Nhưng cảm giác bị rình rập chợt kéo đến, nàng mở đôi mắt phượng, tròn xoe nhìn người ta trước mặt.
Giọng nàng đầy kinh ngạc lại pha lẫn chút vui sướng, “Hoàng thượng, sao người đến mà không cho thái giám thông báo một tiếng?” hắn định dọa nàng sao.
Doãn Phong mỉm cười, “Trẫm không cho bọn họ thông báo. Tránh ảnh hưởng đến giấc mộng đẹp của nàng.”
“Hoàng thượng lo nghĩ cho thần thiếp đến vậy, là phúc phần của thiếp rồi. Vân Tịnh, dâng trà lên cho hoàng thượng.” nàng xoay người lại nói với Vân Tịnh, nàng liền hiểu ý đi pha trà nóng cho hoàng thượng.
Doãn Phong nhìn nữ tử yếu ớt trước mắt, giọng nghiêm trọng, “Sức khỏe nàng còn rất yếu. Thỉnh an hoàng hậu chẳng phải trẫm đã ân xá miễn cho nàng rồi sao?”
Đối với những phi tần khác, nếu hắn nói không cần phải thỉnh an hoàng hậu thì đều ngoan ngoãn ở lại tẩm cung không ra ngoài nửa bước.
Nữ tử trước mặt lại không hề nghe lời gì cả. Nhưng dù sao đi nữa cũng không nỡ lòng trách mắng nàng ấy.
Nàng chú ý biểu tình trên khuôn mặt hắn, liền cười nói, “Thiếp không sao đâu. Thiếp còn trẻ như thế này, làm sao lại xảy ra chuyện cơ chứ. Dù sao thì cũng cảm tạ hoàng thượng đã ban kiệu dành cho quý tần cho thiếp.”
Hắn nghĩ nghĩ một lúc, lại nói “Sức khỏe là quan trọng nhất, nàng lại thờ ơ như vậy. Nhưng trẫm không thể để nàng lại sinh bệnh. Loan kiệu kia cứ để chỗ nàng đi.”
Nàng cả kinh, “Hoàng thượng....làm như vậy quả là không hợp quy củ.”
Doãn Phong vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, “Quy củ là do trẫm đặt ra, cũng có thể vì trẫm mà thay đổi. Nàng cũng đừng nghĩ ngợi nữa. Nghỉ ngơi cho khỏe, trẫm sẽ lại đến thăm nàng.”
Nàng nhìn theo bóng dáng của hắn, Doãn Phong cũng bất giác quay đầu lại nhìn nàng. Trong ánh mắt đẹp ấy chất chứa tình yêu sâu đậm. Nhưng rồi nàng nhanh chóng cúi mặt xuống, như là xấu hổ khi bị người ấy nhìn thấu tâm tư vậy.
Thật ra, là cố làm để hắn nhìn thấy mà.
Tâm tư thật lòng của nàng vốn chẳng ai có thể thấu được. Nàng đang muốn để hắn thấy rằng mình đã động lòng trước hắn rồi. Đế vương vô tình, nàng đương hiểu hơn ai hết.
Nhưng hắn cũng là một nam nhân, nếu biết có một nữ nhân vì hắn mà hi sinh, vì hắn mà không màn nguy hiểm vào chốn thâm cung này chỉ để được bên hắn. Hắn nhất định sẽ không nhạt nhẽo đối đãi với nàng như những phi tần thất sủng vào cung đã lâu kia.
“Chủ tử, hoàng thượng an ủi người sao?”
Vân Tịnh không thể tin vào tai mình, một người luôn lạnh nhạt với nữ nhân như hoàng thượng lại có thể nhẹ giọng an ủi chủ tử mình như vậy.
“Người an ủi ta sao, ta nghĩ không đơn giản như thế đâu. Người là thiên tử, ta mãi mãi chạm không đến, với không qua. Huống hồ trên ta còn có rất nhiều vị quý chủ tử được sủng ái. Ta đã là gì.” Nói thì nói vậy thôi chứ nàng biết hẳn là hoàng đế đại nhân chỉ thấy nàng mới mẻ, vài ngày sau liền sẽ chán rất nhanh.
Nhưng nếu đã đâm đầu vào cái loại địa phương này thì buộc nàng không thể phó thác cho số phận. Làm như vậy chẳng khác nào tự giết bản thân mình.
Nàng đã có đối sách khiến hắn không thể quên đi nàng. Muốn lãng quên rất dễ, nếu như nàng hầu hạ hắn quá mức cung kính, hắn sẽ cảm thấy nhạt nhẽo. Thế nên, lúc diễn trò 'đánh quái' cùng hắn, nàng phải lựa cơ hội chiếm lấy một vị trí trong trái tim hắn để không mất đi địa vị trong hậu cung này.
Khuân Tử là thái giám trong Bảo Nguyệt lâu mà hắn ban cho nàng, người này có thể dùng được. Hắn không phải là người xấu, tuyệt đối không hại nàng.
Từ phía ngoài chạy vào, Khuân Tử nói với nàng mà sắc mặt hắn trông rất nghiêm túc, “Chủ tử, bên phía thái giám nội thị báo lại. Đêm nay hoàng thượng đến chỗ của Ninh tài nhân.”
Nàng mỉm cười thật dịu dàng, “Khuân Tử, ngươi làm gì nghiêm túc như vậy? Ta chưa từng cảm thấy bất mãn việc hoàng thượng đến cung của các tỷ muội khác. Hậu cung ba ngàn giai nhân, một dung hoa như ta. Đã là gì so với các nàng ấy chứ?”
Chỉ là một câu nói suông nhưng bọn người Vân Tịnh và Điệp Vũ lại nghe ra hàm ý than thân trách phận trong đó. Chủ tử các nàng dung mạo lẫn tài nghệ đều được xếp vào hàng nhất nhì. Lý gì hoàng thượng lại không đến Bảo Nguyệt lâu?
Vân Tịnh đang mê man nghĩ nghĩ thì bị Điệp Vũ làm gián đoạn, “Vân Tịnh, cô nương đến hậu viện xem bọn cung nữ vừa được Thượng Dược cục tuyển vào làm việc thế nào đi. Nếu thấy không ổn liền đuổi về bên ấy. Nhận ít người cũng tốt.”
Vân Tịnh hiểu ý liền “ừ” một tiếng liền rời đi.
Điệp Vũ nhìn lại Uyển Dung, thấy nàng cũng tươi cười liền nói, “Chủ tử, câu nói của người là nói cho Khuân Tử nghe?”
“Đương nhiên, chúng ta không xem Khuân Tử là người ngoài. Nhưng muốn lấy lòng đế vương cần có sự giúp đỡ của y.” Uyển Dung rất rõ, biểu cảm và lời nói của nàng luôn bị Khuân Tử thu vào tầm mắt.
Và tất nhiên, mọi thứ hoàng thượng vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay. Nàng nếu như thật sự có lời nào không hay nhất định cũng sẽ đến tai hắn.
Vậy nên, đối với loài “sinh vật” mang tên hoàng đế này nàng vẫn nên thận trọng hơn nữa. Hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nàng đâu.
Uyển Dung thầm cười trộm, chỗ này lắm nguy hiểm. Muốn sinh tồn liền phải sử dụng đầu óc. Dùng nhan sắc thì cũng chỉ ngày một ngày hai mà thôi.
Như vị Ninh tài nhân chẳng hạn.
Hôm trước ở trước Phượng Thần cung của hoàng hậu, nàng ta bày ra vẻ mặt đẹp đến nao lòng người, trang điểm quá mức cho phép của thân phận một tài nhân rồi.
Uyển Dung không nghĩ nàng ta sẽ được sủng ái lâu dài...
Đến buổi tối.
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt từ giờ Tý.Cơn mưa đêm nay rất to.
Nàng trong Bảo Nguyệt lâu cũng bị tiếng sét đánh làm cho giật mình tỉnh giấc.
Đêm nay muốn ngủ lại e không dễ.
Uyển Dung cười khổ, nàng nhớ lại quá khứ đau thương của kiếp trước. Nỗi thống hận như xé toạc trời xanh ngày đó, rất khó phai nhòa.
Nhưng từ khi đến nơi này nàng mới có thể được cười vui, sống một cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc, rất vô tư.
Kiếp này nhất định không để bỏ đi phí phạm.
Uyển Dung mơ hồ cảm nhận được cơn buồn ngủ kéo đến, nàng mỉm cười chìm vào giấc mộng đẹp.
“Người đâu, mau đến hầu hạ chủ tử rửa mặt.”
Uyển Dung vừa tỉnh giấc liền thấy Vân Tịnh mở cửa gọi đám cung nữ mới được tuyển chọn vào hầu nàng rửa mặt thay y phục.
Cung nữ nọ có khuôn mặt xinh như hoa, nàng ta ẹo qua ẹo lại trước mặt nàng. Ánh nhìn còn có vẻ không phục nữa. Vân Tịnh cũng nhìn thấy rõ cử chỉ này trên mặt nàng ta bèn cười nói, “Nghi Tuyết, ngươi hầu hạ chủ tử thật tốt nhé. Da mặt của người là loại da đẹp nhất nhì hậu cung này đấy. Không làm tốt, chủ tử sẽ mượn 'thủ cấp' của ngươi chơi.”
Nghi Tuyết mơ hồ cảm nhận được ánh nhìn sâu sắc của Vân Tịnh dành cho nàng lập tức im bặt.
Uyển Dung cười nói, “Vân Tịnh, người ta mới tới em không nên chèn ép như vậy.”
Lời này nghe ra là nói giúp, song trên mặt nàng lại không có biểu tình của sự giúp đỡ. Trong đáy mắt chỉ toàn ý cười châm chọc nhìn về hướng Nghi Tuyết.
Một cung nữ nhỏ bé lại dùng loại ánh mắt ganh ghét đố kỵ đó nhìn nàng như thể nhìn kẻ thù như vậy. Giữ lại chắc chắn sẽ là mầm họa. Uyển Dung chẳng ngu ngốc đến mức đi nuôi ong tay áo.
“Nhanh lên, ngươi làm việc thật chậm chạp. Chủ tử còn phải đến chỗ hoàng hậu nương nương thỉnh an sớm.” Vân Tịnh cau mày, nàng nhìn thế nào cũng không ưa nổi cung nữ này.
Trên đường đến Phượng Thần cung hôm nay không còn mệt mỏi nữa rồi. Loan kiệu dành cho quý tần có mành che mỏng manh màu hồng phấn trông rất kiều diễm.
Hoàng đế đại nhân rất biết chọn lựa nha!
“Ninh tài nhân, ngươi nghĩ mình vừa được thị tẩm hôm qua liền lên mặt với bọn ta? Ngươi chưa đủ tư cách ấy đâu.” Khưu quý tần chỉ thẳng vào Ninh tài nhân, cười khinh khi nàng ta.
Nàng nghe bọn họ nói, Khưu quý tần là con gái của lễ bộ thị lang nhiều năm trung thành với vương triều Đại Thục. Nên khi nàng Khưu Liễn Chi ấy vừa tiến cung hắn cũng rất sủng ái. Mà gần đây nàng ta gây chuyện thị phi trong cung nên ít nhiều hoàng đế không còn quan tâm như trước nữa.
Hôm nay lại đi chất vấn Ninh tài nhân.
“Thiếp bái kiến quý tần tỷ tỷ.” nàng vẫn ngồi trên loan kiệu, chỉ nhún mình thỉnh an có lệ mà thôi.
Khưu quý tần đang bận cãi nhau với Ninh tài nhân nên cũng không mấy để ý hành động này của nàng. Uyển Dung nhìn xuống vị Ninh tài nhân phía dưới, nàng ta không thỉnh an nàng?
Điệp Vũ khẽ nói, “Ninh tài nhân, người không thỉnh an chủ tử nô tỳ sao? Chủ tử nô tỳ là cung phi thuộc hàng nhất phẩm. Chẳng lẽ người không biết?”
Một câu nói đơn giản cũng khiến cho Ninh thị xanh mặt vội nhận ra mình thất lễ liền quỳ xuống, “Thần thiếp tham kiến Ngọc dung hoa. Ngọc dung hoa vạn phúc.”
