Mặc dù là đang tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc của hắn, được hắn ôm trong lòng nhưng cảm giác vẫn có chút không thoải mái.
Ngự y vừa nói, vết thương đã bị ít nhất ba bốn ngày nay rồi. Thuốc mỡ dùng do không phải loại tốt nhất nên vết thương đã dần có dấu hiệu rỉ máu nhiều hơn.
Hắn khẽ siết chặt vòng ôm ngang eo nàng, thì thào bên tai Uyển Dung, “Nàng ngốc như vậy. Vết thương nếu không được điều trị tốt có thể sẽ tàn phế. Đến lúc đó, ta cũng không giữ một phế nhân bên mình đâu.”
Đáy mắt nàng thoáng lay động. Hắn nói những lời này ôn nhu như thế, hoàn toàn không còn vẻ cương nghị, cứng rắn những lúc giải quyết chính sự trên triều. Điều này khiến nàng cảm thấy cõi lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, hân hoan khó tả.
Nàng ngẩng đầu, vành mắt nàng đỏ hoe nghẹn ngào, “Thiếp sai rồi, lần sau thiếp nhất định sẽ truyền thái y.”
Đột nhiên hắn lên giọng, “Còn có lần sau nữa sao? Ta rất muốn nhìn xem. Những kẻ mưu mô xảo quyệt, âm thầm mưu hại đến ái phi của ta còn làm được những gì nữa.”
Nàng vô thức nhìn thấy trong ánh mắt kia chất chứa vài phần ngoan độc cùng lạnh lùng khiến người đối diện bất giác run lên. Và đương nhiên nàng cũng khẽ run rẩy theo phản xạ tự nhiên.
Hắn cũng cảm nhận được nàng đang run rẩy trong lòng, liền cất giọng dịu dàng “Đêm mùa thu nhiều đợt gió bấc. Nàng không nên thức nữa đâu. Mau đi ngủ thôi.”
Đêm nay tương đối an toàn, bởi vì nàng đang bị thương nên hắn cũng không diễn trò đánh nhau cùng “boss” với nàng nữa. Nhưng là, nàng ở trong vòng ôm ôn nhu kia không thể nào nhắm mắt được.
Đầu óc lại miên man suy nghĩ về những chuyện đã qua. Quãng thời gian sống ngắn ngủi hai mươi lăm năm trong kiếp trước của nàng đã kết thúc như thế nào.
Một kết thúc không có hậu, nhưng dường như kết thúc nọ lại là khởi đầu mới. Nên mới xuất hiện Vương Uyển Dung của ngày hôm nay.
Sáng sớm hôm sau khi nàng thức dậy, bên giường đã trống không. Hắn đã đi rồi ư?
Thật sự, hôm qua nàng ngủ không ngon. Ban sáng vừa chợp mắt một chút liền không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Vân Tịnh bê một chậu nước ấm mang đến cho nàng, miệng khẽ cười tủm tỉm “Nương nương, rửa mặt rồi thay y phục nào.”
Nàng cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi Vân Tịnh, “Sao em có vẻ hưng phấn thế. Lại có chuyện gì đặc biệt sao?”
Vân Tịnh buông mi mắt, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm rạng rỡ, “Nương nương có điều không biết, hoàng thượng vừa mới trả cho người mối thù mấy hôm trước ở Phượng Thần cung đó.”
Thù mấy hôm trước?
Ấy chà! Nàng nhớ ra rồi... là chuyện Hiền quý phi cố ý xô đẩy nàng sao?
Nàng tự dưng có một cảm giác vui sướng hả hê ở trong lòng. Cười hỏi, “Sao rồi, nàng ta thế nào?”
Vân Tịnh cười đến không thấy mặt trời, đôi mắt tựa như hai vòng cung nhỏ đang kép lại “Nương nương, hiện giờ người không cần tôn trọng nàng ta nữa. Bởi vì Hiền quý phi ngày trước bây giờ chỉ còn là Hiền phi mà thôi. Đại hoàng tử mà nàng ta đang chăm sóc cũng bị đưa đến chỗ Huyền phi rồi.Hoàng thượng còn nói, nàng ta không có tam tòng tứ đức, không đoan trang phẩm hạnh nên không thể để Đại hoàng tử để nàng ta dạy hư được.”
Ra là thế cơ đấy. Nàng mỉm cười lắc đầu. Hiền phi à, ngươi kết thúc tại đây thôi.
Hậu cung một truyền mười, mười truyền trăm. Rất nhanh liền đã đến tai chủ tử các cung. Mỗi người một vẻ, nhưng phần đông là hân hoan vui mừng khôn xiết. Người bị hạ bệ là quý phi đấy.
Lý do nàng ta bị hoàng thượng giáng vị dùng ngón chân nghĩ cũng rõ mồn một. Nàng ta đắc tội Ngọc sung nghi nương nương nên mới có ngày hôm nay.
Cũng từ đây, địa vị của Uyển Dung nàng sớm được thăng thêm vài bậc trong lòng các phi tử khác. Kể cả hoàng hậu sau khi thấy kết cục thảm thương không gì bằng của Hiền phi cũng phải nhường nàng ba phần.
Dường như hôm nay Bảo Nguyệt Lâu có rất nhiều tin vui. Hoàng thượng lúc bãi triều, đi ngang Linh Huyền cung nhìn thấy nơi đây phong tình đẹp mắt liền nhớ đến Ngọc sung nghi.
Hạ lệnh ban Linh Huyền cung cho Ngọc sung nghi làm nơi ở. Ban thưởng lụa là thượng hạng cùng cống phẩm các nước đếm không xuể.
Nhìn cả bàn đầy kỳ trân dị bảo, mắt nàng khẽ sáng lên, liền cười bảo Khuân Tử, “Thu hết đi. Đem cất cẩn thận vào trong kho của bổn cung. Nhớ kỹ, thật cẩn thận.”
Khuân Tử cùng vài thái giám cung kính tuân mệnh. Đem toàn bộ những món trân bảo trên bàn rời đi.
Điệp Vũ vốn không hay biểu đạt tâm tình hôm nay cũng không nhịn được, cười to “Nương nương, đúng là trong họa có phúc, quý nhân phò trợ. Người liên tục nhận được tin vui, bọn em cũng vui lây. Đúng không, Vân Tịnh?”
Vân Tịnh bên cạnh nghe nhắc đến mình liền tích cực hưởng ứng, “Đúng đúng! Nương nương nhà chúng ta là người đại phú đại quý, quý nhân phò trợ là chuyện hiển nhiên. Ha ha...”
Thấy bọn họ vui đến thế nàng cũng không việc gì phải phiền não. Cùng bọn họ vui cười cho đến tận xế tà.
Mặt trời dần khuất dạng phía sau dãy núi oai hùng. Phía bên kia đỉnh núi là đội quân thiết kỵ của Đại Thục đang ngày đêm khổ luyện.
Những tướng sĩ anh dũng uy nghiêm trên sa trường, khí thế hừng hực. Nàng đột nhiên muốn xem bọn họ ra trận, muốn xem sĩ khí của quân đội ta ra sao...
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nàng lại nhanh chóng dập tắt ngay. Nàng muốn xem quân thiết kỵ chinh chiến. Có nghĩa là nàng muốn chiến tranh xảy ra!
Không, không thể nào.
Một khi phát động chiến tranh, người chịu khổ nhất chẳng phải là con dân Đại Thục sao? Đối với nàng, an nguy của bá tánh là trên hết.
Thấy nàng đang nghĩ vẩn vơ, Vân Tịnh liền tiến lại phía sau lưng nàng im lặng không nói. Dạo gần đây, nàng thường thấy nương nương suy tư trầm ngâm. Không biết là đang nghĩ chuyện gì?
Chợt...
“Aaaaa.... “
Uyển Dung suýt nữa ngất đi vì giật mình. Rõ ràng là khi nãy sau lưng nàng chẳng có ai, vừa quay lưng liền nhìn thấy bóng dáng người đang cúi đầu. Thét lên một tiếng...”Nương nương, người sao thế ạ?”
“Là em à! Dọa ta sợ chết mất.”
Bên ngoài Điệp Vũ đang pha trà cũng vội buông ấm xuống chạy vội vào xem tình hình. Tiếng la hét khi nãy quả nhiên rất chấn động.
“Không sao đâu. Các em ra ngoài trước đi.”
Là Vân Tịnh thôi mà, làm nàng giật cả mình suýt nữa ngất xỉu rồi...
(^ム^)
Sáng sớm ở Linh Huyền cung tiết trời mát mẻ. Quả là một nơi rất hữu diệc phong tình, cảnh quan đẹp mắt chẳng khác tiên cảnh là bao.
Uyển Dung cảm thấy rất nhàm chán liền ra ngoài dạo mát, nàng không cho bọn Vân Tịnh với Điệp Vũ theo cùng để có thể tự do bay nhảy khắp nơi.
Nàng trong tay ôm con tiểu miêu nhi mà mấy hôm trước Doãn Phong mang đến tặng rảo bước ở khu rừng trồng đầy hoa hải đường.
Nàng ôm chú mèo nhỏ trong tay âu yếm vuốt ve nó. Con mèo nhỏ chui rút vào trong lòng nào khẽ “Ngao...” một tiếng nho nhỏ.
Uyển Dung chợt nghe thấy một giọng nói yếu mềm đến nghẹn ngào, “Cơ Tử Mộ, chàng lúc này sao rồi? Có còn nhớ đến người nương tử này nữa hay không. Thiếp đi mà không lời từ biệt chắc hẳn chàng rất giận thiếp. Nhưng thiếp đi là để bảo toàn mạng sống của chàng. Bọn người Sở Vân Thiên sẽ không chịu để yên. Tử Mộ, cầu xin chàng đừng hận thiếp, đừng hận thiếp...”
Ngây người...
Không gian nhất thời rơi vào trầm mặc, xung quanh chỉ còn nghe mỗi tiếng khóc đến tê tâm phế liệt. Nàng không nhận ra giọng nói kia, nhưng nghe đến cái tên Sở Vân Thiên xem ra không còn lạ nữa.
Nhưng Ngân dung hoa tại sao lại khóc đến thương tâm như vậy. Còn nữa, người tên Cơ Tử Mộ kia rốt cục là ai? Tại sao lại xuất hiện trong lời lẽ của nàng ta.
Đã là người phụ nữ của hoàng thượng mà còn dám tư tâm để ở chỗ người đàn ông khác. Nàng ta đúng là muốn chết đây mà.
Ngân dung hoa lại cất giọng, “Tướng công, thiếp đi chuyến này cũng không mong có thể quay trở về bên cạnh chàng. Nhưng... thiếp thật sự rất nhớ chàng...”
Uyển Dung ngây người trong chốc lát.
Tướng công? Người kia là phu quân của nàng ta? Sở Vân Thiên, cái tên đại biến thái khốn khiếp. Ngươi chia cắt uyên ương nhà người ta, lại còn đem dâng tặng cho phu quân của ta. Ngươi xem chàng là gì chứ hả?
Nàng nhịn không được, liền bước đến chỗ của Ngân dung hoa đang ngồi, giữa rừng hoa hải đường đỏ rực đến chói mắt. Thân ảnh màu lam dần dần hiện ra, vô cùng diễm lệ.
Nàng mỉm cười nhìn Ngân dung hoa rồi lặng lẽ ngồi xuống. Ngân dung hoa thất kinh vội vã lau đi những giọt lệ còn vương trên mi. Đứng dậy thỉnh an “Thần thiếp tham kiến Ngọc sung nghi nương nương.” Uyển Dung đỡ lấy cánh tay nàng, lắc đầu “Cô nương không cần đa lễ. Chuyện của nàng bổn cung chỉ là tình cờ nghe thấy. Nếu như có gì khó nói, nàng có thể nói với bổn cung. Không cần khóc một mình cô độc như thế này.”
Ngân dung hoa ngẩng đầu nhìn nàng, khóe mắt nàng ta ươn ướt, “Nương nương, người chịu giúp thần thiếp...”
Uyển Dung gật đầu, “Bổn cung có thể giúp nàng. Nhưng trước hết, nàng cần phải kể cho bổn cung nghe chuyện của nàng... với vị Cơ Tử Mộ kia.”
Ngân dung hoa cũng khẽ cười, kể cho nàng nghe toàn bộ câu chuyện...
Dưới sự thống trị của Sở vương Sở Vân Việt, nước Sở rất phát triển và phồn hoa.
Sở vương nghe thiên hạ lưu truyền, đệ tử duy nhất của Ngọc Hư chân nhân ở Ngọc Hư cung Động Không Động vừa mới xuất môn. Hiện đang cùng vị sư huynh Thẩm Mặc Tư cư ngụ dưới chân núi Bàn Cỗ phía Nam nước Sở.
Hay tin này, Sở vương liền đích thân đến đó...
Ngày hôm đó, trời trong xanh như một tấm thảm lụa. Những cơn gió mạnh cũng không hề xảy ra.
Cơ Tử Mộ đang thư thái câu cá ở bờ sông thì chợt phát hiện ra động tĩnh phía sau lưng.
Toáng người bước đến trước mặt hắn, cung kính cúi người xuống, kể cả Sở vương cũng cúi đầu. Ông ta nở nụ cười hiền hòa, “Xin hỏi, ngài có phải đệ tử của Ngọc Hư chân nhân - Cơ Tử Mộ hay không?”
Cơ Tử Mộ thoáng trầm tư, cuối cùng cũng trả lời “Đúng thế, chính là tại hạ.”
Ngừng một lúc, hắn lại hỏi “Không biết các vị đây là...”
Sở vương lúc này cũng tươi cười, cất lời “Quả nhân là Sở Vân Việt - hoàng đế của Sở quốc. Trước kia, từng có một vị cao nhân nói với ta. Nếu tìm được đệ tử của Ngọc Hư chân nhân thì hãy cầu xin ngài ấy ở lại Sở quốc cùng nhau bàn kế thống nhất lục quốc.”
Thống nhất lục quốc?
Cơ Tử Mộ thoáng giật mình. Rất nhanh sau đó hắn lại lắc đầu, “Không thể nào. Hoàng thượng, thứ lỗi cho thảo dân không thể ở lại.”
“Tại sao người không ở lại?” một vị quan văn đi cùng ngây người.
Cơ Tử Mộ là người có pháp lực cao cường. Ngọc Hư chân nhân chỉ có mỗi đệ tử duy nhất là y. Cho nên, tất cả pháp bảo cùng những võ công đều truyền đạt lại cho y. Nếu Sở quốc bọn họ không thể giữ chân được Cơ Tử Mộ để hắn đến nước khác nhất định sẽ là một thiệt hại lớn.
Còn về việc vị cao nhân, chỉ là bịa đặt mà thôi.
Cũng một khoảng thời gian dài không thể khuyên nhủ được Cơ Tử Mộ nên bọn người Sở vương đành tạm từ bỏ. Trên phố thành Lâm An.
Đêm tối, gió lạnh thổi thấu buốt từng cơn.
Mà Song Nhi cũng chính là Mộ Dung Tiên Nhi - cái tên giả mà Sở thái tử đã đặt cho nàng khi đưa nàng đến Thục quốc.
Song Nhi rất vui khi phụ thân đồng ý cho nàng đến Yến quốc tham quan vui thú. Ở đó có người huynh đệ kết nghĩa của ông là Tô thúc phụ của nàng. Đến đó, nàng sẽ tiêu diêu tự tại, tự do tung cánh. Thoát khỏi cái lồng sắt này, nàng rất vui!
Nhưng nàng không hề hay biết, thời cơ đã đến nên cha nàng mới cho nàng xuất phủ. Vị tiên trưởng ở Ngọc Hư cung có nói, chuyến đi lần này nàng sẽ gặp được thiên duyên đích thực, sẽ có cuộc sống hạnh phúc ben người đó đến đầu bạc răng long.
Đang trên đường đi, nàng chợt nghe thấy một giọng nói thô lỗ vô cùng vang lên trong đêm tĩnh mịch:
“Này này cô nương. Ôi, trông thật xinh đẹp! Nàng hãy đi theo ta, ta sẽ cho nàng làm áp trại phu nhân.” trước mắt Song Nhi bỗng xuất hiện một đám đàn ông thân hình rắn rỏi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng dâm tục.
Một tên khác lại nói, “Ầy, lão đại à! Trước giờ đệ chưa thấy huynh hỏi qua ý kiến bọn nữ nhân kia bao giờ. Sao hôm nay lại dịu dàng với cô nương ta như vậy?”
Song Nhi kinh ngạc chưa dứt. Nghe qua cách xưng hô, chắc hẳn bọn họ là sơn tặc ở trên núi rồi.
Lúc bấy giờ nàng mới nhận ra mình đang đứng giữa chốn đồng không mông quạnh, xung quanh chẳng thấy nhà cửa, bá tánh nào hết. Trời thật! Đã đi xa như vậy sao? Nơi này có lẽ là biên giới nước Sở. Chỉ cần vượt qua ngọn núi lớn trước mặt, qua bên kia đã là Đại Yến rồi.
Nàng không thể qua sao? Đám người này đông như vậy, công phu mèo quào của nàng căn bản không thể làm gì được chúng cả. Thôi rồi, đời nàng đến đây là chấm dứt.
Như này, nàng không cam!
Mấy chục tên nam nhân, trong mắt chứa đầy ngọn lửa dục vọng. Làn da trắng nõn nà của nàng, đôi môi anh đào đỏ mọng. Chẳng khác nào miếng thịt ngon từ trên trời rơi xuống.
Một tên nam nhân đã nhanh tay, chụp lấy tay nàng. Bàn tay chai sần của hắn đang mơn trớn vuốt ve tay nàng. Theo phản xạ tự nhiên nàng đấm vào mặt hắn, chốc sau, một bên mắt hắn đã bầm tím, thảm thương.
Tự dưng bị một ả nữ nhân tay trói gà không chặt hung hăng đấm vào mặt. Tên nọ gần như gầm lên, “Ngươi... cái con tiện nhân này. Dám đấm ta sao? Lão đại, chúng ta giải quyết ả luôn tại đây đi.”
Song Nhi cũng không hề tỏ ra nhu nhược nữa, cười cười nhìn chúng “Dựa vào các ngươi sao? Đừng có nằm mơ nữa. Lão nương ta đây võ công giỏi nhất thành Lâm An. Nếu chạm được vào ta, mặc cho các ngươi xử lý.”
Võ công của nàng thuộc dạng mèo quào, nhưng khinh công lại rất tốt. Bọn chúng có thể sẽ không bì kịp khinh công của nàng đâu. Nàng có thể khẳng định điều đó.
Tên lão đại khẽ gật đầu, “Được! Nàng rất thú vị đấy mỹ nhân à. Các huynh đệ, lên!”
Vừa dứt câu, một đám nam nhân bổ nhào về phía nàng, hô hoán tục tĩu. Song Nhi vận khinh công, nhanh chóng né được lần tập kích đầu tiên.
Nhưng có lẽ... may mắn không mỉm cười với nàng lần kế tiếp. Một tên ở phía sau lưng bỗng nhiên lao tới ôm chầm lấy nàng. Thấy nàng thất thủ, bọn họ liền chạy như bay tới.
Nàng chưa kịp mở miệng nói câu nào, bỗng cảm giác đau đầu đến choáng váng. Trước mắt bắt đầu tối sầm lại, thiếp đi...
Tiếp theo sau đó, một thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện. Một màn tự nãy giờ đã bị hắn nhìn thấy rất rõ ràng.
“Buông cô nương ấy ra. Đám sơn tặc của các ngươi cũng thật càng quấy.”
Lão đại của bọn sơn tặc đột nhiên cười ha hả, “Ngươi sao? Cái tên mặt hoa da phấn như ngươi cũng đòi đối mặt với ta hay sao?”
Tên nhãi này cũng khinh thường ông mày quá đấy. Đã bao nhiêu năm làm trại chủ của đám sơn tặc chưa từng có tên công tử bột mặt đẹp như ngọc tỏ ý muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Cơ Tử Mộ vẫn không mảy may để tâm đến lời nói của y, ánh mắt hắn chỉ đang chú ý đến cô gái đang nằm trên mặt đất kia.
Trước khi xuất quan sư phụ có nói, nàng ấy chính là họa cũng không phải họa, là phúc cũng không phải phúc. Nhưng nàng ấy có một đoạn tình duyên cùng với Cơ Tử Mộ hắn.
Nhưng cho dù thế nào cũng không thể không cứu nàng.
Đám sơn tặc không chần chừ một lúc nào, nhanh chóng rút kiếm tấn công về phía hắn.
Hắn nhúng người, phi thân nhanh nhẹn đến trước mặt bọn họ. Roi đả thần cùng lúc xuất hiện. Sư phụ từng nói, roi đả thần là thần vật thượng cổ rất có linh tính. Cảm nhận được chủ nhân đang gặp nguy hiểm lập tức hiện ra.
Bọn sơn tặc há hốc mồm không nói nên lời, binh khí kia đột nhiên xuất hiện trong tay hắn là thế nào? Nhưng bọn họ biết không còn thời gian nên cứ thế xông lên.
Và rồi từng người, từng người một gục xuống trước mặt họ. Mấy chục tên sơn tặc không bao lâu chỉ còn năm tên.
Lão đại nọ cất giọng run run, “Ngươi... ngươi rốt cục là thứ gì? Ngươi... là yêu quái phương nào?”
Cơ Tử Mộ bật cười thành tiếng, khuôn mặt đẹp như tượng điêu khắc, những ngón tay thon dài như ngọc nhẹ vuốt lên roi đả thần, “Ta ấy à? Ta là Cơ Tử Mộ đệ tử của Ngọc Hư chân nhân Động Không Động.”
Ngọc Hư chân nhân? Chẳng phải là tiên nhân sao?
Vậy có nghĩa là thằng nhãi miệng còn hôi sữa, mặt hoa da phấn trước mặt là thần tiên tái thế.
Bọn họ đồng loạt quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết cầu xin hắn tha cho mạng chó của chúng một lần.
-------- The End Chapter 15 --------
Dài quá rồi! Bản cô nương xin gác bút tại đây ( mặc dù ta đánh máy). Thứ năm tuần sau tại Wattpad của ta! Các nàng/chàng nhớ đón đọc nhé.
Yêu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT