Trương Tú đang muốn đi ra ngoài, Gia Hòa đế bỗng nói: “Ngươi nói, ban đầu ở khu vực săn bắn Ung Châu, phái sát thủ muốn giết chết Lão Cửu, có phải là Lão Nhị hay không?”
Trương Tú vừa nghe lời này, trán lập tức liền toát ra mồ hôi. Lời này hắn nào dám tùy tiện trả lời. Cân nhắc từng câu từng chữ nói: “Bệ hạ, các hoàng tử đều là huynh đệ ruột thịt, tính tình có bất đồng, cãi nhau cũng là bình thường, đầu lưỡi và hàm răng còn giận dỗi mà. Nhưng các hoàng tử cũng không phải là vậy loại người lòng dạ độc ác, nô tài đoán, đuổi giết Cửu điện hạ, tuyệt đối không phải là một trong số các vị hoàng tử.”
Gia Hòa đế cười lạnh một tiếng: “Ngươi không cần bào chữa thay hắn! Lão Nhị vì địa vị của mình, không để ý ngàn vạn dân chúng. Chẳng lẽ chỉ có lòng trắc ẩn gì với một mình Lão Cửu hay sao?”
Trương Tú quỳ trên mặt đất không dám nói lời nào.
Gia Hòa đế cũng không muốn ép hắn, khoát tay một cái nói: “Thôi, ngươi đi nội các truyền chỉ đi.” Suy nghĩ một chút lại nói: “Ngươi đi nội các xong, lại đi Khâm Thiên Giám một chuyến, bảo bọn họ tính toán xem, nửa đầu năm nay có ngày nào tốt không, để cho Lão Cửu và cô nương Lục gia sớm thành hôn đi. Lão Cửu đợt này chịu không ít ủy khuất, coi như là bồi thường lại cho hắn một chút.”
Trương Tú liên tục đáp ứng, Gia Hòa đế lại nói: “Lục Thần kia, cũng cho hắn phục nguyên chức quan đi. Không cần đợi kết quả điều tra Hành Châu.”
Lúc Lục Hãn hạ nha, trực tiếp mang theo Lục Văn Đình trở về hầu phủ.
Cả Hầu phủ đều chấn động. Tất cả người của ba phòng đều ra đón tiếp, Lão phu nhân cũng đến. Nàng mặc dù không muốn ra mặt, nhưng lúc này, chút công phu mặt mũi này vẫn phải làm được.
Lục Văn Đình cũng đã sớm nghe nói Lục Thần bởi vì mình làm liên lụy, bị miễn chức nhàn cư ở nhà, trong lòng vạn phần áy náy, quỳ xuống thẳng tắp, “Nhi tử bất hiếu, hại cha mẹ lo lắng cho ta, lại làm hại phụ thân mất đi chức quan, còn bị tai ương lao ngục.”
Lục Văn Đình ở trên đại triều hội khẩu chiến với Nhị hoàng tử, đã truyền về đến Hầu phủ. Đầu đuôi chuyện hắn cướp đoạt quân lương, mọi người cũng ít nhiều gì biết được một chút. Lục Thần đưa tay đỡ nhi tử lên: “Chỉ cần ngươi có thể bình bình an an, chức quan này phụ thân không làm cũng được, huống chi ta vốn cũng không thích làm quan, hiện giờ không quan một thân nhẹ nhàng, chính là hợp tâm ý của ta.”
Kỷ thị một tay ôm nhi tử vào trong ngực: “Hài tử ngoan, ngươi chịu khổ rồi. Ngươi xem ngươi gầy thành cái dạng gì rồi?” Bao nhiêu ngày đêm tư niệm lo lắng và chờ đợi, tất cả đều hóa thành nước mắt, điên cuồng chảy ra.
Lục Văn Đình cũng bị Kỷ thị khóc đến hốc mắt ê ẩm.
Lục Thanh Lam vội vàng ở một bên khuyên bảo: “Nương, ca ca có thể trở về, rửa bỏ hiềm nghi, hơn nữa lại phục nguyên chức quan, là chuyện tốt a, sao người ngược lại khóc?”
Kỷ thị nghe thấy cũng đúng, vội vàng ngừng nước mắt, “Bảo Nhi nói đúng, xem ta cao hứng này, liền cái gì cũng quên.”
Kỷ Hải, Lục Thanh Nhàn cũng đến. Lục Văn Đình tiến lên gặp mặt các huynh đệ tỷ muội, đương nhiên có chuyện nói không hết. Lục Thần nói: “Đi Mục Nguyên đường thăm tổ phụ ngươi trước đi.”
Lục Văn Đình vội nói: “Tổ phụ thế nào rồi?” Giọng nói có vài phần ảm đạm.
Lục Thần nói: “Từ lúc ngươi xảy ra chuyện, tổ phụ ngươi lo lắng không thôi. Tuổi của hắn vốn cao, chịu không nổi đả kích, bị trúng gió, mặc dù bảo vệ được tính mạng, lại nằm trên giường không dậy nổi.”
Lục Văn Đình là người được Lục Kháng sủng ái nhất trong các tôn bối, từ nhỏ đi theo Lục Kháng tập võ, là tổ phụ một tay mang hắn lớn, vì vậy quan hệ cùng tổ phụ cũng là tốt nhất, nghe đến đó, trong lòng hắn vạn phần khó chịu, đi theo mọi người đến Mục Nguyên đường. Nhìn thấy Lục Kháng bộ dạng bệnh liệt giường, bệnh cốt rời rạc, Lục Văn Đình rốt cuộc không nhịn được rơi lệ.
Hắn quỳ gối trước giường Lục Kháng, trong lòng tràn đầy đau lòng, khóc nói: “Tôn nhi bất hiếu, hại tổ phụ biến thành như vậy...”
Lục Kháng nhìn thấy hắn trong mắt lại toả ra ánh sáng, run rẩy vươn tay ra cầm tay của hắn. Lục Văn Đình bình an trở về, trong lòng hắn cũng cao hứng. Lục Thần đang ghé vào bên tai Lục Kháng đơn giản nói cho Lục Kháng chuyện Lục Văn Đình ở Hành Châu. Lục Kháng không khỏi cầm tay thật chặt.
Ở Mục Nguyên đường cùng Lão Hầu gia một lát, Lục Thần mới dẫn nhi tử trở về nhị phòng. Tắm rửa, thay y phục, sửa soạn xong, người cả ba phòng đến Thanh Phong uyển dùng cơm đầy đủ.
Sau khi Lão Hầu gia gặp chuyện không may, lẽ ra Trương thị nên đem quyền quản gia giao cho Phùng thị, toàn tâm chiếu cố Lão hầu gia. Nhưng Trương thị không biết đã quên hay vì sao, thủy chung không mở miệng. Chẳng qua chuyện bên ngoài của Hầu phủ, đã danh chính ngôn thuận giao cho Lục Hãn xử lý. Người khác cũng không có bản lãnh quản lý nổi một cái Hầu phủ lớn như thế này.
Hầu phủ cũng chưa ở riêng. Hôm nay Lục Văn Đình trở về, đại sự như vậy, ba phòng nên tụ tập một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên, đương nhiên nên thiết yến ở đại phòng.
Lục Thần và Kỷ thị cảm thấy đương nhiên, mang toàn gia đi đại phòng. Triệu thị lại không ưa nhị phòng sau khi ngã lại bò dậy lần nữa, lấy cớ chiếu cố Lễ ca nhi, cũng không xuất tịch, Lục Diệp ngược lại tới.
Lão phu nhân cũng tìm cớ cũng không xuất tịch.
Không có hai người Trương thị và Triệu thị, một bữa cơm ăn vui vẻ hòa thuận. Trong bữa tiệc Lục Văn Đình đương nhiên là nhân vật chính không thể tranh cãi. Hắn kể cho mọi người những gì chứng kiến ở Hành Châu, mọi người nghe xong thổn thức không thôi.
Lục Thanh Lam hỏi hắn một vấn đề: “Tiêu Thiểu Giác rốt cuộc làm sao tìm được ngươi?”
Lục Văn Đình nói: “Ngày đó ta ở phủ Mộc Dương dưới cơn nóng giận dẫn người đi cướp quân lương, đem quân lương phân phát cho dân chúng sắp chết đói. Ta liền đoán được Đàm Thiệu Nguyên sẽ coi đây là cớ đối phó ta, quả đúng như dự đoán, hắn phái ba lộ binh mã tới bắt ta, mỗi lộ binh mã đều có gần vạn người. Ta ở ̣núi Phục Hổ* mai phục, tiêu diệt từng bộ phận của ba lộ quân...”
(*)Phục Hổ lĩnh: Ðỉnh núi có thể thông ra đường cái được gọi là lĩnh.
Hắn nói nhẹ nhàng, mọi người lại biến đổi vẻ mặt. Lục Văn Đình không hổ là danh tướng tương lai của Đại Tề, dùng ba ngàn quân lực, chống lại địch nhân lực chiến gấp mười lần mình, thậm chí ngay cả chiến cũng nhanh.
Lục Hãn sớm biết vị chất tử này của mình là trời sinh ăn cơm quân lữ, ban đầu lúc hắn ở trận chiến Thanh Dương đã có biểu hiện kinh diễm. Chẳng qua không nghĩ rằng hắn lại là một cái mãnh nhân như vậy: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đình Chi ngươi nói rõ chi tiết đi.”
Lục Văn Đình nói: “Cũng không có chuyện gì để nói, binh của Đàm Thiệu Nguyên đều là triệu tập từ phương bắc tới, không thuận thủy thổ, cộng thêm nhìn thấy nhiều dân chúng chết đói như vậy, tất cả đều xuống tinh thần, căn bản không chịu nổi một kích... Ta chỉ là sử dụng chiến thuật tám chữ: tập trung binh lực, tiêu diệt từng phần...” Hắn đơn giản nói qua quá trình chiến đấu một lần, sau đó nói: “Sau trận chiến này, Vũ Lâm quân dưới tay ta cũng tổn thất thảm trọng, từ ba ngàn người giảm mạnh còn hơn một ngàn tám trăm người, cũng có không ít là người bị thương. Ta đoán Đàm Thiệu Nguyên không sẽ bỏ qua, phía sau hắn có Nhị hoàng tử làm chỗ dựa, chắc chắn sẽ điều binh liên tục không dứt tới đánh chúng ta, như vậy cuối cùng sẽ ngăn cản không nổi, ta không muốn làm cho Vũ Lâm quân mình cực khổ huấn luyện ra tiêu hao tại trong nội đấu, liền gọi trợ thủ của ta mang bọn hắn tìm Nam Đại Doanh nương tựa...”
Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy kinh tâm động phách.”Vậy còn ngươi?”
Lục Văn Đình nói: “Ta quyết tâm tra đến cùng chân tướng, lưu lại hơn hai mươi thân binh. Từ đó về sau ta đi khắp hơn một trăm huyện mười phủ của Hành Châu. Đàm Thiệu Nguyên không chịu bỏ qua cho ta, phái vô số sát thủ đuổi giết chúng ta, càng về sau hơn hai mươi thân binh của ta bị chết chỉ còn lại có ba, chúng ta lúc ấy bị một nhóm sát thủ vây khốn ở trên núi Võ Vân huyện Vân Bình, mắt thấy cái mạng nhỏ của ta đây sẽ phải vứt bỏ, tiểu tử Tiêu Thiểu Giác kia mang khoảng trăm tên Cẩm Y Vệ đột nhiên xuất hiện, cứu ta.”
Lục Văn Đình cười nói: “Ta ban đầu cho rằng hắn sẽ mang số lượng lớn Cẩm Y Vệ đến, còn ký thác kỳ vọng đối với hắn, không nghĩ tới tiểu tử này cũng chỉ dẫn theo chừng trăm tên thân vệ, hai chúng ta dọc theo đường đi trốn đông trốn tây, tốn không ít tâm tư, mới thoát ra. Bởi vì lộ tuyến đi về hướng bắc đã bị Đàm Thiệu Nguyên phái trọng binh canh gác, chúng ta chỉ có thể chạy trốn tới Nam Đại Doanh, may mà Tiêu Thiểu Giác và Âu Dương Đại thống lĩnh có chút giao tình, Âu Dương Đại thống lĩnh nhìn Đàm Thiệu Nguyên cực kỳ không vừa mắt, chúng ta mới từ Hành Châu tiến vào Tấn Châu, sau đó vòng một vòng luẩn quẩn trở lại kinh sư, ở trên đường lãng phí không ít thời gian.”
Hắn nói đơn giản, dọc theo con đường khó khăn khốn khổ này, chỉ có người kinh nghiệm mới có thể nhận thức sâu sắc.
Lục Hãn thở dài nói: “Đình Chi cực khổ rồi! Mũi nhọn của bảo kiếm là từ ma luyện mà ra, hương hoa mai chịu khổ hàn mà có, đã trải qua lần ma luyện này, đối với ngươi hữu ích vô hại, ta thấy ngươi sau khi trở về, cả người trầm ổn Lão luyện hơn không ít, có thể thấy được một ít.”
Lục Văn Đình thở dài nói: “Ta đoạn đường này, nhiều lần nhấp nhô, bao nhiêu lần hiểm tử nhưng vẫn còn sống cũng không sao, chẳng qua là nhìn rất nhiều dân chúng bình thường chịu khổ, bách tính bị chết quá thảm quá oan uổng, trong lòng ta thật không biết là tư vị gì.” Hắn thở dài nói: “Thần tiên đánh nhau, dân chúng tao ương. Hành Châu sở dĩ sinh linh đồ thán, chỉ trách Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử vì bản thân, tranh đoạt cái long ỷ kia...” Lời này cũng trách tội cả Đại hoàng tử.
Lục Hãn laij là cha vợ của Đại hoàng tử, Lục Thần vội vàng cắt đứt lời của nhi tử: “Đình Chi, ngươi nói bậy gì đấy?”
Lục Hãn khoát tay, cười nói: “Chúng ta đều là người một nhà, có gì không thể nói, ta là người dễ giận như vậy sao?”
Lục Văn Đình ngược lại cực kỳ tín nhiệm bá phụ: “Chất nhi cảm thấy, vị trí thái tử này một ngày không định, sẽ có Hành Châu thứ hai, thứ ba.”
Lục Hãn gật đầu: “Ai nói không phải chứ, chẳng qua là thánh tâm khó dò a...”
Một bữa cơm ăn đến hơn ba canh giờ. Cuối cùng trên bàn chỉ còn lại có mấy người nam nhân, các nữ nhân ai nguyện ý nghe những thứ đại sự quân quốc khô khan kia a.
Cơm nước no nê, Lục Văn Đình mới trở về nhị phòng, hắn không đi thư phòng đằng trước của mình, mà là chuyển hướng đi Y Lan tiểu trúc. Hắn và Lục Thanh Lam quan hệ tốt đi nữa, cũng không thể ở thời gian này trực tiếp đêm khuya xông vào khuê phòng của muội muội, liền đứng bên ngoài gọi thông báo.
Lúc này trong khuê phòng Lục Thanh Lam còn cất giấu một người đây, đương nhiên chính là kẻ không chịu nổi cô đơn Tiêu Thiểu Giác. Phụ hoàng đáp ứng hắn nửa đầu năm năm nay sẽ thành hôn trước các ca ca, Tiêu Thiểu Giác cao hứng, rất là vui vẻ chạy tới nói cho Lục Thanh Lam cái tin tốt này. Lục Thanh Lam mơ hồ đoán được hắn tối nay sẽ mò tới khuê phòng của nàng, đã sớm trở về từ đại phòng, tiểu tử này quả nhiên tới, đã ở trong khuê phòng của nàng đợi lâu chán muốn chết.
Hai người nhiều ngày không gặp, đang lúc tâm tâm niệm niệm tình ý vô vàn, Tiêu Thiểu Giác không kịp cùng nàng nói những cái khác, trước ôm nàng một cái hôn thật lâu, đang huyên náo không muốn tách rời, Lục Văn Đình lại tới.
Lục Thanh Lam nghe nói ca ca tới, bị sợ tới mức tứ chi đều chết lặng. Đẩy Tiêu Thiểu Giác ra nói: “Nhanh đi xuống. Ca ca của ta đến rồi!”
Tiêu Thiểu Giác không có phòng bị, cư nhiên bị nàng thoáng cái đẩy rơi xuống đất.
Tiêu Thiểu Giác ngửa đầu nhìn nàng, giống như là một con mèo lớn tràn đầy ủy khuất. Lục Thanh Lam xuống đất mang giày, ngồi xổm người xuống đẩy hắn, “Chàng còn đang suy nghĩ cái gì vậy, nhanh trốn xuống dưới gầm giường đi!”
Tiêu Thiểu Giác vốn không muốn, nhưng thấy bộ dáng nàng lo lắng như vậy, thêm chi nàng nói một câu: “Chàng về sau còn có muốn đến nữa hay không?”
Nam nhân cân nhắc hơn thiệt giữa việc trốn ở gầm giường và không bao giờ tới khuê phòng của Lục Thanh Lam nữa, rốt cuộc tâm không cam tình không nguyện chui vào. Lục Thanh Lam hạ màn xuống, gọi Mặc Cúc và Mặc Hương đi vào thay quần áo cho nàng.
Hai nha đầu rất mau đi vào, trang điểm đơn giản một chút, đến khách sảnh gặp Lục Văn Đình.
Lục Văn Đình sớm đã đợi được không nhịn được.” Sao chàng chậm như vậy hả?”
Đặt tại thường ngày, Lục Thanh Lam đã sớm trả lời lại một cách mỉa mai rồi, nhưng bây giờ là có tật giật mình, không dám đối đáp với ca ca. Nàng khẽ cúi thấp đầu, che lại khuôn mặt hơi có vẻ bối rối, “Đã trễ thế này, còn tới tìm ta có chuyện gì không?”
Lục Văn Đình xoa xoa tay: “Không có việc gì. Lâu như vậy không gặp ngươi, ngươi cũng không nhớ ca ca sao?”
Lục Thanh Lam lắc đầu: “Không nhớ.”
“Hắc! Ngươi tiểu không có lương tâm!” Lục Văn Đình mắng một câu, cũng tìm về cảm giác thân mật của hai huynh muội lúc trước, “Nào có ai làm muội muội như ngươi!”
Lục Thanh Lam nói: “Được rồi, ngươi có cái gì muốn hỏi, nhanh hỏi đi. Có phải về Kỳ tỷ tỷ hay không? Ta mệt nhọc, còn phải đi về ngủ đây.”
Lục Văn Đình trợn mắt nhìn nàng một cái, thanh âm nhất thời yếu đi không ít: “Ngươi đoán được ư?”
“Dừng!” Lục Thanh Lam liếc hắn một cái, “Chút tiểu tâm tư này của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể dấu diếm được người nào chứ? Nghĩ đến ngươi trải qua chuyện lần này có thể thành thục một chút, không ngờ vẫn là như vậy, có vợ liền quên muội muội!”
Lục Văn Đình không có biện pháp làm gì muội muội, “Ta quên ai cũng không dám quên ngài đâu?” hắn yếu ớt vô lực phản bác một câu: “Nói thật, Kỳ muội muội rốt cuộc như thế nào, ta rời đi lâu như vậy, nàng có nhớ ta hay không a?”
Lục Thanh Lam liếc hắn một cái nói: “Nhớ, nhớ ngươi muốn chết. Thiếu chút nữa đi Hành Châu tìm ngươi.”
Lục Văn Đình nhảy lên: “Xảy ra chuyện gì, nhanh một chút nói cho ta.”
“Được rồi, được rồi!” Lục Thanh Lam cắt đứt lời của hắn, “Nói tóm lại, Kỳ tỷ tỷ cũng vẫn là Kỳ tỷ tỷ trước khi ngươi rời đi kia, ngày mai ta hẹn nàng tới đây, có chuyện gì, hai người các ngươi từ từ hàn huyên, ta lại không rảnh hơn nửa đêm truyền lời thay các ngươi.” Dưới giường còn có một người đấy.
Nói xong nàng đứng lên, cứng rắn đẩy Lục Văn Đình ra khỏi phòng, “Đi ra ngoài đi ra ngoài! Ta muốn đi ngủ rồi.”
“Ai ai ai! Ta còn chưa hỏi xong đâu, sao ngươi lại đuổi ta đi?” Lục Văn Đình hết sức bất mãn, nhưng không lay chuyển được muội muội, đành phải từng bước từng bước lui đi ra cửa, “Ngươi ngày mai nhất định phải đưa thiếp mời, hẹn Kỳ muội muội tới đây đấy.”
Lục Thanh Lam nói: “Ta không cần đưa thiếp mời, tự nàng sẽ tới thôi.”
Lục Văn Đình thấy thái độ nàng kiên quyết, đành phải đi ra Y Lan tiểu trúc, ở cửa nghĩ sao cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng. “Ta nói, nha đầu ngươi tối hôm nay có gì đó không đúng a.”
Khuôn mặt Lục Thanh Lam đỏ lên: “Ta không đúng chỗ nào chứ?”
Lục Văn Đình nhất thời cũng không nghĩ ra được.” Mặt của ngươi sao dường như lại hồng hơn thường ngày không ít?”
Lục Thanh Lam sờ sờ mặt mình: “Địa long trong phòng đốt quá nóng.” Nói xong câu đó, trực tiếp để cho Mặc Cúc đóng cửa.
“Hắc!” Lục Văn Đình hết chỗ nói rồi. Được rồi, nếu muội muội vội đi ngủ, có chuyện gì liền ngày mai rồi nói sau. Mặc dù cảm giác muội muội có chút cổ quái, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Lục Thanh Lam trở lại gian phòng của mình, vỗ ngực liên tục tự nói: “Làm ta sợ muốn chết.”
“Sợ như vậy sao?” Tiêu Thiểu Giác đã sớm chui từ dưới giường ra, mặt xám mày tro ngồi ở bên cạnh nàng.
Lục Thanh Lam liếc hắn một cái: “Đều tại chàng, về sau không cho lại đến thường xuyên như vậy nữa.” Nhìn thấy cái bộ dạng chật vật kia của Tiêu Thiểu Giác, nàng không nhịn được mím môi nở nụ cười.
“Chàng còn cười?” Tiêu Thiểu Giác bất mãn hết sức, nghĩ đến nàng rất nhanh sẽ gả tới Vương phủ làm tức phụ của mình rồi. Tâm tình của hắn lại tốt lên: “Dù sao qua một hai tháng nữa nàng sẽ gả cho ta, đến lúc đó xem vi phu trừng trị nàng ra sao!”
Lục Thanh Lam phản ứng hồi lâu mới nghe rõ ý tứ những lời này của hắn: “Chàng nói gì?”
Trên mặt Tiêu Thiểu Giác lộ ra thần sắc dương dương đắc ý: “Phụ hoàng đã đáp ứng ta, để cho ta thành thân trước các ca ca. Nửa đầu năm nay chúng ta có thể thành hôn rồi.”
Lục Thanh Lam lần này rốt cuộc nghe hiểu, nhất thời ngây người, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ lại dường như có một chút vui mừng: “Điều này sao có thể?”
***
Quả như Lục Thanh Lam đoán, ngày hôm sau, Lục Thanh Lam chuẩn bị xong thiệp còn chưa đưa ra ngoài, Tiêu Kỳ liền chủ động tới cửa bái phỏng. Đi cùng nàng, còn có ca ca của Tiêu Kỳ Tiêu Thiểu Hủ.
Lục Văn Đình tiếp đãi Tiêu Thiểu Hủ ở bên trong thư phòng của mình, hai người hàn huyên một lát, Lục Văn Đình lộ ra vẻ không yên, trả lời Tiêu Thiểu Hủ cũng là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Tiêu Thiểu Hủ gần đây cũng vừa mới thành thân cưới tức phụ, cho nên cực kỳ hiểu rõ tâm tư của Lục Văn Đình. Tìm cớ nói: “Ta đi thăm Lão thái gia.”
Lục Văn Đình đứng lên nói: “Ta mang thế tử gia đi qua.”
Tiêu Thiểu Hủ cười nói: “Kêu quản gia mang ta đi cũng được. Đình Chi có chuyện gì, cứ việc làm đi!” Nói xong chớp chớp mắt về phía Lục Văn Đình.
Lục Văn Đình tinh quái bực nào, còn không rõ sao. Đợi Tiêu Thiểu Hủ đi, hắn không nói hai lời đứng dậy liền đi vào nội trạch.
Đối thoại của Lục Thanh Lam và Tiêu Kỳ bên này cũng giống Tiêu Thiểu Hủ và Lục Văn Đình như đúc. Tiêu Kỳ không yên lòng, trong lúc nói chuyện cùng Lục Thanh Lam râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Đúng lúc ấy thì, bên ngoài Mặc Cúc la một tiếng: “Tam gia tới?”
Lục Văn Đình ho khan một tiếng, vén rèm đi đến. Tiêu Kỳ chợt quay người lại, nhìn thấy thiếu niên oai hùng cao ngất mặc một thân trường bào màu xanh da trời thần thái nhàn nhã đi đến. Ánh mắt Tiêu Kỳ rơi vào trên người của hắn, lập tức liền chuyển không nổi nữa.
“Lục Tam ca!”
“Kỳ muội muội!”
Gọi vẫn là cái xưng hô kia, chỉ là ở trong đó tràn đầy tình ý, khiến Lục Thanh Lam ở một bên xem náo nhiệt toàn thân đều nổi lên một tầng da gà.
Lục Thanh Lam cười nói: “Không quấy rầy các ngươi, ta đi xem thử phòng bếp nhỏ đã làm đồ ăn trưa xong chưa?” Điểm tâm vừa mới ăn xong được nửa canh giờ, cách cơm trưa còn xa lắm, nàng lấy cớ này có thể nói cực kỳ tệ, nhưng hai người hoàn toàn không có phản ứng.
Lục Thanh Lam lắc đầu, mới vừa ra khỏi phòng, Lục Văn Đình và Tiêu Kỳ đã ôm nhau thật chặt.
Lục Thanh Lam nhớ tới trường hợp mình và Tiêu Thiểu Giác sống sót gặp lại nhau một lần nữa sau tai nạn, hốc mắt không khỏi có chút ê ẩm.
Nàng nhất thời trong lúc rãnh rỗi, đang định đi phòng Kỷ thị ngồi một chút. Một nha hoàn bên cạnh Kỷ thị vội vã chạy vào, “Cô nương, tìm được ngài rồi, một vị công công trong cung tới, mời ngài đến phía trước tiếp chỉ.”
Lục Thanh Lam sợ hết hồn, vội vã đi theo nha hoàn tới tiền thính, đám người Trương thị, Lục Thần, Kỷ thị đã sớm tới.
Tới là một vị công công trẻ tuổi. Lục Thanh Lam từng thấy hắn đi theo bên người Trương Tú, đại khái là đồ đệ của Trương Tú. Người nọ thấy Lục Thanh Lam tới, khách khí nói: “Nếu mọi người đã tới đông đủ, xin mời các vị quỳ xuống tiếp chỉ.”
Thái giám kia tuyên đọc hai đạo ý chỉ. Đạo thánh chỉ thứ nhất là phục nguyên chức quan cho Lục Thần, đây là một thánh chỉ tiêu chuẩn. Sau khi nghe xong, mọi người tất nhiên vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Thái giám kia lại nói tiếp: “Hoàng thượng khẩu dụ, theo Khâm Thiên Giám tính toán, mồng tám tháng ba chính là ngày đại cát, mệnh Cửu hoàng tử Khánh thân vương Tiêu Thiểu Giác cùng Lục gia Lục cô nương Thanh Lam thành hôn vào ngày này, khâm thử!”
Đạo thánh chỉ này vừa tuyên bố, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Trước đây Tiêu Thiểu Giác dù chưa chính thức đến đây thỉnh kỳ*, nhưng Trường Hưng hầu phủ và Khánh vương phủ đã sớm ăn ý, hôn lễ hai người sớm nhất cũng phải cử hành tại nửa năm sau. Không ngờ một câu nói của hoàng đế, thế nhưng để cho bọn họ mồng tám tháng ba liền thành hôn.
(*)请期[thỉnh kỳ]là lễ xin định ngày giờ làm rước dâu tức lễ cưới.
Hiện giờ đã là mười tám tháng giêng, chỉ còn lại thời gian hơn một tháng. Lục Văn Đình làm ca ca vẫn còn chưa cưới đâu!
Thái giám kia mỉm cười nói: “Sao thế, các vị sao còn chưa tạ ơn đi?”
Mọi người lúc này mới phản ứng tới, bảy mồm tám lưỡi mà nói: “Tạ chủ long ân!”
Lục Thanh Lam nhớ tới đêm qua Tiêu Thiểu Giác nói với nàng, không ngờ hoàng thượng hôm nay liền phái người tới tuyên chỉ, nàng mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn là chấn kinh nói không ra lời.
Thái giám đem thánh chỉ giao cho Lục Hãn.
Lục Hãn tâm tư kín đáo, ôn văn nhĩ nhã hỏi một câu: “Ta mới vừa rồi lúc nghe công công tuyên chỉ, gọi Cửu hoàng tử điện hạ là Khánh thân vương...”
“A ——” Thái giám kia cười giải thích: “Hoàng thượng sáng sớm nay liền truyền chỉ hồi phục tước vị thân vương của Cửu điện hạ, như vậy Cửu điện hạ cũng có thể nở mày nở mặt thành thân.”
Lục Hãn nghe xong trong lòng hơi động một chút.
Lục Thần và Kỷ thị liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có thần sắc mừng rỡ chợt lóe lên. Bọn họ không phải là loại người thấy sang bắt quàng làm họ, nhưng ai lại không hi vọng nữ nhi gả cho một cái nam nhân cường đại có thể bảo vệ nàng đâu chứ?
Buổi tối hai vợ chồng lên giường, Lục Thần thấy thê tử không hăng hái, không khỏi nói: “Đình Chi bình an trở lại, vi phu cũng đã phục nguyên chức quan, Bảo Nhi cũng lập tức sẽ xuất giá, liên tiếp ba cái đều là chuyện vui, sao nàng dường như lại mất hứng?”
Kỷ thị thở dài một hơi: “Chàng nói không sai, những điều này là chuyện vui. Nhưng trong lòng ta rối loạn ngổn ngang, là vừa cao hứng, lại không cao hứng.”
Lục Thần kéo thê tử vào trong ngực, kỳ quái nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Kỷ thị nói: “Ta vốn cho rằng Bảo Nhi ít nhất còn hơn nửa năm nữa mới gả ra ngoài, không ngờ hoàng thượng thúc dục vội vã như vậy. Ta vừa nghĩ tới khuê nữ nuôi nhiều năm như vậy lập tức sẽ phải rời khỏi thân nương gả đến nhà khác, trong lòng ta đây liền khó chịu từng hồi.”
Lục Thần không khỏi cười, “Chim non sớm muộn gì có một ngày phải rời ôm ấp của mẫu thân, hài tử của chúng ta đã trưởng thành, có thể tìm được một cái lang quân như ý như vậy, nàng nên cao hứng thay khuê nữ mới đúng. Nàng đừng khóc!”
Kỷ thị xoa xoa nước mắt nói: “Sao chàng khẳng định Khánh vương gia là lang quân như ý?”
Lục Thần hỏi ngược lại nàng: “Nàng không phải là luôn rất hài lòng với vị nữ tế này đấy sao?”
Kỷ thị nói: “Hài lòng thì hài lòng, nhưng hắn vẫn là thiên hoàng quý trọng, con nối dõi của hoàng gia.”
Lục Thần phân tích cho nàng: “Nàng mới vừa nói hoàng thượng gấp gáp, nàng cũng không nghĩ, hoàng thượng nhật lý vạn ky, nào có thời gian rỗi quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, nhất định là vị nữ tế này của chúng ta đi cầu hoàng thượng. Hắn ngay cả nửa năm như vậy cũng không đợi được, là nói rõ hắn cực kỳ yêu thích khuê nữ của chúng ta, nàng không phải nên cao hứng thay khuê nữ sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT