Tiêu Thiểu Giác nhàn nhạt “Ừ ” một tiếng nói: “Bắt đầu đi.” Cù Ngọc Tuyền nói: “Vậy thì mời Tam công chúa cùng Lục cô nương trước đi trước đổi lại kiện xiêm y.”
Tiêu Thiểu Giác đã sớm sắp xếp xong xuôi, vỗ tay, không biết từ nơi nào đi ra bốn người mặc bỉ giáp cung tỳ màu xanh biếc, mỗi người hai cung nữ, mang theo Tam công chúa cùng Lục Thanh Lam đi ra thiên điện bên cạnh mỗi người đổi một bộ kỵ trang hẹp tay áo.
Tam công chúa có chút khó hiểu, mở đôi mắt to xinh đẹp, nhìn Cù Ngọc Tuyền một chút, lại nhìn Cửu hoàng tử một chút, hỏi: “Chúng ta làm cái gì vậy? Muốn cưỡi ngựa sao?”
Cù Ngọc Tuyền nói một câu: “Không phải là cưỡi ngựa, Cửu điện hạ muốn hai vị muốn cùng lão phu học một bộ thuật dưỡng sinh kiện thể.”
“Thuật dưỡng sinh kiện thể là cái gì?” Tam công chúa bắt đầu ra câu hỏi, vấn đề là cái này tiếp theo cái kia.
Cù Ngọc Tuyền có chút nhức đầu nhíu mày, hắn không có sở trường trao đổi cùng người khác, lúc trước là Tiêu Thiểu Giác tìm đến hắn, thỉnh giáo hắn xem một tiểu nữ hài yếu ớt nhiều bệnh nên điều dưỡng như thế nào, nếu nói thuốc bổ không bằng thực bổ, thực bổ không bằng khí bổ. Tiểu nữ oa bình thường khí trống rỗng không được bổ, cho nên dùng thuốc điều dưỡng, còn không bằng thông qua thể thuật để cường thân kiện thể, là căn bản của bổ ích thân thể, vừa lúc hắn nghiên cứu một bộ thể thuật kết hợp Ngũ Cầm hí* của Hoa Đà, liền nói để cho tiểu cô nương học tập thể thuật của hắn thử một chút.
(*) 五禽戏 ngũ (một âm trong nhạc dân tộc Trung Quốc, tương đương “6” trong giản phối)
Chân mày Tiêu Thiểu Giác nhăn lại, “Để cho ngươi ngoan ngoãn đi theo học cho tốt, nói nhảm nhiều thế làm gì!”
Tam công chúa chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ta tại sao phải học cái này?”
Tiêu Thiểu Giác không phải là người có kiên nhẫn, nói chuyện lảm nhảm với Tam công chúa thật là có chút bất đắc dĩ, hai đầu lông mày đã bị lây một tầng sương lạnh: “Thân thể ngươi không tốt, dĩ nhiên phải học thể thuật cường thân kiện thể.”
Tam công chúa lập tức phản bác, “Ai nói thân thể của ta không tốt, mùa đông năm nay ta thế nhưng còn chưa từng bị bệnh! Mẫu phi vẫn nói thể cốt ta khoẻ mạnh đâu.” Nói tới đây không khỏi dương dương đắc ý.
Tam công chúa là một người tính tình hoạt bát, ngày thường chạy ra ngoài chơi, vận động nhiều, thân thể cũng rất tốt.
Mặt Tiêu Thiểu Giác đen lại: “Sao ngươi nhiều lời như vậy! Mùa đông năm ngoái ngươi không phải là bị bệnh nặng một trận đó sao?”
Tam công chúa thấy Cửu ca tức giận, có chút sợ, thấp giọng nói: “Năm ngoái bị bệnh cũng tính à?”
Tiêu Thiểu Giác không giảng đạo lý nói: “Tính! ” trên thực tế là muốn cho Lục Thanh Lam điều dưỡng thân thể cho tốt, nhưng lời này không thể nói thẳng, không thể làm gì khác hơn là đem Tam công chúa làm ngụy trang.
Lục Thanh Lam nghĩ thế nào cũng cảm thấy, thể thuật này thật giống như là chuẩn bị cho nàng vậy?
Giống như lời Tam công chúa, kiếp trước nàng sống ba mươi mấy năm, thân thể vẫn khoẻ mạnh cường tráng, ngược lại Lục Thanh Lam từ nhỏ thân thể yếu đuối, bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng.
Lục Thanh Lam liền muốn thử Tiêu Thiểu Giác, giả vờ hỏi một câu: “Nếu là chuẩn bị cho Tam công chúa, vậy ta không cần học sao?”
Kiên nhẫn của Cửu hoàng tử đã cạn kiệt, tàn bạo trừng mắt với nàng, quẳng một câu: “Ngươi thử không học xem?”
Mặc dù tuổi còn nhỏ, tức giận lên cũng rất cường đại, dù Lục Thanh Lam là người của hai đời, vẫn bị hắn bị làm cho sợ đến lui về phía sau môt bước. Trong lòng tự nhủ ngươi hung hăng cái gì, ta học vẫn không được sao?
Thật ra trong thâm tâm nàng không thích bộ dạng ốm yếu bệnh tật của bản thân, cũng hi vọng có một thân thể kiện khang như Tam công chúa. Sở dĩ nàng vẫn rất nguyện ý đi theo vị danh y Cù Ngọc Tuyền này học một ít thể thuật của hắn.
Xuất phẩm của Cù Ngọc Tuyền, đáng giá để mong đợi!
Tiêu Thiểu Giác mặc kệ kháng nghị của hai tiểu cô nương, trực tiếp ra lệnh: “Lập tức bắt đầu.”
Cù Ngọc Tuyền cũng không nói lời thừa thãi, lập tức lại bắt đầu dạy hai tiểu cô nương.
Đừng nhìn Tam công chúa ban đầu phản đối kịch liệt, đến lúc học thật lại trở nên vui vẻ. Bởi vì bộ thể thuật này của Cù Ngọc Tuyền là căn cứ theo Ngũ Cầm hí của Hoa Đà cải tiến mà có được, bên trong có rất nhiều động tác bắt chước hổ, hươu, gấu, vượn, chim, tính tình Tam công chúa trẻ con, hiển nhiên học hết sức vui vẻ.
Lời nói của Cù Ngọc Tuyền không có khả năng biểu đạt, nhưng làm lão sư cũng còn tạm được, hai tiểu cô nương tuổi còn nhỏ lĩnh ngộ rất chậm, rất nhanh đã trôi qua một buổi trưa, cũng chỉ học xong vài động tác.
Tam công chúa còn không có việc gì, Lục Thanh Lam đã mệt mỏi không chịu nổi rồi, tựa vào một gốc cây dong* thở phì phò. Tiêu Thiểu Giác cũng không làm gì khác, ở bên cạnh giống như trông coi hai người học tập. Một cái động tác đơn giản, hai tiểu cô nương cũng phải học đến gần nửa canh giờ, hắn ở một bên cũng cảm thấy sốt ruột. Cộng thêm nhìn thấy thể chất của Lục Thanh Lam kém như vậy, sắc mặt lại càng đen vài phần.
(*) 榕树 Cây dong, một loài cây như cây si.
Ăn trưa từ phòng bếp nhỏ Ngọc Minh cung trực tiếp cung ứng, với tư cách trông coi, Tiêu Thiểu Giác cũng cùng hai tiểu cô nương dùng cơm. Thức ăn rất đơn giản nhưng lại rất tinh xảo, nhưng Tam công chúa vẫn rất không hài lòng, bởi vì trên bàn cơm không có thịt.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng bất mãn lầu bầu: “Tại sao không có thịt?”
Lục Thanh Lam cũng đồng ý với câu này.
Nàng và Tam công chúa giống nhau, cũng là cật hóa, cũng là không thịt không vui. Tiêu Thiểu Giác giương mắt liếc hai tiểu cô nương một cái, nói: “Thịt ăn ngon như vậy sao?” hắn có tiếng kén ăn, kể cả thịt lợn, thịt bò, thịt dê, tất cả thịt đều không ăn, phần lớn rau xanh cũng không ăn, những loại rau có thể vào miệng không nhiều hơn năm loại. Những thứ này Lục Thanh Lam biết rõ, có đôi khi nàng cũng kỳ quái, hắn làm thế nào có thể lớn được vậy?