“Ninh tài nhân không cần đa lễ. Chúng ta đều là chỗ tỷ muội tốt cả. Cùng đến thỉnh an hoàng hậu nương nương đi thôi. Cũng không còn sớm nữa.” nàng cho Ninh tài nhân đứng lên liền hạ lệnh khởi kiệu rời đi cùng Khưu quý tần.
Khưu quý tần quan sát vị Ngọc dung hoa nổi bật nhất hậu cung mấy ngày nay. Nhan sắc cũng thuộc hàng mỹ nhân, so với Hiền quý phi chỉ hơn chứ không kém. Nhìn cử chỉ điềm đạm thản nhiên của nàng ta khi Ninh tài nhân thất lễ có thể biết rằng thủ đoạn của nàng rất thâm sâu.
Khưu quý tần mỉm cười, “Muội muội sắc mặt dạo này khá hơn rồi đấy. Cố gắng ở trong cung nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho lại sức.”
Nàng cũng không chú ý đến ánh mắt dò la của Khưu quý tần chỉ đáp, “Muội đa tạ tỷ đã quan tâm. Có hoàng thượng và hoàng hậu nương nương lo lắng muội không thể không chóng khỏe.”
“Vậy cũng tốt.” nghe nhắc đến hoàng thượng, sắc mặt của Khưu quý tần thoáng cứng đờ. Nàng đã bao lâu rồi chưa được gặp hoàng thượng, dường như rất lâu, rất lâu rồi không nhớ nữa.
“Đến nơi rồi, chúng ta mau vào đi.” Uyển Dung nhận ra sắc mặt của Khưu quý tần rất khó coi, nhưng chuyện của nàng ta vốn không liên quan đến nàng. Phớt lờ vẫn tốt hơn.
Thái giám tổng quản của cung Phượng Thần hô to, “Khưu quý tần đến, Ngọc dung hoa đến.”
Hoàng hậu đương tâm sự tỷ tỷ muội muội với Hiền quý phi nghe nàng đến liền buông tách trà trong tay đứng bật dậy, “Ngọc dung hoa, muội vừa khỏi bệnh lại thích ra gió như thế này. Bổn cung đã nói, thỉnh an có thể miễn được mà.”
“Hoàng hậu nương nương, người có thể miễn. Nhưng tự bản thân thần thiếp thấy nhốt mình trong tòa lâu ấy thật sự đã rất nhàm chán. Chi bằng đến chỗ của người cùng các tỷ muội hàn huyên.” Uyển Dung cười tươi tắn, nàng không muốn bày ra bộ mặt tiều tụy, chỗ này không có mặt hoàng thượng. Bày ra cũng chẳng ai xem, không khéo lại gây thù chuốc oán thì phiền to.
Hiền quý phi tán thành, “Đúng lắm! Ngọc muội muội nói rất có lý.”
Hoàng hậu nghe vậy cũng đành mỉm cười, hoàng thượng rất coi trọng Ngọc dung hoa. Kể từ hôm nàng ta vào cung không ngày nào hoàng thượng không ban thưởng cho Bảo Nguyệt lâu. Đủ thấy được Ngọc dung hoa này có sức ảnh hưởng rất lớn, không hề thua kém Hiền quý phi.
Chính cung hoàng hậu như nàng vốn không sợ nàng ta. Nhưng tránh động chạm gây hấn vẫn tốt hơn tự chuốc lấy phiền phức.
--------- End Chapter 6 ---------
Nghĩ cũng đúng ha, được sủng ái sinh kiêu ngạo. Một tài nhân nhỏ bé như Ninh thị cũng dám ngang nhiên to tiếng cãi nhau với Khưu quý tần. Lại còn xem Ngọc dung hoa của chúng ta như không khí, chẳng thèm thỉnh an.
Các nàng nghĩ nàng ta được sủng ái bao lâu? Sẽ rất nhanh thôi hoàng thượng Doãn Phong của chúng ta sẽ lãng quên Ninh thị. Nàng ta sẽ chỉ là một cánh hoa úa tàn...
Thân...
Uyên Trâm (BabieSociu)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT