Lục Thần ở trong cung bị Tả Quyền bắt, trực tiếp áp giải đến thiên lao. Đã sớm có mấy người giao hảo cùng Lục Thần tiết lộ tin tức cho Trường Hưng hầu phủ.
Lão hầu gia vẻ mặt khiếp sợ, hắn lớn tuổi, thân thể vốn đã không tốt, cấp giận công tâm, lập tức liền hôn mê bất tỉnh. Lão hầu gia không thể chủ sự, chuyện này rất nhanh truyền khắp trong phủ.
Lục Thanh Lam nghe được tin tức này, cả người như bị sét đánh, đại lao là chỗ nào nàng rất rõ ràng, mặc kệ phụ thân có tội hay không có tội, chỉ cần đi vào một lần, phải lột một tầng da.
Kỷ thị khóc nghẹn tiếng khí tắc, nàng tuy rằng không phải hạng phụ nhân vô tri, nhưng phát sinh chuyện như vậy, nàng cũng nhất thời không nghĩ được gì.
Lục Thanh Lam nghĩ đến đầu tiên chính là Tiêu Thiểu Giác, chẳng qua Tiêu Thiểu Giác nhật lí vạn ky, không phải nàng nói gặp là có thể gặp được. Trong phủ còn có một người có thể dựa vào, chính là Lục Hãn.
Lục Thanh Lam không kịp an ủi Kỷ thị, lập tức liền mang theo Mặc Cúc cùng Mặc Hương đi đại phòng. Nàng quỳ gối trước mặt Lục Hãn nói: “Đại bá phụ, xin ngươi vô luận như thế nào cũng phải cứu phụ thân ta.”
Lục Hãn vội vàng vươn tay nâng Lục Thanh Lam dậy: “Nha đầu ngốc, ta và phụ thân ngươi là huynh đệ, đồng khí liên chi, phụ thân ngươi gặp chuyện không may, cũng như ta gặp chuyện không may. Ta sẽ dốc hết toàn lực nghĩ cách cứu nhị đệ. Chỉ là có một chút chuyện ta nghĩ không rõ, nhị đệ đến cùng phạm vào chuyện gì, thế nhưng kinh động đến hoàng thượng?” Vốn dựa vào quan hàm chỉ là Lang trung Lễ bộ chính ngũ phẩm của Lục Thần, dù sao cũng không đến mức khiến hoàng thượng tự mình hạ lệnh bắt hắn.
Trong lòng Lục Thanh Lam lại mơ hồ có suy đoán, nàng nức nở nói: “Có thể là ca ca ta gặp chuyện không may. Ca ca đã gần một tháng không viết thư về nhà.”
Thần sắc Lục Hãn khẽ biến, nếu như quả thực là như vậy, chuyện này liền phức tạp. Tâm niệm của hắn thay đổi thật nhanh, tổng hợp lại một ít manh mối cân nhắc trước sau, trong lòng hiểu được đây nhất định là tranh giành đoạt đích giữa các vị hoàng tử, liên lụy đến Trường Hưng hầu phủ. Hắn thở dài một hơi, vẫn chưa đem những lo lắng này nói cho Lục Thanh Lam, sợ nàng lo lắng theo. Mà an ủi nàng nói: “Ngươi đừng gấp, ta có mấy hảo bằng hữu ở Hình bộ, trước tiên ta tìm bọn họ hỏi thăm một chút tin tức. Nay hầu phủ loạn thành một đoàn, ngươi phải tự động thân, quản lý tốt sự vụ của nhị phòng, đừng để bại lộ ra ngoài, chuyện bên ngoài, liền giao cho ta đi.”
Lục Thanh Lam gật gật đầu, nàng vẫn cực có tin tưởng đối với năng lực của đại bá phụ.
Lục Hãn cũng không nói nhiều, vội vã mang gã sai vặt xuất môn hỏi thăm tin tức.
Lục Thanh Lam trở lại nhị phòng, đầu tiên là trấn an Kỷ thị, sau đó gọi Cảnh ma ma tới, thần sắc ngưng trọng nói: “Nay phủ xảy ra chuyện như vậy, bất luận kẻ nào đều không nguyện ý nhìn thấy. Thỉnh ma ma phân phó xuống, nhất định phải cẩn thủ môn hộ, tất cả nha hoàn bà tử, nên làm gì thì làm đó, thứ nhất không được nghe tin vịt, thứ hai không có mệnh lệnh của ta, hết thảy đều không được rời khỏi phạm vi của nhị phòng, người nào trái với hai điều này, lập tức bán ra ngoài.”
Cảnh ma ma cũng đang hoang mang lo sợ, nghe thấy Lục Thanh Lam phân phó như vậy, dường như tìm được tâm phúc, lập tức đi xuống làm việc.
Lục Thanh Lam lại bảo người mời Khâu Khánh đi lại, “Ngươi tìm cách đi hỏi thăm một chút, Khánh vương gia đã hồi phủ chưa, nếu chưa, hỏi rõ ràng hắn khi nào thì trở về.”
Cho dù kinh thế hãi tục, nàng cũng bất chấp, nàng muốn đích thân đi Khánh vương phủ, cầu Tiêu Thiểu Giác ra mặt cứu Lục Thần.
Nàng bên này vừa mới an bày thỏa đáng, Lục Hãn và Khâu Khánh bên kia còn chưa có tin tức gì, đã có người chạy như bay tiến vào bẩm báo, “Lục cô nương, tin tốt! Khánh vương gia đến, còn mang lão gia trở về.”
Lục Thanh Lam mạnh đứng lên: “Thật sự ư?”
Kỷ thị Vừa mới nằm xuống giường cũng nghe thấy được, giãy dụa đứng lên: “Bảo Nhi, là cha ngươi cha đã trở về. Chúng ta mau đi ra nhìn một cái!”
Kỷ thị xuống giường mang hài, cùng Lục Thanh Lam mang theo một đám nha hoàn bà tử mới vừa đi đến cửa nhị môn, liền thấy Tiêu Thiểu Giác cùng Tiêu Thiểu Vĩ và Lục Thần đã đi tới.
Nước mắt Kỷ thị vừa mới lau khô lại rơi xuống, nàng nhào tới, ôm lấy Lục Thần, nức nở nói: “Lão gia, ngươi cuối cùng đã trở lại. Bọn họ có dụng hình với ngươi không?”
