*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gia Hòa đế cùng tất cả mười một vị hoàng tử, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử khai phủ Phong vương chưa tới, Tam hoàng tử trời sinh là kẻ ngốc cũng không tới, các hoàng tử còn lại đều ở trong cung, tất cả đều tới đông đủ. Cộng thêm Tiêu Thiểu Hủ, Tưởng Tín Hồng, tụ tập trong một phòng, một phòng thiếu niên tuấn mỹ, quả thật là lâm lang mãn mục (琳琅满目 nghĩa là rất nhiều thứ đẹp đẽ), xem không hết.

Tiêu Thiểu Giác hôm nay mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, nhàn nhã yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, mặt mũi trong trẻo như trăng, vẻ mặt lãnh đạm xa cách, cho dù không nói không động, cũng là một phong cảnh tuyệt mỹ, nam tử trong phòng tuấn mỹ hơn nữa, cũng không có người có thể cướp được phong diện kia.

Vốn là người có vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng đạm mạc, nhìn thấy Tam công chúa dắt một tiểu cô nương mặc sam áo màu hồng đỏ đi đến, vẻ mặt ko khỏi nhu hòa xuống, thậm chí khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười.

Lục Thanh Lam từ xa xa chống lại con ngươi phát sáng như sao. Nhớ tới đoạn thời gian lần trước ở An Bình Hầu phủ hai người ở trong sơn động kia, Lục Thanh Lam hết sức bất mãn với hắn, con ngươi khẽ rũ xuống, tránh được ánh mắt của hắn.

Nhất thời mọi người đến đông đủ, trước lúc khai yến, mọi người đem lễ vật mình chuẩn bị tặng cho Tam công chúa. Lục Thanh Lam biết nàng là kẻ sành ăn, đặc biệt mang tới cho nàng mấy loại điểm tâm nho nhỏ, lễ vật tuy nhỏ, nhưng hợp tâm ý của Tam công chúa, quả nhiên nàng cực kỳ thích.

Nhóm hoàng huynh tặng lễ vật cũng rất quý giá, Tưởng Tín Hồng tặng Tam công chúa lại là một hộp bát âm nhập từ Tây Dương. Tề quốc thừa kế chế độ cấm hải của tiền triều, vì hướng tới phòng ngự, luôn thi hành chính sách cấm hải, nhưng mua bán ở biển lợi nhuận kinh người, vẫn có không ít người làm liều từ chuyện này. Tỷ như Lục Văn Đình và thế tử Định Quốc công Hàn Mậu, bọn họ cho làm một cái thuyền ra biển mua bán viễn dương.

Tưởng Tín Hồng ôn tồn lễ độ nói: “Hộp bát âm này nghe nói là đồ chơi từ Đông Di truyền vào, không phải là vật gì trân quý, kính xin tam công chúa đừng chê lễ vật thô kệch của ta.”

Hộp bát âm này toàn thân là đồng tinh khiết chế ra, hình vương miện, chế luyện hết sức hoàn mỹ. Trên cái cái đế có dây cót, sau khi lên dây cót, sẽ diễn tấu âm nhạc. Cho dù là Tam công chúa kiến thức rộng rãi, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy đồ hiện đại như vậy.

Lập tức tươi cười nói: “Cảm ơn đại vương tử, Bổn cung rất thích.”

Nhất thời khai tiệc, mọi người nâng ly cạn chén, Tam công chúa kêu bọn cung tỳ tới biểu diễn đánh đàn khiêu vũ, hôm nay nàng tâm tình tốt, uống không ít rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Đợi nhóm cung nữ dừng múa, Ngũ hoàng tử Tiêu Thiểu Duẫn đột nhiên nói: “Hôm nay là ngày vui của Tam muội muội, thường ngày chúng ta xem ca múa trong cung đều đã hơi chán rồi, ta nghe nói tiêu nghệ của đại vương tử rất tinh xảo, sao không nhân cơ hội này biểu diễn cho chúng ta một phen, coi như là chúc thọ Tam muội muội...”

Ngũ hoàng tử Tiêu Thiểu Duẫn là một người tính tình không tranh quyền thế, không có chút quyền lực nào, ở trong đám hoàng tử là người tính tình hoà thuận nhất, duy chỉ si mê với âm luật, thích nhất chính là những chuyện nhàn nhã đánh đàn thổi sáo này.

Tưởng Tín Hồng vội vàng khiêm nhường: “Ngũ điện hạ quá khen, chút tài mọn, không dám làm dơ bẩn tai của các vị hoàng tử công chúa.”

Ngũ hoàng tử cười nói: “Bổn cung nghe nói, Tiêu kỹ của nhạc sư Yến quốc chịu ảnh hưởng của Chu quốc, có chút bất đồng với Đại Tề chúng ta, khó có được cơ hội, đại vương tử cũng đừng từ chối nữa.”

Tam công chúa nghe xong ánh mắt cũng sáng lên, trực tiếp phân phó cung nữ bên người nói: “Ngươi đem ngọc tiêu của Bổn cung mang tới.” Cung nữ kia xoay người đi, không đến một lát đã mang một cây ngọc tiêu chế tác tuyệt đẹp tới.

Tam công chúa sai cung nữ đem ngọc tiêu cho Tưởng Tín Hồng, cười má lúm đồng tiền như hoa nói: “Đại vương tử, ngài cho chúng ta thưởng thức một chút tài nghệ của Yến quốc đi.”

Lúc này Tiêu Thiểu Hủ cũng khuyên nhủ: “Nếu tất cả mọi người đều muốn nghe tiêu âm của Tưởng huynh một chút, Tưởng huynh cũng không nên từ chối.”

Tưởng Tín Hồng lúc này mới nhận lấy ngọc tiêu, nói: “Ta thổi một mình không khỏi quá đơn điệu, lúc trước ta ở Quảng Ninh Vương Phủ nghe thấy tiểu quận chúa dùng cổ tranh gảy một bản 《Cao sơn lưu thủy》, xuất thần nhập hóa, không bằng hai chúng ta hợp tấu một khúc, Quận chúa nghĩ như thế nào.”

Dứt lời ánh mắt mỉm cười nhìn Tiêu Kỳ.

Ngũ hoàng tử nhìn về phía Tiêu Kỳ nói: “Đã sớm nghe nói Kỳ muội muội tài nghệ trác tuyệt, hôm nay có thể được thưởng cùng nhau, hay lắm hay lắm.”

Các vị hoàng tử cùng ồn ào theo, tính tình của Tiêu Kỳ sáng sủa hào phóng, thấy từ chối không được, liền thoải mái nói: “Ta cũng không có tiểu kỹ gì, không dám phô ra, chẳng qua là làm nền cho đại vương tử điện hạ mà thôi.”

Thấy Tiêu Kỳ đáp ứng, con ngươi của Tưởng Tín Hồng sáng lên, Tam công chúa lại nhíu mày.

Lúc này sớm có cung tỳ lấy đàn tranh tới, Tiêu Kỳ sau ngồi thẳng, Tiêu Kỳ thử tiếng đàn một chút, sau đó năm ngón tay mãnh khảnh chậm rãi gẩy dây đàn, giữa tiếng đàn tranh êm tai cuồn cuộn tuôn ra, uyển chuyển ngâm nga, thỉnh thoảng như cao sơn lưu thuỷ, thỉnh thoảng lại tựa như hoàng oanh thấp kêu.

Ánh mắt của Tưởng Tín Hồng rơi vào trên người của Tiêu Kỳ, nhìn mười ngón tay thon dài của nàng thuần thục khuấy động dây đàn, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng và vui vẻ. Hắn vẫn không động, cho đến khi đàn tranh lên cao âm thứ nhất, lúc này mới để ngọc tiêu ngang môi, thổi lên.

Kỹ xảo thổi tiêu của Yến quốc và Tề quốc quả nhiên bất đồng lớn, nhưng phàm là nhạc khí, âm thanh luôn phải từ thấp đến cao, Tưởng Tín Hồng trực tiếp đi vào cao âm rất cao, nhưng phối hợp lại với đàn tranh, lại hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh, không có chút không hài hòa nào, có thể thấy được tài nghệ của hắn.

Mọi người tĩnh tâm lắng nghe, chỉ cảm thấy hai loại nhạc khí hòa vào nhau, âm sắc bổ sung cho nhau đạt đến một cảnh giới mới, hai loại thanh âm uyển chuyển ngâm nga, phảng phất tan ra làm một thể, làm cho người ta như gặp tiên cảnh, vui mừng mà quên lo.

Ngũ hoàng tử nghe cực kỳ say mê, nhắm mắt lắng nghe, rung đùi đắc ý thích thú.

Kết thúc một khúc, tất cả mọi người say mê ở bên trong âm nhạc tốt đẹp, phảng phất âm nhạc tuyệt đẹpk còn đang quanh quẩn bên tai. Ngũ hoàng tử không nhịn được khen: “Triêu văn đạo tịch tử khả hĩ*, hôm nay có thể nghe được nhã tấu như thế, cho dù chết cũng đáng.”

(*)朝闻道夕死可矣[Triêu văn đạo tịch tử khả hĩ] thông qua mặt chữ ý tứ sở hiểu của “Buổi sáng nghe được ( hoặc hiểu ) một cái đạo lý ( hoặc chân lý), buổi tối chết cũng đáng ( hoặc được).”

Tưởng Tín Hồng một tay nắm lấy ngọc tiêu, ánh mắt có chút si mê rơi vào trên mặt Tiêu Kỳ, thanh âm ôn nhu nói: “Đa tạ kỳ Quận chúa!” Nếu nói vui mừng bởi tâm sinh, từ trước hắn chỉ là có chút thưởng thức Tiêu Kỳ thôi. Hắn cũng là người cực kỳ si mê âm nhạc, hôm nay hợp tấu một phen, rốt cuộc phát hiện nàng và mình quá độ hợp ý ở phương diện âm nhạc, nhất thời trong lòng sinh ra cảm giác khác thường nhè nhẹ.

Tiêu Kỳ khách khí đáp lễ lại, sớm biết Tưởng Tín Hồng tài nghệ khéo léo, ngược lại không có cảm giác đặc biệt gì.

Mọi người tấm tắc khen ngợi, duy chỉ có Tam công chúa nhìn thấy ánh mắt của Tưởng Tín Hồng nhìn về phía Tiêu Kỳ, nụ cười trên mặt từng chút từng chút rút đi.

Nàng lạnh lùng phân phó cung nữ một bên nói: “Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau khiêng đàn tranh kia xuống đi.”

Mọi người không khỏi hơi sững sờ, vừa rồi lúc Ngũ hoàng tử đề nghị mời Tưởng Tín Hồng thổi tiêu, nàng còn hết sức hăng hái tỏ vẻ đồng ý, sao trong nháy mắt như vậy, lại trở nên không vui.

Lục Thanh Lam ở một bên thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi khe khẽ thở dài.

Kế tiếp yến hội trở nên có chút nặng nề, nụ cười của Tam công chúa ít đi, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Kỳ cũng có chút không tốt. Tiêu Kỳ cũng phát hiện, nàng mặc dù thông minh, nhưng trong lúc nhất thời cũng không đoán được nguyên nhân tức giận của Tam công chúa. Còn tưởng rằng là mình làm không tốt đắc tội nàng, liền bưng một chén rượu tiến lên phía trước nói: “Hôm nay là ngày vui của Tam Hoàng muội, Kỳ nhi chỉ muốn lấy chén này kính chúc Tam Hoàng muội niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu (年年有今日, 岁岁有今朝Chúc mỗi ngày đều vui như ngày này và năm nào cũng hạnh phúc như năm nay).”

Ánh mắt Tam công chúa lạnh như băng nhìn nàng, thấy nàng mặc áo nhỏ thêu hoa thạch lựu ẩn, phía dưới váy ngà voi thêu hồ điệp kim tuyến hai màu, nổi bật lên gương mặt kiều diễm như hoa. Trên đầu sơ thùy thiều kế* tinh xảo, ở giữa cắm trâm cài tóc vàng ròng trân châu, hết sức vũ mị diễm lệ.

垂髫髻 [thùy thiều kế]

0jpg

Nàng càng xem càng không thích, liền nghiêng đầu đi nói chuyện cùng Lục Thanh Lam, cũng không để ý tới Tiêu Kỳ. Tiêu Kỳ bị gạt ở một bên hết sức khó xử.

Thấy tình hình này, trên mặt Tiêu Thiểu Hủ cũng có chút khó coi.

Bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, Tam công chúa và Tiêu Kỳ đều là khuê mật tốt của nàng, nàng không muốn hai người vì một người nam nhân mà thành thế nước lửa, liền đẩy cánh tay của Tam công chúa, Tam công chúa thấy trong mắt nàng có thần sắc cầu khẩn, trong lòng mềm nhũn, lúc này mới quay đầu lại, đụng chén một cái với Tiêu Kỳ, lại chỉ mấp mỹ tửu trong chén một cái.

Tiêu Kỳ thoáng nhìn Lục Thanh Lam tỏ vẻ cảm kích.

Sau một lúc lâu, Lục Thanh Lam cùng Tam công chúa nói một tiếng, đứng dậy đi tịnh phòng. Bát hoàng tử kể từ khi thấy được tiểu nữ hài xinh đẹp này, trong lòng vẫn ngứa hết sức khó chịu, nhưng hắn cực sợ Tiêu Thiểu Giác, lúc nhỏ Tiêu Thiểu Giác cảnh cáo hắn cách Lục Thanh Lam xa một chút, hắn đến bây giờ còn chưa quên, vì vậy trong yến hội hắn cũng chỉ dám thỉnh thoảng len lén nhìn trộm một cái, cũng không dám nhìn nhiều.

Lúc này thấy tiểu cô nương lả lướt bước đi, từ phía sau nhìn vòng eo mảnh mai dịu dàng quả thực có thể nắm bằng bàn tay, hắn càng khó có thể ngăn lại, liền thừa dịp lúc mọi người kính rượu uống rượu, lặng lẽ đứng dậy đi theo ra ngoài.

Hắn cho rằng kế của mình đã thành, thật ra mỗi một động tác của mỗi người trong này Tiêu Thiểu Giác đều nắm trong bàn tay, lông mày đen nhánh của hắn vặn lên, để chén rượu xuống, cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Tứ hoàng tử vốn uống đến mơ màng sắp say, nhưng thấy ba người một trước một sau đi ra ngoài, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Tiêu Thiểu Giác, một tia dữ tợn nhàn nhạt chợt lóe lên trong mắt.

Bát hoàng tử giống như kẻ trộm, vội vàng ra khỏi Trường Hi điện, xa xa nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu dáng đi nhẹ nhàng, trong lòng nhất thời vui mừng, bước nhanh đi theo, ngăn cản thân ảnh của Lục Thanh Lam, cười hì hì nói: “Lục cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”

Lục Thanh Lam thấy bộ dạng hắn híp híp mắt, ánh mắt chăm chú vào một đoạn cổ tay bạch ngọc lộ ở bên ngoài của mình, nhất thời buồn nôn muốn chết.

Bát hoàng tử kiếp trước chính là một tên khốn kiếp, hắn và Nhị hoàng tử không giống nhau, Nhị hoàng tử dã tâm bừng bừng, có năng lực, hắn lại một lòng theo đuổi túy sinh mộng tử*, không quan tâm chút nào đến chính trị, mà cũng không có năng lực kia. Cho nên tuy là thân đệ đệ của Nhị hoàng tử, nhưng cho tới bây giờ chỉ có làm trở ngại chứ không giúp được gì, cũng chính là bởi vì như thế, kiếp trước sau khi Tiêu Thiểu Huyền lên ngôi cũng không thanh tẩy vị Bát đệ không có chút uy hiếp nào với mình, ngược lại còn phong cho hắn một chức vị Vương gia nhàn tản, để cho hắn ngồi ăn rồi chờ chết.

(*) 醉生梦死[túy sinh mộng tử] là một thành ngữ Trung Quốc.  Ý là giống như uống rượu say và nằm mơ, đầu óc không tỉnh táo, sống mơ hồ.

Lục Thanh Lam thi lễ một cái có lệ, nói: “Bát điện hạ, ta muốn đi tịnh phòng, phiền ngươi nhường đường một chút.”

Tiêu Thiểu Mân thật vất vả mới bắt được cơ hội nói chuyện với nàng một mình, làm sao dễ đuổi như vậy. Trơ mặt ra nói: “Lục cô nương, Bổn cung ở Vĩnh Trữ cung, Vĩnh Trữ cung cách nơi này không xa, Bổn cung và Lục cô nương nhất kiến như cố, ta vừa mới có được một đôi vòng tay ngọc bích, tới từ Ninh quốc ở phía nam, cũng chỉ có dung mạo bực này của cô nương mới xứng đeo lên, ta đưa cho cô nương được ko?

Vừa nói xong lấy ra từ trong lòng ngực một đôi vòng tay bích lục, vòng tay kia chất ngọc vô cùng tốt, bích lục giống như một dòng suối mát trong, bên trên khảm mấy khối hồng lục bảo thạch to bằng ngón út, vừa nhìn liền biết là giá trị phi phàm, mệt hắncó thể xuất vốn như vậy.

Đây quả thực là yêu cầu buồn cười.

Lục Thanh Lam đang định cự tuyệt, liền thấy Cửu hoàng tử một thân áo bào màu xanh nhạt vẻ mặt âm trầm đi tới. Trong mắt Bát hoàng tử chỉ có mỹ nhân, cũng không nhìn thấy, đang định được voi đòi tiên nắm tay của Lục Thanh Lam đeo vòng tay lên cho nàng.

Bỗng nhiên một bàn tay tuyết trắng đi đến, bắt được cổ tay của hắn. Cái tay kia bộ dạng vô cùng tinh xảo, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhưng lực tay cũng thật lớn, giống như là một cái kìm kẹp lấy cổ tay của hắn, Tiêu Thiểu Mân lập tức kêu đau.

Ngẩng đầu chống lại cặp ánh mắt muốn giết người của Tiêu Thiểu Giác, Tiêu Thiểu Mân chỉ cảm thấy bắp chân cũng sắp chuột rút. Hắn cũng không biết tại sao, trong tất cả huynh đệ, lại sợ nhất chính là Cửu đệ này, rõ ràng hắn còn nhỏ hơn mình.

Hắn lộ ra một nụ cười lấy lòng: “Cửu đệ, ngươi đừng hiểu lầm, ta, ta chỉ là vừa khéo gặp phải Lục cô nương ở chỗ này.”

“Trùng hợp gặp phải... ” Tiêu Thiểu Giác sắc mặt âm trầm lập lại một câu, “Bát ca thật là có ‘trùng hợp’ nha!” Mặc dù hắn nhỏ hơn Tiêu Thiểu Mân một tuổi, người lại cao hơn hắn nửa cái đầu, hiện giờ bắt được một cái cánh tay của hắn, giống như là một người lớn trừng trị một hài tử.

Tay của hắn tăng thêm lực đạo, dùng sức vặn một cái, người Tiêu Thiểu Mân cũng phải nửa quỳ xuống, đau đến toát mồ hôi trán. Hắn cũng không quan tâm mặt mũi nữa cầu khẩn nói: “Cửu đệ... Cửu đệ tha mạng!”

Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng, buông lỏng tay của hắn ra. Túm lấy đôi vòng tay ngọc bích, nhàn nhạt nhìn lướt qua, nói: “Thật đúng là đồ tốt... ” Lời còn chưa dứt, nhẹ buông tay, đôi vòng tay kia liền rơi xuống mặt đất, mặt đất của hoàng cung trải gạch xanh ngay ngắn, vòng tay rơi xuống lập tức nát bấy.

Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Thật là ngại quá, tay Bổn cung trơn, làm nát vòng tay của Bát ca, Bát ca sẽ không trách ta chứ.”

Tiêu Thiểu Mân nào dám nói chữ không, lắc lắc hai tay: “Không trách, không trách, không có chuyện gì không có chuyện gì!”

Tiêu Thiểu Giác thấy hắn bị hù dọa thành như vậy, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ, “Không có chuyện gì, Bát ca có thể đi rồi.”

Tiêu Thiểu Mân như được hoàng ân đại xá, quay đầu đi ngay, mới vừa đi ra được hai bước, Tiêu Thiểu Giác lại nhàn nhạt nói một câu: “Trở lại.”

Tiêu Thiểu Mân sắc mặt trắng nhợt, xoay người trở lại. Tươi cười nói: “Cửu đệ còn có chuyện gì?”

Tiêu Thiểu Giác ôm bả vai, miễn cưỡng nói: “Có chuyện Bát ca chắc là đã quên, ta nhắc lại cho ngươi.”

Tiêu Thiểu Mân bất an xoa xoa đôi bàn tay: “Chuyện gì?”

“Hơn năm năm trước, ta từng nói với Bát ca, Lục cô nương...” Hắn chỉ một ngón tay vào Lục Thanh Lam, “Là bằng hữu của ta và Tam muội muội, ngươi tốt nhất là cách nàng xa một chút, những lời này... Hiện tại vẫn hữu hiệu. Bát ca hiểu chứ?”

Tiêu Thiểu Mân nghe xong, gật đầu lia lịa: “Cửu đệ yên tâm, ta... ta sau này gặp phải Lục cô nương, nhất định sẽ đường vòng đi.” Tiêu Thiểu Giác lúc này mới hài lòng gật đầu, “Vậy, Bát ca xin mời.”

Bát hoàng tử lúc này mới chạy trối chết.

Lục Thanh Lam thấy hắn thu thập kẻ háo sắc Bát hoàng tử thuần thục, trong lòng cũng hết sức thống khoái, khóe miệng không khỏi khẽ giơ lên. Chẳng qua kinh nghiệm ở sự kiện trong sơn động, nàng cũng thật sự không có cảm tình gì với Tiêu Thiểu Giác, phúc thân xong liền lách đi qua bên cạnh hắn, định tiếp tục đi tịnh phòng.

Bên này Tiêu Thiểu Giác lại cất bước, ngăn chặn trước mặt nàng.

Lục Thanh Lam nhíu nhíu mày: “Cửu điện hạ làm cái gì vậy?”

Tiêu Thiểu Giác sờ lên cằm, đôi môi hơi mỏng mân thành một đường, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó nói: “Ngươi không cảm thấy ngươi thiếu một câu cám ơn sao?” Nói xong lại bổ sung một câu: “Lần trước ở An Bình Hầu phủ cũng vậy.”

Không đề cập tới An Bình Hầu phủ còn tốt, vừa nhắc tới, trong lòng nàng càng thêm không thoải mái buột miệng nói: “Vừa rồi ta không có van xin ngươi giúp ta...”

Nghe xong lời này, sắc mặt Tiêu Thiểu Giác biến hóa, lạnh lùng nói: “Xem ra Bổn cung xen vào việc của người khác rồi.”

Người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Lục Thanh Lam ghét nhất hắn bày ra vẻ mặt cau có, dứt khoát uy hiếp: “Ngươi có tránh ra không, không tránh ta sẽ thổ nước miếng đấy.” Dứt lời làm bộ muốn nhổ.

Tiêu Thiểu Giác có bệnh khiết phích nghiêm trọng, chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Tiêu Thiểu Giác vội vàng dời từng bước, Lục Thanh Lam nhìn hắn một cái, tinh thần dâng cao theo cung nữ đi tịnh phòng.

Tiêu Thiểu Giác chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm cười đắc ý như chuông bạc, hắn sờ lên cái mũi, rốt cuộc không thể nào tức giận. Hắn lắc đầu, cảm thấy bản thân thật sự khoan dung đến quá phận với tiểu nha đầu này rồi.

Hắn mang theo Vệ Bân trở lại Trường Hi điện.

Tiêu Thiểu Huyền thấy hắn trở lại, bưng một chén rượu đi tới, “Cửu đệ, ca ca mời ngươi một chén.”

Hai người đụng chén một cái, muốn uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Tiêu Thiểu Huyền cười hỏi: “Bát đệ sao không cùng ngươi trở lại.” Trong lời nói có ý dò xét.

Tiêu Thiểu Giác lười biếng nói: “Chân mọc ở trên người của hắn, ta làm sao biết hắn đi đâu?” Từ nhỏ hắn đã không thích Tiêu Thiểu Huyền, hắn là người Hạ tộc, trời sinh tính mẫn cảm, có thể cảm nhận được vị ca ca này nhìn rộng lượng, kì thực dã tâm bừng bừng, âm hiểm độc ác, người mặt ngoài biểu hiện như vậy nhưng sau lưng lại khác, hắn đương nhiên không thích.

Hắn quen nói như thế, Tứ hoàng tử cũng không giận hắn, hắn chuyển bình rượu trong tay, bỗng nhiên nói: “Cửu đệ tựa hồ... Rất hảo cảm với Lục cô nương? Từ nhỏ ngươi đã đối với đãi với nàng không giống người thường.”

Tiêu Thiểu Giác nghe vậy chấn động, ánh mắt sắc bén nhìn lại. “Tứ hoàng huynh đây là có ý gì?”

Tiêu Thiểu Huyền không cho rằng hắn ngang ngược, tiếp tục tiến lên hỏi han: “Cửu đệ chẳng lẽ là muốn cưới tiểu cô nương này về làm Vương phi?”

Mặt của Tiêu Thiểu Giác âm trầm xuống; “Hôn sự của Bổn cung, đều có Hoàng hậu nương nương và mẫu phi thay bản cung làm chủ, Tứ hoàng huynh có phải là quản quá rộng hay không? Nếu Tứ hoàng huynh có thời gian nhàn rỗi, vẫn nên quan tâm hôn sự của mình đi thì hơn.”

Tiêu Thiểu Huyền nghe đến đó, sắc mặt không khỏi tái đi. Hắn biết rõ, hoàng hậu và Tôn Hiền phi đang lo liệu hôn sự cho hắn.

Cũng không biết tại sao, Tiêu Thiểu Huyền năm nay mười chín tuổi rồi, hoàng đế tựa hồ còn không có ý định để cho hắn khai phủ thành thân. Chẳng những làm hắn kinh nghi bất định, ngay cả Tôn Hiền phi cũng thấp thỏm bất an.

Không ai đoán ra tâm tư của hoàng đế rốt cuộc là cái gì.

Tôn Hiền phi vẫn được che chở dưới cánh hoàng hậu, lại xin hoàng hậu hỗ trợ thám thính ý tứ của hoàng đế.

Hôm đó hoàng hậu triệu mấy phi tần địa vị cao đến Kiến Thủy điện thưởng thức ca múa. Tiền Hoàng hậu nhân tiện nói: “Huyền nhi năm nay cũng mười chín tuổi rồi, lúc hoàng thượng bằng tuổi hắn, cũng đã có mấy hài tử rồi, bệ hạ người xem có phải là... Nên chọn một phi tử cho hắn rồi hay không. Hắn làm ca ca nếu không thành thân, phía dưới lão Ngũ, lão Lục, lão Thất, lão Bát, lão Cửu bọn họ cũng không thể thành thân...”

Gia Hòa đế di chuyển ban chỉ trên ngón cái, cười ha hả nói: “Đúng là nên tuyển tức phụ cho hắn rồi. Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, chuyện này giao cho ngươi tới xử lý, cần phải tuyển một tức phụ cho lão tứ hài lòng.” Rồi nói với Hiền Phi: “Huyền nhi là ngươi nuôi lớn, ngươi phải đánh động hoàng hậu, giúp đỡ Huyền nhi tuyển cho kỹ!”

Hoàng đế miệng vàng răng ngọc, chuyện này cứ như vậy quyết định.

Trong cung truyền tới tin tức một khi chính phi của hắn chọn xong, Gia Hòa đế sẽ phong hắn làm vương, để cho hắn xuất cung xây phủ thuận tiện thành thân.

Những chuyện này, Tiêu Thiểu Giác đương nhiên là biết. Hắn nói xong câu đó, lại không để ý tới Tứ hoàng tử nữa, đứng dậy đi tìm Thập hoàng tử uống rượu.

Tiêu Thiểu Huyền nhìn vị Cửu đệ này của hắn, ánh mắt âm trầm, nhớ tới chuyện tuyển phi, không hiểu tại sao trước mắt liền hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt diễm của Lục Thanh Lam.

Đợi đến khách và chủ tẫn hoan, tửu yến mới giải tán, mọi người rối rít cáo từ rời khỏi Trường Hi điện, Lục Thanh Lam lại không đi theo mọi người. Bởi vì Tam công chúa uống rượu say. Lục Thanh Lam và một vị thiếp thân cung tỳ của Tam công chúa cùng nhau đỡ nàng trở về tẩm cung, đỡ nàng lên giường xong, Lục Thanh Lam phân phó cung tỳ kia chuẩn bị canh giải rượu. Không nhịn được oán giận: “Không biết uống thì đừng uống nhiều như vậy chứ!”

Tam công chúa đầu đau như muốn vỡ tung, lớn đến bây giờ, vẫn là đầu uống nhiều rượu như vậy, nàng giãy dụa đứng dậy, trong dạ dày một trận phiên giang đảo hải (*dời sông lấp biển), Lục Thanh Lam vội vàng cầm một cái chậu đồng đi tới, Tam công chúa nắm lấy chậu đồng ói ra một hồi lâu, nhưng cũng không nôn ra cái gì, Lục Thanh Lam lại bưng nước trà tới cho nàng súc miệng.

Thật vất vả mới thu xếp xong tổ tông này, Tam công chúa lại lôi kéo cánh tay của Lục Thanh Lam nói: “Bảo Nhi, mau, mau giúp ta tiễn đại vương tử, không được để cho hắn và Tiêu Kỳ đicũng nhau. Mau!”

Lục Thanh Lam giận đến thậm chí muốn đánh nàng. Hừ lạnh một tiếng nói: “Người ta đã sớm xuất cung rồi, ngươi con quan tâm làm gì. Bát tự cũng còn chưa xem đâu, mà đã nhớ thương người ta như vậy, nhìn chút điểm tiền đồ này của ngươi xem, nói sao ngươi cũng là công chúa của Đại Tề, kiêu ngạo của ngươi đâu rồi, tôn nghiêm của ngươi đâu rồi?” Toàn bộ Đại Tề người dám nói chuyện với Tam công chúa như vậy không nhiều hơn năm người, Lục Thanh Lam chính là một trong số đó.

Tam công chúa dùng sức đẩy cánh tay của nàng, “Oa” khóc lớn lên. Vừa khóc vừa lớn tiếng la hét nói: “Ta biết các ngươi, các ngươi đều thiên vị nha đầu Tiêu Kỳ kia, ta không xinh đẹp như nàng, cũng không hiểu chuyện như nàng, các ngươi đều bênh vực nàng, đều giúp đỡ nàng, không có ai thương yêu ta! Hai nhà các ngươi là thông gia hảo hữu, các ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngươi cũng bênh vực nàng, ngươi cũng giống như vậy!”

Lục Thanh Lam phát hỏa, giận dữ nói: “Nếu ngươi còn nói như vậy, sau này chuyện của ngươi ta không bao giờ quan tâm nữa.” Lại nói, Tiêu Kỳ và Tam công chúa đều là khuê mật của nàng, kiếp trước thật sự nàng và Tiêu Kỳ gần gũi hơn một chút, nhưng ở kiếp này thì khác, nàng và Tam công chúa ở chung thời gian dài, mà trong quá trình hai người kết giao, tâm trí hoàn toàn bất bình đẳng, nàng là xem Tam công chúa như nữ nhi.

Nàng biết rõ Tam công chúa mặc dù địa vị tôn quý, nhưng lại là tiểu cô nương vô cùng cô độc, từ tâm thái đồng tình kẻ yếu, lòng của nàng có chút thiên hướng về Tam công chúa, bởi vậy nghe nàng nói chuyện như vậy, không khỏi rất là tức giận.

Lục Thanh Lam cất bước bước đi ra thiên điện của Tam công chúa. Mới vừa ra đến cửa, Đại cung nữ bên cạnh Tam công chúa Uyển Thanh liền quỳ xuống ôm chân của nàng: “Lục cô nương, tính tình của công chúa chúng ta ngài còn không biết sao, nàng cho tới bây giờ đều là nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ, nàng chỉ có một vị hảo tỷ muội là ngài như vậy, ngài cũng không thể vứt bỏ mặc kệ nàng như vậy a.”

Lục Thanh Lam cũng không biết tại sao cơn tức của mình lại lớn như vậy, lúc này nghe thấy Tam công chúa ở phòng gọi tên của nàng: “Bảo Nhi, ta sai rồi, ta không bao giờ nói ngươi nữa.” Bộ dáng khóc lóc hết sức đáng thương.

Lòng nàng mền nhũn, lại xoay người trở về nhà. Một cung nữ đỡ nàng, Tam công chúa đã nửa ngồi dậy. Lục Thanh Lam thở dài một hơi, cầm khăn trong tay cung nữ cẩn thận lau đi nước mắt nước mũi cho nàng, vừa nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc, ta không phải là quay lại rồi sao?”

Tam công chúa bắt lấy tay của nàng nói: “Ta biết ngươi là thật tâm đối đãi tốt với ta, ngươi đừng giận ta nha?”

Lục Thanh Lam hừ lạnh một tiếng: “Ta cho dù có chủ tâm giận ngươi, thì sớm đã bị ngươi tức chết. Nhưng là Tưởng Tín Hồng kia, vô luận như thế nào ngươi cũng không thể gả cho hắn.”

Miệng Tam công chúa xẹp xuống, ủy khuất nói: “Ngươi vẫn đứng phía Tiêu Kỳ.”

“Ngươi luôn nói như vậy cảm thấy thú vị sao?” Lục Thanh Lam không khỏi nhíu mày, nàng dứt khoát giải thích cho nàng, “Ca ca của ta cũng thích Tiêu Kỳ, ngươi nói ta hi vọng nàng gả cho ca ca của ta, hay là hi vọng nàng gả cho đại vương tử Yến quốc đây?”

Tam công chúa nghe xong lời này, ánh mắt sáng lên: “Thật sự ư? Ca ca ngươi thật sự thích nàng sao? Thật tốt quá, thật tốt quá, ngươi nhất định phải tìm cách để cho ca ca ngươi cưới nàng.”

Kiếp trước Lục Văn Đình đúng là thích Tiêu Kỳ, ở kiếp này nha, Lục Thanh Lam còn thật sự không biết ca ca có động tâm với tiểu quận chúa hay không. Chẳng qua vì để an ủi Tam công chúa cũng đành phải nói như vậy. “Chuyện này đến bây giờ còn chưa ai biết, ngươi nhất định phải giữ bí mật, ngàn vạn lần không thể truyền lung tung biết không?”

Tam công chúa hàm chứa nước mắt nhẹ gật đầu, đáng thương mong đợi.

“Ngươi đã muốn cho Tiêu Kỳ gả cho ca ca ngươi, tại sao ngươi lại phản đối ta với hắn...”

Lục Thanh Lam bắt đầu tẩy não cho nàng: “Ngươi cũng không nghĩ xem, hắn ngoài mặt là đại vương tử của Yến quốc, nhưng trên thực tế thì sao, hắn chẳng qua cũng chỉ là con tin mà Yến quốc đưa tới, nếu ở Yến quốc có địa vị, nếu Yến vương thích hắn, làm sao chịu để hắn tới đây? Một khi hai nước Tề Yến trở mặt, nói không chừng phụ Hoàng ngươi sẽ lập tức giết hắn. Cái đầu trên cổ hắn cũng không bền chắc đâu, ngươi còn muốn gả cho hắn ư? Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi sao.”

“Nhưng, Yến quốc không phải là thuộc quốc của Đại Tề chúng ta ư, sao lại trở mặt với chúng ta?” Tam công chúa phản bác.

Lục Thanh Lam nói: “Ngươi là thật sự không biết hay là giả vờ không biết, Yến quốc chân đạp hai thuyền, hướng về phía hai nước Tề Chu, hai mặt lấy lòng, hai mặt cống nạp, hôm nay còn có khả năng đảo hướng về phía Chu quốc, Thánh thượng hận Yến vương thấu xương, trong triều lại có đại thần nhiều lần nói phải xuất binh tấn công Yến quốc.”

Tam công chúa yếu ớt nói: “Những quốc gia đại sự này, ta làm sao biết?”

Lục Thanh Lam nói: “Không tin ta, ngươi liền đi hỏi Cửu hoàng huynh của ngươi đi, hắn nhất định biết những thứ này. Nói tóm lại, Tưởng Tín Hồng này ấn đường tối tăm, ta thấy chính là một quỷ đoản mệnh. Ngươi nghe ta, nếu không muốn làm quỷ đoản mệnh, ngươi hãy quên hắn hoàn toàn đi, Đại Tề chúng ta nhiều nhân tài, dạng thanh niên tài tuấn gì không có, tùy tiện lấy ra một người cũng mạnh gấp tám gấp mười lần cái họ Tưởng kia.”

Tam công chúa “A” một tiếng, thật lâu không nói gì.

Lục Thanh Lam cho rằng nàng nghe lọt, vậy mà một lát sau, Tam công chúa bỗng nhiên nói: “Bảo Nhi, ngươi dạy ta gảy tỳ bà đi.” Nàng và Lục thanh Lam tương giao nhiều năm, đương nhiên biết nàng cũng có sở trường về nhạc khí, hơn nữa không chỉ một loại.

Lục Thanh Lam nói: “Không phải là ngươi không thích nhạc khí ư, lúc trước hoàng thượng tìm mấy nhạc sư đứng đầu cho ngươi, cũng bị ngươi đuổi đi nha.”

Tam công chúa ngập ngừng một chút nói: “Không phải là do Tưởng công tử thích âm nhạc sao?”

Lục Thanh Lam im lặng, “Không ngờ ta nói một hồi lâu như vậy, cũng bị ngươi coi như gió thoảng bên tai thôi?”

Ngồi ở trên xe ngựa về nhà Lục Thanh Lam còn đang nhức đầu, Tam công chúa chính là cái tính tình này, một khi đã nhận định chuyện gì, chín đầu trâu cũng kéo không lại. Lục Thanh Lam buồn a, biết rất rõ trước mắt là hố lửa, nhưng Tam công chúa còn gắng nhảy xuống, chuyện này phải làm sao mới được đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play