*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Ngọc cười ha ha: “Chu Tầm, ngươi còn ở chỗ này om sòm nữa, hang ổ của ngươi sẽ bị đốt thành tro bụi đấy.”

Trong lòng Chu Tầm khẩn trương, trong nhà hắn ngoại trừ nhi tử hôn mê bất tỉnh, còn có hai tiểu thiếp như hoa như ngọc vừa nhét vào phủ, đây chính là thanh quan nhân (người còn trong trắng) hắn bỏ ra số tiền rất lớn mua được từ thanh lâu của Chu quốc, bởi vì gần đây quá nhiều chuyện, còn chưa có cơ hội trải qua đêm xuân cùng hai vị tiểu thiếp này, nếu cứ như vậy chết cháy, chẳng phải đáng tiếc?

Lòng hắn nghĩ bên mình nhiều người, lưu Lâm thúc ở lại chỗ này chống đỡ một chút cũng không có vấn đề gì, mình vẫn nên quay về nhà xem tình hình một chút.

Chu Tầm nói với Lâm thúc: “Chúng ta nhiều người, bọn họ không dám chủ động tiến công, ngươi ở chỗ này chống đỡ, ta về nhà xem một chút!”

Lâm thúc thất kinh: “Lão gia...” Chủ tướng một quân, nói đi là đi, trực tiếp thoát khỏi chiến trường, đây coi là chuyện gì?

Chu Tầm căn bản là không cho hắn cơ hội phản đối, trực tiếp mang theo mười mấy tên thân vệ vỗ ngựa chạy như bay.

Hiệu quả Lý Ngọc muốn chính là như vậy, Chu Tầm vừa rời đi, hắn liền mang theo ba trăm tên dũng sĩ vọt ra. Đồng thời hạ lệnh gần trăm tên lính đồng thời la lên, đầu tiên la: “Chu Tầm vứt các ngươi đào tẩu!” Sau đó lại hô: “Chu Tầm phản quốc, đã bị giết chết...” “Các huynh đệ mau chạy trốn đi...”

Nghe những thứ này, quân Thanh Châu lại càng sa sút tinh thần, không có chút ý chí chiến đấu nào.

Vốn thời gian Chu Tầm đi tới Thanh Châu ngắn ngủi, còn chưa tới kịp hợp nhất nhân mã, hắn khấu trừ một tháng quân lương của bọn binh sĩ, tinh thần xuống thấp cực kỳ. Thêm chi chủ soái không có ở đây, Lâm thúc muốn điều động các bộ binh mã, căn bản là không ai nghe hắn, đội ngũ một ngàn người mỗi người đều tự chiến đấu, vũ khí cũ kỹ, tinh thần xuống thấp, làm sao có thể chống lại dũng sĩ Nam Đại Doanh thân kinh bách chiến.

Hai quân đội vừa tiếp xúc, quân Thanh Châu liền bắt đầu tán loạn, căn bản chính là không chịu nổi một kích. Quân lực của quân địch nhiều gấp ba bên ta, ngay cả Lý Ngọc cũng không ngờ đối phương không đánh được như vậy.

Trong lúc nhất thời nơi trạm dịch tiếng chém giết vang dội, ánh lửa ngất trời. Các cư dân phụ cận không biết xảy ra chuyện gì, tất cả đều đóng chặt cửa sổ, sợ tai bay vạ gió.

Chu Tầm dẫn người về đến nhà, rất nhanh đã dập tắt lửa lớn, cuối cùng Chu Hạo và hai tiểu thiếp bình an vô sự, chờ hắn từ trong nhà đi ra ngoài, thấy quân đào binh Thanh Châu khắp nơi, rất nhiều đào binh mượn cơ hội binh hoang mã loạn cướp đoạt cửa hàng trang sức, vải vóc ven đường, giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Trong lòng Chu Tầm kinh nghi bất định, sai người bắt được một tên đào binh hỏi một câu.

Người kia nói: “Đại nhân, quân đội của chúng ta xong đời rồi, ngài vẫn là nhanh chạy trốn đi.”

“Ngươi nói nhảm!” Chu Tầm gầm thét một tiếng. Hắn quả thực không thể tin được, mình rời đi trạm dịch mới chỉ nửa canh giờ, một ngàn quân đội của hắn đã sụp đổ, đối phương lại chỉ có ba trăm người?

Nhưng mắt thấy đào binh bị đánh tháo chạy tơi bời, trong thành khắp nơi đều là đốt giết đánh cướp, Chu Tầm mơ hồ cảm thấy lần này có thể thật sự là chơi quá trớn rồi.

“Mau đi xem một chút!” Hắn mang theo mười mấy tên thân quân đang muốn đi về hướng trạm dịch. Phía trước bỗng nhiên truyền tới một trận tiếng vó ngựa.” Chu đại nhân, ngài đi đâu vậy?”

Trên đường cái rộng rãi không biết lúc nào xuất hiện một nhóm người đi tới, người cầm đầu ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng trắng trẻo, nói chuyện lộ ra một cỗ âm nhu. Kỵ sĩ phía sau hắn có chừng trăm người, mỗi người đều thân cao thể tráng, toàn thân cao thấp ẩn ẩn tản ra hàn khí, vừa nhìn đã biết là cao thủ đứng đầu.

Không là ai khác, chính là Vệ Bân.

Hắn mang theo hơn trăm tên Cẩm Y Vệ tinh nhuệ đi tới thành Thanh Châu trước, còn chưa vào thành, đã nghe thấy tiếng chém giết rung trời trong thành. Vệ Bân thất kinh, lo lắng chủ tử gặp chuyện không may, lập tức lệnh mấy vị cao thủ dùng phi trảo* leo tường thành đi vào, khống chế binh sĩ trông chừng cửa thành.

(*)飞爪 phi trảo: Một vũ khí ẩn. Còn được gọi là móng vuốt bay. Nó giống như móng vuốt đại bàng, với tổng cộng bốn ngón chân, ba ở phía trước và một phía sau.

飞爪 phi trảo

Tường thành thành Thanh Châu chỉ cao hai trượng, thủ vệ lại lơi lỏng, đối với Cẩm Y Vệ lão luyện mà nói, công phá một cái đại môn như vậy hoàn toàn không có bất kỳ sự khiêu chiến nào.

Sau khi Vệ Bân dẫn người tiến vào thành Thanh Châu, rất nhanh tìm được Trương Đoan, từ miệng của hắn biết được chuyện đã xảy ra trong thành, hắn lo lắng Tiêu Thiểu Giác gặp chuyện không may, không nói hai lời liền dẫn người chạy tới trạm dịch cứu, không ngờ nửa đường vừa vặn đụng phải Chu Tầm từ trong nhà trở lại chiến trường.

Chu Tầm cực kỳ rêu rao, ra vào đều có hai gã cầm soái kỳ của hắn đi tiên phong, cho nên Vệ Bân dễ dàng biết được hắn chính là thủ bị Thanh Châu Chu Tầm.

Chu Tầm thấy mặt đất bằng phẳng toát ra nhiều cao thủ như thế, phía sau Vệ Bân, mặc dù nhân số không nhiều, nhưng ai nấy đều bình tĩnh đến đáng sợ, ngay cả con ngựa cũng không có nửa điểm thanh âm lẹp xẹp hoặc là hí. Mà chừng trăm người này hết lần này tới lần khác có một loại khí thế ngút trời  kinh người, giống như là dòng sông ngầm chảy xiết, ẩn chứa lực phá hoại kinh người.

Chu Tầm thoáng cái cảm nhận được địch nhân xuất sắc phi thường. Hỏi: “Các ngươi là ai?”

Vệ Bân người cũng như tên, nho nhã lễ độ nói: “Đại nhân không cần biết tên của ta.”

Nói xong câu đó, hắn quay đầu lại, phân phó một đám tinh nhuệ Cẩm Y Vệ nói: “Giết hết những này người cho ta, chẳng qua Chu Tầm này, ta muốn sống.”

Mọi người ầm ầm đồng ý, phảng phất đất bằng vang lên một tiếng nổ. Tiếng đạp chân trong nháy mắt vang lên, phút chốc liền tách đội cảnh vệ của Chu Tầm ra, đây căn bản không phải một cuộc chiến tranh, nói chính xác một chút đây chỉ là một cuộc tru diệt, không đợi Chu Tầm hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thân vệ bên cạnh hắn đã bị giết sạch bóng giống như thái rau bổ dưa.

Trong lúc nhất thời thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông. Cẩm Y Vệ xuất thủ, nhanh, ngoan, chuẩn, không lưu người sống.

Chu Tầm mới vừa cầm lấy thắng câu của hắn, chiến mã của hắn đã bị người chém đứt đầu, chiến mã ầm ầm ngã xuống, hắn cũng bị ném xuống đất. Hắn bị ngã đầu óc choáng váng, không đợi bò dậy, đã bị người hung hăng đánh một quyền vào bụng, chỗ kia là chỗ áo giáp không bao trùm đến, một quyền kia của đối phương nặng ngàn cân, hắn chẳng những đau đến ngũ quan lệch vị trí, lại càng ói lên ói xuống.

Có người nhấc mũ sắt của hắn, bắt lấy tóc của hắn để đầu của hắn ngẩng về phía trước, sau đó bắt chéo hai tay của hắn ra sau lưng trói lại.

Vệ Bân hết sức hài lòng với hành động gọn gàng của bọn Cẩm y vệ, nói một câu: “Phái người canh chừng hắn, đây chính là nhân chứng rất quan trọng, không được để hắn tự sát. Chúng ta đi trạm dịch gặp chủ tử thôi.”

Ba chữ “Cẩm Y Vệ” hiện lên trong đầu của Chu Tầm, da đầu hắn không khỏi tê dại.

Lúc Vệ Bân mang người đi tới trạm dịch, chiến đấu bên này trên căn bản đã kết thúc hết thảy. Gần ngàn người của quân Thanh Châu đầu hàng ba bốn trăm, chạy trốn năm sáu trăm, chết trận chỉ mười mấy tên.

Lý Ngọc lúc trước ở Nam Đại Doanh từng chỉ huy chiến đấu với quân đội Đại Lương mấy lần, chẳng bao giờ thắng được nhẹ nhàng như vậy. Hắn giờ phút này đang chỉ huy thủ hạ cho quân đầu hàng hạ vũ khí, ra lệnh cho bọn họ ngồi chồm hổm trên mặt đất từng đống giơ hai tay lên. Có trinh thám bẩm báo nói là có một đội ngũ không rõ lai lịch tới, chừng trăm người.

Lý Ngọc lập tức mang đội ngũ ra nghênh đón.

Vệ Bân thấy Lý Ngọc không khỏi nở nụ cười: “Ta nói là vị anh hùng đại nghĩa nào xuất thủ, cứu vương gia nhà ta, thì ra là Lý công tử!”

Lý Ngọc thấy Vệ Bân mang những người này đến, hơi kinh hãi: “Thì ra là tên hoạn quan nhà ngươi.”

Vệ Bân ở trên ngựa thi lễ một cái với Lý Ngọc, “Lý tướng quân, xin hỏi vương gia nhà ta ở đâu?”

Còn chưa chờ Lý Ngọc nói chuyện, chỉ nghe thấy cách đó không xa có một thanh âm lười biếng nói: “Bổn vương ở chỗ này!” Tiêu Thiểu Giác không biết lúc nào đã nắm tay Lục Thanh Lam tay đi tới.

Lục Thanh Lam bên ngoài khoác một áo choàng, che đi diện mạo, nàng lại cúi thấp đầu, không ai thấy rõ diện mạo của nàng.

Hắn từng bước từng bước đi tới phương hướng của Vệ Bân. Thủ hạ của Lý Ngọc lại cùng nhau rút đao kiếm ra, ngăn đường đi của hắn.

Sắc mặt Vệ Bân biến hóa, hắn cũng đang lo lắng Lý Ngọc sẽ gây bất lợi với Tiêu Thiểu Giác. Hắn vung tay lên, bọn Cẩm y vệ cũng cùng nhau rút vũ khí của mình ra.