Lục Thanh Lam thầm nghĩ: người này vậy thật là bá đạo, bản thân không ăn thịt, lại kiến cho người khác cũng không được ăn. Bất quá loại ý nghĩ này cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, nói ra trước mặt —— nàng không có lá gan lớn như vậy.
Tiêu Thiểu Giác ăn cơm rất nhanh, nhưng động tác hết sức ưu nhã, rất nhanh hắn liền bỏ bát đũa xuống. Nói một câu: “Ăn xong rồi thì đi nghỉ ngơi, sau buổi trưa tiếp tục cùng Cù đại nhân học.” Liền tự đi ngủ trưa.
Trường Hi cung và Ngọc Minh cung khoảng cách không xa, Lục Thanh Lam liền đi theo Tam công chúa cùng nhau đi Trường Hi cung nghỉ ngơi. Tam công chúa dẫn đem nàng vào tẩm phòng của mình, hăng hái bừng bừng dẫn Lục Thanh Lam đi thăm xung quanh. Khuê phòng của Công chúa, đương nhiên bố trí được rất xa hoa, phẩm cấp không tầm thường, cũng không biết có bao nhiêu là chủ ý của Tống quý tần, còn bao nhiêu là chủ ý của nàng.
Một lúc đã xem xong, Tam công chúa hỏi: “Bảo Nhi ngươi có mệt không, chúng ta ngủ đi.” Lục Thanh Lam quả thật là hơi mệt, liền gật đầu.
Tam công chúa lôi kéo muốn nàng lên giường của mình, Lục Thanh Lam sợ hết hồn, “Giường của Công chúa ta làm sao dám lên?”
Tam công chúa nói: “Giường của ta lớn như vậy, một mình ta lại ngủ không hết, ngươi lên giường của ta thì có làm sao?” cứng rắn đem Lục Thanh Lam kéo lên giường của mình. Còn bảo Đại cung nữ lấy thêm cho nàng một cái gối.
Lục Thanh Lam không khỏi mỉm cười, Tam công chúa chính là người tính tình hiệp nghĩa, một khi nhận định ngươi là bằng hữu của nàng, ngoại trừ trượng phu, cái gì cũng chia sẻ được.
Quả nhiên giường của Tam công chúa cũng khá lớn, hai tiểu cô nương ngủ ở trên vẫn dư sức, hai người trò chuyện câu được câu không, nhưng do quá mệt mỏi, Lục Thanh Lam rất nhanh liền ngủ mất.
Hai tiểu cô nương đại khái ngủ nửa canh giờ, Tiêu Thiểu Giác phái thiếp thân thái giám Vệ Bân tự mình đến gọi, hai người không hẹn mà cùng dính lấy giường một lúc mới dạy được, đợi thu thập thỏa đáng, thời điểm đi tới tiểu hoa viên, đã qua gần nửa canh giờ rồi.
Tiêu Thiểu Giác đã sớm đợi không kiên nhẫn được nữa, cũng không nói nhiều lời, gọi Cù Ngọc Tuyền lập tức bắt đầu chương trình học của buổi chiều. Lục Thanh Lam dù sao cũng không phải thật sự là hài tử năm tuổi, biết bộ thể thuật này có lợi đối với cường thân kiện thể, cho nên vẫn học vô cùng chăm chú. Tam công chúa thì không được như vậy, tiểu hài tử không có tính nhẫn nại, vừa bắt đầu còn cảm thấy mới mẻ, về sau mất hứng thú với việc học thể thuật, bắt đầu cầu khẩn Tiêu Thiểu Giác: “Cửu ca, để cho ta nghỉ ngơi một chút đi mà, ta mệt quá nha!”
“Cửu ca, ta có thể không học cái này hay không? Cái này rất nhàm chán!”
“Cửu ca, ngày mai chúng ta lại học có được hay không?”
Bất luận nói cái gì, Tiêu Thiểu Giác đều mặt lạnh, từ đầu đến cuối cũng đều là hai chữ: “Không được!”
Tam công chúa vểnh cái miệng nhỏ nhắn, không ngừng kêu khổ.
Con ngươi Tam công chúa đảo một vòng, nghĩ tới một biện pháp, làm bộ muốn đi nhà xí, bộ dạng ăn vạ chạy ra. Cửu hoàng tử đợi một lát thấy nàng không đúng thời gian trở lại, liền đoán được nàng nhất định là chạy trốn, khuôn mặt vốn trong trẻo lạnh lùng lập tức giống như bao phủ một tầng sương lạnh, hắn phân phó Lục Thanh Lam: “Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, ta đi bắt Tam muội muội trở lại.”
Lục Thanh Lam biết điều gật đầu.
Tiêu Thiểu Giác đi chỉ mới một khắc đồng hồ, liền đem Tam công chúa bắt trở lại. Tam công chúa sợ Cửu ca tìm được mình, cố ý trốn ở trong một phòng trong thiên điện của Ngọc Minh cung, nàng tự cho là kế sách đạt được, nào ngờ Tiêu Thiểu Giác đối với “Ổ ” của mình có thể nói là rõ như lòng bàn tay, chẳng phí chút công phu nào đã đem Tam công chúa tóm ra ngoài.
Tam công chúa là bị Tiêu Thiểu Giác túm cổ áo một đường trở lại, liên tục “Oa oa ” kêu to: “Cửu ca tha cho ta đi, ta không bao giờ dám nữa.” Trở lại tiểu hoa viên, Tiêu Thiểu Giác ném Tam công chúa xuống đất, Tam công chúa bắt được cánh tay của hắn, lấy lòng nói: “Cửu ca, ta không bao giờ dám đào tẩu nữa, bây giờ liền ngoan ngoãn đi theo Cù đại nhân học thể thuật.”
Hiện tại biểu hiện trung thành đã không còn kịp rồi, Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng, trực tiếp nói với thị vệ đứng phía sau: “Đem nàng treo lên cây cho ta.”
“Cửu ca... ” Tam công chúa vừa nghe lời này, bị làm cho sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Lục Thanh Lam thấy vậy sợ hết hồn, vội vàng giúp nàng cầu tình: “Cửu điện hạ, Tam công chúa chẳng qua là tiểu hài tử nhất thời ham chơi...”
Tiêu Thiểu Giác trợn mắt nhìn nàng một cái, hừ nói: “Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện!”
Lục Thanh Lam rụt cổ, mặc dù đạo lý là như vậy, nhưng là ngươi không thể nói uyển chuyển chút sao? Người ta vẫn còn là tiểu nữ oa ôi chao, người này cũng quá hung ác!
Phía sau Tiêu Thiểu Giác lập tức đi ra một thị vệ cao to, vị này cũng là người Hạ tộc, đối với chủ tử đương nhiên là trung thành, mặc kệ thân phận của Tam công chúa, cho dù chủ tử bảo hắn đem hoàng đế treo lên cây, hắn cũng tuân theo.
Chỉ thấy cánh tay to lớn của hắn duỗi ra, đem Tam công chúa bắt tới tay, mũi chân điểm một cái, cả người to lớn giống như chim bay lên trời, “A a a —— ” giữa tiếng kêu gào thảm thiết liên tục của Tam công chúa, thị vệ trung thành thi hành mệnh lệnh của Tiêu Thiểu Giác, đem nàng treo trên nhánh cây cây dong.
Tam công chúa tuổi còn nhỏ thân mình nhẹ, cây dong kia ngày thường hết sức sum xuê, mặc dù giờ phút này vẫn là mùa đông, nhưng ở dưới sự chống đỡ của những nhánh cấy mềm dẻo, Tam công chúa ở trên ngọn cây lúc chìm lúc nổi, thật ra nhất thời cũng không rơi xuống.
Tam công chúa giống như là ngồi trên cáp treo lúc cao lúc thấp, bị làm cho sợ đến muốn khóc cũng khóc không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT