

Trà Tiên ngẩn ra một chút:

- Không có gì, xin lỗi, đột nhiên nhớ tới một số chuyện.

Hắn tiếp tục chủ đề vừa rồi:

- Khi đó Time Warrior từng tự mình đến tổng bộ Thiên Đô tìm ta, sau đó còn gởi cho ta một email cá nhân, hi vọng ta có thể tham gia điều tra hành tung của người này. Nhưng quãng thời gian đó ta đang truy bắt một tên tội phạm vô cùng xảo quyệt ở Australia, khó rời đi được, đến tháng mười hai lại gặp phải... Không nói chuyện này nữa, tóm lại tên Gunsmith này thuộc loại hình mà EAS khá coi trọng, năng lực luyện kim thuật của hắn được phân thành “phá hoại trật tự”.

Paperman hỏi:

- Có gì khác với “ảnh hưởng phân tử” mà ngươi vừa nói?

Trà Tiên nói:

- Ví dụ như anh có thể điều khiển giấy đủ loại hình thức, đây thật ra là một loại quan hệ hợp tác giữa phân tử và phân tử, thứ cấu thành anh là phân tử, thứ cấu thành giấy cũng là phân tử. Anh và ta đều thuộc loại hình này, hẳn đã biết điều khiển một loại vật chất không phải là “ra lệnh” cho nó, mà là một loại liên thông, khiến vật chất tùy tâm mà động, thu phát tự nhiên. Nếu miễn cưỡng dùng thái độ “ra lệnh” để “sai khiến” một loại vật chất hành động, vậy có nín thở đến chảy máu mũi nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cong một chiếc thìa.

- Loại năng lực này của chúng ta gọi là “ảnh hưởng phân tử”, nghiên cứu về nó có lịch sử từ rất lâu đời. Chẳng hạn như kỹ thuật ép khung hợp kim nguyên chất cũng có quan hệ mật thiết với năng lực này, trải qua hơn một trăm năm, e rằng cũng rất khó có kỹ thuật cao hơn đột phá sinh ra.

Trà Tiên sắp xếp suy nghĩ một chút, nói tiếp:

- Lại nói đến Gunsmith, nếu đánh giá theo tiêu chuẩn bình thường, hắn sẽ nằm trong số siêu năng lực cấp Bính. Nhưng năng lực luyện kim thuật của hắn... nói sao đây nhỉ, chạm đá thành vàng, hóa đất thành ngọc đều không thành vấn đề. Hắn có thể biến vật chất A thành vật chất B bất kỳ. Anh có thể tùy ý tưởng tượng, chẳng hạn như một đôi giày thể thao có thể biến thành một hộp bơ đậu phộng.

- Vậy chẳng phải hắn là thần tiên?

Paperman nói.

Trà Tiên trả lời:

- Trên lý thuyết... hắn có thể biến địa cầu thành một chiếc kẹp tóc, hoặc là một cuộn chỉ thêu. Có điều trên thực tế, mặc dù năng lực của hắn không có cực hạn rõ ràng, nhưng bản thân hắn lại có cực hạn. Nghe nói hắn muốn chuyển hóa một thứ lớn chừng quả bóng rổ thì phải tốn khoảng nửa giờ, hơn nữa trên góc độ vật lý học, tính chất của vật chất A và vật chất B càng khác biệt thì càng tốn giờ tốn sức.

- Thì ra là vậy... lúc chiến đấu thực ra năng lực của hắn không có tác dụng gì, cho nên mới là cấp Bính.

Paperman nói tiếp.

- Đúng vậy, nhưng có thể tưởng tượng được giá trị nghiên cứu của năng lực này, luật bảo toàn, tính đối xứng... dùng năng lực của hắn có thể vượt qua những trật tự đã được thiết lập trên vật lý học. Chúng ta chỉ là “ảnh hưởng” vật chất, còn hắn trên cơ bản đã “thay đổi” vật chất, điều này khác biệt lớn đến mức... đủ khiến ta đau đầu.

Lúc này Paperman lại thay đổi đề tài, hỏi:

- Vậy thì Blood Owl thuộc loại hình nào?

Trà Tiên nói:

- Vấn đề này nên do ta hỏi anh mới đúng. Hiện nay anh là người duy nhất mà tổ chức biết được, sau khi chính diện giao thủ với hắn vẫn còn sống sót.

Paperman rơi vào trầm mặc. Hắn không có đầu mối về năng lực của Blood Owl, nếu nói nhớ được điều gì, vậy chỉ có sự khủng bố sâu sắc nhất, tên ma quỷ khát máu tàn bạo kia chỉ dựa vào đánh đấm đã quét sạch tất cả những người chắn trước mặt. Theo lý trong chiến đấu, những người chỉ dựa vào năng lực thân thể phải là quần thể yếu thế nhất, nhưng Blood Owl đã hoàn toàn phá vỡ quan niệm này của Paperman. Đạo lý rất đơn giản, ví dụ như người khác tốn thời gian nửa ngày triệu hồi một con thú giấy đào sụp một ngọn núi, kết quả lại có một người khác tới, một quyền đánh sụp một ngọn núi còn cao hơn, vậy dĩ nhiên là lập tức phân rõ cao thấp.

Trà Tiên thấy hắn không nói gì, cũng không suy đoán ý nghĩ của hắn nữa, chỉ tập trung vào chuyện của mình, trở lại ý niệm thoáng qua trong đầu vừa rồi. Kẻ siêu năng lực toàn thân màu đen kia đã từng đề cập “căn cứ vào tri thức trong đầu bốn kẻ đồng hành của ngươi”, câu này nghĩa là hắn đã từng giết bốn thành viên của HL. Trong HL có rất nhiều người biết bối cảnh vương tộc và danh hiệu của mình, nhưng nếu biết mình là người năng lực cấp Hung, vậy chiến lực hoặc chức vị của hắn khẳng định không thấp. Nửa năm gần đây rất ít nhân viên mất tích không rõ nguyên nhân, mà bốn người đi Nam Mỹ điều tra chính là mất tích tập thể, chết không thấy xác (chú thích: sự hấp thu của Dark Water sẽ không hoàn toàn tiêu hủy thi thể, thi thể John Desoto bị ném vào sông, thi thể Ikeda Nozomu bị Dark Water xử lý, còn bốn thành viên HL lưu tại trong rừng mưa sau đó đã bị Thực Nhân tộc giải quyết. Trà Tiên có hiểu lầm nhất định với từ “cắn nuốt” mà Dark Water nói), thời gian cũng phù hợp... Nói như thế, rất có thể là bị tên kia “cắn nuốt” rồi...

Vậy sự mất tích của Gunsmith có liên quan đến kẻ siêu năng lực màu đen này hay không? Căn cứ vào mối liên hệ này, chẳng lẽ hắn cũng có quan hệ với Thiên Nhất?

Nhưng lúc trước cũng nhận được tình báo, cấp trên có người muốn bí mật bắt giữ Gunsmith. Có lẽ bốn người mất tích và chuyến bay không rõ tung tích trước đó, cũng chỉ là ngụy trang với bên ngoài mà thôi. Gunsmith đã bị cấp trên mà ta không biết nắm giữ, bày ra tầng tầng sương mù, chỉ là để EAS không có cơ hội nhúng tay vào...

......

Trong lúc hai người trên chuyên cơ bị nghi vấn trong lòng bao phủ, trên một con đường nhỏ ở Chicago, trong một cửa hàng sách.

Cửa tiệm bị đẩy ra, một thanh niên gương mặt rất trắng trẻo đi vào.

Ông chủ nằm trên ghế sofa để chân đang gác lên bàn xuống, nói ra một câu mở đầu còn giống như tiếng người, đây là điều rất hiếm thấy:

- Cố Vấn tiên sinh, thật hân hạnh được gặp.

Cố Vấn ném miếng sắt trong túi lên mấy chiếc bàn ghép lại giữa phòng, trên bàn gần như chất đầy sách, trực tiếp bị đụng rơi xuống, khóe miệng hắn cũng không biết nên nói là cười lạnh hay cười tà ác:

- Trả tiền đi! Đồ khốn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play