Nếu bạn đã biết rõ mình muốn đến nơi nào thì cần gì phải để ý Đông Tây hay Nam Bắc. Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục Khi mở mắt ra, ta nhìn thấy một rừng cây um tùm chứ không phải thiên đường hay một nơi nào khác. Được rồi, xem ra ta vẫn còn sống. Đây có thể nói là một tin tức tốt lành.
Hai mươi phút trước, ta vẫn còn ngồi thoải mái trên chiếc máy bay riêng, xem một bộ phim tồi tệ chỉ toàn kỹ xảo vi tính và ăn bữa trưa cao cấp rất hợp khẩu vị. Nhưng bây giờ, nửa thân người của ta đã chìm xuống đầm lầy. Trong khi chiếc máy bay kia đã vỡ thành những đống sắt vụn và bốc khói đen cuồn cuộn tại một nơi cách ta khoảng một hoặc hai kilomet. Hi vọng vụ rơi máy bay trên sẽ không gây cháy rừng hoặc vô ý phá hủy một bộ lạc thổ dân nào đó tại đây.
Chắc hẳn tỷ lệ sống sót của phi công và nhân viên làm việc trên máy bay không cao lắm, bởi mọi thứ diễn ra nhanh đến mức ta chỉ có thể phá thân máy bay và nhảy ra ngoài vào khoảnh khắc trước khi máy bay rơi xuống. Còn phản ứng của những người bình thường trong tình huống này là la hét, bám lấy vật gần mình nhất, rồi gặp nạn và đi đời nhà ma.
Nói tóm lại... trước tiên phải xem tình huống hiện giờ đã.
Ta sắp chìm. Bùn đã ngập đến cổ, toàn thân rất đau nhưng chắc hẳn không phải do gãy xương, mà có vẻ như do thứ gì đó chui vào áo của ta. Chắc đó là nhện, cũng có thể là giun, nếu không thì là đỉa. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng quá lớn vì không gì tồi tệ bằng cảm giác chết ngạt.
Để ta vùng vẫy thử xem. Ồ, tốt lắm! Ta lại chìm xuống thêm một chút. Xung quanh cũng không có cành cây hay dây leo để bám vào. Xem ra lúc này ta chỉ có thể cầu nguyện một con cá sấu có trí thông minh của loài người bỗng xuất hiện và kéo ta ra khỏi đây. Vì chuyện này, ta bằng lòng đền đáp cho nó một pound thịt.
(1 pound = 0.45359237 kg)
Mấy chục giây sau, bùn bắt đầu chảy vào lỗ mũi ta. Trong khoảnh khắc đó, ta đã nghĩ ngợi rất nhiều, thậm chí cả cuộc đời đều trôi qua trước mắt ta.
Hai giây không thể hít thở dài như hai năm. Bấy giờ, ta chợt nhận ra được một chuyện. Đó chính là... hóa ra mực nước của đầm lầy này không sâu lắm. Sau khi nhón chân, đầu của ta đã có thể nhô lên khỏi mặt nước.
Thế là ta thử bước đi, càng tới gần bờ thì mực nước càng thấp, vậy nên ta đã nhanh chóng lên bờ mà không tốn bao nhiêu sức. Không lâu sau, ta có thể nằm trên mặt đất êm ái và ngửa mặt lên trời thở hổn hển. Trong không khí thoang thoảng một mùi rất khó ngửi, đã vậy còn ẩm ướt và oi bức nữa chứ. Ta thật sự không thích vùng nhiệt đới, hi vọng có thể nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy hội nghị tại quận Nam Thập Tự Tinh có thể là một âm mưu. Bọn chúng không những yêu cầu ta phải mặc thứ âu phục khó chịu mà còn phải thắt cà vạt để đến tham gia hội nghị. Kết quả là, nội dung mà đám người đó phát biểu tại hội nghị chẳng hề có tính thực tế. Sau khi hội nghị kết thúc, máy bay trên đường về bỗng nhiên mất điều khiển tại cánh rừng nhiệt đới không một dấu chân người này, thật sự có quá nhiều điều kỳ lạ...
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu HL thật sự muốn trừ khử ta thì cứ trực tiếp cử vài cao thủ đến ám sát cho rồi, thế không tiện hơn sao? Ta cũng không phải là nhân vật của công chúng, đâu cần phải ngụy tranh thành sự cố để che mắt người đời. Hay vụ rơi máy bay này do đám Steel Commandment làm?
Thôi được rồi, trong chốc lát cũng không nghĩ ra được. Cứ đi bước nào tính bước ấy, trước tiên phải nghĩ cách trở về xã hội văn mình rồi bàn tiếp.
Ta đổ hết đống đồ trên người ra nhằm xem thử có thứ nào giúp ích được không.
Súng xương, tác dụng có lẽ không lớn lắm, trừ khi có quái vật khổng lồ như trong phim xuất hiện thì ta mới cần dùng đến nó.
Dụng cụ mở nắp chai vạn năng, phát minh nhỏ mà ta thích nhất; cắt, vặn, giũa, gọt, chặt, đào, chức năng nào cũng có. Thứ này chắc chắn có tác dụng.
Ví da, bên trong có một ít tiền lẻ, các loại thẻ từ và tấm thẻ tín dụng vô hạn của ta. Những thứ này hoàn toàn không có tác dụng nào.
Được rồi, tình hình vẫn chưa tệ lắm. Trước tiên phải đi đến cạnh xác máy bay để xem thử có thể phát hiện được gì hay không...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT