*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên này mấy vị đại phật cười cười nói nói đi tới thềm đá hướng lên núi. Từ bên trong đội ngũ lao ra một người, mặc một thân cung trang hồ điệp xuyên hoa xinh đẹp màu đỏ thẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, hết sức tinh xảo xinh đẹp, chính là Tam công chúa Tiêu Nguyên San.

Lục Thanh Lam là đi theo gia quyến của Quảng Ninh Vương Phủ, cho nên cách thánh giá rất gần, vừa vặn bị Tam công chúa nhìn thấy. Trong cung không có tỷ muội gì, Tam công chúa đang vô cùng buồn chán, nhìn thấy Lục Thanh Lam khỏi phải nói cao hứng biết bao nhiêu, lập tức mang theo hai cung nữ tới tìm nàng.

“Bảo Nhi! Bảo Nhi!” Cách thật xa Tam công chúa đã hô lên.

Lục Thanh Lam và Tiêu Kỳ cũng đang đi theo đại đội nhân mã theo bậc đá lên núi, nhìn thấy Tam công chúa nàng liền ngừng lại. Tam công chúa lách qua từng dòng người đông nghịt, thật vất vả đi tới bên người Lục Thanh Lam. Tiêu Kỳ vốn đứng ở bên phải Lục Thanh Lam, Tam công chúa là từ bên trái Lục Thanh Lam đi tới, nàng lại cứ đi đến phía bên phải Lục Thanh Lam, đẩy Tiêu Kỳ đến một bên.

Tam công chúa và vị tiểu đường tỷ này tính tình không nhau, nàng là người tính tình nóng nảy bụng dạ thẳng thắn, Tiêu Kỳ tuy có phong thái nghĩa hiệp, ở trong cung cũng là trường tụ thiện vũ*, bát diện linh lung*, Tam công chúa vốn không thích nàng lắm, cộng thêm chuyện Tưởng Tín Hồng, trong lòng Tam công chúa lại càng có khúc mắc với Tiêu Kỳ.

(*) 长袖善舞Trường Tụ Thiện Vũ, Đa Tiền Thiện Giả (Ống tay áo dài khéo múa, nhiều tiền khéo đầu tư)

Xuất xứ từ “Hàn Phi Tử – Ngũ Xuẩn”: Bỉ Ngạn viết: “trường tụ thiện vũ, đa tiền thiện giả” ở đây nhấn mạnh chữ Thiện, thiện là khéo xử dụng, như người múa mà tay áo rất dài phải khéo lắm mới không rối, còn người có nhiều tiền phải khéo đầu tư, phân bổ mới không lầm lẫn mà mất tiền.

(*)八面玲珑 – Bát diện linh lung – bā miàn líng lóng (nguyên để chỉ [phòng/nhà/gác…] có nhiều cửa sổ, tám phương tứ hướng đều sáng sủa. Hiện dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt, đối với ai cũng khéo léo.

Tiêu Kỳ thấy nàng như thế, không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút mất hứng. Tam công chúa đối với nàng như vậy không phải là ngày một ngày hai, lúc trước Tam công chúa đối đãi với nàng tuy không tâm giao như đối với Lục Thanh Lam, nhưng cũng không trở nên như thế.

Tam công chúa hùng hổ nói: “Bảo Nhi, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi, vừa rồi ta còn đang rầu rĩ làm sao tìm được ngươi đấy.”

Lục Thanh Lam thấy Tam công chúa đối xử với Tiêu Kỳ như vậy cũng có chút bất đắc dĩ. Lúc trước nàng khuyên Tam công chúa rất nhiều lần, bảo nàng hãy quên Tưởng Tín Hồng đi, nhưng Tam công chúa căn bản không nghe lọt.

Ánh mắt của nàng nhìn về một hướng khác, nàng nhìn theo ánh mắt của Tam công chúa, liền nhìn thấy Tưởng Tín Hồng mặc cẩm bào màu màu lam đứng ở cách đó không xa, trên mặt mang nụ cười đúng mực. Thanh âm của Tam công chúa vốn rất lớn, trong nháy mắt nhìn thấy Tưởng Tín Hồng đó, thanh âm của nàng lập tức liền nhỏ xuống. Sau đó có chút yếu ớt kêu một tiếng: “Hoàng huynh! Tưởng công tử!”

Hoàng huynh đương nhiên là Tiêu Thiểu Hủ.

Hai người ôm quyền đáp lễ, Tưởng Tín Hồng thì khách khí kêu một tiếng: “Công chúa điện hạ!”

Tam công chúa cúi thấp đầu, trên mặt hiện lên tầng tầng đỏ ửng, căng thẳng xấu hổ cực kỳ giống đại gia khuê tú. Người trong lòng ở đây, lập tức thanh âm của Tam công chúa nhỏ xuống, bộ dáng cũng văn nhã, biến hóa rất lớn, so với vừa rồi quả thực như hai người, Lục Thanh Lam không khỏi thở dài trong lòng.

Thừa cơ hội này, nàng kéo Tiêu Kỳ đến bên trái của mình, Tam công chúa có chút bất mãn, nhưng ở dưới mí mắt Tưởng Tín Hồng, nàng không tiện làm bừa, đành chấp nhận loại tình huống này.

Tam công chúa muốn nhìn Tưởng Tín Hồng, rồi lại có chút không dám nhìn. Ngay cả Lục Thanh Lam nói chuyện với nàng cũng có chút không yên lòng.

Tiêu Kỳ nhìn ở trong mắt, trong lòng hơi động một chút, có chút hiểu rõ.

Bên kia Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền cũng tới, hắn mặc một thân cẩm bào xanh thẫm, hắn hai mươi tuổi là người cao nhất ở trong tất cả các huynh đệ đứng ở đâu cũng là hạc giữa bầy gà, cộng thêm trên mặt vẻ mặt đạm nhạt, không giận tự uy, rất có khí phách của hậu duệ quý tộc thiên hoàng.

Tiêu Thiểu Huyền ban đầu cũng phát hiện Lục Thanh Lam ở trong đám người.

Lục Thanh Lam hôm nay mặc một bộ bối tử màu lam vạt áo nghiêng thêu ngân tuyến ám hoa, phía dưới váy gấm màu mật hơi cũ, trên đầu chải song thiều kế, trên tóc không có trang sức gì, chỉ cột một chuỗi vòng ngọc nam châu ở trên búi tóc bên phải. Ngọc nam châu vốn hết sức hiếm có, huống chi một chuỗi mười viên nam châu mỗi viên đều châu tròn ngọc sáng, lại càng giá trị xa xỉ. Vô tình hiện lên sức mạnh đích tiểu thư Hầu phủ của nàng.

Trang phục của nàng có thể nói là hết sức mộc mạc khiêm tốn, chỉ tiếc mộc mạc đi nữa cũng khó che dấu được quốc sắc thiên hương, bởi vì cái gọi là thiên sinh lệ chất khó có thể bỏ qua, Tiêu Thiểu Huyền chỉ cảm thấy ngũ quan của nàng như dương quang chiếu sáng tinh xảo xinh đẹp nói không nên lời, lông mi dài khẽ rủ xuống giống như hồ điệp vỗ cánh muốn bay đi, nhất là đôi mắt, như là dùng sương sớm rửa qua, ướt át nhìn quanh cực kỳ linh động.

Tiêu Thiểu Huyền cảm thấy mấy tháng không gặp, nha đầu này chẳng những cao lớn không ít, mấu chốt hơn chính là dung nhan rực rỡ như hoa xuân, sáng rọi như thu nguyệt kia, xinh đẹp đến kinh tâm động phách. Phát triển như vậy nữa, sợ là nữ hài nhi của toàn bộ kinh thành không có người nào có thể theo kịp nàng.

Lục Thanh Lam đang nói chuyện cùng Tam công chúa, bỗng nhiên trong lòng cảm nhận được, quay đầu nhìn lại, liền thấy cách xa mười, hai mươi bước, Yến vương Tiêu Thiểu Huyền đang nhìn chằm chằm nàng không nháy mắt, trong mắt có dục vọng chiếm hữu trắng trợn.

Hắn thấy Lục Thanh Lam quay đầu, lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn về phía nàng.

Lục Thanh Lam hết sức chán ghét, không chút do dự quay đầu đi.

Không xa bên cạnh chỗ của Tứ hoàng tử, Tiêu Thiểu Giác hôm nay mặc một thân áo tay hẹp màu xanh ngọc, đầu đội thúc phát kim quan*, hắn là người dung mạo xuất chúng nhất trong tất cả các hoàng tử, thời điểm đứng ở đó không nói không động, giống như là một bộ tranh phong cảnh tuyệt mỹ, không người nào đành lòng phá hư loại tốt đẹp này. Thấy Tiêu Thiểu Huyền không chút kiêng kỵ như thế, trong lòng không khỏi bùng cháy lửa giận. Hắn đi tới bên cạnh Tiêu Thiểu Huyền, âm thanh đạm nhạt nói: “Đẹp không, Tứ hoàng huynh?”



Tiêu Thiểu Huyền quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhíu mày. Mỗi lần chỉ cần có liên quan đến Lục Thanh Lam, hắn nhất định sẽ chen vào một gậy. Hai người đều là hạng người tâm cơ thâm trầm, Tiêu Thiểu Huyền thản nhiên nói: “Đương nhiên là vô cùng xinh đẹp. Tiểu cô nương thiên sinh lệ chất, dõi mắt cả kinh sư, cũng là cực kỳ xuất chúng.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Tứ hoàng huynh sớm đã có một vị chính phi và một vị trắc phi, tiểu cô nương người ta cũng đã biểu lộ thái độ không muốn đi theo ngươi, ngươi cần gì phải ép buộc chứ?”

Tiêu Thiểu Huyền nhíu mày, biết rõ còn cố hỏi: “Ý của Cửu hoàng đệ... Ngươi cũng muốn nhét tiểu cô nương này vào trong phủ ư?”

Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Ta lần trước cũng đã nói Tứ hoàng huynh không thể cho nàng vị trí chính phi, ta lại có thể cho nàng.” Lời này nói có vài phần trịnh trọng.

Tiêu Thiểu Huyền nhìn hắn một lát, đột nhiên nở nụ cười. “Lấy thân phận của nàng mà làm chính phi của ngươi... Cũng đúng, Cửu hoàng đệ từ nhỏ đối xử với Lục cô nương khác với người khác. Thế gian này cô nương có thể lọt vào pháp nhãn của Cửu hoàng đệ sợ cũng không có mấy người.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Nếu Tứ hoàng huynh chịu nhường một bước, Tiêu Thiểu Giác ta nhất định nhận phần nhân tình này của ngươi.” Tiêu Thiểu Huyền không khỏi có một chút động tâm, Lão Cửu làm người cao ngạo, nhưng nổi danh nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu có thể bán một cái nhân tình cho hắn, ngày sau hắn nhất định sẽ báo đáp mình.

Tiêu Thiểu Huyền cười khổ lắc đầu, “Lời này của Cửu đệ quả thực là có sức hấp dẫn. Chẳng qua Cửu đệ sợ là không rõ tâm tình của ca ca, ta từ nhỏ không ai đau không ai yêu, cho tới bây giờ đều là người ta cho cái gì, ta liền nhận cái đó. Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng có sự lựa chọn, về sau, ta thậm chí không biết thứ ta muốn đến tột cùng là cái gì. Cho đến khi Lục cô nương xuất hiện... Ta chưa bao giờ chấp nhất khát vọng như vậy đối với bất kỳ một cô nương nào. Cái khác ca ca cũng có thể cho ngươi, duy chỉ có tiểu cô nương này không được. Lục cô nương ta nhất định phải có được!”

Tiêu Thiểu Giác nghe hắn nói như vậy, mặt như sương lạnh, điềm nhiên nói: “Nếu như thế, vậy Tứ hoàng huynh chúng ta liền chờ xem sao!”

Tiêu Thiểu Huyền đương nhiên không sợ uy hiếp của hắn, chắp tay, đuổi theo đội ngũ nghi trượng của Gia Hòa đế.

Tiêu Thiểu Huyền chân trước vừa đi, Vệ Bân đã tới.

Hắn nhạy cảm phát hiện tâm tình Tiêu Thiểu Giác hết sức không tốt, lời ra đến khóe miệng liền nuốt lại xuống.

Tiêu Thiểu Giác lại nhìn hắn một cái, hỏi: “Chuyện gì?”

Vệ Bân kiên trì đem tin tức bí doanh vừa có được nói cho hắn. Tiêu Thiểu Giác nghe thấy Lý Ngọc nói muốn nói chuyện với Lục Thanh Lam, Quảng Ninh vương gia vì vậy mà đánh Lý Ngọc một trận trước mặt mọi người, nhất thời lửa giận vạn trượng. Một Tiêu Thiểu Huyền đã đủ nhức đầu rồi, lại thêm một Lý Ngọc vô pháp vô thiên.

Hắn ghét cay ghét đắng Lý Ngọc đồng thời, cũng có chút oán Lục Thanh Lam, bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, mang đến cho mình bao nhiêu phiền toái?

Vệ Bân thấy mặt mũi chủ tử nhà mình âm trầm tựa hồ muốn tùy thời phát tác, chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, hận không thể tìm một cái lổ để chui vào. Đúng lúc này khiên chắn đạn đi tới. Thập hoàng tử Tiêu Thiểu Vĩ chẳng biết chui ra từ chỗ nào, trong cung, hắn và Tiêu Thiểu Giác quan hệ thân thiết nhất, tiến lên vỗ bả vai của Cửu ca, lười biếng nói: “Cửu ca, nghi trượng của phụ hoàng cũng đã bắt đầu lên núi rồi, chúng ta đuổi theo thôi.”

Tiêu Thiểu Giác “Ừ” một tiếng trong lỗ mũi, Tiêu Thiểu Vĩ không nghe ra hắn hiện tại tâm tình không tốt, hắn vừa vặn nhìn thấy ba tiểu cô nương Tam công chúa, Tiêu Kỳ và Lục Thanh Lam ở phía trước cười cười nói nói, đi về hướng đường mòn lên núi. Lục Thanh Lam đang lấy ra một cái túi thơm thù du tự mình thêu đeo lên cho Tam công chúa.

Tiêu Thiểu Vĩ liền tùy ý nói một câu: “Ồ, đây không phải là Lục cô nương ư, mấy ngày không thấy sao lại trở nên xinh đẹp rồi?” Tiêu Thiểu Vĩ nói lời này thật sự không có ý gì khác, tính tình của hắn gần giống Lục Văn Đình, trong đầu cả ngày chỉ toàn là cung mã binh khí, vẫn còn chưa biết gì về nữ nhân, chưa từng mở mang đầu óc, khen ngợi Lục Thanh Lam cũng chẳng qua chính là thuận miệng nói thôi.

Nghe vào trong lỗ tai Tiêu Thiểu Giác lại không phải là như vậy. Tốt lắm, ngay cả loại người không biết nữ sắc là thứ gì như thập đệ cũng bị tiểu nha đầu này hấp dẫn? Được rồi, Tiêu Thiểu Giác nhất thời hạ quyết tâm, tìm một cơ hội nhất định phải cảnh cáo Lục Thanh Lam, không cho phép tùy tiện xuất môn nữa.

Hắn tức giận không có chỗ vung, liền đưa tay hất tay của đệ đệ, “Há mồm ngậm miệng là bình phán nữ nhân, ngươi còn có phong phạm của hoàng tử không hả?”

Thập hoàng tử đang yên đang lành, bị hắn hất một cái lảo đảo.

Thập hoàng tử giận dữ, gầm hét lên: “Tiêu Thiểu Giác, ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi nói người nào cả ngày bình phán nữ nhân?” Chuyện này đối với hắn mà nói giống như tuyệt đại vũ nhục.

Tiêu Thiểu Giác mắt điếc tai ngơ, đuổi theo nghi trượng của Thánh thượng.

Tiêu Thiểu Vĩ giận đến giơ chân, một tay bắt lấy Vệ Bân nói: “Ngươi nói cho gia, vừa rồi ai chọc hắn? Lại dám nổi giận với gia.”

Vệ Bân nào dám nói nửa chữ Lục Thanh Lam a, lắp bắp nói: “Chủ tử hình như, hình như là nổi lên chút tranh cãi với Yến Vương điện hạ...”

Thập hoàng tử lúc này mới ném Vệ Bân xuống đất, đuổi theo Tiêu Thiểu Giác.

Vệ Bân bò dậy hấp tấp đuổi theo phía sau hai vị hoàng tử, vừa lau mồ hôi, vừa thầm nghĩ trong lòng: “Đều nói hồng nhan họa thủy, cổ nhân thật sự không lừa ta a!”

Công bộ đã xây dựng hơn mười lối đi lên Vạn Tuế sơn. Trong đó một cái ở giữa là cung cấp cho hoàng đế sử dụng, phủ cẩm thạch trắng lên thềm đá, chiều rộng cũng gần mười người có thể đi song song,. Nếu chỉ có một mình Gia Hòa đế, dĩ nhiên cũng đủ dùng. Nhưng không chịu nổi quá nhiều người đi theo hoàng đế.

