Ngày hôm sau chính là mùng tám tháng ba, đại lễ thành thân của Lục Thanh Lam. Lục Thanh Nhàn qua đêm ở Y Lan tiểu trúc cùng muội muội, mấy ngày nay nàng cũng dạy Lục Thanh Lam không ít đạo lý làm vợ người, làm mẹ người, khiến Lục Thanh Lam được lợi không nhỏ. Nàng mặc dù dặn dò Lục Thanh Lam sớm nằm ngủ, nhưng ngày mai chính là ngày cử hành chính thức, Lục Thanh Lam làm sao ngủ được.

Lăn qua lộn lại, cho đến sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ đi.

Mới ngủ được hai ba canh giờ, đã bị Mặc Cúc và Mặc Hương đi vào đánh thức. "Cô nương, nên dậy rồi."

Lục Thanh Lam mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, gọi Mặc Cúc đỡ nàng xuống giường, soi soi trước một cái gương đồng cao hơn người, thấy mình sắc mặt hồng nhuận, cũng không có quầng thâm mắt, lúc này mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm.

Kiếp trước nàng gặp người không tốt, đời này thật vất vả mới tìm được một lang quân như ý, nàng đương nhiên hi vọng hôn lễ trọn vẹn đầy đủ, không có có mảy may tiếc nuối gì.

Sau khi hai nha hoàn hầu hạ nàng đơn giản rửa mặt, Kỷ thị tới.

Đi theo Kỷ thị đến chính là toàn phúc phu nhân của Lục Thanh Lam hôm nay Tĩnh quốc công phu nhân Cung thị. Vị toàn phúc phu nhân này là Tiêu Thiểu Giác tự mình mời đến chải tóc cho Lục Thanh Lam. Tĩnh quốc công chính là một trong bốn đại công tước Thái tổ khâm định năm xưa, tứ đại công phủ này kiên trì đến triều Gia Hòa vẫn đứng sừng sững không ngã cũng chỉ còn lại một nhà Tĩnh quốc công phủ, chỉ dựa vào cái trường viễn kính nhi này, làm toàn phúc phu nhân cũng là dư dả, huống chi Tĩnh quốc công được Gia Hòa đế tín nhiệm vô cùng, Tĩnh quốc công phủ cũng là nhà trâm anh số một số hai trong kinh.

Sau khi giới thiệu, Lục Thanh Lam vội vàng kiến lễ với Cung thị.

Cung thị mặc dù là gả cho võ tướng, nhưng bản thân xuất thân là thư hương môn đệ, ca ca của nàng đã làm đến Lễ bộ thượng thư, có thể thấy được gia đình có tiếng là truyền thống học giỏi. Nàng hơn năm mươi tuổi, thoạt nhìn lại cũng không già chút nào, hơn nữa là người ôn văn nho nhã, cực kỳ thân thiết. Vừa đưa tay đỡ Lục Thanh Lam dậy, vừa nói với Kỷ thị: "Ta đã sớm nghe nói Lục cô nương phẩm mạo rất tuyệt vời, hôm nay vừa thấy mới biết cái gì gọi là 'Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa', cũng chỉ có dung mạo bực này của Lục cô nương, mới xứng đôi với nhân vật anh hùng như Khánh vương gia."

Lục Thanh Lam vội vàng khiêm nhường: "Phu nhân khen nhầm, thật sự không dám nhận!"

Cung thị địa vị cao, lẽ ra Kỷ thị cũng không có tư cách ngồi ngang hàng với nàng. Nhưng Lục Thanh Lam lập tức sẽ là thân vương phi, đến lúc đó địa vị còn cao hơn nàng một khoảng lớn, cho nên nàng cực kỳ khách khí với Lục Thanh Lam.

Nói đùa mấy câu, Kỷ thị mời Cung thị ngồi xuống. Cung thị biết ăn nói, không khí sôi nổi, nhìn thấy thời điểm không sai biệt lắm, nàng nói: "Cũng nên chải tóc trang điểm cho tiểu nương tử xinh đẹp tươi mới này rồi."

Kỷ thị khách khí một câu, "Làm phiền ngài."

