"Chờ một chút!" Tiêu Thiểu Giác gọi nàng lại. "Ta tốt hơn nhiều rồi, chúng ta ở cùng nhau một lát." Mặc dù thanh âm vẫn có chút khàn, nhưng trạng thái so với trước quả thực là tốt hơn nhiều.

Lục Thanh Lam nghe lời ngồi xuống bên giường của hắn, đưa tay sờ trán của hắn, đã bớt nóng. Không khỏi có chút phấn khởi.

Tiêu Thiểu Giác trìu mến nhìn nàng, "Nàng rốt cuộc là vẫn tới?" Hắn cười khổ, kể từ khi biết được mình bị nhiễm loại bệnh này, hắn liền tìm cách gạt nàng, không ngờ cuối cùng nàng vẫn tìm đến nơi này. Mới vừa rồi trong mơ mơ màng màng, hắn biết nàng tới.

"Chàng không nên gạt ta!" Lục Thanh Lam oán giận nói: "Phu thê vốn là nhất thể, có bất cứ vấn đề gì cũng không nên một mình gánh chịu, chàng có biết hay không mấy ngày qua ta vẫn lo lắng đề phòng, trong lòng vẫn có loại dự cảm không tốt, không ngờ chàng thật sự đã xảy ra chuyện." Nói xong nước mắt nàng liền rơi xuống.

Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy trái tim đau nhức từng đợt, hắn sợ nhất là nàng rơi lệ, luống cuống tay chân lau gương mặt nhẵn nhụi của nàng. "Nàng nhìn bộ dáng này của nàng xem, ta làm sao dám nói cho nàng biết?"

Lục Thanh Lam tự mình xoa nước mắt, miễn cưỡng khống chế tâm tình. "Ta chỉ là đau lòng chàng, ta không sao."

"Ta còn hi vọng nàng lúc này rời đi. . . Ta một mình bị lây loại bệnh này thì cũng thôi, vạn nhất nàng. . ." Hắn cố gắng muốn khuyên nàng đi. Nàng lại lập tức bưng kín miệng hắn: "Đừng nói gì cả, trước lúc chàng khỏe, ta sẽ không rời đi."

"Ài!" Tiêu Thiểu Giác thở dài một hơi, trong lòng hắn vừa ngọt ngào lại cảm động, "Bệnh sốt rét là sẽ chết người. . ."

"Chàng chết, ta nhất định tái giá." Lục Thanh Lam hừ một tiếng: "Cho nên. . . Chàng nhất định phải gắng gượng, thật khỏe. Chàng đã đáp ứng ta, muốn cùng ta cùng nhau sinh hài tử."

"Một cái sao đủ! " Tiêu Thiểu Giác cười, "Sao cũng phải sinh bảy tám đứa."

"Dừng!" Nàng gắt một cái, "Chàng nghĩ ta là heo ư, còn sinh bảy tám đứa?" Trong lòng nàng không yên tâm, vẫn là đứng dậy, "Ta đi gọi thái y đến xem xem."

Tiêu Thiểu Giác lần này không ngăn nàng.

Bao gồm cả Cù Ngọc Tuyền, mấy vị thái y rất nhanh liền tiến vào, theo thứ tự bắt mạch cho Tiêu Thiểu Giác. Trong mấy người, vẫn là y thuật của Cù Ngọc Tuyền cao nhất, liền để Cù Ngọc Tuyền mở miệng giải thích bệnh tình.

Lục Thanh Lam lo lắng hỏi: "Vương gia đã tốt hơn chưa?"

Cù thái y chỉ nghiên cứu y thuật, cảm xúc từ trước đến giờ luôn không quan tâm, hắn nói: "Nhiệt độ của bệnh nhân lúc cao lúc thấp, bệnh sốt rét luôn là như thế. Vương gia mặc dù giảm sốt, nhưng tuyệt đối không thể lơ là."

Lục Thanh Lam vừa rồi thấy trạng thái của Tiêu Thiểu Giác tốt hơn, tảng đá lớn trong lòng vốn rơi xuống một nửa, hiện giờ giống như là bị Cù Ngọc Tuyền ngâm đầu vào một thùng nước đá, toàn thân lạnh lẽo.

"Ngươi là có ý gì?"

"Hạ quan có ý là, bệnh tình của vương gia còn cần quan sát nhiều hơn, không thể khinh thường." Cù Ngọc Tuyền nói thẳng. Nói tiếp một vài việc cần chú ý, liền mang theo mấy vị thái y còn lại lui xuống.

Lục Thanh Lam ngồi ở bên giường, sắc mặt rất tệ, có thể nói có chút thất hồn lạc phách.

Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Đã nhiều năm như vậy, lão già Cù Ngọc Tuyền này còn chưa học được cách nói chuyện. Khó trách y thuật của hắn tốt như vậy, trong cung vẫn không ai nguyện ý dùng hắn."

Lục Thanh Lam đưa tay đánh hắn một cái: "Đến lúc nào rồi, chàng còn có tâm tư nói những điều này."

Tiêu Thiểu Giác nói: "Sống chết có số, giàu sang ở trời, nếu lão thiên gia thật sự muốn lấy mạng của ta, ta cũng không có gì để nói. Rốt cuộc, ta cưới được nàng làm vợ, đời này cũng coi như không sống uổng phí."

Lục Thanh Lam ngăn cái miệng của hắn: "Chàng chớ nói lung tung. Chàng sẽ không có chuyện gì, nhất định!"

Hắn nói những điều kia, nàng quả thực không dám nghĩ tới. Nàng đẩy hắn, "Chàng xích vào đi."

"Nàng làm gì?" Hắn có chút kỳ quái hỏi.

"Thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn là sớm nghỉ ngơi đi, mới vừa rồi Cù thái y không phải cũng phân phó như vậy đấy sao?"

"Không được! Ta cho nàng ở lại bên cạnh chăm sóc ta, đã là cực hạn. Sao có thể để cho nàng với ta cùng giường chung gối. . ." Hắn cũng không muốn lây bệnh sốt rét cho Lục Thanh Lam.

"Chàng ngốc a!" Nàng cứng rắn tạo ra một không gian ở cạnh hắn, "Bệnh sốt rét là thông qua muỗi đốt, truyền qua máu, ngủ chung một chỗ chắc là sẽ không lây bệnh, chàng yên tâm đi."

Nàng xoay người lại hướng về phía Tiêu Thiểu Giác, hôn một cái ở trên mặt của hắn: "Nhanh ngủ đi, ngày mai hết thảy đều sẽ tốt hơn."

Tiêu Thiểu Giác không nhịn được đưa tay ôm lấy thân thể nóng hổi của nàng, một cái giường đơn nho nhỏ phảng phất thoáng cái biến thành nơi thoải mái ấm áp nhất cõi đời này. Hắn nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm thề, nếu lần này có thể may mắn thoát hiểm, hắn cả đời này tuyệt sẽ không cô phụ cô nương trong ngực.

Bệnh sốt rét cũng không phải là dễ trị liệu như vậy, quả nhiên giống như như lời Cù Ngọc Tuyền, sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Thiểu Giác lại sốt cao. Trong mấy ngày kế tiếp, bệnh tình của hắn lặp đi lặp lại, nhiệt độ lúc cao lúc thấp, tâm tình của Lục Thanh Lam cũng giống như đu dây, một hồi thiên đường, một hồi địa ngục.

Lục Thanh Lam nhanh chóng gầy đi. Tiêu Thiểu Giác nhìn cực kỳ đau lòng, lúc thanh tỉnh, vô luận hắn dùng dạng ngôn ngữ gì kích thích nàng, làm cho nàng rời đi, nàng cũng không chịu rời khỏi hắn một bước.

May mà vận khí của Lục Thanh Lam đủ tốt, ở bên Tiêu Thiểu Giác mấy ngày, cũng không bị lây bệnh sốt rét. Nhóm thái y suy nghĩ không ít biện pháp, sửa phương thuốc nhiều lần, nhưng tác dụng cũng không phải là rất lớn.

Lục Thanh Lam đang nhớ lại Quách thái y, bệnh đậu mùa của Vinh ca nhi chính là được Quách thái y trị khỏi, hắn hiện giờ còn ở khách phòng của Khánh vương phủ. Nhưng đợt này nàng tâm lực quá mệt mỏi, lại quên mất Quách thái y.

Lục Thanh Lam lập tức gọi người thỉnh Quách thái y. Lại sửa lại phương thuốc một lần nữa, vẫn không có hiệu quả gì. Quách thái y đúng là có nghiên cứu về bệnh truyện nhiễm, nhưng đó là bệnh đậu mùa, cho dù hắn y thuật cao tới đâu, cũng không thể có thể trị được mọi dạng bệnh truyện nhiễm.

Lục Thanh Lam nhìn trên giường Tiêu Thiểu Giác gầy đến biến dạng, cảm xúc tuyệt vọng lần đầu tiên tràn ngập trong đáy lòng.

Một ngày kia, Tiêu Thiểu Vĩ, Lục Văn Đình cùng đi vào trong trướng bồng. Cùng đi còn có Tang Nguyên Khải, hắn hiện giờ đã được Tiêu Thiểu Giác an bài vào Binh bộ.

Sắc mặt ba nam nhân đều tiều tụy, đợt này Tiêu Thiểu Giác bệnh nặng nằm giường, việc đẩy mạnh cải cách binh chế có thể nói là từng bước gian nan. Thiếu Khánh vương điện hạ chủ trì đại cục, hộ bộ, chút ít các quan viên kia của Binh bộ tất cả đều đánh thái Cực quyền, cho dù là Tiêu Thiểu Vĩ cũng trấn áp không được bọn họ.

Mấu chốt nhất chính là, bọn họ không dám đem chuyện tân binh doanh địa bị nhiễm bệnh sốt rét báo cáo cho hoàng đế biết. Vốn cải cách binh chế đã có rất nhiều người vì lợi ích mà phản đối, nếu chuyện này truyền ra, nhất định sẽ có người nhảy ra nói chuyện này không tốt, đây là trời cao phát ra cảnh báo vân vân, nói không chừng hoàng đế do dự, chuyện cải cách lại phải thất bại.

Chẳng qua đã chết không ít người trong quân doanh rồi, bao gồm cả Tiêu Thiểu Giác, cũng có một vài quan quân, thậm chí là sĩ quan cao cấp nhiễm bệnh sốt rét, chuyện này sớm muộn cũng sẽ không dấu diếm nổi nữa.

Lục Văn Đình nhìn thấy muội muội tiều tụy đến cái bộ dạng này, trong lòng áy náy vạn phần, hắn nhìn thoáng qua Tiêu Thiểu Vĩ nói: "Thập điện hạ, thôi ngươi nói đi."

Tiêu Thiểu Vĩ do dự một chút, nói: "Tẩu tử, Cù Ngọc Tuyền kêu ta nhắc nhở ngài một tiếng, chuyện Cửu ca, ngươi phải sớm dự liệu."

"Còn có gì mà dự liệu. . . Mời nhiều thái y tới đây như vậy, thậm chí cũng không thiếu danh y trong dân gian, tất cả đều thúc thủ vô sách sao, chẳng lẽ các ngươi còn có biện pháp gì khác?" Nàng nhất thời lại không lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của Tiêu Thiểu Vĩ.

Tiêu Thiểu Vĩ và Cửu ca chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, có quan hệ tốt nhất. Nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, "Tẩu tử, ý của ta là, vạn nhất Cửu ca không kiên trì được, ngươi phải sớm chuẩn bị sẵn sàng. . ."

"Ngươi nói nhảm!" Lục Thanh Lam tức giận cắt đứt lời của hắn: "Không thể nào, không thể nào!" Nàng lẩm bẩm, "Ta trọng sinh một kiếp, không thể nào cuối cùng lại là kết cục như vậy." Cho dù là kiếp trước, Tiêu Thiểu Giác mặc dù chết sớm, cũng không phải là thời điểm hiện tại. Chẳng lẽ ông trời để cho nàng trọng sinh một kiếp, chính là để cho nàng trải qua thống khổ như thế hay sao?

Thanh âm của nàng không lớn, Tiêu Thiểu Vĩ cũng không nghe thấy tiếng của nàng, trong lòng hắn cực kỳ khổ sở. Cửu ca cả đời anh hùng, chẳng lẽ cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy?

"Chỉ cần có một tia hi vọng, ta tuyệt sẽ không buông bỏ." Nàng không cam lòng, nhất định sẽ có biện pháp khác.

"Nếu có tây y ở đây thì tốt." Lúc này Tang Nguyên Khải bỗng nhiên nói. Thế giới hắn xuyên qua, bệnh sốt rét cũng không phải là bệnh không thể trị, chống lại loại bệnh này có một loại thuốc đặc hiệu —— cây thanh hao hoa vàng*.

*青蒿素 [thanh hao tố] Thanh hao còn được gọi là Thảo cao, Hương cao, Thanh cao. Cây có tên khoa học là Artemisia annua L., thuộc họ cúc (Asteraceae). Thanh hao hoa vàng là vị thuốc có tác dụng chữa sốt rét, kháng viêm, cảm sốt. Ngoài ra cây còn là tiềm năng trong hỗ trợ điều trị ung thư. Hoạt chất artemisinin trong cây thanh hao có khả năng diệt kí sinh trùng sốt rét trong hồng cầu. Tuy nhiên đối với thể ngoài hồng cầu thuốc không có tác dụng nên bệnh dễ tái phát. Cao nước Thanh hao chống được muỗi khi bôi ngoài da. Ngoài ra thanh hao còn có tác dụng ức chế nấm ngoài da, hạ áp, hạ nhiệt.

"Tây y?" Mọi người cùng nhìn về phía Tang Nguyên Khải. "Tây y là có ý gì?"

"Ách, là đại phu của bên Tây Dương, bọn họ xem bệnh khác chúng ta, nói không chừng có lẽ sẽ có một vài loại thuốc đặc hiệu." Rất khó giải thích cho bọn họ sự khác nhau giữa trung y và tây y, Tang Nguyên Khải chỉ có thể đáp qua loa.

"Đại phu Tây Dương?" Lục Thanh Lam chấn động toàn thân, nàng nhớ tới một chuyện. Kiếp trước sau khi Tiêu Thiểu Huyền lên ngôi, có một năm kinh sư lan tràn dịch bệnh, ngay cả Tiêu Thiểu Huyền cũng bị lây, nhóm thái y thúc thủ vô sách, lúc ấy một vị thầy tu cực kỳ có danh tiếng trong kinh sư tên là Bạch Khắc Đức lấy ra một loại thuốc tễ kỳ quái của Tây Dương, sau khi cho Tiêu Thiểu Huyền dùng, thế nhưng lại chữa khỏi.

Bởi vì bệnh dịch năm đó không phải là bệnh sốt rét, nếu không phải Tang Nguyên Khải nhắc nhở, nàng thiếu chút nữa đã quên chuyện này. Hiện tại ngựa chết làm thành ngựa sống, nếu tìm được Bạch Khắc Đức, nói không chừng thật sự có thể cứu Tiêu Thiểu Giác một mạng.

Kiếp trước Bạch Khắc Đức bởi vì cứu hoàng đế Đại Tề mà danh tiếng lan xa, cơ hồ nổi tiếng khắp kinh sư. Tính toán thời gian, thời gian này hắn hẳn đã từ Tây Dương xa xôi đi tới kinh sư rồi.

Lục Thanh Lam chợt đứng lên: "Lời nói của Tang tiên sinh nhắc nhở ta. Lão Thập, Tam ca, ta các ngươi hiện tại phát động tất cả người trong tay, tìm một thầy tu tên là Bạch Khắc Đức cho ta. . . À, không, tìm tất cả thầy tu có danh tiếng ở kinh sư cho ta, đưa đến đây, gồm cả Bạch Khắc Đức kia."

"Muội muội, ngươi đây là. . ." Lục Văn Đình từng tiếp xúc với thầy tu của Tây Dương, nhưng dựa vào hiểu biết của hắn về bọn họ, hắn vô luận như thế nào cũng không tin tưởng bọn họ có thể trị được chứng bệnh khó như bệnh sốt rét.

"Đình Chi, đừng hỏi nữa." Tiêu Thiểu Vĩ vỗ vỗ bả vai của Lục Văn Đình, "Dựa theo lời Cửu tẩu nói làm đi." Chuyện đến loại tình trạng này, mặc kệ được hay không được, coi như là an ủi Lục Thanh Lam một chút là được rồi.

Hai người cấp tốc đi làm chuyện này.

Lục Thanh Lam sống ở trong doanh địa lo lắng chờ đợi. Hiệu suất của Tiêu Thiểu Vĩ và Lục Văn Đình rất cao, đến trưa đã mang đến bảy tám thầy tu Tây Dương lớn nhỏ có tiếng ở kinh sư, nhưng bọn họ lại không có người nào, không có một kẻ nào có thể trị bệnh sốt rét.

Lục Thanh Lam ban đầu còn ôm kỳ vọng to lớn gặp bọn họ, chẳng qua là một lần lại một lần hi vọng biến thành thất vọng, làm cho nàng bị đả kích.

"Còn chưa tìm được Bạch Khắc Đức sao?" Nàng một lần lại một lần nữa phái người đi hỏi hai người Tiêu Thiểu Vĩ. Đáp án đều là phủ định.

Lòng của Lục Thanh Lam cũng từng chút từng chút chìm xuống đáy vực.

Ngày hôm sau, rốt cuộc tìm đã được Bạch Khắc Đức.

Lục Văn Đình một đêm không ngủ, như gió lốc vọt vào trong lều của Tiêu Thiểu Giác. Lục Thanh Lam đứng dậy tiến lên đón: "Tìm được Bạch Khắc Đức rồi sao?"

Lục Văn Đình gật đầu, "Muội thật sự muốn gặp Bạch Khắc Đức sao, muội khẳng định chứ?"

"Ca ca mau gọi hắn vào đi." Lục Thanh Lam lòng như lửa đốt.

"Muội biết ta là từ đâu tìm được hắn sao?" Thần sắc của Lục Văn Đình có chút cổ quái: "Ta là từ trong một đám ăn mày mò ra được hắn. Hắn lưu lạc thành một tên khất cái, có thể có bản lãnh gì?" Hắn tìm khắp kinh sư tất cả thầy tu có chút danh tiếng, không có một người nào, không có một kẻ nào biết Bạch Khắc Đức, vẫn là một gã Cẩm Y Vệ cung cấp tin tức cho hắn, rốt cuộc tìm được tên Bạch Khắc Đức này. Lúc tìm được hắn, hắn đang cùng một tên khất cái tranh đoạt một cái bánh bao.

Lục Văn Đình đã hoàn toàn không ôm hy vọng gì với tên Bạch Khắc Đức này.

Lục Thanh Lam cũng có chút giật mình, không ngờ quá khứ của Bạch Khắc Đức lăn lộn thảm như vậy.

"Đừng nói nhảm nữa, nhanh bảo hắn tới gặp ta."

Lục Văn Đình lắc đầu, hắn cảm thấy muội muội đây là điển hình của việc bệnh gấp chữa loạn. Hắn vỗ tay, hai gã thân binh đem Bạch Khắc Đức đi vào.

Vóc dáng Bạch Khắc Đức rất cao, nhưng có thể là bởi vì ăn uống không đầy đủ, người gầy như một cây gậy trúc, mũi hắn như ưng, hốc mắt hõm sâu, con ngươi xanh thẳm, bộ dáng điển hình của người phương tây.

Thấy Lục Thanh Lam hắn còn có thể nho nhã lễ độ hành lễ: "Phu nhân thân ái, nguyện chúa phù hộ ngươi. . ."

Lục Văn Đình nhíu nhíu mày, vừa gặp đã gọi thân ái, rốt cuộc là cái thứ gì vậy. Đây cũng là nguyên nhân hắn không thích thầy tu của phương tây, cảm thấy bọn họ không biết lễ nghĩa liêm sỉ, quả thực chính là dã man nhân. Đại đa số dân chúng cũng có cảm giác giống vậy, đây là khác biệt văn hóa. Cũng vì vậy Bạch Khắc Đức tài hoa xuất chúng, đi tới Đại Tề truyền giáo cuối cùng rơi vào tình cảnh biến thành tên khất cái.

"Ngươi quả nhiên là Bạch Khắc Đức." Lục Thanh Lam nhìn thấy hắn liền thở phào nhẹ nhõm. Kiếp trước nàng đã từng gặp Bạch Khắc Đức, cho nên nhận ra hắn. Chẳng qua khi đó Bạch Khắc Đức đã là đại chủ giáo của Thiên Chúa giáo đường lớn nhất kinh sư, căn bản không thể so sánh với bây giờ.

"Ta là Bạch Khắc Đức." Bạch Khắc Đức hướng Lục Thanh Lam thi lễ một cái, hán ngữ của hắn nói tương đối tốt, nhưng ngữ điệu luôn là lạ. "Không biết phu nhân vội vã gặp ta là có chuyện gì? Trước lúc công bố đáp án, phu nhân có thể đồng ý với ta một yêu cầu nho nhỏ hay không."

Lục Văn Đình thiếu chút nữa tức méo mũi, này là sao chứ, hắn trước hết nhắc tới điều kiện, thật sự đúng là không xem mình là ngoại nhân!

Lục Thanh Lam đối với hắn ngược lại phá lệ kiên nhẫn. "Bạch tiên sinh có yêu cầu gì, cứ việc nói ra, có thể thỏa mãn, bổn vương phi nhất định thỏa mãn."

Bạch Khắc Đức hiểu được vương phi đại biểu ý nghĩa gì, hơi có chút giật mình.

Bạch Khắc Đức dùng ngữ điệu có chút kỳ quái nói: "Vương phi có thể cho ta một ít thức ăn hay không, ta đã mấy ngày không ăn một bữa cơm đàng hoàng."

Tiêu Thiểu Vĩ lúc này đẩy cửa vào, vừa lúc nghe thấy những lời này của Bạch Khắc Đức. Hắn có chút dở khóc dở cười: "Đình Chi, đây chính là Bạch Khắc Đức ngươi tìm được sao?" Người như vậy còn trông cậy hắn cứu sống Tiêu Thiểu Giác? Suy nghĩ của Lục Thanh Lam cũng quá kỳ lạ đi.

Lục Thanh Lam cũng không có thời gian giải thích những thứ này, gọi người lấy thức ăn cho Bạch Khắc Đức. Bạch Khắc Đức vốn tên là Charlie, Bạch Khắc Đức là tên tiếng trung hắn tự lấy cho mình, để cho hắn tiện truyền giáo. Hắn là tín đồ thành kính của Thiên Chúa giáo, không ngại vạn dặm xa xôi từ Châu Âu chạy tới Trung Nguyên, là vì thu nạp tín đồ, đem vinh quang của chúa truyền bá đến đại lục phương đông thần bí này.

Lý tưởng tràn đầy, nhưng thực tế lại không dễ như vậy.

Khi hắn mang nhiệt tình tràn ngập đi tới Tề quốc, mới phát hiện văn hóa nơi này có bản chất khác với phương tây, dân chúng xem loại người nước ngoài sống mũi cao hốc mắt sâu là dân tộc man di, trời sinh đã có một loại cảm giác ưu việt kèm theo, nghĩ đặt chân ở chỗ này cũng không dễ dàng, muốn phát triển tín đồ, vậy lại càng khó càng thêm khó.

Hắn đường đường một giáo chủ, cuối cùng thế nhưng luân lạc tới tình cảnh ăn mày, cũng chỉ có thể nói là thật đáng buồn đáng tiếc.

Bạch Khắc Đức mấy ngày nay thật sự rất đói bụng, cũng bất chấp hình tượng, gió cuốn mây tan ăn sạch một bàn thức ăn. Lục Thanh Lam còn gọi người lấy ra một kiện áo bào, đổi đi xiêm y rách rưới trên người của hắn.

Sửa soạn như vậy, khí chất của Bạch Khắc Đức lập tức trở nên khác lúc trước.

Hắn hướng về phía Lục Thanh Lam nho nhã lễ độ thi lễ một cái nói: "Cảm ơn điện hạ chiêu đãi, Bạch Khắc Đức không cách nào báo. . ."

Lục Thanh Lam xua tay: "Bổn vương phi hôm nay mời Bạch tiên sinh tới đây, thật sự là có chuyện quan trọng muốn nhờ."

"Ánh sáng của Chúa chiếu rọi moi nơi, ngài có chuyện gì, xin cứ việc phân phó." Bạch Khắc Đức dùng âm điệu hơi có chút quái dị nói.

Lục Thanh Lam chỉ vào Tiêu Thiểu Giác nói: "Vị này là phu quân của ta, Khánh thân vương điện hạ của đế quốc, không cẩn thận mắc phải bệnh sốt rét, chúng ta tìm danh y khắp nơi, nhưng bệnh tình của hắn vẫn thủy chung không thấy chuyển tốt, không biết Bạch tiên sinh có biện pháp cứu chàng một mạng hay không. Nếu Bạch tiên sinh có thể trị khỏi cho vương gia, ta nhất định xin vương gia giúp ngươi xây dựng một tòa giáo đường Thiên Chúa lớn nhất ở kinh sư, giao cho ngươi quản lý."

Lục Thanh Lam kiếp trước từng tiếp xúc với thầy tu Tây Dương, biết bọn họ muốn nhất là cái gì.

Quả nhiên những lời này vừa nói ra, trong đôi mắt của Bạch Khắc Đức lập tức bắn ra ánh sáng nóng bỏng. Lúc trước hắn ở Chu quốc lăn lộn gần một năm, lại ngây người ở Tề quốc mấy tháng, với tình hình của mấy quốc gia Viễn Đông này, đã rất rõ ràng, hắn biết nếu muốn ở Tề quốc hoặc là Chu quốc truyền bá tân giáo, biện pháp đơn giản nhất chính là đi đường trên, nhưng hắn căn bản không có cơ hội tiếp với nhân vật thượng tầng của đế quốc.

Hiện giờ lại có một cơ duyên to lớn bày trước mặt của hắn. Hắn khó tránh khỏi có chút hưng phấn.

"Phu quân. . . A, là trượng phu của ngài! A, thật là bất hạnh!" Bạch Khắc Đức cảm thán một câu, nói: "Bệnh sốt rét ở quốc gia của chúng ta cũng là một loại bệnh cực kỳ khó chữa. Nó là thông qua muỗi đốt, truyền qua máu, ta nói không sai đi." Hắn buông tay ra.

"Quả thực là như thế, vậy Bạch tiên sinh có phương thuốc gì trị liệu loại bệnh này không?" Trong lời nói của Lục Thanh Lam mang theo âm run run, Bạch Khắc Đức có thể nói là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng nàng có thể nghĩ đến, nếu Bạch Khắc Đức không có thuốc gì, nàng sẽ hoàn toàn mất phương hướng, nàng thật không dám tưởng tượng đến loại hậu quả này.

Bạch Khắc Đức nói: "vương phi Thân ái, dựa theo phong tục của quốc gia chúng ta, chúng ta chữa bệnh, không phải bốc thuốc."

Lục Thanh Lam nghe đến đó chỉ cảm thấy tâm trí ầm ầm chấn động, đặt mông ngã ngồi ở trên ghế. Nàng quả thực là suy nghĩ lung tung rồi, kiếp trước Bạch Khắc Đức mặc dù trợ giúp Tiêu Thiểu Huyền khống chế được bệnh dịch một lần, nhưng lần đó cũng không phải là bệnh sốt rét.

"Ngay cả ngươi cũng không có biện pháp sao?" Nàng lẩm bẩm.

"Cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp." Bạch Khắc Đức nói tiếp.

Ngươi có thể nói một lần cho hết lời không? Tâm tình của Lục Thanh Lam giống như là ngồi cáp treo, thay đổi liên tục. "Có biện pháp gì, ngươi nhanh nói nghe một chút."

Bạch Khắc Đức sờ soạng trong ngực hồi lâu, rốt cuộc móc ra một cái bình nhỏ. "Trong này chứa mười mấy viên cây canh ki na*, là thuốc sốt rét ta không ngại từ tổ quốc xa vạn dặm mang đến, có hiệu quả với bệnh sốt rét, vương phi cho vương gia ăn một viên, bệnh của vương gia có thể tốt lên."

(*)金鸡纳树 [kim kê nạp thụ]: cây Cinchona. Vỏ cây Cinchona được các thầy tu ở Tây Ban Nha sử dụng làm thuốc chữa bệnh sốt rét từ thời xa xưa. Các hoạt chất trong Canhkina có tác dụng trị bệnh sốt rét, quan trọng nhất là quinin. Quinin là một chất độc đối với tế bào, có tác dụng đối với các loại đơn bào; nó tác dụng trên những dạng vô tính và ký sinh trùng; nó diệt giao tử hơi yếu đối với các dạng Plasmodium vivax và P. Malariae. Còn có những tác dụng khác là ức chế trung tâm sinh nhiệt nên dùng làm thuốc giảm sốt. Canh-ki-na phiên âm từ tiếng pháp Quinquina, xuất phát từ Nam Mỹ. Năm 1638 nữ chúa Delchincon vợ của một Phó vương nước Pê-ru được chữa khỏi bệnh sốt rét bằng vỏ cây này và bà đã đặt tên khoa học cho nó là Cinchona.

"Thần kỳ như thế sao?" Vì đảm bảo đạt được hiệu quả, vừa rồi Lục Thanh Lam mời đám người Cù Ngọc Tuyền tới, những cao thủ đứng đầu giới trung y này, cũng muốn nhìn một chút đại phu Tây Dương làm thế nào trị bệnh cứu người. Không ngờ đại phu Tây Dương ngay cả phương thuốc không kê, trực tiếp lấy ra thuốc hoàn, là có thể trị bệnh. Đám người Cù Ngọc Tuyền vốn cũng không tin y thuật của người nước ngoài, lại càng trực tiếp mở miệng nói ra nghi vấn trong lòng.

Bạch Khắc Đức chậm rãi nói, "Mới vừa rồi ta đã nói qua, ở đất nước của chúng ta, bệnh sốt rét cũng là bệnh truyện nhiễm thường xuyên bùng phát. Chúng ta nơi đó có một loại cây, tên là cây Canh-ki-na, là thần thụ được Thượng Đế chúc phúc, có một lần một đôi vợ chồng phát hiện cắt vỏ của cây canh-ki-na, đem chất lỏng chế thành dược vật có thể trị liệu bệnh sốt rét. Từ đó thầy tu chúng ta đi lại khắp nơi, cũng sẽ mang theo loại dược vật này, để tránh lây nhiễm bệnh sốt rét trên đường không trị kịp mà chết."

Cái bình nhỏ Bạch Khắc Đức lấy ra đã truyền một vòng trong tay mọi người. Bình nhỏ kia bám đầy bụi, nhìn còn có chút bẩn, khiến người ta nhìn vào đã cảm thấy có phải đồ giả hay không, cộng thêm hắn nói ra một đoạn thần thoại dài dòng như vậy, khiến sự tín nhiệm với hắn lại càng giảm bớt vài phần.

Cù Ngọc Tuyền đổ thuốc hoàn ra ở chóp mũi ngửi ngửi, thật sự nhìn không ra thành phần của thuốc hoàn này là cái gì. Không khỏi lắc đầu.

Tiêu Thiểu Vĩ lại càng nói thẳng: "Một viên thuốc nhỏ như vậy, là có thể cứu mệnh của Cửu ca ta sao?" Ai tin chứ?

Trong chuyện này tin tưởng Bạch Khắc Đức nhất ngược lại là Lục Thanh Lam. Kiếp trước Bạch Khắc Đức ở kinh sư thật sự quá nổi danh, dân chúng cơ hồ đều nghe qua tên của hắn. Nàng từng tiếp xúc với những thầy tu, biết bọn họ đều là người bác học đa tài, bọn họ và người Tề quốc không giống nhau, bọn họ cực kỳ thành thực, rất ít nói dối.

Viên canh-ki-na truyền tới trong tay của nàng, Lục Thanh Lam trực tiếp quyết định, "Đem thuốc này cho vương gia uống đi."

"Cửu tẩu!"

"Muội muội!"

Tiêu Thiểu Vĩ và Lục Văn Đình cơ hồ trăm miệng một lời phản đối.

Thật ra trong lòng Lục Thanh Lam cũng không phải là cực kỳ chắc chắn, nhưng Tiêu Thiểu Giác nguy cơ sớm tối, coi như là đánh cuộc cũng muốn đánh cuộc một lần. "Các ngươi còn có biện pháp khác cứu vương gia sao?" Nàng hỏi.

Nàng vừa nói như thế, hai người liền im lặng.

"Hiện tại cũng chỉ có thể ngựa chết xem như ngựa sống mà chữa thôi." Nàng chậm rãi nói. "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều do ta một mình gánh chịu." Nói xong nàng vặn mở nắp bình, trực tiếp uống một viên canh-ki-na.

Mới vừa rồi có một thái y đưa ra nghi vấn, thuốc này cũng không biết là điều chế bằng cách gì, không có độc chứ. Trong lòng Lục Thanh Lam cũng có chút lo lắng, dứt khoát lấy thân nghiệm thuốc. "Hai canh giờ sau, nếu ta bình yên vô sự, liền cho vương gia dùng thuốc." Nàng trực tiếp quyết định chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play