Không khí hiện trường cực kỳ khẩn trương, hết sức căng thẳng.

Tiêu Thiểu Giác nhìn Lý Ngọc một cái, giọng nói bình tĩnh: “A Ngọc, ngươi thật sự muốn mạng của ta sao?”

Lý Ngọc lại vẫn đang nhìn Lục Thanh Lam. Phía dưới áo choàng đen kịt, nữ tử như tinh linh kia cúi thấp đầu, thậm chí không cho hắn một cái ánh mắt.

Trong lòng Lý Ngọc khổ sở khó có thể nói nên lời.

Hắn khoát tay, la lớn: “Tránh ra, để bọn họ đi qua.”

Mọi người im lặng không lên tiếng nhường ra một cái lối đi, Lý Ngọc trơ mắt nhìn Tiêu Thiểu Giác ôm lấy Lục Thanh Lam hội hợp cùng bọn Vệ Bân đến một chỗ.

Cự ly của hắn và Lục Thanh Lam lúc này gần như vậy, nàng gần trong gang tấc có thể đụng tay đến, nhưng lại phảng phất xa cuối chân trời.

Vệ Bân rốt cuộc gặp được Tiêu Thiểu Giác, kích động vạn phần xuống ngựa, “phù phù” một tiếng quỳ gối dưới chân Tiêu Thiểu Giác, “Vương gia, nô tài vô năng, đến chậm, khiến ngài chịu khổ.” Nói xong thế nhưng nghẹn ngào khó tả, nước mắt cũng chảy xuống.

Mấy ngày này Tiêu Thiểu Giác mất tích, hắn chưa bao giờ ngủ ngon.

Bọn Cẩm y vệ hắn mang đến đồng loạt tung mình xuống ngựa, quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin vương gia thứ tội!”

Cho đến giờ phút này, quả tim vẫn treo lơ lửng của Tiêu Thiểu Giác mới rốt cục thả lại trong bụng.

Trong lòng hắn vui sướng, trên mặt lại không hiện chút nào, “Tất cả đứng lên đi. Các ngươi có thể xuất hiện ở chỗ này, chính là trung thành với bổn vương, là trung thành với hoàng thượng, bổn vương nhớ công của các ngươi, sau khi trở về, mỗi người quan thăng một cấp.”

Mọi người cùng kêu lên nói: “Tạ vương gia ân điển.” Ở trong quan trường, mỗi lần thăng một cấp đều là thiên nan vạn nan, chúng Cẩm Y Vệ đương nhiên là người người cao hứng phấn chấn, thanh âm cũng cao hơn vừa rồi vài phần.

Tiêu Thiểu Giác chính là có điểm tốt này, thưởng phạt phân minh, đối với người có công, cho tới bây giờ đều là trọng thưởng, vì vậy mới có nhiều người cam tâm tình nguyện bán mạng cho hắn như vậy.

Đúng lúc này, có người phi ngựa bẩm báo với Tiêu Thiểu Giác, “Có một nhánh quân đội đang hướng về phía thành Thanh Châu, ước chừng hơn bốn trăm người. Quân dung của đối phương cường thịnh, chẳng qua tựa hồ trước đó đã từng có một trận chiến.”

Cẩm Y Vệ chính là dò xét tin tức, sưu tập tình báo, sau khi Vệ Bân vào thành liền để lại trạm canh gác ở cửa thành. Tiêu Thiểu Giác nói: “Có thấy rõ là ai tới không?”

“Nhìn cờ xí của đối phương, tựa hồ là người của Vũ Lâm vệ.”

“Vũ Lâm vệ?” Tiêu Thiểu Giác ngưng mắt suy tư chốc lát, lẽ ra Vũ Lâm vệ là cận thân thị vệ của hoàng đế, nên tới cứu hắn, nhưng chuyện phát triển đến hiện tại, tình huống nào cũng có thể phát sinh, lại càng khó phân biệt địch ta.

Tiêu Thiểu Giác nói: “Đi lên tường thành xem một chút!” Hắn lại xoay người chào hỏi Lý Ngọc: “A Ngọc, có muốn đi cùng ta không!”

Lý Ngọc gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play