Mặc Cúc và Mặc Hương đã sớm chuẩn bị xong, đem tất cả các dụng cụ đều bày ở trên bàn nhỏ trước mặt Cung thị. Lục Thanh Lam rửa mặt xong, Cung thị trang điểm cho nàng đặc biệt là nhất là thoa son phấn dọc theo mọi chỗ, Mặc Cúc đưa lên hai dây màu đỏ đã sớm chuẩn bị tốt, Cung thị cười nói: "Vì nghi thức này hôm nay, ta đã luyện tập ở nhà thật lâu đấy."

Kỷ thị cười cảm ơn, cung thị đã thuần thục nhận lấy song tuyến, hai tay nàng kéo một đầu, dây ở giữa hai tay thẳng băng, một đầu khác đành phải dùng miệng cắn, kéo ra, được hình dáng chữ "Thập". Sau đó đem dây đến trước mặt Lục Thanh Lam, dễ dàng xoắn lại tóc tơ rơi ra.

Động tác của Cung thị rất nhanh, Lục Thanh Lam mới vừa kêu "Ai ôi" một tiếng, Cung thị đã làm xong cho nàng rồi. Bện tóc tơ tinh tế rơi trên mặt, lộ ra mặt Lục Thanh Lam càng thêm nhẵn nhụi trơn bóng, thoạt nhìn dung mạo càng hơn một bậc. Vừa vặn lúc này, Lục Thanh Nhàn cùng với Phùng thị và Loan Hiểu của đại phòng đều tới. Loan Hiểu nhìn thấy bộ dạng Lục Thanh Lam, không khỏi tấm tắc tán thưởng nói: "Lục muội muội thật xinh đẹp."

Cung thị tự mình cầm gương cho Lục Thanh Lam xem, nàng vốn là rất có tự tin với dung mạo của mình, sau khi nhìn hết sức hài lòng.

Sau khi xong chuyện, Cung thị nói với Kỷ thị: "Hay là cho hài tử ăn chút đồ trước, đợi lát nữa mặc trang phục, sẽ không tiện."

Kỷ thị cũng biết quá trình thành thân, vội vàng sai lấy cháo kim ti tổ yến ra, Lục Thanh Lam thật ra cũng không quá đói, chẳng qua nhớ tới tỷ tỷ nói với nàng lúc trước, nàng cả ngày này sẽ bị hành hạ, sợ là rất trễ cũng không có cơm ăn, liền bắt buộc mình uống một chén cháo.

Thu thập xong, Cung thị bắt đầu chải đầu cho Lục Thanh Lam, sau đó thoa lên trên mặt Lục Thanh Lam một tầng phấn thật dày. Sau đó Kỷ thị sai người lấy giá y đỏ thẫm ra, giá y này là dùng nguyên liệu vải của Đại Lương, bởi vì thời gian quá gấp, cũng không phải là đều do Lục Thanh Lam một mình thêu, Tiêu Thiểu Giác trong thời gian đó mời mấy tú nương hàng đầu tới hỗ trợ, chẳng những có Đại Tề, còn có hai người là tú nương Tây Vực. sau khi thêu xong, quả thực là xa hoa, có nữ nhân nào không yêu cái đẹp, mọi người thấy giá y này tất cả đều không chuyển mắt nổi.

Cung thị cũng không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ, "Đường may và hình thức viền hoa này ta vẫn là lần đầu thấy đấy. Ngựa tốt xứng yên tốt, thuyền tốt xứng buồm tốt, cũng chỉ có giá y như vậy mới xứng đôi với tân nương tử hôm nay."

Cái giá y này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng là dị thường phiền phức, đợi Cung thị giúp nàng mặc xong giá y, đã là đầu buổi trưa rồi. Trong phủ một đám khách nhân tới, Kỷ thị bận rộn đi ra ngoài chào hỏi thu xếp, liền để Phùng thị ở nơi này tiếp Cung thị.

Đợi Cung thị xong việc, Phùng thị mời nàng đến nội thất uống trà.

Người tong phòng cũng đến đến đi đi vài nhóm. Chỉ có Lục Thanh Nhàn vẫn ngồi ở chỗ này phụng bồi nàng. Kiếp trước lúc Lục Thanh Lam xuất giá, đúng lúc Trường Hưng hầu phủ vừa vượt qua bấp bênh, nàng lại là trắc phi, nào có tâm tư ăn mặc lộng lẫy như vậy, tất cả trải nghiệm hôm nay hết thảy đều khiến nàng cảm thấy mới lạ.

Nhớ tới mình xuyên về hai mươi lăm năm trước, đảo mắt lại qua mười năm, quanh đi quẩn lại, cuối cùng lại cũng cam tâm tình nguyện gả cho Tiêu Thiểu Giác như vậy. Đây hết thảy quả thực giống như là một giấc mộng, chính nàng đều cảm thấy khó tin.

Mắt thấy sắp rời nhà, nàng lại hơi khẩn trương lên.

Một lát hỏi Mặc Cúc: "Hòm xiểng thu thập xong chưa vậy? Xiêm y đồ trang sức ta thường ngày quen mặc, ngàn vạn đừng quên ở nhà mẹ đẻ."

Một lát lại hỏi Mặc Hương: "Cái đồng hồ quả quýt kia của ta, là ca ca đích thân tặng, ngươi cất vào chưa vậy?"

Lục Thanh Nhàn đi tới, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay nàng, an ủi: "Bảo Nhi, đừng sợ!" Nàng đã trải qua trường hợp này, cho nên có thể khắc sâu cảm nhận được sự bất an của muội muội. "Khánh vương điện hạ đối đãi với ngươi tốt như vậy, ngươi nhất định sẽ hạnh phúc."

"Tỷ tỷ!" Lục Thanh Lam ôm nàng, cảm giác tâm lý an định hơn không ít.

Lúc này Tiêu Kỳ và Tam công chúa dắt tay nhau đi đến.

Hai người là gặp nhau ở cửa Y Lan tiểu trúc, liền cùng tiến vào.

Người trong phòng vội vàng hành lễ cho vị công chúa và vị quận chúa này. Tam công chúa khoát tay một cái nói: "Các ngươi tất cả đứng lên đi, lại chú ý những thứ nghi thức xã giao này về sau ta cũng không dám tới cửa."

Lục Thanh Lam vô cùng vui sướng: "Các ngươi sao lại cùng tới?"

Tam công chúa lần trước thật vất vả mới xuất cung một lần, nàng vốn cho rằng lúc này nàng sẽ không tới được nữa. Tam công chúa cười nói: "Ngươi cả đời chỉ thành hôn một lần như vậy, ngươi là tỷ muội tốt nhất của ta, ta sao có thể không đến." Trên mặt nàng tràn đầy nụ cười vui vẻ: "Ngươi rốt cuộc gả cho Cửu ca ta rồi, thật tốt!"

Tiêu Kỳ thì tiến lên vuốt ve bộ giá y màu đỏ thẫm của Lục Thanh Lam, hâm mộ nói: "Bảo Nhi, ngươi hôm nay thật xinh đẹp nha!"

Tam công chúa dương dương đắc ý: "Đúng thế, Bảo Nhi nhà chúng ta là tân nương tử xinh đẹp nhất kinh thành." Cao hứng tựa như người khác khích lệ nàng.

Lục Thanh Lam cười nói: "Ngươi nếu thích, ta đưa toàn bộ nhóm tú nương may giá y của ta cho ngươi, làm một bộ giá y tương tự, chờ lúc ngươi gả cho ca ca của ta mặc."

Sắc mặt Tiêu Kỳ đỏ lên, "Được rồi được rồi, sao lại kéo đến trên người của ta rồi."

Hai bằng hữu tốt này nói nói chọc cười, Lục Thanh Lam liền quên sự khẩn trương và bất an mới vừa rồi. Lục Thanh Nhàn thấy cao hứng, "Bảo Nhi, ngươi và Tam công chúa, kỳ quận chúa trò chuyện, ta đi xem mẫu thân bên kia xem có gì cần giúp đỡ không." Liền rời khỏi Y Lan tiểu trúc.

Ba người hăng hái bừng bừng hàn huyên mấy câu, chỉ chốc lát sau, nữ hài nhi của thế gia giao hảo cùng Lục gia đều lục tục tới, cũng sẽ đến Y Lan tiểu trúc chào hỏi cùng Lục Thanh Lam trước. Lục Thanh Lam nhận được một rổ ca ngợi, mắt thấy canh giờ đón dâu đã tới. Lục Thanh Lam nhớ tới một chuyện, kêu Mặc Cúc tới hỏi: "Đại biểu tỷ có tới không?"

Mặc Cúc lắc đầu: "Đại cô phu nhân đã sớm tới, chẳng qua vẫn không nhìn thấy biểu tiểu thư."

"Ta bảo ngươi đưa tin cho đại biểu tỷ đã đưa tới chưa?" Từ sau khi Nhạc Viêm gặp chuyện không may, Tân Tĩnh Nhu liền ở nhà ăn chay, cuộc sống trôi qua cực kỳ kham khổ. Lục Thanh Lam đau lòng đại biểu tỷ, lần này cố ý viết một phong thư, để nàng tới tham gia hôn lễ của nàng.

Mặc Cúc nói: "Ngày đó nô tỳ không gặp được biểu tiểu thư, chỉ đem lá thư cho nha hoàn thiếp thân của nàng."

Trên mặt Tiêu Kỳ lộ ra thần sắc bất đắc dĩ : "A Nhu vẫn xem mình là người không may mắn, hôn lễ của ngươi nàng nhất định sẽ không tham gia."

Lục Thanh Lam không khỏi thở dài một hơi, Tân Tĩnh Nhu thật sự quá đáng thương.

Tam công chúa nói: "Còn chưa có tin tức của Nhạc Viêm sao?" Trên phố vẫn truyền rằng Nhạc Viêm chưa chết, nhưng cũng không có người nào có xác thực chính xác.

Lục Thanh Lam và Tiêu Kỳ đều coi như là hạng người tin tức linh thông, cùng nhau lắc đầu.

Thổn thức một lát, ẩn ẩn nghe thấy bên ngoài có tiếng pháo nổ, Mặc Hương vui sướng chạy đi vào, lớn tiếng bẩm báo: "Đội ngũ rước dâu tới."

Tam công chúa và Tiêu Kỳ liếc nhau một cái: "Đi xem xem!"

Lục Thanh Lam nóng nảy: "Hai người các ngươi, cứ như vậy bỏ ta lại mặc kệ ư?"

Hai người cùng nhau nở nụ cười: "Chúng ta lát nữa lại đến thăm ngươi!" Vội vã chạy ra ngoài.

Lục Thanh Lam "Xì" một tiếng, cảm giác cực kỳ cạn lời với hai khuê mật.

Tiêu Kỳ và Tam công chúa lúc đến, tiền viện đã phi thường náo nhiệt. Ba người Lục Văn Khải, Lục Văn Xương, Lục Văn Đình mang theo một đám người ở bên trong tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, lấy một cái cái thang bắc lên tường viện, Vinh ca nhi mặc một thân hỉ bào màu đỏ chót đang đứng ở trên thang, dáo dác nhìn quanh ra bên ngoài.

Hôm nay cản chính là cửa của diêm vương mặt lạnh nổi danh kinh thành Khánh thân vương Tiêu Thiểu Giác, tất cả mọi người cảm thấy trong xương cốt mơ hồ có loại cảm giác hưng phấn.

Lục Văn Xương nói: "Vinh ca nhi, bên ngoài có bao nhiêu người?"

"Một, hai, ba, bốn, năm. . ." Vinh ca nhi đếm hồi lâu, mặt suy sụp nói: "Có vương gia tỷ phu, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Thập hoàng tử, Kiều quốc công thế tử, An quốc công thế tử, Tịnh Hải hầu thế tử. . . Quá nhiều người rồi, ta đếm không hết."

Mọi người vừa nghe đều có chút giật mình, trận chiến rước dâu hôm nay thật là không nhỏ a.

"Vinh ca nhi ngươi xuống đi, ta tới nhìn xem." Lục Văn Đình theo thang bò lên đến trên đỉnh nhìn, chỉ thấy trên con ngựa cao lớn đi đầu có một người đang ngồi, mặc hỉ bào màu đỏ chót, càng làm nổi bật được sự anh tuấn tuyệt tục, ngọc thụ lâm phong của hắn, chính là Tiêu Thiểu Giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play