Lục Thần nói: “Vương gia đến kịp thời, người của Hình bộ còn chưa kịp tra tấn ta, các ngươi không cần lo lắng.”
Lục Thanh Lam cũng đi lên phía trước, kiểm tra thực sự nghiêm cẩn ở trên người phụ thân một lần, “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Lục đại nhân đã an toàn, chúng ta phải lập tức đi về.” Trong lòng hắn biết rõ, Tiêu Thiểu Cảnh ở đại lao Hình bộ chịu thiệt vì mình, nhất định sẽ đi tìm Gia Hòa đế khóc lóc kể lể, còn không biết sẽ thêu dệt mình thế nào đâu. Hắn phải nhanh chóng tìm Gia Hòa đế nói rõ ràng.
Lục Thanh Lam lại nói: “Chờ một chút. Ta có nói mấy câu muốn nói với vương gia.”
Tiêu Thiểu Giác lập tức hiểu được nàng là muốn một mình nói chuyện với mình, gật đầu, liền đi về hướng một cái lương đình cách đó không xa.
Lục Thanh Lam theo sát phía sau.
Hai người kẻ trước người sau tiến vào lương đình, thấy không có người khác theo vào, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lục Thanh Lam đi thẳng vào vấn đề nói: “Vương gia, ngươi nói với ta, có phải ca ca ta đã xảy ra chuyện không?”
Tiêu Thiểu Giác sửng sốt, thấy dáng vẻ nàng lo lắng, đau lòng nói: “Ngươi đừng gấp…”
Lục Thanh Lam quật cường nói: “Ngươi mau nói cho ta biết.”
Tiêu Thiểu Giác không nghĩ tới nàng thông tuệ mẫn cảm như vậy, do dự một chút, rốt cục vẫn là nói thật: “Phải! Cha ngươi bị tai ương lao ngục lần này, tất cả là do bị ca ca ngươi liên lụy.”
Lục Thanh Lam cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, nàng duỗi tay vịn cột hành lang một bên, “Ca ca ta còn sống không?”
Tiêu Thiểu Giác lặng yên một chút, nói: “Không có được tin ca ca ngươi chết, nhưng hắn… mất tích, đến nay sinh tử không rõ!”
Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi xuống đất. “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói cho ta biết!”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Đàm Thiệu Nguyên thật vất vả góp đủ sáu mươi vạn thạch lương thực, phái binh áp giải đến Nam đại doanh. Giữa đường, ca ca ngươi mang theo Vũ Lâm vệ cướp lương thảo đi, phân phát cho dân chúng Hành Châu. Đàm Thiệu Nguyên giận dữ, mang binh vây diệt, Vũ Lâm quân tổn thất quá nửa, ca ca ngươi không rõ tung tích.”
Ngữ khí của hắn trở nên càng trầm trọng: “Cướp đoạt quân lương, đây là tội lớn ngập trời!”
“Không có khả năng!” Lục Thanh Lam cảm thấy khó có thể tin. “Ca ca ta trung tâm với hoàng thượng, hắn sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, nhất định là ca ca ta lấy được nhược điểm của Đàm Thiệu Nguyên, hắn ghi hận trong lòng, mưu hại ca ca ta!”
Tiêu Thiểu Giác cười khổ: “Ta ngay từ đầu cũng là nghĩ như vậy. Nhưng sau này ta sai Bàng An cẩn thận điều tra, kết quả tra được là, Đàm Thiệu Nguyên cũng không nói dối, ca ca ngươi thật sự là cướp quân lương. Về phần vì sao hắn làm như vậy, ta đến bây giờ còn chưa nghĩ ra.”
“Vậy bọn họ vì sao muốn bắt cha ta?”
“Tổ tiên Lục gia các ngươi nguyên là người Lương quốc, tổ phụ của tổ phụ ngươi nguyên là đại tướng quân Lương quốc, trong một trận đại chiến bị Thái tổ gia bắt được, Thái tổ yêu quý hắn là một nhân tài, liền không giết hắn, ngược lại lệnh hắn giữ chức ở trong quân, hắn ở ngăn người Nhu Nhiên lập công lớn, gia phong làm Trường Hưng hầu, lúc này mới có Trường Hưng hầu phủ. Lần này hành vi của ca ca ngươi, ai cũng không giải thích được. Đàm Thiệu Nguyên liền tố cáo ca ca ngươi thông đồng với ngoại quốc, nói Trường Hưng hầu phủ các ngươi ở Đại Tề hưởng thụ cao quan hậu lộc, kỳ thật vẫn luôn là gian tế Đại Lương an bài, vẫn luôn phục vụ cho Đại Lương. Cho nên Nhị hoàng huynh coi đây là cớ, bắt phụ thân của ngươi, định từ trong miệng hắn hỏi ra được chút gì!”
“Nói bậy!” Lục Thanh Lam tức giận đến cả người phát run: “Tổ tiên Lục gia là người Đại Lương không giả, nhưng việc này đã sớm qua hơn trăm năm, Lục gia vẫn luôn sống ở kinh sư, đã sớm trở thành người Đại Tề chân chính, làm sao có thể còn bán mạng cho Đại Lương? Năm đó trong những người được Thái tổ sắc phong công hầu bá tước, có không ít người đều là hàng tướng của Đại Chu hoặc là Đại Lương, chiếu theo hắn nói như vậy, cả triều văn võ có hơn phân nửa đều là gian tế?”
“Nhị hoàng huynh sợ là cũng hiểu rõ đạo lý này, hắn bắt bá phụ, chẳng qua là muốn mưu hại ta mà thôi!”
Lục Thanh Lam có thể nghĩ thông suốt điểm này.
“Ngươi có trách ta đề cử ca ca ngươi đi Hành châu không?”
Lục Thanh Lam thấy được rõ ràng sự sốt ruột khiếp sợ trên mặt của hắn, đây đối với hắn mà nói vẫn là lần đầu tiên. Nghĩ đến hắn tốt với mình, nàng kết luận hắn tuyệt đối sẽ không hại thân nhân của mình. “Ngươi biết cảm tình huynh muội chúng ta rất tốt, ngươi không có lý do gì hại ca ca ta.”
Lục Thanh Lam nói xong đã đỏ hốc mắt, “Ca ca ta tuyệt đối sẽ không phản quốc, bên trong chuyện này nhất định có chuyện gì đó chúng ta không biết. Vương gia…” Nàng mạnh quỳ xuống: “Cầu ngươi, nhất định phải cứu ca ca ta trở về.”
Trong lòng Tiêu Thiểu Giác cả kinh: “Chúng ta sắp thành thân, ngươi làm gì vậy?” Đưa tay kéo nàng lên: “Ta cam đoan với ngươi, vô luận trả giá đại giới lớn bao nhiêu, ta cũng sẽ nhất định đem ca ca ngươi nguyên đầu nguyên đuôi trở về.”
Hai người rời khỏi lương đình, đi tới.
Lục Thần thấy sắc mặt hắn có chút trầm trọng, bọn họ tuy rằng cách xa, không nghe thấy bọn tiểu bối nói gì, nhưng từ thần thái cùng động tác của hai người vẫn có thể thấy được sự tình không tầm thường. “Vương gia, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”
“Không có gì. Ta muốn nhanh tiến cung đến chỗ phụ hoàng giáp mặt trần tình, Bảo nhi có thể là chịu một chút kinh hách, còn xin bá phụ bá mẫu chiếu cố nàng.”
Nói xong cùng Tiêu Thiểu Vĩ ra khỏi đại môn của Trường Hưng hầu phủ.
Hắn đã hạ quyết tâm, định tự mình đi Hành Châu một chuyến, cứu Lục Văn Đình trở về.
Hai người ra roi thúc ngựa đi đến trước cửa Đông Hoa môn, không đợi xuống ngựa, một đám Vũ Lâm quân liền rầm rầm vây lên, cầm đầu chính là người tín nhiệm nhất bên cạnh hoàng đế —— Trương Tú.
Tiêu Thiểu Vĩ cười hì hì nói: “Trương công công không ở cùng phụ hoàng, sao lại đến nơi này thế?”
Trương Tú mỉm cười, hòa khí nói: “Nhị vị gia, Vạn Tuế gia mời các ngươi đi vào.”
Tiêu Thiểu Giác cười lạnh một tiếng: “Có cách mời người như vậy sao?”
Trương Tú nói: “Hai vị gia, tiểu nhân cũng là phụng thánh mệnh làm việc, hai vị gia đừng làm khó tiểu nhân.”
Đưa tay không đánh người mặt cười, Trương Tú luôn luôn ra vẻ đáng thương, bọn họ cũng không thể làm gì hắn. Hai người bị tước binh khí, Vũ Lâm vệ tiến lên áp giải bọn họ đi về hướng trong cung.
Trương Tú vội vàng nói: “Nhẹ chút, nhẹ chút, hai vị gia đều là người thân thể quý giá, thiếu một sợi lông, các ngươi người nào đảm đương nổi sao?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Lỗ vương đã sớm tới rồi đi, hắn nhất định nói bậy không ít về huynh đệ chúng ta ở trước mặt phụ hoàng.”
Trương Tú cười cười: “Hồi bẩm Cửu gia, Nhị gia quả thực đến yết kiến hoàng thượng, cụ thể nói gì lão nô nghễnh ngãng cũng không nghe thấy được.”
Tiêu Thiểu Vĩ nói: “Ngươi lão già kia!” Trương Tú luôn luôn giữ miệng rất chặt, bọn họ sớm biết sẽ không hỏi thăm được tin tức gì từ trong miệng của hắn.
Hai người bị áp giải vào Kiến Thủy điện, hoàng đế đang cùng hai vị Chương, Lô các lão thương lượng chính sự, Tiêu Thiểu Cảnh cũng không ở đương trường, có thể là đã cáo trạng xong, bị hoàng đế đuổi đi. Mọi người nhìn thấy hai huynh đệ Tiêu Thiểu Giác tiến vào như vậy, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
Hai người quỳ trên mặt đất cùng hô lên: “Phụ hoàng!”
Gia Hòa đế ngẩng đầu liếc hai người một cái, trong mắt lửa giận chợt lóe rồi biến mất. “Các ngươi còn có mặt mũi tới gặp trẫm! Các ngươi thật sự là to gan, dám tự mình thả phạm nhân của trẫm ra, trong mắt các ngươi còn có trẫm hay không?”
Hắn cầm lấy một quyển tấu chương ném xuống. Tiêu Thiểu Giác không dám tránh né, bản tấu chương gỗ kia liền nện vào trên đầu hắn.
Hắn lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, đều là chủ ý của nhi tử, Lão Thập cũng không biết Nhi tử muốn đi cướp người, không liên quan đến hắn.”
Hoàng đế cũng không để ý tới bọn họ, “Quỳ ở đàng kia trước cho trẫm.”
Hai người đành phải quỳ ở nơi đó.
Hai vị các lão Chương, Lô cũng là người tinh khôn, xảy ra đại sự như vậy, hai người nào dám dây dưa, nói ngắn gọn, đem sự tình muốn báo báo cáo xong, liền đứng dậy rời đi.
Đợi hai người đi rồi, hoàng đế uống một ly trà, đè ép cơn tức, nói: “Hai người các ngươi đã biết tội chưa?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Nhi thần biết tội, nhưng nhi thần cũng là tình thế bất đắc dĩ. Nhị ca ở Hình bộ một tay che trời, nhi thần nếu không tìm cách đưa Lục đại nhân ra, hắn nhất định chết không có chỗ chôn, nhi thần vừa mới đính hôn, sợ là ngay cả hôn sự cũng phải bị quấy hỏng.”
Hoàng thượng nghe xong lời này lại càng tức giận, “Ngươi vì một nữ nhân, mà kháng mệnh lệnh của trẫm?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Cũng không phải vì một nữ nhân. Nhi thần thân là đương gia của Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng, nếu ngay cả cha vợ mình đều không bảo hộ được, về sau bọn thuộc hạ làm sao có thể nghe ta? Nhi thần cũng là bất đắc dĩ làm ra hạ sách này, hơn nữa lập tức đến chỗ phụ hoàng chịu đòn nhận tội, còn xin phụ hoàng trách phạt nghiêm khắc. Chẳng qua chuyện này không liên quan gì đến Lão Thập, phụ hoàng vẫn là thả hắn đi đi.”
Tiêu Thiểu Vĩ rất nghĩa khí, sao có thể để Tiêu Thiểu Giác một mình đem gánh tất cả tội danh: “Phụ hoàng, chuyện cướp ngục, ta cũng có phần, muốn phạt, phụ hoàng liền phạt cả hai chúng ta!”
Gia Hòa đế tức cười, “Ô a, trẫm hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt, cư nhiên lại có người cướp để được phạt!” Các nhi tử đấu đến sứt đầu mẻ trán, hãm hại lẫn nhau còn ngại không đủ, hiếm có được hai huynh đệ đoàn kết một lòng như thế, cơn tức trong lòng Gia Hòa đế tiêu không ít.
“Trẫm nói cho các ngươi, sở tác sở vi của các ngươi hôm nay, truyền khắp kinh thành đều biết. Trẫm không phạt các ngươi là không được!” Dừng một chút, hắn nói với Tiêu Thiểu Vĩ: “Ngươi là tòng phạm, nhưng trẫm cũng không thể tha cho ngươi dễ dàng, phạt bổng nửa năm, cấm túc ba tháng, thừa dịp thời gian này ngoan ngoãn đọc sách cho trẫm!”
Hắn nói rất nghiêm khắc, kỳ thật trừng phạt này không đau không ngứa. Trong lòng Tiêu Thiểu Vĩ vui vẻ: “Tạ phụ hoàng ân điển. Vậy Cửu ca thì sao?”
Gia Hòa đế nói: “Lão Cửu ngươi không cần quản, ngươi đi ra ngoài trước. Trẫm có nói mấy câu muốn một mình nói với Lão Cửu.”
Tiêu Thiểu Vĩ không dám cãi lệnh, xoay người đi ra ngoài.
Gia Hòa đế sau khi nhìn Tiêu Thiểu Giác một lúc lâu, nói: “Trẫm vốn tưởng rằng ngươi là người thông minh, không nghĩ tới ngươi lại ngu xuẩn như vậy, thật sự là khiến trẫm thất vọng.”
Tiêu Thiểu Giác không nghĩ tới Gia Hòa đế đổi hướng gió đột ngột như vậy, nhưng thần sắc vẫn thản nhiên: “Có lẽ phụ hoàng cũng nhìn ra đây là một cái bẫy nhằm vào nhi thần.”
Gia Hòa đế thở dài một hơi nói: “Có phải bẫy hay không không quan trọng, quan trọng là, ngươi hiện tại đụng đến quốc pháp, trẫm cho dù sủng ngươi đi nữa, cũng không giúp được ngươi.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Nói Lục Thần là gian tế Lương quốc phái tới, chỉ là lời nói vô căn cứ.”
Thần sắc Gia Hòa đế hơi âm u nói: “Chuyện Lục Thần trước không nói. Trẫm chính là nghĩ không ra, Lục Văn Đình hắn vì sao sẽ phản bội triều đình, phản bội trẫm!” Hắn vẫn là thực thích tiểu tử Lục Văn Đình này, sở dĩ thống khoái đồng ý cho Tiêu Thiểu Giác cưới Lục Thanh Lam như vậy, một phần nguyên nhân rất lớn là cảm thấy có một vị ca ca như Lục Văn Đình, Lục Thanh Lam tuyệt đối không kém được.
Bởi vậy Lục Văn Đình phản bội, khiến hắn rất thương tâm.
“Lục Văn Đình hắn sẽ không phản bội phụ hoàng!” Tiêu Thiểu Giác bác lại.
“Sự thật ở đó, ngươi còn nói chuyện thay hắn, tin tức Cẩm Y Vệ Hành Châu đưa tới cũng chứng thực lời nói của Đàm Thiệu Nguyên, Lục Văn Đình thật sự là cướp đi lương thực triều đình vất vả thu thập được, hơn nữa phân phát cho ăn mày địa phương. Kết hợp Đại Lương đang phát động một vòng thế công mùa đông mới về phía chúng ta, nếu nói hắn không phải cùng Đại Lương nội ứng ngoại hợp, trẫm thật sự không nghĩ ra hắn còn có động cơ gì!”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Phụ hoàng đối đãi với Lục Văn Đình không tệ. Hắn lại là người có tình nghĩa. Nhi tử vô luận như thế nào cũng không tin, Lục Văn Đình sẽ phản bội phụ hoàng!”
Gia Hòa đế đem một chồng tấu chương thật dày trên bàn đẩy xuống đất, “Cho dù một mình Đàm Thiệu Nguyên nói dối, chẳng lẽ tất cả quan viên Hành Châu đều đang nói dối sao? Ngươi xem những tấu chương này xem, từ Đốc phủ Đạo đài (道台– chức quan thời xưa), xuống đến Huyện lệnh Huyện thừa, tất cả đều buộc tội Lục Văn Đình làm xằng làm bậy, quấy nhiễu cục diện Hành châu đang tốt đẹp. Chẳng lẽ tất cả quan viên Hành Châu từ trên xuống dưới, tất cả đều vu oan cho mình Lục Văn Đình hắn chắc?”
Tiêu Thiểu Giác vẫn không xem những tấu chương này, mà nói: “Từ trên xuống dưới gần trăm quan viên Hành Châu, lí do thoái thác của tất cả đều cùng một dạng, tất cả đều có cùng một ý, vậy mới có vấn đề.”
Trong lòng Gia Hòa đế chấn động, như có suy nghĩ. Nếu nói lúc trước hắn không có một chút hoài nghi với Hành Châu, là căn bản không thể nào.
Tiêu Thiểu Giác bắt lấy cơ hội lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, nhi tử nguyện ý lập công chuộc tội. Xin phụ hoàng chấp thuận nhi tử lao tới Hành châu, điều tra rõ chân tướng, để giải nghi vấn trong lòng phụ hoàng, trả lại trong sạch của công thần.”
Sắc mặt Gia Hòa đế hơi đổi, “Ngươi cần phải nghĩ kỹ. Hiện tại Hành Châu giống như đầm rồng hang hổ, trẫm không có khả năng cho ngươi nhiều nhân mã, Lục Văn Đình chính là vết xe đổ.”
Tiêu Thiểu Giác không chút do dự gật đầu: “Nhi tử chuyến này, nguyện tìm đường sống trong cõi chết.”
Gia Hòa đế do dự hồi lâu, rốt cục đáp ứng: “Trẫm sẽ phối hợp với hành động của ngươi.”
Buổi tối hôm đó, trong cung truyền ra một cái tin tức chấn động nhân tâm. Tiêu Thiểu Giác bởi vì thả phạm nhân quan trọng, hoàng đế mặt rồng giận dữ, tước đoạt vương tước của hắn, lệnh hắn ở trong vương phủ bế môn suy nghĩ.
Toàn bộ kinh sư vì chuyện này mà rung động.
Đúng lúc Tiêu Thiểu Huyền đang ở Lỗ vương phủ.
Huynh đệ hai người nghe được tin tức này vô cùng phấn khởi. Tiêu Thiểu Cảnh không khỏi vui sướng: “Bổn vương luôn coi Lão Cửu là thành đối thủ, không nghĩ tới hắn dễ dàng rơi đài như vậy. Đây chính là một tin tức tốt, phải uống cạn một chén lớn!”
Tiêu Thiểu Huyền cũng rất cao hứng, trong nhiều huynh đệ như thế, hắn chán ghét nhất chính là Tiêu Thiểu Giác. “Phụ hoàng luôn thiên vị Lão Cửu, không nghĩ tới lần này trừng phạt hắn nghiêm khắc như vậy. Chẳng qua…” Hắn dừng một chút, “Nhị ca chớ khinh thường chủ quan, phụ hoàng tuy rằng tước đoạt vương tước của hắn, nhưng không hạ chỉ tước đoạt quyền chỉ huy Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng của hắn. Chúng ta cũng cần đề phòng hắn chó cùng rứt giậu, trước khi chết ra sức phản công.”
Tiêu Thiểu Cảnh lúc này mới phản ứng lại: “Vốn quyền chỉ huy Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng này của Lão Cửu cũng chưa từng được chính thức bổ nhiệm, cho nên cũng không thể nói là hạ chỉ tước đoạt…” Hắn vòng hai vòng tại chỗ, nói với Tiêu Thiểu Huyền: “Lão Tứ, ngươi phái người nhìn chằm chằm Khánh vương phủ cho ta, xem Lão Cửu có dị động gì không.”
Tiêu Thiểu Huyền gật đầu.
Vào ban đêm, Tiêu Thiểu Giác thu thập hành lý, mang theo rất ít người tâm phúc nhất rời đi kinh sư, vì che giấu tai mắt, hắn thậm chí cũng giữ Vệ Bân lại. Trước khi rời đi, hắn vốn định giáp mặt nói một tiếng với Lục Thanh Lam, nhưng nhận được bồ câu đưa tin từ Hành Châu, bên kia lại ra đường rẽ mới, hắn chỉ có thể lập tức xuất phát, thậm chí không có cơ hội vào hầu phủ gặp mặt lần cuối với Lục Thanh Lam.
Hắn cũng thể nói không rõ, lần này một mình phạm hiểm, đi Hành Châu xa xôi, có mấy phần là vì Lục Thanh Lam.
Tin tức Tiêu Thiểu Giác bị tước bỏ vương tước, rất nhanh cũng truyền đến Trường Hưng hầu phủ, Lục Thanh Lam trừ bỏ khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ.
Nàng lúc này ý thức được Tiêu Thiểu Giác vì nàng, trả giá hy sinh bao nhiêu. Nàng vẫn luôn chờ Tiêu Thiểu Giác tới gặp nàng, hỏi xem kết cục của hắn, nhưng Tiêu Thiểu Giác thủy chung vẫn không xuất hiện.
Lục gia vẫn là một mảnh đại loạn. Lục Thần tuy rằng đã trở lại, nhưng lão hầu gia lại bị trúng gió, người miệng mắt méo lệch, nói cũng nói không nên lời.
Lục Thanh Lam thăm hắn vài lần, trong lòng cực kỳ thương cảm. Lão hầu gia không được tính là tộc trưởng đại gia tộc cực kỳ xuất sắc, cũng là một tổ phụ cùng phụ thân tốt, hắn phi thường yêu thương con cái cùng tôn tử tôn nữ.
Lục Thanh Lam vẫn rất có cảm tình với hắn. Kiếp trước hắn chính là tại năm này trúng gió, năm sau liền qua đời. Nàng sau khi trùng sinh, cơ hồ cải biến toàn bộ vận mệnh của thân nhân, nàng cho rằng tổ phụ sẽ không sớm chết như vậy, không nghĩ tới hắn vẫn là không thoát khỏi xiềng xích của vận mệnh.
Mọi người không chỉ lo lắng cho lão hầu gia, càng lo lắng cho Lục Thần. Ngay cả Tiêu Thiểu Giác được sủng ái như vậy cũng bị hoàng đế tước đoạt vương tước, hoàng đế có phải hay không sẽ xem Lục Thần là gian tế bắt trở về đại lao, loại ý nghĩ này thủy chung vẫn quanh quẩn ở trong lòng mọi người.
Kỳ thật từ sau khi Tiêu Thiểu Giác bị giáng chức, Nhị hoàng tử từng nhiều lần gián ngôn với hoàng đế, bắt Lục Thần vào đại lao một lần nữa, hoàng đế lại vẫn từ chối cho ý kiến. Về sau bị Nhị hoàng tử quấn đến phiền, hoàng đế hạ một đạo ý chỉ, cách chức quan của Lục Thần.
Lục Thần ở hầu phủ sau khi tiếp được đạo ý chỉ này, cả người nhưng lại thoải mái hơn. Có đạo thánh chỉ miễn chức này, liền nói rõ hoàng đế sẽ không truy cứu chuyện lúc trước nữa, hắn ít nhất không cần đi ăn cơm tù, nghĩ đến đây hắn thoải mái không ít.
Mà Lục Hãn lại cẩn thận phát hiện, hoàng đế đối đãi với đãi với Lục Thần giống như Tiêu Thiểu Giác, đều để lại một cái lỗ hổng —— hoàng đế giữ lại thân phận tiến sĩ của Lục Thần. Lục Thần có xuất thân này, về sau tùy thời đều có thể phục nguyên chức quan.
Lục Hãn đem phát hiện này nói cho Lục Thần, Lục Thần lại lắc đầu cười khổ: “Đã trải qua việc này, cho dù hoàng thượng hồi tâm chuyển ý, bảo ta đi làm quan, ta cũng không muốn đi. Quan trường… Thật sự không thích hợp với ta!”
Tính mạng lão hầu gia bảo vệ được, Lục Thần cũng không cần đi ngồi tù ăn cơm tù. Trường Hưng hầu phủ tạm thời ổn định, ngay sau đó lại truyền đến một tin tức không tốt, Tiêu Thiểu Giác có lẽ bị tức quá, cư nhiên ở trong vương phủ bệnh không dậy nổi, qua rất lâu đều không có dấu hiệu chuyển tốt.
“Thân thể Lão Cửu tốt như vậy, thật sự sinh bệnh ư?” Tiêu Thiểu Cảnh có chút không tin.
“Lão Tứ, ta bảo ngươi nhìn chằm chằm Khánh vương phủ, bên kia có động tĩnh gì không?”
Tiêu Thiểu Huyền nói: “Khánh vương phủ tứ môn đóng chặt, bộ dáng như lâm đại địch. Hơn nữa Vệ Bân mấy ngày nay chỉ xuất môn hai lần, mỗi lần đều là tự mình mua thuốc. Cù Ngọc Tuyền là thái y Lão Cửu tín nhiệm nhất, mấy ngày nay cơ hồ mỗi ngày đều quang lâm Khánh vương phủ.”
Tiêu Thiểu Cảnh nói: “Vậy Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng thì sao?”
“Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng không có dấu hiệu điều động gì, mấy ngày nay thoạt nhìn càng có vài phần hỗn loạn, bộ dáng rất giống như là mất đi chỉ huy.” Hắn cuối cùng tổng kết một câu: “Không có sơ hở gì, xem ra Lão Cửu là thật sự tức sinh bệnh.”
Tiêu Thiểu Cảnh vô cùng vui sướng, hắn cắn răng nói: “Tốt nhất là bệnh chết hắn, nếu không lưu hắn thủy chung là cái mối họa.”
Lục Thanh Lam biết tin tức này là từ trong miệng Tiêu Kỳ.
“Ngươi nói thật ư?” Lục Thanh Lam lẩm bẩm nói, nàng bắt lấy tay Tiêu Kỳ, kinh ngạc rơi lệ.
“Nghe nói Cửu hoàng huynh sau khi bị biếm, nổi trận lôi đình, ban đêm liền bị bệnh.” Nàng bắt lấy cánh tay Lục Thanh Lam: “Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra? Hoàng thượng vì sao muốn tróc nã Lục bá phụ, có phải có liên quan đến Lục Tam ca không?”
Tiêu Kỳ là người cực kì thông minh cũng cực kì mẫn cảm. Lúc trước Lục Văn Đình luôn viết thư cho nàng đưa đến chỗ Bảo nhi, nhưng một tháng nay, Tiêu Kỳ không lấy được một phong thư nào từ chỗ Lục Thanh Lam.
Mỗi lần Tiêu Kỳ hỏi nàng, Lục Thanh Lam đều lấy lệ với nàng, “Có lẽ là ca ca bận quá.” Đến về sau Lục Thanh Lam thậm chí không còn chủ động đề cập gì về Lục Văn Đình, phải biết rằng lúc trước Lục Thanh Lam thích nhất là trêu đùa chuyện giữa nàng và Lục Văn Đình. Chuyện này càng làm cho Tiêu Kỳ dự cảm đại sự không ổn.
Lục Thanh Lam miễn cưỡng cười nói: “Ngươi nói cái gì vậy, ca ca ta thông minh như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
Tiêu Kỳ nói: “Lục tam ca thực không có việc gì ư?”
“Đương nhiên không có việc gì, mấy hôm trước hắn còn gửi thư về.”
“Được, ngươi lấy thư của hắn đến ta xem!”
Lục Thanh Lam ngạc nhiên: “Kỳ tỷ tỷ —— đó là thư ca ca ta viết cho trong nhà.”
Tiêu Kỳ nói: “Ta mặc kệ, ngươi đưa cho ta xem!”
Lục Thanh Lam làm sao có thể lấy ra thư cho nàng xem?
Tiêu Kỳ thấy nàng chần chờ, cầm lấy bờ vai của nàng, dùng sức lay: “Lục tam ca đến cùng xảy ra chuyện gì, Bảo Nhi, ngươi nhất định phải nói với ta!”
Lục Thanh Lam thấy một mảnh tình thâm nàng đối với ca ca, thở dài một hơi: “Ta không nói cho ngươi, chính là không muốn khiến ngươi lo lắng mà thôi. Hiện tại đại bá phụ ta đang suy nghĩ biện pháp nghĩ cách cứu viện ca ca ta…” Nay toàn bộ Lục phủ cũng chỉ có đại bá phụ Lục Hãn biết nội tình, Lục Thần và Kỷ thị cho dù biết, cũng không có biện pháp giúp Lục Văn Đình, còn không bằng gạt bọn họ, miễn cho bọn họ sốt ruột phát hoả theo.
Lục Thanh Lam chịu không nổi Tiêu Kỳ buồn bã cầu khẩn, chỉ đành nói cho Tiêu Kỳ tiền căn hậu quả sự tình. Tiêu Kỳ nghe xong sau, cả người đều khiếp sợ không thôi: “Không thể nào, không thể nào! Ta không tin Lục tam ca sẽ phản bội hoàng thượng, phản bội triều đình!”
Nàng chợt đứng lên.
Lục Thanh Lam kêu một tiếng: “Kỳ tỷ tỷ, ngươi muốn đi đâu?”
Tiêu Kỳ nói: “Ta muốn lập tức hồi phủ, nói chuyện này cho phụ thân, cầu hắn tìm cách cứu Lục tam ca.” Nói xong vội vàng đi, Lục Thanh Lam kêu nàng nàng đều không nghe thấy.
Trong lòng Lục Thanh Lam vừa nhớ mong ca ca lại lo lắng Tiêu Thiểu Giác, quyết định đi Khánh vương phủ thăm hắn.
Ý niệm này vừa hiện lên, trong lúc nhất thời trái tim nàng đều bị điều này chiếm cứ. Nàng lập tức gọi Mặc Cúc cùng Mặc Hương tới trang điểm cho nàng, hai cái nha hoàn biết nàng gần đây tâm tình không tốt, cũng không dám hỏi nhiều, giúp nàng trang điểm xong. Lục Thanh Lam đứng dậy, phân phó Mặc Cúc nói: “Ngươi đi gọi cha ngươi bọc xe ngựa, chờ chúng ta ở nhị môn.”
Mặc Hương nhịn không được nói: “Cô nương ngài đây là muốn đi đâu?”
Lục Thanh Lam nói: “Các ngươi cùng ta đi liền biết.”
Chủ tớ ba người lặng lẽ ra cửa, bên kia Khâu Khánh đã chuẩn bị xong, xe ngựa đã ở chờ ở cửa nhị môn, Lục Thanh Lam không dám nói chuyện này với cha mẹ, Lục Thần và Kỷ thị nhất định sẽ không đáp ứng nàng một mình chạy đến Khánh vương phủ.
Nhưng ngược lại một đường thông hành không trở ngại, xe ngựa dừng lại ở trước cửa Khánh vương phủ. Lục Thanh Lam vốn định vào phủ, không nghĩ tới lại bị ngăn cản ở cửa. Canh giữ ở cửa là hơn mười tên Cẩm Y Vệ, võ trang trang đầy đủ, đằng đằng sát khí, vô luận nàng giải thích thế nào, đều không cho nàng bước vào cửa phủ một bước.
“Đi đi đi, nơi này là Khánh vương phủ, không phải là địa phương chó mèo nào cũng có thể đến, các ngươi nếu không đi, đừng trách chúng ta động võ!” Một gã tiểu kỳ cầm đầu bị ép buộc không kiên nhẫn, ngữ khí không tốt nói với nàng.
Lúc này vừa vặn Vệ Bân xuất môn mua dược liệu, ở cửa gặp mấy chủ tớ Lục Thanh Lam. Vệ Bân kinh hãi: “Ngài sao lại đến?”
Lục Thanh Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi, như là nhìn thấy thân nhân, bắt lấy tay áo Vệ Bân: “Vệ Bân, ngươi mau dẫn ta đi vào, ta muốn thăm Cửu điện hạ.”
Vệ Bân quát lớn với mấy tên thủ vệ nhân kia: “Mấy tên mắt mù các ngươi, ngay cả Lục cô nương cũng dám ngăn cản, ta thấy các ngươi là sống đủ rồi, còn không nhường đường cho chúng ta.”
Bọn Cẩm y vệ xám xịt nhường đường, Vệ Bân khom người nói với Lục Thanh Lam: “Cô nương, mời!” Dẫn Lục Thanh Lam tiến vào vương phủ.
Lại nói Lục Thanh Lam không phải lần đầu tiên đến Khánh vương phủ, Tam công chúa từng mang nàng tới một lần, chẳng qua chỉ là thoáng qua chưa từng thưởng thức thật tốt, hiện tại buổi tối cũng không nhìn rõ kiến trúc và bố cục trong phủ, chỉ là mơ hồ cảm thấy kiến trúc rộng lớn trong vương phủ rất độc đáo, càng làm cho nàng kinh ngạc là dọc theo đường đi ba bước một trạm năm bước một nhóm canh gác, ngoài sáng trong tối không biết cất giấu bao nhiêu thị vệ, trong lòng nàng dâng lên dự cảm xấu, sẽ không phải là Tiêu Thiểu Giác bị bệnh gì không trị được, cho nên mới có thể phòng vệ sâm nghiêm như thế đi?
Lục Thanh Lam khiếp rất sợ, chỉ cảm thấy hai chân đều có chút như nhũn ra, hơn nửa ngày mới ổn định cảm xúc, bước chân dưới chân lại càng nhanh hơn.
Thư phòng của Tiêu Thiểu Giác tên là Hoài Cẩn đường, ở tiền viện ở bên ngoài nhị môn, bởi vì trong phủ tạm thời không có nữ chủ nhân, Tiêu Thiểu Giác luôn ở nơi này.
Bên ngoài Hoài Cẩn đường, thị vệ lại tầng tầng lớp lớp, không biết có bao nhiêu. Lục Thanh Lam đi tới nơi này, lại có chút gần hương tình khiếp, không dám đi vào.
Vệ Bân nhìn nàng một cái nói: “Lục cô nương, chúng ta mau vào đi thôi, gia nhất định sẽ rất cao hứng nhìn thấy ngài.”
Lục Thanh Lam hít sâu một hơi, đi theo Vệ Bân đi vào nội thất. Trong phòng đã đốt địa long, ấm áp như xuân. Trong lư hương đầu thú trong góc, đang đốt long tiên hương sang quý, sương khói lượn lờ nhàn nhạt, rất nhanh hóa thành vô hình.
Trên một cái giường gỗ lớn, chăn cao cao xếp dựng lên, xem ra bên trong tựa hồ có người. Lục Thanh Lam run giọng nói: “Cửu điện hạ, ta đến thăm ngươi.”
Trong phòng không có tiếng vang nào.
Lục Thanh Lam cảm thấy kỳ quái, đi đến đại bên giường, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “A Giác, ta đến thăm ngươi.”
Trên giường vẫn không có bất kỳ đáp lại nào.
Lục Thanh Lam cảm thấy sau lưng tuôn ra hàn khí, nàng cách giường đã đủ gần. Cho dù hắn đang ngủ, cũng nên nghe được đến tiếng hít thở mới đúng, nhưng Lục Thanh Lam không nghe đến bất kỳ thanh âm gì.
Nàng chợt xốc chăn lên, phát hiện bên trong thế nhưng không có một bóng người. Nàng chợt xoay người, thanh âm run lên: “Vệ Bân, đây đến cùng là chuyện gì xảy ra? Điện hạ đến tột cùng ở nơi nào?”
Vệ Bân chậm rãi quỳ xuống ở trước mặt nàng: “Lục cô nương, gia một mình đi Hành Châu, vì che giấu hành tung, cố ý để ta ở lại đây.” Hắn trước khi đi đã phân phó Vệ Bân, nếu Lục Thanh Lam tìm đến, liền nói chân tướng cho nàng. Nếu không Vệ Bân cũng sẽ không đưa nàng đến đây.
Hai chân Lục Thanh Lam mềm nhũn, ngồi ở bên mép giường, “Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra? Hắn đi Hành Châu làm cái gì?”
Vệ Bân nói: “Gia một mình chạy tới Hành Châu là vì cứu Lục tam gia, điều tra rõ chân tướng.”
Lục Thanh Lam vội vàng nói: “Hắn dẫn theo bao nhiêu người đi?”
Vệ Bân nói: “Chỉ có không đến một trăm tên hộ vệ.”
Lục Thanh Lam càng thêm nóng nảy: “Hắn thật sự là hồ đồ. Ca ca ta dẫn theo hơn ngàn Vũ Lâm vệ, đều không làm gì được Đàm Thiệu Nguyên, hắn mang khoảng một trăm người có ích lợi gì? Chẳng lẽ hắn không biết Hành Châu đã là phạm vi thế lực của Nhị hoàng tử, một khi bị Nhị hoàng tử phát hiện, hắn sẽ nguy hiểm tính mạng.”
Vệ Bân nói: “Gia làm hoàn toàn có chuẩn bị, nhưng tiểu nhân cũng không biết kế hoạch hành động của hắn.”
“Nói như vậy, hắn thả ra tiếng gió mình bị bệnh nặng, kỳ thật đều là mưu kế mê hoặc Nhị hoàng tử.”
“Đúng vậy, gia hết thảy mạnh khỏe, cô nương không cần lo lắng.”
Tuy rằng Tiêu Thiểu Giác không bị bệnh, khiến nàng buông xuống một cọc tâm sự, nhưng hành động lần này của hắn nguy hiểm trùng trùng, nàng ngoại trừ lo lắng cho an toàn của ca ca, lại càng nhiều thêm một chuyện lo lắng, chính là lo lắng an toàn của Tiêu Thiểu Giác. Trong lòng nàng biết rõ, cho dù Tiêu Thiểu Giác muốn điều tra chân tướng, thủ hạ của hắn nhân tài đông đúc, phái ai đi Hành Châu không được, thế nào cũng phải muốn lấy thân phạm hiểm, xét đến cùng, vẫn là vì để ý nàng, cho nên hắn mới muốn đích thân đi cứu Lục Văn Đình trở về.
Tình cảm của Tiêu Thiểu Giác với nàng đến tận đây, bảo nàng làm sao có thể không canh cánh trong lòng.
Lục Thanh Lam nghĩ đến đây, liền đứng lên, “Điện hạ đã không ở đây, vậy ta liền đi.”
Vệ Bân nói: “Ngài làm gì sốt ruột, ở nhiều một lát, vương gia cũng có thể an toàn thêm một phần.”
Lục Thanh Lam thông minh thế nào, hiểu rõ ý tứ của Vệ Bân, “Chẳng lẽ hiện tại trong phủ này, có gian tế của Nhị hoàng tử xếp vào hay sao?”
Vệ Bân nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lúc trước những người này đương nhiên trung tâm với Cửu điện hạ, nhưng hiện giờ lão nhân gia hắn bệnh nặng không dậy nổi, tùy thời nguy hiểm sinh mạng. Bọn họ còn có thể trung tâm hay không liền khó nói.”
Lục Thanh Lam gật gật đầu: “Băn khoăn của ngươi có đạo lý.”
Hai người ở trong phòng ngồi đủ một canh giờ, Lục Thanh Lam mới đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa, nàng cư nhiên nặn ra vài giọt nước mắt, nhìn qua vành mắt hồng hồng.
Vệ Bân kinh ngạc, Lục Thanh Lam thản nhiên nói: “Đã là diễn kịch, thì làm cho trọn bộ.”
Vệ Bân gật đầu, thầm nghĩ trẻ nhỏ dễ dạy.
Hai người đi ra cửa phòng, Lục Thanh Lam cố ý đề cao thanh âm nói với Vệ Bân: “Phiền ngươi chiếu cố tốt Cửu điện hạ, ta qua mấy ngày nữa lại đến thăm hắn. Bệnh tình của hắn hễ có biến hóa gì, đều phải phái người truyền tin cho Trường Hưng hầu phủ trước tiên.”
Vệ Bân đáp ứng một tiếng: “Vâng, nô tài biết nên làm như thế nào.”
Lục Thanh Lam có chút nghẹn ngào, “Mới mấy ngày không thấy, hắn sao lại bệnh thành bộ dáng như vậy, ta cơ hồ nhận không ra hắn…”
Nước mắt nói rơi liền rơi, Vệ Bân không khỏi thầm nghĩ đây vẫn là một vị phái thực lực.
Vệ Bân vội vàng an ủi nói: “Gia cát nhân thiên tướng, cuối cùng sẽ tốt lên, cô nương ngài trăm ngàn lần đừng thương tâm khổ sở.” An ủi một phen.
Đi thẳng tới cửa, Vệ Bân mới cho Lục Thanh Lam một khối lệnh bài, dựa vào khối lệnh bài này có thể tùy thời xuất nhập Khánh vương phủ, sẽ không có người dám ngăn trở.
Trở lại Trường Hưng hầu phủ, Lục Thanh Lam ngồi ở bên trong khuê phòng trống rỗng, cỡ nào hi vọng nháy mắt kế tiếp, Tiêu Thiểu Giác sẽ từ trong địa đạo đi ra, nhưng loại ý tưởng này chung quy cũng chỉ là vọng tưởng.
Vây săn Ung Châu, Tiêu Thiểu Giác ngàn dặm bị đuổi giết, thiếu chút nữa đã đánh mất tính mạng, lần đó là thân bất do kỷ. Lúc này đây, hắn biết rõ Hành Châu là hố lửa, lại vẫn nghĩa vô phản cố nhảy xuống.
Nàng từng xúc động muốn đem chuyện Tiêu Thiểu Giác đi Hành Châu nói cho đại bá phụ, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Nàng không phải không tin đại bá phụ, nhiều thêm một người biết, liền nhiều một phần nguy hiểm.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, nay nàng có thể làm duy nhất, chính là chờ đợi.
Nhưng tư vị chờ đợi thật sự quá khó khăn, nàng phái Khâu Khánh tìm hiểu bằng mọi cách, phía Hành Châu lại không có một chút tin tức nào truyền đến. Tiêu Thiểu Giác và Lục Văn Đình tựa như đá chìm đáy biển, không viết cho nàng một phong thơ, không có đôi câu vài lời cho nàng. Khoảng thời gian này nàng lại đi Khánh vương phủ hai lần, gặp Vệ Bân, Vệ Bân cũng không có tin tức gì.
Lục Thanh Lam lòng nóng như lửa đốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT