"Phụ hoàng minh xét, nhi thần cũng là nghĩ như vậy, cho nên mới tốn nhiều công sức trong chuyện huấn luyện tân binh." Chuyện trong quân lây bệnh dịch, vô luận như thế nào cũng không thể khiến hoàng đế biết được, nếu không vất vả mới tranh thủ được cải cách rất có thể sẽ nước chảy về biển đông.

Gia Hòa đế cười nói: "Mấy ngày nay không gặp, thực khiến trẫm thay ngươi chảy một tầng mồ hôi! Gần đây có lời đồn đãi, nói ngươi mắc phải bệnh sốt rét, trẫm nghe xong thật đúng là lo lắng!" Tiêu Thiểu Giác rốt cuộc là nhi tử ruột thịt của hắn, trên mặt hắn liền lộ ra một chút từ ái.

"Đều là một vài lời đồn e sợ cho thiên hạ không loạn, phụ hoàng không cần để ý. Nhi thần không phải là nguyên đầu nguyên đuôi đứng ở chỗ này đó sao?" Thấy Gia Hòa đế quan tâm hắn như vậy, trong lòng hắn cũng có vài phần cảm động. Tiêu Thiểu Giác cười ha hả nói.

Gia Hòa đế là vô luận như thế nào không nghĩ tới, nhi tử thực sự đã bị bệnh sốt rét, hơn nữa còn đi một vòng ở trước quỷ môn quan.

Gia Hòa đế đánh giá hắn một phen từ trên xuống dưới, nói: "Trẫm biết ngươi vì triều đình, vì chuyện cải cách binh chế tốn không ít tâm tư, cũng bận tối mày tối mặt, chẳng qua ngươi cũng phải chú ý thân thể mới được. Ngươi nhìn ngươi xem, cả người gầy một vòng."

Tiêu Thiểu Giác đang muốn qua loa đại khái cho xong, Lục Thanh Lam lúc này đứng dậy cáo lỗi: "Phụ hoàng, đều là lỗi của nhi tức, nhi tức không chiếu cố tốt cho vương gia, kính xin phụ hoàng trách phạt."

Hoàng thượng còn chưa nói gì đâu, Tiêu Thiểu Giác đã vội vã, "Phụ hoàng, chuyện này không liên quan Bảo Nhi. Nàng cũng nhiều lần khuyên nhi thần, kêu nhi thần bảo trọng thân thể. Nhưng nhi thần không muốn cô phụ sự tín nhiệm và phó thác của phụ hoàng, không dám có chút lười biếng, chỉ muốn đem công sự làm vừa nhanh vừa tốt, làm xong thật hoàn hảo. Nhi thần gầy mấy cân, không có bất cứ liên quan gì đến Lục thị."

Lục Thanh Lam mạo hiểm tính mạng đem hắn từ quỷ môn quan cứu trở về, nàng lại vì chuyện này mà bị hoàng đế trách phạt, có oan uổng hay không?

Hoàng đế cười ha ha, nói với Trương Tú: "Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa? Trẫm còn chưa mở miệng nói đâu, mà đã có nhiều lý do chờ trẫm như vậy đấy!"

Trương Tú cười góp vui nói: "Vương gia che chở vương phi, cũng là nhân chi thường tình!"

Hoàng đế cười nói: "Lão Cửu, ngươi đừng vội, trẫm hôm nay cũng không muốn hưng sư vấn tội tức phụ của Lão Cửu." Hắn quay đầu nói với Lục Thanh Lam: "Tức phụ Lão Cửu, trẫm hôm nay phó thác Lão Cửu cho ngươi, ngươi phải giúp trẫm chiếu cố hắn thật tốt, đem thịt hắn rớt đi bồi bổ trở về, ngươi có thể làm được chứ?"

Khóe miệng Lục Thanh Lam mỉm cười: "Trong một tháng, nhi tức nhất định có thể làm được, nguyện lập quân lệnh trạng*!"

*军令状 [jūnlìngzhuàng] giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh (trong tiểu thuyết và trong hý khúc thời xưa)

Gia Hòa đế cười hòa ái: "Rất tốt! Có chí khí này là tốt rồi, cũng không cần lập quân lệnh trạng gì cả. Đến lúc đó nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, trẫm sẽ phải xử phạt ngươi, Lão Cửu lại muốn đau lòng." Phút cuối cùng vẫn không quên trêu chọc Tiêu Thiểu Giác một câu.

Lục Thanh Lam nói xen vào, thành công đem chuyện của hai cha con từ quốc gia đại sự kéo đến chuyện nhà, hoàng đế hỏi mấy vấn đề trong phủ, Tiêu Thiểu Giác đáp không được, Lục Thanh Lam lại nói đến rõ ràng.

Hoàng đế lúc trước chịu để cho Tiêu Thiểu Giác cưới Lục Thanh Lam, là nhìn vào thái độ kiên quyết của nhi tử, thật ra hắn vẫn cảm thấy thân thế Lục Thanh Lam quá thấp, không xứng với nhi tử. Nhưng sau khi gặp nàng nhiều lần như vậy, hắn cũng phát hiện. Người con dâu này tuyệt đối không chỉ là xinh đẹp, nàng đối nhân xử thế cũng cực kỳ trầm ổn lão luyện, đối với vị hoàng thượng hắn đây cũng là tiến thối có độ, đĩnh đạc mà nói chuyện. Cộng thêm tính cách dịu dàng tinh tế, vừa vặn bù trừ cho Lão Cửu, nhìn như vậy, hai người trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, hẳn là tuyệt phối.

Hắn càng thêm hài lòng với người con dâu Lục Thanh Lam này.

Lại nói mấy câu, Gia Hòa đế ấm áp nói: "Đi thăm mẫu phi các ngươi một chút đi, nàng hẳn là cũng đang lo lắng cho ngươi."

Hai vợ chồng lúc này mới đứng dậy hành lễ, ra khỏi Kiến Thủy điện.

Trương Tú đưa bọn họ tới cửa, hai người cũng không cần nội thị dẫn đường.

Trên đường, Tiêu Thiểu Giác nói: "Mới vừa rồi làm ta giật cả mình, về sau nàng ở trước mặt phụ hoàng nói chuyện cũng phải cẩn thận một chút."

Lục Thanh Lam bĩu miệng nói: "Ta là sợ chàng nói thêm nữa lại lộ tẩy, ai ngờ chàng lại không lĩnh tình."

Tiêu Thiểu Giác hồi tưởng tình hình mới vừa rồi, mới hiểu được, "Ta nói sao nàng lại bỗng nhiên nói chen vào. Bảo Nhi nhà chúng ta thật đúng là giúp ta đại ân rồi."

"Hiển nhiên!" Hắn lời này nói có chút khoa trương, chẳng qua Lục Thanh Lam vẫn không chút khách khí tiếp nhận.

Trò đùa xong, hai người đã tới tới Ngọc Minh cung, liền thấy một thiếu nữ tuổi độ thanh xuân đang mặc một chiếc váy màu đỏ, khóe miệng mang nụ cười nhẹ nhàng, đứng ở cửa Ngọc Minh cung. Chính là Hạ Như.

"Biểu ca, ngươi đã tới." Cũng không biết có phải cố ý hay không, nàng giống như là không nhìn thấy Lục Thanh Lam, chỉ gọi biểu ca, cũng không gọi biểu tẩu.

Nhớ tới Lục Thanh Lam lúc trước dặn dò nhiều lần, thản nhiên gật đầu lên tiếng chào hỏi "Biểu muội ", sau đó nói: "Mẫu phi khỏe không?"

Thấy Tiêu Thiểu Giác lãnh đạm với mình như vậy, trên gương mặt tươi cười của Hạ Như hiện lên một tia ảm đạm, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Cười nói: "Mẫu phi rất tốt, chỉ là cả ngày nhắc tới ngươi, ngươi mau vào đi thôi."

Tiêu Thiểu Giác đưa tay kéo tay của Lục Thanh Lam, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Bảo Nhi, chúng ta vào đi thôi."

Hạ Như lúc này muốn giả bộ không nhìn thấy cũng không được, đành phải nói: "Biểu tẩu cũng tới sao." Nhìn nụ cười có vài phần miễn cưỡng của nàng, Lục Thanh Lam không khỏi buồn cười, Hạ Như này không phải là tự mình tìm tai vạ sao?

Hai người vào chính điện, Trinh phi nương nương sớm đang ở đó chờ. Nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác thật sự là có vài phần kích động, "Lão Cửu, ngươi đã tới, hiện tại bên ngoài truyền cái gì cũng có, mấy ngày qua làm Bổn cung lo lắng hỏng mất."

"Nhi tử không phải vẫn rất tốt đây sao?" Tiêu Thiểu Giác cười nói, "Kia chẳng qua là lời đồn của một vài người bố trí thôi, mẫu phi đừng để ở trong lòng."

"Còn nói những thứ kia, ngươi nhìn ngươi xem gầy đến thế này." Trinh phi có chút đau lòng nói. "Ngươi đứa nhỏ này từ nhỏ đã không ăn cơm được ngon, Bảo Nhi ngươi cũng không giám sát hắn một chút." Trong lời nói cũng có chút oán trách.

Hạ Như ở một bên ngạc nhiên nói: "Biểu ca thật sự gầy không ít đâu, nhất định là mấy ngày gần đây không ăn được cơm. Biểu tẩu ngươi phải khuyên nhủ biểu ca, công sự đương nhiên trọng yếu, nhưng thân thể mới là vốn liếng hết thảy." Mặc dù giọng nói ấm áp, ý khích bác trong lời nói, Lục Thanh Lam lại nghe được rất rõ ràng.

Lục Thanh Lam thoáng cái liền luân lạc tới cục diện cực kỳ bị động, thế nhưng nói không ra lời gì giải thích. Lúc trước hoàng đế đã nói chuyện này, hiện giờ Trinh phi lại nhắc lại, duyên cớ gì. Nàng làm thê tử của Tiêu Thiểu Giác, chiếu cố Tiêu Thiểu Giác là theo lý thường phải làm, Tiêu Thiểu Giác lần này gầy đến lợi hại, cho dù không có liên quan gì đến nàng, nhưng cũng hoàn toàn có thể coi là trách nhiệm của nàng.

Trinh phi vốn là không có ý kiến gì với Lục Thanh Lam, nhưng có một điều kiện tiên quyết, nàng phải chiếu cố kỹ lưỡng Tiêu Thiểu Giác, hiện giờ cái bộ dáng này, trong lòng nàng thực sự có chút tức giận, sắc mặt cũng có chút khó coi.

Rốt cuộc là xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, làm việc chính là không đáng tin. Trinh phi lúc trước vẫn luôn có một cái ý niệm trong đầu, nàng vẫn muốn an bài cho Tiêu Thiểu Giác một trắc phi.

Năng lực sinh dục của Hạ tộc bày ở nơi đó, nếu Tiêu Thiểu Giác chỉ ở bên mình Lục Thanh Lam, lúc nào mới có thể sinh ra hài tử? Đây cũng là đại sự liên quan đến đến sinh trưởng phồn thịnh của Hạ tộc, nửa điểm cũng không được qua loa.

"Mẫu phi. . ." Tiêu Thiểu Giác đang muốn giúp Lục Thanh Lam giải thích mấy câu.

Trinh phi đã cắt đứt hắn, nàng nói với Lục Thanh Lam: "Bổn cung nơi này có một phong thư Tam công chúa gửi, ngươi cũng xem một cái đi."

Lục Thanh Lam hơi ngẩn ra, nhận lấy nhìn một chút, là Tam công chúa viết cho Tống phi. Phía trước là dựa theo lệ cũ báo bình an cho Tống phi, cuối cùng mới báo cáo một kiện chuyện vui, nói cho Tống phi nàng mang thai.

"Mẫu phi, ý của ngài là. . ." Chuyện Tam công chúa có thai nàng đã sớm biết. Nàng và Tam công chúa thường xuyên gửi thư, tin tức của Tam công chúa nàng đương nhiên biết được nhiều hơn Trinh phi.

"Tam công chúa có thai rồi." Trinh phi thản nhiên nói.

"Đây là chuyện tốt a." Lục Thanh Lam cười nói, "Tam công chúa nếu có thể sinh ra một nam hài, tất nhiên là Yến vương kế nhiệm, không có người thứ hai."

"Nói cũng đúng." Nàng dừng một chút, "Tam công chúa gả cho Yến vương, chỉ mới mấy tháng đã mang thai. Bổn cung nghe nói tỷ tỷ của ngươi hiện giờ cũng mang thai đứa thứ hai rồi. Các ngươi thành thân đã hơn một năm, không phải là ta thúc dục các ngươi, các ngươi lúc nào để cho Bổn cung được ẵm cháu trai đây?"

Ơ, hưng sư vấn tội đến rồi!

Trong lòng Lục Thanh Lam thoáng cái liền hiểu rõ. Lúc trước Trinh phi đối xử với nàng không tệ, hiện giờ chỉ mới cùng Hạ Như một chỗ mấy ngày, thái độ đã cua một trăm tám mươi độ, Hạ Như rốt cuộc ở trước mặt nàng nói xấu mình bao nhiêu đây?

Nàng cúi thấp đầu, từ lúc Tiêu Thiểu Giác nói cho nàng biết thân phận chân thật của mình, nàng cũng hiểu, Tiêu Thiểu Giác là Hạ tộc a. Hạ tộc không dễ thụ thai, đó là chuyện người người đều biết, hai người bọn họ không có hài tử, hơn phân nửa đều là nguyên nhân từ Tiêu Thiểu Giác, không có một đồng của quan hệ đến mình?

"Mẫu phi, ta và Bảo Nhi đều trẻ tuổi, sớm muộn sẽ có hài tử. Ngài đừng vội!" Tiêu Thiểu Giác thấy tràng diện có chút giằng co không gỡ ra được, vội vàng hòa giải.

"Ta có thể không gấp sao?" Trinh phi nói: "Ngươi hết sức đặc thù, sinh con dưỡng cái là đại sự quan trọng nhất, chuyện này còn cần ta về giải thích cho ngươi sao?"

Tiêu Thiểu Giác không sinh ra nhi tử, hoàng tộc của Hạ tộc sẽ phải tiêu vong.

"Có chuyện Bổn cung giấu ở trong lòng đã rất lâu rồi, hôm nay nói đã nói đến đây, thì nói ra luôn đi." Trinh phi nói.

Trong lòng Lục Thanh Lam có loại dự cảm cực kỳ xấu.

Quả nhiên Trinh phi tiếp tục nói: "Thân là hoàng tử, theo như thể chế bên cạnh ngươi nên có hai vị trắc phi. Hoàng thượng vốn chỉ cho ngươi rồi một trắc phi Tiền Lâm, chỉ là hiện nay Tiền gia hoạch tội, Tiền Lâm cũng không phải là lựa chọn tốt, ngươi không thích nàng, vị trắc phi này không cần cũng được. Nhưng một vị trí trắc phi khác, lại không thể kéo dài được nữa. . ."

Tiêu Thiểu Giác cũng gấp: "Mẫu phi, nhi tử không cần trắc phi. . ."

Trinh phi liếc mắt nhìn Lục Thanh Lam một cái, thấy nàng buông mi, trên mặt không buồn không vui. Nàng nói: "Bổn cung biết hai vợ chồng các ngươi tình cảm tốt. Chẳng qua Bảo Nhi dù sao cũng trẻ tuổi, không biết cách chiếu cố người khác, có thêm tỷ muội ở bên cạnh trông nom, Bổn cung cũng có thể yên tâm chút ít. Mà, Bổn cung chỉ trắc phi cho ngươi, không phải là cho ngươi hưởng thụ tề nhân chi phúc, mà là muốn cho ngươi nối dõi tông đường, dẹp an lòng tộc nhân ta. . . Không thể vi tư tình nhi nữ, mà phá hủy nghiệp lớn của ngươi a." Trinh phi còn chưa biết Tiêu Thiểu Giác đã đem bí mật của Hạ tộc nói cho Lục Thanh Lam, cho nên lúc nói đến, vẫn là hàm hàm hồ hồ.

Giọng nói Trinh phi kiên quyết, không để cho hai người làm trái. Nàng nhìn Lục Thanh Lam: "Bảo Nhi, Bổn cung biết ngươi có chút ủy khuất. Chẳng qua Bổn cung cũng biết ngươi là hài tử hiểu chuyện, nhất định sẽ lấy đại cục làm trọng. Ngươi cũng nói thái độ của ngươi một chút đi. . ."

Đây là ý buộc Lục Thanh Lam tỏ rõ thái độ a!

Lấy đại cục làm trọng cái quỷ gì a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play