Tiền Lâm: “Ngươi muốn làm gì?”

Tam công chúa nói: “Không có gì, bổn cung chỉ là muốn ngươi thực hiện lời hứa của ngươi mà thôi. Ngươi phải ở trước mặt tất cả mọi người, dập đầu nói xin lỗi Bảo Nhi.”

Tiền Lâm sao chịu, dưới tình thế cấp bách lại đưa tay đẩy Tam công chúa lảo đảo một cái. “Mắc mớ gì tới ngươi, mau tránh ra!”

Tất cả mọi người đều ngây người, không ngờ nàng lại kiêu ngạo như vậy.

Tiêu Kỳ cũng giận dữ, nàng khoát tay, không biết một nữ thị vệ thân cao thể tráng từ nơi nào xuất hiện, cao hơn nữ hài bình thường ước chừng một cái đầu. Cũng chính là cận vệ mà Nghiễm Trữ vương gia lựa chọn cho nữ nhi bảo bối.

Người nọ không đợi Tiêu Kỳ phân phó, bước nhanh lên trước, bóp cổ của Tiền Lâm xách nàng lên, thị nữ của Tiền Lâm tới giải cứu, cũng bị nàng dễ dàng đẩy ra. Nàng xách Tiền Lâm đi tới trước mặt Lục Thanh Lam, nhẹ nhàng đá đầu gối Tiền Lâm một cái, Tiền Lâm liền quỳ xuống, sớm bị dọa nói cũng không nói ra được.

Tiêu Kỳ lớn tiếng nói: “Ngay cả nói xin lỗi cũng không biết nói sao?” Trong thanh âm tràn đầy uy nghiêm.

Tiền Lâm lại bị uy thế của nàng làm khiếp sợ, há miệng run rẩy nói: “Ta... Ta sai rồi!”

Lục Thanh Lam lạnh lùng nói: “Tiền cô nương nhiều lần tung lời đồn phá hỏng thanh danh của ta, rốt cuộc là vì sao?”

Tiền Lâm há mồm cứng lưỡi đáp không được.

Lục Thanh Lam nói: “Thôi, lần này ta cũng không so đo với ngươi, nếu còn có lần sau, ta đành phải mời hoàng thượng ra mặt chủ trì công đạo.” Nói xong đỡ cánh tay của Tiêu Kỳ nói: “Kỳ tỷ tỷ, chúng ta trở về thôi.”

Tam công chúa cũng bỏ mọi người lại quay trở về lều, lúc đi qua Tiền Lâm, hừ lạnh một tiếng: “Tự rước lấy nhục!”

Tiền Lâm chỉ ngây ngốc đứng lên, tựa hồ còn chưa biết rõ vừa mới xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến mình bị nhục như thế, nàng cũng nhịn không được, nước mắt phút chốc chảy xuống.

Nhóm khuê tú thấy không có náo nhiệt gì đáng xem nữa, nghị luận mấy câu rồi cũng rời đi.

Trong lều, ba cô nương tất cả đều hi hi ha ha nở nụ cười. Tam công chúa nói: “Tiền Lâm này, thật đúng là giúp chúng ta đại ân. Đang không biết nên làm sáng tỏ cởi bỏ lời đồn trên người Bảo Nhi như thế nào đây.”

Lục Thanh Lam nói: “Làm phiền A San và Kỳ tỷ tỷ hỗ trợ.”

Tam công chúa nói với Tiêu Kỳ: “Đường tỷ, thị vệ kia của ngươi thật là uy phong!”

Một câu nói gợi lên chuyện thương tâm của Lục Thanh Lam: “Đại Vân mặc dù không cường tráng bằng nàng, nhưng võ công tuyệt đối không kém nàng, đáng tiếc đã táng thân miệng rắn.”

Tam công chúa an ủi vỗ vỗ bả vai của nàng: “Sau khi sự việc xảy ra phụ hoàng từng sai Thập hoàng huynh và ca ca ngươi cẩn thận thăm dò hiện trường, cũng không phát hiện hài cốt của Đại Vân, có lẽ nàng đã nhảy xuống vách đá giữ được tính mạng thì sao?”

Trong mắt Lục Thanh Lam hiện lên một ánh sáng hy vọng: “Chỉ hy vọng như thế.”

Trong hành dinh của hoàng đế, hiện giờ chỉ còn lại hai người Gia Hòa đế và Tiêu Thiểu Giác. Ngay cả Trương Tú cũng đã lui ra ngoài.

Hoàng đế hỏi: “Lão Cửu, ta hỏi ngươi một câu, ngươi lần này bị tập kích, rốt cuộc là người nào ra tay, ngươi có biết không?”

Sắc mặt Tiêu Thiểu Giác trầm xuống, nói: “Nhi tử một đường chạy trốn, vẫn luôn có sát thủ theo đuôi, nhiều lần thiếu chút nữa chết không có chỗ chôn.”

Hoàng đế dùng sức vỗ lên ngự án một cái: “Rốt cuộc là người nào? Ngươi nói cho phụ hoàng. Phụ hoàng nhất định thay ngươi làm chủ.”

“Lão Nhị và lão Tứ”, những lời này lăn qua lăn lại bên môi Tiêu Thiểu Giác, rồi lại bị hắn nuốt trở vào. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã sớm không phải là thiếu niên u mê vọng động không hiểu chuyện nữa rồi, cung đình đấu tranh tàn khốc lòng dạ hắn biết rõ, hắn hiện tại bình yên vô sự trở lại, cho dù nói ra Nhị hoàng tử, bởi vì không có căn cứ chính xác thực sự, hoàng đế cũng chưa chắc sẽ tin, hoàng đế cho dù thật sự tin, cũng chưa chắc thật sự xử trí Nhị hoàng tử.

Lợi dụng Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử thăng bằng ổn định triều cục, là phương châm đã định của Gia Hòa đế, điểm này Tiêu Thiểu Giác thấy rõ. Hắn có thể vì mình phá hư sự thăng bằng của triều cục hay không? Nếu chỉ là trừng phạt không đến nơi đến chốn, có thể có ý nghĩa gì? Hắn muốn là thời điểm mấu chốt một kích trí mạng.

Tiêu Thiểu Giác nghĩ tới những điều này, liền sửa lời nói: “Nhi tử cũng không biết hắc thủ phía sau màn đến tột cùng là người phương nào. Chẳng qua có một điểm, nhi tử rất tin tưởng —— đại ca là bị oan! Trước khi nhi tử rơi xuống vách đá đã từng gặp người thuần xà kia, vốn cũng không phải là kẻ đại ca tìm đến.” Hắn căn bản không nhìn thấy người thuần xà kia nhưng vì tẩy bỏ hiềm nghi của Đại hoàng tử, hắn cố ý nói như thế.

Hoàng đế biến sắc: “Nói như vậy, đây là có người muốn giá họa cho lão Đại?” Đối với chuyện lần này, thật ra hắn đã sớm có hoài nghi.

Tiêu Thiểu Giác quỳ xuống nói: “Kính xin phụ hoàng lập tức thả đại ca, khôi phục danh dự của hắn, cũng tiến hành trấn an hắn.”

Hoàng đế nói: “Cũng được, vậy ngươi liền thay ta đi thiên điện một chuyến, thả đại ca của ngươi ra.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Vâng!”

Hai cha con lại nói mấy câu nhàn thoại, Tiêu Thiểu Giác liền đi tẩm cung của hoàng đế. Tiêu Thiểu Vĩ đã ở bên ngoài chờ hắn, huynh đệ hai người sóng vai mà đi, Tiêu Thiểu Vĩ thấp giọng nói: “Cửu ca, ngươi có nói cho phụ hoàng không...”

Tiêu Thiểu Giác lắc đầu: “Không!”

Trong lòng Tiêu Thiểu Vĩ cả kinh: “Đây là vì sao?” Đối với hắc thủ phía sau màn, lòng dạ hai người biết rõ.

Tiêu Thiểu Giác: “Tiêu Thiểu Cảnh và Tiêu Thiểu Huyền đều là hạng người cẩn thận, trên tay chúng ta tuy có chứng cứ như Chu Tầm, lại bằng chứng chưa đủ rõ ràng, cho dù làm ầm ĩ, sợ cũng không có kết quả gì.”

Tiêu Thiểu Vĩ không cam lòng: “Cửu ca chịu khổ nhiều như vậy, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy ư?”

Giọng nói Tiêu Thiểu Giác thản nhiên: “Đương nhiên không đơn giản như thế. Chu Tầm ta sẽ trông coi cẩn thận, cho vào chiếu ngục của Cẩm Y Vệ, không sợ hắn không nói thật. Hiện tại thời cơ chưa tới, chờ đến thời cơ thỏa đáng, ta sẽ khiến quân cờ này phát huy tác dụng cực lớn.”

Tiêu Thiểu Vĩ luôn luôn tin phục Cửu ca, liền gật đầu, cũng không phản đối.

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi theo ta cùng đi thả Lão Đại.”

Tiêu Thiểu Vĩ cười nói: “Ngươi bận rộn lấy lòng Lão Đại, là muốn làm gì? Liên minh? Cứu giúp?”

Tiêu Thiểu Giác cười thần bí nói: “Ta không phải là muốn đảo hướng hắn, mà là muốn cùng hắn kết thành đồng minh! Thực lực Lão Nhị hùng hậu, dựa vào một mình ta, bây giờ còn chưa có cách nào đối phó hắn, nhưng cộng thêm Lão Đại sẽ không như vậy.”

Hai người đi tới thiên điện. Tiêu Thiểu Du đang đánh cờ cùng Lục Thanh Oánh. Lúc Trước, Lục Thanh Oánh sinh cho hắn một nhi tử trắng trắng mập mập, Tiêu Thiểu Du cực kỳ ưa thích, thêm chi tác dụng của Lục Hãn trong phe Đại hoàng tử càng lúc càng lớn, Đại hoàng tử cũng càng thêm sủng ái Lục Thanh Oánh.

Tiêu Thiểu Giác cười to nói: “Đại ca hồng tụ thiêm hương, rất tiêu dao tự tại đấy chứ!”

Tiêu Thiểu Du ngẩng đầu nhìn thấy là hắn, liền đứng dậy, có mấy phần kích động: “Lão Cửu, đã sớm nghe nói ngươi trở lại, chẳng qua ta bị phụ hoàng cấm túc ở chỗ này, không thể tự mình ra nghênh đón... Hiện giờ thấy ngươi bình yên vô sự, phong thái như trước, ta cũng yên lòng rồi.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Khiến đại ca lo lắng rồi.”

Lúc này Lục Thanh Oánh cũng đứng dậy hành lễ với hai vị hoàng tử, miệng gọi: “Khánh vương, Thập điện hạ.”

Vốn một trắc phi, Tiêu Thiểu Giác căn bản là không để vào mắt, nhưng nàng là đường tỷ của Bảo Nhi, vậy thì lại không giống, Tiêu Thiểu Giác khẽ khom người gọi một tiếng: “Tiểu tẩu tử!”

Lần này ngược lại khiến Tiêu Thiểu Du giật mình. Tính tình của Tiêu Thiểu Giác hắn biết, ít khi khách khí như vậy.

“Tới đây, Lão Cửu, Lão thập, ngồi đi!” Tiêu Thiểu Du mời hai vị đệ đệ ngồi xuống vây quanh bàn đá, Lục Thanh Oánh biết giữa bọn họ có chuyện trọng yếu cần đàm phán, lấy cớ đi dâng trà cho bọn họ, mang nha hoàn đi xuống.

Tiêu Thiểu Du có chút cảm khái nói: “Ta có hiềm nghi lớn, Lão Cửu còn có thể đến thăm ta, thật là khiến ca ca không biết nên nói cái gì cho phải.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Chuyện này không phải là đại ca gây nên, lòng dạ ta tự biết rõ.”

Tiêu Thiểu Vĩ tiếp lời nói: “Cửu ca đã nói rõ cùng phụ hoàng, hai chúng ta lần này đến, chính là tới truyền khẩu dụ của phụ hoàng, lập tức giải trừ lệnh cấm túc của đại ca, khôi phục tất cả danh dự của ngươi.”

Thần sắc Tiêu Thiểu Du khẽ động: “Phụ hoàng thật sự nói như thế sao?”

Tiêu Thiểu Giác gật đầu: “Đệ đệ đã nói rõ tất cả cùng phụ hoàng. Phụ hoàng cũng cảm thấy oan uổng đại ca, cảm thấy rất áy náy, liền lập tức lệnh ta tới thả đại ca.”

Tiêu Thiểu Du khổ sở cười một tiếng: “Trong lòng áy náy ư? Ha ha... Nếu trong lòng có áy náy, vì sao không tự mình tới đây, lại chỉ bảo hai người các ngươi tới. Ta không tin dựa vào sự minh mẫn nhìn xa trông rộng của phụ hoàng lại không nhìn ra kế giá họa vụng về như vậy... Được rồi, nói những thứ này có ích lợi gì, trải qua chuyện này, ta coi như biết địa vị của ta ở trong suy nghĩ của phụ hoàng, đã sớm tâm tro ý lạt.”

Tiêu Thiểu Vĩ không ngờ hắn bi quan như thế: “Đại ca. Ngươi chẳng lẽ dễ dàng nhận thua như vậy?”

Tiêu Thiểu Du khẽ thở dài một cái: “Phụ hoàng căn bản là hoàn toàn không để ta ở trong lòng, ta tranh giành còn có ý nghĩa gì?”

Tiêu Thiểu Giác trầm giọng nói: “Đại ca chẳng lẽ không muốn biết người lần này hại ta, hại ngươi là ai sao?”

Trong lòng Tiêu Thiểu Du cũng có suy đoán mơ hồ, hỏi: “Là người nào?”

Tiêu Thiểu Giác từ từ vươn ra hai ngón tay, ngay sau đó hắn lại duỗi ra bốn ngón tay.

Tiêu Thiểu Du nói: “Quả nhiên là bọn họ. Ngươi có chứng cớ xác thực không?”

Tiêu Thiểu Giác lắc đầu: “Cũng không có chứng cớ xác thực, lần này căn bản không có cách nào vặn ngã bọn họ! Cho nên ta mới chịu tới thương lượng cùng đại ca chuyện hợp tác?”

“Hợp tác!”

“Không sai! Ta cùng Lão Thập sẽ đem hết toàn lực trợ giúp đại ca leo lên vị trí chí cao vô thượng kia.”

Ánh mắt Tiêu Thiểu Du sáng lên, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm đi: “Lão Cửu, ngươi đừng nói đùa nữa!”

Tiêu Thiểu Vĩ vội la lên: “Chúng ta không phải là nói đùa! Chẳng lẽ đại ca ngươi liền cam tâm nhìn Lão Nhị và Lão Tứ tiếp tục càn rỡ, cưỡi ở trên cổ chúng ta thải phân sao?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Đại ca, ngươi coi như không muốn tranh giành, ngươi cũng phải nghĩ cho hài tử của ngươi chứ, nếu Lão Nhị thật sự leo lên ngôi vị hoàng đế, chẳng những chúng ta ai cũng không sống được, ngay cả thê nhi của ngươi, toàn bộ đều phải chết!”

Tiêu Thiểu Du chấn động toàn thân: “Ngươi nói rất đúng, là ca ca nghĩ lung tung!”

Tiêu Thiểu Giác vươn tay ra, nắm Tiêu Thiểu Du thật chặt, tỏ vẻ hai người chân chính ký kết đồng minh công thủ. Tiêu Thiểu Du nói với Tiêu Thiểu Giác: “Lão Cửu, ca ca cam đoan với ngươi, một ngày kia, nếu như ta thật sự thật có thể leo lên vị trí kia, ngươi chính là phụ chính vương của ta!”

Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Ta không muốn làm phụ chính vương gì, ta chỉ muốn Lão Nhị và Lão Tứ trả giá đắt những gì mà bọn họ xứng!”

Hai huynh đệ rời khỏi thiên điện, Tiêu Thiểu Vĩ nói với Tiêu Thiểu Giác: “Lão Đại lần này, tựa hồ thật sự tâm tro ý lạt rồi.”

Tiêu Thiểu Giác nghe không nhịn được cười một tiếng: “Ngươi đừng nghĩ Lão Đại đơn giản như vậy. Hắn có thể đấu với Lão Nhị nhiều năm như vậy, lại còn sống rất tốt, sao có thể là người ý chí yếu kém như vậy. Mới vừa rồi, chẳng qua là hắn giả bộ đáng thương, để chiếm được sự đồng tình của chúng ta thôi.”

Tiêu Thiểu Vĩ ngây cả người, thở dài nói: “Các ngươi những người này, một người hai người, sao ai cũng nhiều quỷ tâm như vậy!”

Tiêu Thiểu Giác vỗ bả vai của đệ đệ, cười lên ha hả.

Trong ngày Tiêu Thiểu Giác trở lại hôm ấy, Tiêu Thiểu Du được phóng thích, đến ngày hôm sau, hoàng đế tuyên bố săn thú kết thúc. Còn ngoài dự đoán của mọi người đem hoàng ngọc như ý thưởng cho Đại hoàng tử. Hoàng đế tìm một đống lý do, nói Đại hoàng tử trạch tâm nhân hậu vân vân, kỳ thực lòng dạ mọi người biết rõ, đây là một loại bồi thường danh dự cho Đại hoàng tử. Nếu so về bắt được con mồi nhiều hơn, hắn kém xa Nhị hoàng tử và Thập hoàng tử.

Rời đi kinh sư đã hai tháng, hoàng đế cũng không yên lòng, lúc này khởi giá. Tưởng Tín Hồng và Đới Thống cũng trở về chỗ ở của riêng mình, Tam công chúa nước mắt lưng tròng tiễn Tưởng Tín Hồng.

Trước đây mặc dù đã tứ hôn, hoàng đế vẫn biểu lộ thái độ, Tưởng Tín Hồng một ngày không trở thành Yến vương, cũng đừng mơ tưởng cưới Tam công chúa trở về Yến quốc. Nhưng thông qua tầng ràng buộc này của Tam công chúa, Đại Tề đã quyết nhất định phái binh trợ giúp Tưởng Tín Hồng cướp lấy Yến vương vị.

Ngược lại Thanh Huệ quận chúa, đi theo thánh giá của hoàng đế ngược về kinh sư. Từ khi xảy ra loại chuyện đó, Thanh Huệ quận chúa vẫn núp ở trong lều chưa từng lộ diện.

Một đường không nhắc đến, đợi lúc mọi người trở lại kinh thành, mùa đông cũng đã đến.

Vào cửa thành, người Lục gia liền trực tiếp trở về Trường Hưng Hầu phủ. Trương thị sớm đã mang theo đám người Kỷ thị ở cửa nghênh đón, thân nhân trong lúc đó, đã lâu không gặp mặt, đương nhiên không thể thiếu một phen hàn huyên.

Kỷ thị ôm Lục Thanh Lam không chịu buông tay, “Bảo Nhi của ta sao lại gầy như thế? Các ngươi đi lâu như vậy, nương thật là lo lắng gần chết!”

Lục Thần giải thích: “Xảy ra chút sự cố, lúc này mới trở về chậm một chút. Ta không phải cách mỗi ba ngày đều sẽ viết thư cho ngươi sao?” Chuyện Lục Thanh Lam lạc đường, hắn sợ Kỷ thị lo lắng, không dám nói tới ở trong thư.

Lục Thanh Nhàn tiến lên, cười nói: “Mỗi một phong thư phụ thân viết, mẫu thân đều sẽ xem đi xem lại mười lần ấy chứ. Nếu không như thế, mẫu thân sợ rằng còn phải lo lắng hơn!” Lục Thanh Nhàn nâng cao bụng phình ra, hài tử đã đủ tháng mắt thấy sắp phải sinh.

Lục Thanh Lam ngồi lên trước, tò mò sờ sờ bụng của nàng, “Tỷ tỷ lúc nào sinh?”

Kỷ Hải nói: “Y bà nói, khoảng mấy ngày này.”

Lục Thần nói: “Đã như vậy, ngươi còn tới quý phủ làm cái gì? Thật là hồ nháo!”

Lục Thanh Nhàn cũng không sợ hắn, nói: “Bà mụ cũng bảo ta tiền sản hoạt động nhiều một chút, huống chi phụ thân và muội muội ở xa trở về, ta đây làm nữ nhi, sao có thể không tới đón chứ.”

Lục Thần lại đi khiển trách Kỷ Hải: “Ngươi cũng thế, luôn dung túng tính tình của nàng như vậy, cũng không quản nàng.”

Kỷ Hải cúi đầu thụ giáo: “Nhạc phụ đại nhân dạy dỗ phải.” Hắn yêu chết tức phụ nhà mình, đương nhiên là Lục Thanh Nhàn chỉ hướng nào hắn liền đi hướng đó, nào dám có nửa điểm không tuân theo.

Lục Thần thấy hắn cung kính như vậy, ngược lại không biết nên nói cái gì nữa.

Lúc này Vinh ca nhi bình bịch chạy trở lại, ôm cánh tay của Lục Thanh Lam hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, trên thảo nguyên Tắc Bắc thú vị sao?”

Mấy tháng không gặp, Vinh ca nhi lại cao lớn không ít, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, vô cùng đáng yêu. Lục Thanh Lam sờ lên cái đầu nhỏ của hắn: “Thú vị! Chờ ngươi trưởng thành, bảo ca ca dẫn ngươi đi săn thú.”

Vinh ca nhi cao hứng hỏng mất, “Vậy ngươi nhanh nói cho ta một chút, nơi đó có cái gì thú vị, có lão hổ sao? Có sói sao?”

Lục Thanh Lam véo một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của đệ đệ, cảm giác được xúc cảm tốt vô cùng. “Tỷ tỷ ngươi lần này chẳng những nhìn thấy lão hổ, còn thấy được lợn rừng đấy...”

Buổi tối người một nhà vui vẻ hòa thuận cùng nhau ăn cơm, ăn được một nửa, Lục Văn Đình cũng đã trở lại. Thì ra là hoàng đế hồi cung an trí thỏa đáng, Chỉ huy sứ Vũ Lâm vệ liền cho những quan quân trung tầng bọn họ nghỉ ngơi, bảo bọn hắn về nhà đoàn tụ.

Lúc này đã hoàn toàn đầy đủ rồi, người nào người nấy đều hết sức cao hứng, ngay cả Lục Thanh Lam cũng uống thêm một chung rượu. Trở lại Y Lan tiểu trúc, dưới sự hầu hạ của Mặc Cúc và Mặc Hương, thư thư phục phục ngâm nước tắm rửa, thay một bộ tiết y màu hồng đỏ, Lục Thanh Lam nằm dang hai tay hai chân ra ở trên giường lớn nhà mình, thở dài nói: “Rốt cuộc về nhà, rốt cuộc không cần ngủ ở cái loại giường cứng rắn ở đồng cỏ nữa rồi.”

Đúng lúc này, có người nói tiếp: “Giường này của ngươi đúng là rất thoải mái, chẳng qua có ngươi ở trên giường, ngủ càng thích ý.”

Lục Thanh Lam thiếu chút nữa bị hù dọa ra bệnh tim, chợt vén chăn lên một chút, nhìn thấy bên trong thế nhưng ẩn náu một người, chỉ mặc một thân trung y tuyết trắng, không phải là Tiêu Thiểu Giác thì còn có ai?

Con ngươi Mặc Cúc và Mặc Hương thiếu chút nữa rơi ra. Hai người này là chuyện gì xảy ra? Tiêu Thiểu Giác sao lại chạy đến trên giường của cô nương nhà mình?

Tiêu Thiểu Giác không xem mình là người ngoài chút nào, trực tiếp phân phó: “Hai người các ngươi đi ra ngoài trước, bổn vương và cô nương nhà các ngươi có vài lời tư mật muốn nói.”

Hai người đần độn u mê lui ra ngoài, đóng cửa phòng thật chặt.

Hai người vừa mới ra khỏi cửa phòng, Tiêu Thiểu Giác liền khẩn cấp ôm lấy Lục Thanh Lam. “Bé ngoan tốt, nhớ muốn chết ta!” trong khoảng thời gian trở về kinh này, Tiêu Thiểu Giác trở thành tiêu điểm của mọi người, hắn không dám nửa đêm chạy đi gặp riêng Lục Thanh Lam, sợ hỏng thanh danh của nàng, cộng thêm Lục Văn Đình đề phòng hắn như đề phòng cướp, cho nên hai người mặc dù đều ở trong đội ngũ, nhưng cũng đã gần một tháng không gặp.

Tiêu Thiểu Giác mỗi ngày đều cảm thấy khó chịu, lúc này mới vừa trở về kinh sư, liền lập tức chạy đến khuê phòng Lục Thanh Lam hẹn hò cùng nàng.

Lục Thanh Lam không ngờ lá gan hắn lớn như vậy, ngay cả nha hoàn cũng không kiêng kỵ. Dùng sức đẩy hắn ra, “Sao ngươi lại tới nữa?”

Tiêu Thiểu Giác khẽ mỉm cười: “Sao lại ư, ngươi nói lời này có ý tứ là, ngươi cũng không nhớ ta một chút nào à?”

Lục Thanh Lam đương nhiên cũng rất nhớ hắn, nhưng mạnh miệng nói: “Không nhớ!”

Tiêu Thiểu Giác cười nói: “Nữ nhân khẩu thị tâm phi. Tới, để bổn vương hôn nhẹ, liền biết ngươi rốt cuộc có nhớ hay không!”

Nói xong liền ôm nàng vào trong ngực, bốn môi kề nhau, xe nhẹ đường quen hôn xuống.

Hắn và Lục Thanh Lam đã thật lâu không thân mật, lần này rất có xu thế như lửa cháy, không thể ngăn chặn. Cho đến khi Lục Thanh Lam hung hăng cắn một cái ở trên môi của hắn, Tiêu Thiểu Giác mới thanh tỉnh lại.

Lục Thanh Lam cả giận nói: “Đây là khuê phòng của ta, còn có hai nha đầu ở bên ngoài nghe đấy. Nếu truyền ra cái gì, ngươi còn muốn để ta sống hay không.”

Tiêu Thiểu Giác chỉ cảm thấy nửa người dưới khó chịu đến lợi hại, “Lại không phải là lần đầu tiên, ngươi còn xấu hổ cái gì chứ...”

Lục Thanh Lam giận đến mức dùng sức đánh mấy cái ở trên ngực của hắn, “Ta cũng không phải là hạng không biết xấu hổ không biết hổ thẹn, nếu ngươi muốn danh chính ngôn thuận sống chung cùng ta, liền tới cửa đề thân đi.”

Tiêu Thiểu Giác sờ sờ cằm: “Được, ngày mai ta liền kêu người đến cầu hôn.”

Lục Thanh Lam giật mình nhìn hắn: “Cũng không cần nhanh như vậy chứ?” Lúc này mới vừa trở về kinh sư a.

Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái: “Thấy được sờ được, chính là ăn không được... Ta cũng không muốn chịu tội như vậy.”

Lục Thanh Lam bị hắn nói đỏ bừng cả khuôn mặt: “Ngươi còn nói nhảm nữa, ta vĩnh viễn sẽ không để ý tới ngươi!”

Tiêu Thiểu Giác che miệng nở nụ cười, lời này cũng không biết uy hiếp hắn bao nhiêu lần, cho tới bây giờ cũng chưa thực hiện thật. “Nói thật, không bằng ta trực tiếp xin phụ hoàng tứ hôn đi, chuyện một đạo thánh chỉ, cần gì phiền phức như vậy.”

Lục Thanh Lam quả quyết cự tuyệt, “Không được! Ngươi cưỡng ép cưới ta như vậy, trong lòng cha ta và mẫu thân ta sao có thể thoải mái? Nếu ngươi có thành ý, sẽ khiến cho cha ta, mẫu thân còn có ca ca ta tất cả đều tiếp nhận ngươi, nếu không, ta sẽ không lấy ngươi!”

Tiêu Thiểu Giác có chút bất đắc dĩ, “Được rồi, được rồi, ta sẽ khiến nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân nhả ra.” Dứt lời liền ôm chầm lấy Lục Thanh Lam, như muốn hôn nàng.

Lục Thanh Lam vội vàng đẩy ra hắn: “Nơi này quá nguy hiểm, ngươi vẫn là mau đi đi.”

“Nguy hiểm cái gì nha, ngươi cũng ngủ, nhạc phụ nhạc mẫu bọn họ còn có thể tới đây kiểm tra phòng hay sao?”

“Không được, trong lòng ta luôn không an tâm! Ngươi vẫn là mau đi đi, nếu như bị nương ta biết giữa chúng ta có vụng trộm, sợ là sẽ không đáp ứng gả ta cho ngươi.”

Tiêu Thiểu Giác cực kỳ không muốn, nhưng không chịu nổi nàng đủ loại khẩn cầu, đành phải nói: “Được rồi, được rồi. Ta lập tức đi, ta lập tức đi vẫn không được sao? Chẳng qua, ta lâu như vậy không gặp được ngươi, đều nhớ chết ta, ngươi không thể để ta đi một chuyến uổng công chứ, để cho ta hôn nhẹ ngươi, ta lập tức đi.”

Lục Thanh Lam biết không để cho hắn chiếm chút tiện nghi, hắn chắc chắn không dễ dàng đi như vậy. Đành phải nhắm mắt lại: “Ngươi nhanh một chút.”

Sau nửa canh giờ.

Trong phòng mờ tối truyền ra một thanh âm tức giận đè nén: “Ngươi hôn đã bao lâu rồi, còn không đủ à?”

“Một chút nữa thôi, chỉ một chút! Lần này ta bảo đảm!”

“Ngươi đã bảo đảm một trăm lần rồi!”

Lục Thanh Lam không nói lời gì cầm y phục mặc vào cho hắn. Tiêu Thiểu Giác vẫn lưu luyến không rời, Lục Thanh Lam đưa hắn ra ngoài, dặn dò: “Sau này không nên đến nữa, rất nguy hiểm.”

Tiêu Thiểu Giác ăn vạ không chịu đi, “Nếu không tối nay hay là để ta ở cùng ngươi đi.”

Lục Thanh Lam nổi giận: “Mau cút! Mau cút!”

Tiêu Thiểu Giác đành phải đẩy cửa sổ ra, đang định xuyên cửa sổ ra, Lục Thanh Lam bỗng nhiên gọi hắn lại: “Chờ một chút!”

Tiêu Thiểu Giác cho rằng nàng hồi tâm chuyển ý, cao hứng hỏng mất, “Ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi hả?”

Lục Thanh Lam nói: “Ta có chuyện vẫn muốn hỏi ngươi.”

“Ngươi hỏi đi.”

“Ngươi mỗi lần, đều là làm thế nào mà tiến vào được phòng của ta mà không bị người khác phát hiện?”

Hai người hiện là loại quan hệ này, Tiêu Thiểu Giác đương nhiên sẽ không gạt nàng nữa. Cười nói: “Ta dẫn ngươi đi xem, ngươi liền biết.”

Hắn choàng cho Lục Thanh Lam một cái áo khoác dài, ôm nàng dễ dàng xuyên cửa sổ ra, hóa thành một làn khói xanh, trong thời gian ngắn liền đi tới hậu viện của Y Lan tiểu trúc.

Lục Thanh Lam thích chăm sóc chút hoa hoa thảo thảo, liền làm một cái tiểu hoa viên ở hậu viện, trồng không ít hoa mộc trân quý.

Nàng kỳ quái nói: “Ngươi dẫn ta tới đây làm cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play