Năm sáu phi tần chức cao vị, mỗi người lại mang hai ba cái cung nữ ma ma, mười mấy hoàng tử cũng đều đi theo hoàng đế, bọn họ giống phi tần hậu cung, cần tranh thủ tình cảm, lúc cần phải thỉnh thoảng chà xát cảm giác tồn tại trước mặt hoàng đế. Ngoài các hoàng tử còn có các vị Vương gia tông thân, các vị nội các lão, bộ viện đại thần, các công hầu bá phủ... Kết quả chính là Gia Hòa đế đi ở phía trước, phía sau đi theo một đội ngũ thật dài. Người địa vị càng cao thì cách hoàng đế lại càng gần, nói rõ cách càng gần quyền lực trung tâm. Ngay cả Lão Hầu gia Lục Kháng cũng vậy, cũng chỉ có thể đi theo ở đoạn giữa của đội ngũ, cũng có thể phản ánh địa vị trước mắt của Trường Hưng Hầu phủ ở kinh thành.

Tam công chúa Tiêu Nguyên San liếc mắt nhìn đội ngũ dài như vậy, nói với Lục Thanh Lam: “Bảo Nhi, chúng ta chọn một đường khác.” Gia Hòa đế có phần sủng ái với Tam công chúa, cũng không quá ước thúc nàng, Tam công chúa thường ngày làm việc có vài phần tùy tâm sở dục.

Lục Thanh Lam cũng không muốn góp náo nhiệt, nàng lại không cần chà xát cảm giác tồn tại trước mặt Gia Hòa đế. Tam công chúa liền lôi kéo nàng đi một lối đi ít người, Tiêu Kỳ đương nhiên cũng đi theo.

Tam công chúa nhìn Tiêu Kỳ một cái, chân mày khẽ chau lên, nhưng ngại Tưởng Tín Hồng ở đây, cũng không nói gì thêm. Chỉ là càng không ngừng quấn quít lấy Lục Thanh Lam nói chuyện, làm cho nàng không quan tâm Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ đương nhiên nhìn thấy rõ, không khỏi cười khổ.

Lúc này Lục Văn Đình lo lắng muội muội, tìm đi qua hội hợp một chỗ cùng đám người Tiêu Thiểu Hủ, Tưởng Tín Hồng. Tiêu Thiểu Hủ và Lục Văn Đình đương nhiên muốn đi theo phía sau bảo vệ bọn muội muội, mà Tiêu Kỳ ở chỗ này, cho dù dùng gậy gộc đánh, Tưởng Tín Hồng cũng chắc chắn sẽ không rời đi, cho nên các thiếu niên giống như chi lan ngọc thụ liền đi theo phía sau Tam công chúa, Tiêu Kỳ và Lục Thanh Lam, giữ vững một đoạn khoảng cách không xa không gần.

Mọi người theo đường núi bắt đầu leo lên.

Sau khi sống lại, Lục Thanh Lam vẫn luôn luyện bộ thể thuật của Cù Ngọc Tuyền, nhiều năm như vậy, thể cốt của Lục Thanh Lam đã tốt hơn kiếp trước rất nhiều. Vạn Tuế sơn không tính là quá dốc, Lục Thanh Lam vừa leo lên, vừa dư lực tán gẫu cùng Tam công chúa vài câu.

Tam công chúa lôi kéo tay của nàng có chút kỳ quái hỏi: “Bảo Nhi, sao ngươi mặc màu sắc già như vậy?” Xuất môn đương nhiên nên ăn mặc trang phục đẹp đẽ, nàng cảm thấy rất kỳ quái, tuổi của Lục Thanh Lam càng lớn ăn mặc lại càng mộc mạc khiêm tốn. Lục Thanh Lam có nổi khổ tâm riêng của nàng, cho rằng nàng không thích mặc xiêm y xinh đẹp ư, sai rồi! Kiếp trước bởi vì gương mặt này của nàng quá mức yêu nghiệt, thế cho nên đưa tới cho nàng quá nhiều khoản nợ đào hoa, dĩ nhiên đóa lớn nhất chính là Lý Ngọc, kiếp này nàng không muốn quá mức gây chú ý, tránh đưa tới quá nhiều cuồng phong lãng điệp*, mới cố ý ăn mặc thành như vậy.

(*) 狂蜂浪蝶– phong lãng điệp – Kuáng fēng làng dié: ví von nam tử cợt nhả phóng đãng. 《Sơ khắc phách án kinh kỳ》 quyển mười một: “Tử yến hoàng oanh, trong bụi rậm lục liễu tìm đối ngẫu; cuồng phong lãng điệp, trong hàng đào kiếm tương tri.”

Lại nói, ở kiếp này dung mạo của nàng lại càng thêm xuất sắc so với kiếp trước. Có đôi khi nàng thấy khuôn mặt mình trong gương càng ngày càng yêu nghiệt, cũng có chút rầu rĩ, có chút khó hiểu. Nàng đương nhiên không biết, thời điểm nàng trọng sinh, được nguyệt thần chúc phúc, trên người thêm khí chất thần bí, đương nhiên làm nàng rạng rỡ hơn không ít.

Có mấy lời cũng không tiện nói cùng Tam công chúa, Lục Thanh Lam liền nói: “Ta cảm thấy bối tử này nhìn cũng rất đẹp a.” Nhìn sam tử màu đỏ thẫm thêu kim tuyến trên người Tam công chúa một chút, cười nói: “Xiêm y này cũng thật xứng với ngươi.” Khó trách chung quanh có không ít nam tử đều có chút nhìn đến tròn mắt.

Trên người Tam công chúa có một loại khí chất kiêu ngạo cao quý, giống như là một con thiên nga trắng, hoa mỹ lộng lẫy như vậy nữ hài tử bình thường căn bản không áp chế được, mặc vào sẽ giọng khách át giọng chủ, nhưng Tam công chúa mặc vào chính là hợp quần tăng sức mạnh, làm nàng rạng rỡ hơn không ít.

Tam công chúa đắc ý nói: “Xiêm y này đẹp mắt sao, là Trinh nương nương cố ý bảo châm tuyến trong cung làm xong thưởng cho ta mặc đấy.”

Lục Thanh Lam “A” một tiếng, “Trưởng giả ban thưởng, không dám từ!” Huống chi Tam công chúa thích Cửu ca ca, cũng thích Trinh Phi, y phục của nàng đưa đương nhiên càng thích hơn.

Tam công chúa nói xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua, mấy người thiếu niên theo ở phía sau, nói một câu: “Ca ca ngươi cũng tới à.”

Lục Thanh Lam biết nàng chẳng qua chỉ là ngụy trang, thật ra chính là nhìn Tưởng Tín Hồng, cũng không bóc trần, chỉ mím môi cười.

Giờ này khắc này, dưới chân núi Lý Ngọc nghỉ ngơi một lát đã đứng lên. Lý Quảng đi theo hoàng đế lên núi chà xát cảm giác tồn tại rồi, lưu lại Lý Duyên ở chỗ này phụng bồi đệ đệ.

Vừa rồi Lý Ngọc bị Quảng Ninh Vương Tiêu Ninh đánh một trận, mặc dù Tiêu Ninh hạ thủ lưu tình, không đánh hắn tàn phế, nhưng cũng là từng quyền đau thấu thịt, xương vai của Lý Ngọc đến bây giờ còn vô cùng đau đớn. Hắn nghỉ ngơi một chút, tích góp từng chút khí lực, liền đứng lên đi về phía mười mấy cái lối đi kia. Đường nhỏ này hẹp hơn con đường ở giữa cho hoàng đế đi, Lục Thanh Lam đã đi được một lát, sắp biến thành một chấm nhỏ rồi.

Hắn cũng không chào hỏi với ca ca.

Lý Duyên cười khổ một cái, sờ lên cái mũi. Hắn biết rõ tính tình của đệ đệ, hắn người này cố chấp phản nghịch vô cùng, có một số việc ngươi càng là ngăn hắn, hắn càng muốn đi làm, đối phó hắn phải vuốt thuận lông.

Lý Duyên cũng không ngăn trở, liền nhắm mắt theo sát phía sau hắn.

Lý Ngọc đi được một đoạn đường, quay đầu lại trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi đi theo ta làm cái gì?”

Lý Duyên thấy hắn đầy mặt vẻ giận dữ, cũng không tức giận, vẫn cười ôn văn nho nhã như cũ. Ôm vai chậm rãi nói: “Ngươi muốn làm gì, đuổi theo nói vài lời với Lục cô nương kia trước mắt bao người ư?”

Lý Ngọc hừ một tiếng, nói: “Nàng nợ ta một câu cám ơn.”

Lý Duyên cười híp mắt nói: “Lục đệ, ngươi nói cho ca ca, có phải ngươi thật sự thích Lục cô nương này rồi phải không?”

Lý Ngọc bị hắn hỏi hơi chậm lại, chần chờ một lát mới rốt cục chậm rãi gật đầu.

Lý Duyên thở dài một hơi, nói: “Lục cô nương kia bộ dạng quả thật là xinh đẹp.”

Lý Ngọc giận dữ: “Ta thích nàng không phải bởi vì bộ dạng nàng xinh đẹp.”

Câu nói vừa rồi là Lý Duyên cố ý, chính là muốn khích Lý Ngọc nói thật. “Vậy tại sao ngươi thích nàng?”

Chần chờ một chút, thanh âm hắn thấp xuống: “Ta cũng không nói rõ được vì sao.” Hắn ngước mắt nhìn ca ca một cái, “Tóm lại cũng không phải bởi vì dung mạo.”

Lý Duyên suy nghĩ một chút, cười nói: “Lời này của ngươi ta tin tưởng. Lúc trước tổ mẫu đưa thông phòng nha hoàn dạy ngươi nhân sự cho ngươi, dung mạo của mỗi người đều là nhất đẳng. Ta mặt dày mày dạn đòi tổ mẫu, lão nhân gia nàng thiên vị, cũng không chịu cho ta một người, cuối cùng đưa hết cho ngươi, kết quả ngươi lại chướng mắt, quay đầu liền đuổi toàn bộ đi...”

kỳ thật Lý Ngọc chán ghét ánh mắt nhìn hắn của những nha hoàn kia, giống như là muốn một ngụm ăn hắn vào bụng. Lý Ngọc có chút tức giận: “Ngươi nói cái này làm gì?”

Lý Duyên thở dài một hơi: “Ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi đã thích cô nương người ta, ngươi là muốn lấy nàng về nhà làm chính thê của ngươi, hay là chỉ muốn cưới nàng về làm một cái tiểu thiếp để ngươi vui đùa?”

Lý Ngọc nhíu mày. Hắn hiếm khi gặp được một cô nương mình thích, làm sao có thể ủy khuất để nàng làm thiếp, không vui nói: “Đương nhiên là làm chính thê, ta từ trước đến giờ chưa từng muốn nàng làm tiểu thiếp của ta.”

Lý Duyên nói: “Nhưng ngươi có nghĩ tới, dựa theo cách ngươi náo loạn như hiện tại, chỉ sợ nàng chỉ có một con đường làm tiểu thiếp của ngươi.”

Lý Ngọc ngạc nhiên một hồi. Hắn là loại tính tình này từ trước đến giờ làm việc đều chẳng ngó ngàng gì tới người khác, cũng không phải là hắn cố ý rước lấy phiền toái cho Lục Thanh Lam.

Lý Duyên nói tiếp: “Mới rồi lời nói của Quảng Ninh vương gia và tổ phụ không phải là ngươi không nghe được, nữ hài tử coi trọng nhất chính là danh tiết. Nếu ngươi nhiều lần dây dưa nàng trước mặt mọi người, cho dù các ngươi không có gì, tương lai cũng nhất định sẽ truyền ra nàng và ngươi quan hệ không rõ ràng, nói như vậy đối với nam tử chúng ta mà nói thì không có gì, nhưng đối với một cái tiểu cô nương mười mấy tuổi như nàng mà nói, sợ rằng rất khó tìm được nhà chồng tốt.”

Lúc này Lý Ngọc cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Vậy làm sao bây giờ?”

Lý Duyên nói: “Chỉ có bốn chữ —— từ từ mưu đồ, mà phải dùng thủ đoạn quang minh chánh đại, tuân theo lệnh của cha mẹ, lời mai mối.”

Lý Ngọc hừ một tiếng, “Ngươi chỉ tạm thời dỗ dành ta thôi, dòng dõi của Lục gia nàng không cao, tổ phụ tổ mẫu, phụ thân mẫu thân chưa chắc sẽ đồng ý cửa hôn sự này.” Trưởng nữ Lục Thanh Oánh của Lục Hãn chỉ làm trắc phi của Hoàng trưởng tử, Lý Ngọc biết rõ chuyện này.

Lý Duyên vỗ vỗ bả vai của Lý Ngọc: “Ngươi muốn nghe lời nói thật sao?”

Lý Ngọc không tránh, mà cau mày nói: “Lời nói thật hay không thật cái gì?”

Lý Duyên thở dài một tiếng nói: “Ta vốn không muốn nói với ngươi những thứ này... Quên đi, nếu ngươi thật sự muốn lấy Lục cô nương làm thê, sợ là khó khăn trùng trùng, cơ hội thành công cực kỳ mong manh.”

Lý Ngọc tức giận nói: “Là hiềm vì dòng dõi Trường Hưng Hầu phủ không cao sao?” Hắn cười lạnh một tiếng: “Nam An Hầu phủ chúng ta đã lửa mạnh nấu mỡ rồi, còn muốn dựa dẫm vào người có quyền thế* thế nào nữa?”

(*)攀龙附凤 phàn long phụ phượng (bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao)

Lý Duyên thở dài một hơi: “Lục đệ, ngươi vẫn còn quá non, nhìn vấn đề chưa đủ độ sâu.”

Lý Ngọc nhíu mày, tức giận nói: “Có lời gì nói mau.”

Lý Duyên hết sức kiên nhẫn đối với vị đệ đệ này, cũng không tức giận, chỉ nói: “Ngươi nói cho ta nghe, Trường Hưng Hầu phủ là đảng nào?”

Lý Ngọc suy nghĩ một chút nói: “Là Hoàng trưởng tử đảng.”

Lý Duyên gật đầu: “Đích tôn nữ của Trường Hưng Hầu phủ gả cho Hoàng trưởng tử làm trắc phi, mặc kệ Trường Hưng Hầu phủ có xuất lực trong việc tranh đoạt của hai vị hoàng tử hay không, xuất bao nhiêu lực, thế nhân cũng sẽ nhận định, Trường Hưng Hầu phủ chính là Hoàng trưởng tử đảng. Huống chi mối hôn sự này vẫn là Thánh thượng tự mình ban hôn. Buồn cười là tam phòng Trường Hưng Hầu phủ còn đang muốn bắt cá hai tay đặt cửa bên Nhị hoàng tử...”

Lý Ngọc cũng là người vô cùng thông minh, Lý Duyên nhắc nhở đến nước này, hắn cũng nghĩ lại. “Ý của ngươi là nói, nếu ta cưới Lục Thanh Lam làm thê, người khác cũng sẽ cho rằng Nam An Hầu phủ chúng ta là người của Hoàng trưởng tử?”

Lý Duyên gật đầu: “Người khác nghĩ sao cũng không quan trọng, quan trọng là hoàng thượng nghĩ như thế nào. Nam An Hầu phủ chúng ta phải làm chính là thuần thần, không bàn về hoàng tử nào trở thành hoàng đế, đều phải mượn sức chúng ta, nhưng vạn nhất chúng ta áp sai bảo* vậy cũng là thua không gượng nổi. Cho nên chúng ta không cần phải áp bảo, chúng ta chỉ cần vẫn duy trì lập trường trung gian, vẫn duy trì trung thành tuyệt đối đối với bệ hạ là đủ rồi, cái này cũng chính là điều bệ hạ hi vọng nhìn thấy.”

(*)押宝 – áp bảo: một loại đồ để đánh bạc thời xưa, ý ở đây là đánh cược.

Lý Duyên dừng một chút, lai tiếp tục nói: “Cho nên một khi tổ phụ phụ thân cưới Lục cô nương cho ngươi, tuy rằng hai nhà kết thân, chưa chắc tỏ vẻ chúng ta hướng về phía Hoàng trưởng tử, nhưng ai biết trong lòng hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào? Tổ phụ chắc chắn sẽ không mạo hiểm lớn như vậy.”

Sắc mặt Lý Ngọc âm trầm xuống toàn bộ. Ca ca không hổ là người kế tục mà tổ phụ và phụ thân dày công bồi dưỡng, quả nhiên kiến giải độc đáo, một châm thấy máu.

“Thì ra là như vậy!” Lý Ngọc lẩm bẩm nói: “Khó trách năm đó ngươi và Hoàng gia biểu tỷ thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ngươi thích nàng như vậy, giữa các ngươi cũng không có tranh chấp gì, về sau tổ phụ lại an bài ngươi cưới đại tẩu hiện tại, mà ngươi lại không nói ra bất kỳ dị nghị gì.” Ánh mắt của hắn thản nhiên nhìn Lý Duyên nói: “Nói vậy ngươi lúc trước, trong lòng cũng không dễ chịu a.”

Lý Duyên không khỏi cười khổ đệ đệ này thật đúng là biết đâm trái tim người ta

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play