Vào ngày Mạc Bắc nhận được thiệp cưới của Phương Trúc,
Mạc Phi đang nằm trên chiếc giường của bố mẹ đọc truyện tranh.
Anh liền hỏi Mạc Phi: “Con có muốn đi uống rượu hỷ với
bố không?”
Mạc Phi liền hỏi: “Vậy mẹ có đi cùng không ạ?”
“Mẹ con còn phải đi làm.”
Anh làm sao có thể đưa mẹ của Mạc Phi đi cùng được?
Trong hôn lễ đó sẽ có đối tượng anh đã xem mặt trước đó, cho Hướng Vãn đi hoàn
toàn không tiện chút nào. Anh thầm nghĩ vậy.
Khi đến lễ đường tổ chức hôn lễ của Phương Trúc, anh
giới thiệu Mạc Phi cho tân nương tử và phù dâu: “Đây là con trai của anh.”
Mạc Phi ngoan ngoãn khoanh tay chào và gọi người đó là
dì.
Phương Trúc tỏ ra vô cùng kinh ngạc, còn Dương Tiểu
Quang thì ngỡ ngàng tới mức đứng ngây người ngay tại chỗ một hồi lâu rồi mới
lên tiếng: “Này Mạc Bắc, có phải đầu óc anh có vấn đề gì không? Anh có con trai
lớn từng này rồi mà trước đây còn đi xem mặt với em?”
Phan Dĩ Luân liền đẩy tay cô một cái, ra hiệu rằng nên
đặt hôn lễ lên hàng đầu. Thế nhưng, Dương Tiểu Quang chẳng thể trấn tĩnh lại
được, quay sang nói với Phan Dĩ Luân: “Liệu có nhầm không đấy? Suýt chút nữa
thì em đã làm mẹ kế của người ta rồi.”
Mạc Phi liền nói với Dương Tiểu Quang: “Dì ơi, cháu có
mẹ rồi, dì không thể nào trở thành mẹ kế của cháu được đâu. Hay là để cháu nhận
dì làm mẹ nuôi nhé, dì đừng tức giận nữa.”
Dương Tiểu Quang nhìn thấy đứa trẻ trước mặt lanh lợi
đáng yêu, không tiện nổi đóa, thầm nghĩ, làm mẹ nuôi thì làm mẹ nuôi. Thế là
Mạc Phi nhanh chóng gọi cô một tiếng “mẹ nuôi” rồi quay sang nhìn Phan Dĩ Luân.
Mạc Phi có biết Phan Dĩ Luân, bộ phim truyền hình gần
đây đang chiếu trên ti vi có anh diễn viên đẹp trai này. Tất cả các bạn nữ
trong lớp Mạc Phi đều coi anh là bạch mã hoàng tử. Thế là Mạc Phi liền chào
Phan Dĩ Luân một tiếng: “Em chào anh.”
Dương Tiểu Quang nhanh chóng hóa đá, cô quay sang chỉ
vào Phan Dĩ Luân rồi nói với Mạc Bắc: “Tại sao anh lại làm bố vào độ tuổi không
nên làm bố thế? Việc này không hợp luân thường đạo lý chút nào. Anh phải sinh
một đứa con vào độ tuổi thích hợp làm bố, để nó gọi anh ấy một tiếng là chú
chứ?”
Câu nói này đã khiến Mạc Bắc suy ngẫm một lúc khá lâu
ngay trong hôn lễ, lúc tàn tiệc, anh liền nháy mắt nói với Dương Tiểu Quang: “Ý
kiến của em rất được.”
Lúc quay về nhà, Mạc Hướng Vãn đang giặt quần áo cho
hai bố con anh. Hôm qua, anh với Mạc Phi ra ngoài đá bóng, biến bộ quần áo thể
thao của hai bố con bẩn y hệt như mấy bộ quần áo mà hãng bột giặt Omo quảng cáo
trên truyền hình. Thế nhưng lúc này, Mạc Hướng Vãn đang dùng loại bột giặt Kỳ
Cường. Kỳ Cường đương nhiên là cực kỳ cường mạnh, có thể loại bỏ hết mọi vết
bẩn trên áo, trả lại màu sắc ban đầu cho y phục.
Mạc Bắc ngồi trên sô pha, thương lượng cùng Mạc Hướng
Vãn: “Em chắc có lẽ là con gái độc nhất trong nhà đúng không?”
Mạc Hướng Vãn liền đáp: “Chắc là không phải đâu.”
“Tại sao lại không phải? Bố em ly hôn xong thì mới
sinh con thứ hai mà.”
“Ồ, thế thì cứ coi là vậy đi. Anh hỏi cái này để làm
gì chứ?”
Mạc Bắc liền ôm cô từ phía sau rồi nói: “Mẹ Phi Phi,
em cứ làm mẹ của mình Phi Phi mãi có thấy buồn chán, đơn điệu không?”
“Không buồn chán, cũng chẳng đơn điệu, người khác đều
nói em có hai người con trai.”
Mạc Bắc tỏ ra hơi kích động: “Lẽ nào em…”. Hơi kích
động suýt nữa chuyển thành cực kỳ kích động, anh nghĩ, từ trước đến nay hai
người sử dụng các biện pháp phòng tránh khá cẩn thận, thế nhưng bất cứ chuyện
gì cũng có thể xảy ra bất ngờ, ngoài ý muốn. Nếu như lần này là ngoài ý muốn
thì anh chẳng cần phải suy nghĩ tính toán nhiều làm gì nữa.
Mạc Hướng Vãn đặt bộ quần áo thể thao giặt sạch sẽ
xong lên tay Mạc Bắc, hân hoan ra lệnh: “Con trai lớn, mau mang quần áo của con
trai bé ra ngoài phơi cho khô đi.”
Thế là Mạc Bắc đành phải ngậm ngùi đem hai bộ quần áo
thể thao ướt nhẹp ra ngoài phơi nắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT