Lục Thần đi tới Thanh Phong uyển, Lục Hãn ra ngoài thám thính tin tức còn chưa về. Phùng thị mời hắn vào nhà chính, nói: “Nhị thúc như vậy vội vã tới đây như vậy vội vã, là có chuyện gì vậy?”
Những chuyện này không thể nói cùng đại tẩu. Lục Thần gấp đến độ trán đổ mồ hôi: “Không có việc gì, ta ở đây đợi đại ca. Đại tẩu có việc cứ làm trước đi.”
Không có chuyện còn muốn ở đây đợi Lục Hãn?
Phùng thị thử thăm dò nói: “Nếu không, ta phái người đi tìm đại ca của đệ trở lại.”
Không nghĩ tới Lục Thần thế nhưng liền đáp ứng: “Cũng được.”
Phùng thị càng cảm thấy sự tình không tầm thường, liền kêu một quản sự ra ngoài tìm Lục Hãn.
Lục Thần ở đại phòng chờ đợi đứng ngồi không yên, Mục Nguyên đường bên này sai một bà tử đưa một chén cháo tổ yến tới, nói là Lão Hầu gia, lão thái thái thưởng cho đại cô nương dùng.
Lão thái thái thưởng đồ cho phòng lớn thật đúng là việc lạ, bất quá Phùng thị cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là nữ nhi được chỉ cho Hoàng trưởng tử, Mục Nguyên đường bên kia tỏ vẻ cũng hợp tình lý.
Phùng thị kêu bà tử kia đem cháo tổ yến để xuống, bà tử cái kia lại nói: “Đại thái thái, nô tỳ phụng mệnh Lão thái thái, phải xem đại cô nương uống hết cháo tổ yến mới có thể trở về có thể trở về phục mệnh.”
Thì ra là Lão thái thái và Triệu thị rốt cuộc không thuyết phục được Lục Kháng, mẹ chồng nàng dâu trở về thương lượng, dứt khoát hoặc là không làm, trước độc chết Lục Thanh Oánh rồi hãy nói, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, Lục Kháng cũng không thể làm gì các nàng.
Phùng thị không nghi ngờ gì, đứng dậy liền muốn mang bà tử tới viện của Lục Thanh Oánh.
Lục Thần chợt đứng dậy quát lên: “Đứng lại!”
Phùng thị và bà tử kia đều có chút khó hiểu, Lục Thần bước nhanh đến phía trước, nổi giận vung tay hất đổ chén cháo tổ yến kia.
Bà tử kia đang không hiểu ra sao, Lục Hãn đã kêu gã sai vặt thiếp thân nói: “Đem bà già kia trói lại cho ta, trước ném tới phòng chứa củi đi.”
Phùng thị còn không kịp phản ứng: “Nhị thúc ngươi đây là?”
Sắc mặt Lục Thần nghiêm trọng nói: “Cháo tổ yến này không thể uống, trong này có độc! Bắt đầu từ bây giờ, thức ăn Mục Nguyên đường còn có Hằng Phong uyển đưa tới, cũng không được ăn.”
Phùng thị xuất thân nhỏ cửa nhà nghèo, nơi nào trải qua những việc này, nghe lời này chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, té ngồi trên mặt đất.
Sau nửa canh giờ, Lục Hãn vội vã trở lại. Nhìn thấy một phòng hỗn độn đầy đất, hắn vẫn bảo trì bình thản, kêu người rót trà cho Lục Thần, mới nói: “Nhị đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không vội, chúng ta từ từ nói.”
“Đại ca, là Hầu phủ có lỗi với đại phòng các ngươi! ” Lục Thần ngẩng đầu, khuôn mặt xấu hổ.
Phùng thị há miệng run rẩy nói: “Lão Hầu gia và Lão thái thái muốn độc chết Oánh tỷ nhi nhà chúng ta.”
Lục Thần lúc này mới đem tiền căn hậu quả nói toàn bộ. Cuối cùng nói: “Phụ thân còn chưa đưa ra định đoạt cuối cùng, nghĩ đến phụ thân chắc sẽ không đồng ý việc này.”
Lục Hãn sau khi nghe xong lặng yên trong chốc lát, trên mặt một mảnh tiêu điều, nội tâm lại càng vạn phần thê lương. Nói đến nói đi, tam phòng dám ra chú ý như vậy, còn không phải bởi vì Lục Hãn không phải là con trai thân sinh của Lão Hầu gia.
Lục Hãn đứng dậy, trịnh trọng thi lễ với Lục Thần.”Nhị đệ, ngươi cứu Oánh tỷ nhi một mạng. Ca ca tạ ơn ngươi! Xin nhận của ca ca một lạy!”
Lục Thần nói: “Ta chẳng qua là muốn an lòng, đại ca ngươi cần gì như thế! Huống chi phụ thân... ” hắn còn muốn nỗ lực xoay chuyển quan hệ Lục Kháng và Lục Hãn.
Lục Hãn lắc đầu nói: “Nhị đệ, Mục Nguyên Đường có thể đưa chén cháo tổ yến này, đã nói rõ thái độ của phụ thân.” Cho dù không ủng hộ, ít nhất cũng là ngầm đồng ý đâu.
Lục Thần xấu hổ cúi đầu, trong chuyện này hắn không cách nào thay phụ thân biện bạch. “Vậy Đại ca chuẩn bị ứng đối như thế nào?”
Lục Hãn vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngươi yên tâm, ca ca ta tự có biện pháp, cái này ngươi không cần quản. Bà tử kia ta sẽ tìm cách xử lý, ngươi không nên để người khác biết chuyện này là ngươi nói cho ta biết, tránh cho tam phòng bên kia ghi hận.”
Lục Thần tin tưởng năng lực của ca ca, quay người trở về.
Đại khái là bà tử đi đưa cháo tổ yến kia chậm chạp trở về phục mệnh, Mục Nguyên đường bên kia rất nhanh lại phái người tới, trực tiếp mời Lục Thanh Oánh đi Mục Nguyên đường.
Trong phòng chỉ có Lão Hầu gia cùng Lão thái thái ở đây.
Lão Hầu gia cũng không biết Lục Hãn đã biết được toàn bộ kế hoạch của hắn, vốn muốn hỏi một câu: “Sao ngươi lại tới đây?” Nhưng nghĩ tới chuyện này chung quy là thiệt thòi cho hắn, cũng là ngầm đồng ý sự xuất hiện của hắn. Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, hắn cho dù có oán hận, có thể làm gì mình?
Lục Thanh Oánh thỉnh an Lão Hầu gia cùng Lão thái thái. Lão thái thái đầu tiên là vẻ mặt ôn hoà hỏi mấy câu chuyện thường ngày. Lão Hầu gia liền thuận tiện nói: “Thánh chỉ của Hoàng thượng đã ban xuống, ít ngày nữa ngươi liền phải gả tới phủ Hoàng trưởng tử làm Trắc Phi. Phủ Hoàng tử so với người bình thường không giống nhau, ngươi cần phải luôn luôn ghi nhớ ngươi là trưởng nữ của Trường Hưng Hầu phủ, làm việc phải vạn phần cẩn thận, ngàn vạn không được chuốc họa cho gia tộc. Ngày sau hầu hạ Hoàng trưởng tử cho tốt, có chuyện gì Hầu phủ cũng sẽ vì ngươi ra mặt.”
Lục Thanh Oánh kính cẩn nói: “Đa tạ tổ phụ quan tâm dạy bảo. Tôn nữ nhất định cẩn thận ngôn hành, nhất định không để cho Hầu phủ hổ thẹn.”
Lão Hầu gia gật đầu, hướng Lão thái thái hơi ra hiệu, Lão thái thái hiểu ý vỗ vỗ tay, Tôn má má hầu hạ nàng hơn ba mươi năm tự mình nâng một cái khay gỗ lim đi lên, phía trên đặt một ly trà nóng.
Lão thái thái nói: “Nói hồi lâu, chắc khát nước rồi. Bích Loa Xuân này là phần thưởng Hoàng hậu nương nương hôm kia ban cho ta, ngươi nếm thử đi.”
Lục Thanh Oánh có chút giật mình vì sự hào phóng của Lão thái thái, bất quá “Trưởng giả ban thưởng không dám từ “, nàng cung kính nói một câu: “Tạ ơn tổ mẫu ban thưởng trà.” Đang muốn uống một ngụm, chợt nghe được Lục Hãn nói một tiếng: “Chậm đã.”
Lục Thanh Oánh không khỏi kinh ngạc. Lục Hãn nhìn nàng một cái nói: “Ngươi lui xuống trước đi, ta có mấy câu nói muốn cùng tổ phụ tổ mẫu của ngươi. ” Lục Thanh Oánh không dám làm trái mệnh phụ thân, đứng dậy rời khỏi Mục Nguyên đường.
Lão thái thái không vui nói: “Lão đại, ngươi đây là ý gì?”
Lục Hãn bưng lên chung trà kia, thần sắc bình tĩnh nói: “Trong trà này có độc, không thể vì Oánh tỷ nhi mà hại hai vị lão nhân gia bất nghĩa, ta đây mới lên tiếng quát bảo ngưng lại.”
Sắc mặt Lão Hầu gia cùng Lão thái thái đều biến đổi mấy lần, Lão Hầu gia nói: “Ngươi nếu như đã biết, chúng ta cũng không dấu diếm ngươi nữa, vì toàn bộ Trường Hưng Hầu phủ, chỉ có thể ủy khuất ngươi bỏ xuống nha đầu Oánh tỷ nhi.”
Lục Hãn nói: “Ta không phải là không nỡ bỏ Oánh tỷ nhi, sợ là dù bỏ mặc nàng, chẳng những không thể kiến chúng ta thoát khỏi Hoàng trưởng tử, ngược lại sẽ làm hầu phủ bị Thiên gia trách tội, người nghĩ ra cái chủ ý này thật là một kẻ ngu xuẩn, nên kéo ra đánh một trăm trượng!” Lời này đem Lục Kháng cùng Trương đều mắng.
Lão thái thái cười lạnh liên tục: “Nói đến nói đi ngươi còn không phải là không nỡ bỏ phần cốt nhục thân tình này, ngươi chớ quên ngươi có thể có hôm nay toàn bộ dựa vào Trường Hưng hầu phủ một tay cất nhắc. Ngày xưa triều Long Hưng, Lễ bộ Thị Lang Diệp Hạo Nhiên...”
“Mẫu thân chớ nói đến Diệp Hạo Nhiên.” Lục Hãn cắt đứt lời nói của Lão thái thái: “Mẫu thân đại khái không biết Diệp Hạo Nhiên sau đó tranh giành đại vị thủ phụ cùng người ta không thành cuối cùng thân hãm ngục tù, bị nhóm chính địch liệt vào mười hai tội lớn, trong đó một cái chính là sát hại thân sinh nữ nhi. Hổ dữ không ăn thịt con, nếu ngay cả hài nhi của mình còn có thể hạ thủ được, trong triều còn ai dám cùng người như vậy làm việc?”
“Huống chi hôm nay Oánh nhi cũng coi như mang danh hoàng gia, bỗng nhiên ở trong phủ đột tử, Thánh thượng chỉ cần phái một gã thái y nghiệm thi thể, việc làm chúng ta gây nên liền không thể che dấu. Đến lúc đó tội khi quân coi rẻ hoàng gia, chúng ta phải thừa nhận như thế nào?”
Lão thái thái cười lạnh liên tục, “Ngươi đây là nói chuyện lừa bịp. Hoàng hậu nương nương luôn luôn đối đãi vỡi ta thân thiết, chỉ cần ta tiến cung van cầu Hoàng hậu nương nương, chuyện này từ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.”
Lục Hãn không nhanh không chậm chắp tay nói: “Mẫu thân sống ở hậu trạch, đối với chuyện triều đình đại khái là không biết rõ. Vừa rồi nhi tử ra ngoài hỏi thăm rồi một vòng, càng thêm kết luận, hành động tự mình chọn Trắc Phi cho hai vị hoàng tử lần này của Hoàng thượng là có thâm ý.”
Thần sắc Lục Kháng căng thẳng nói: “Hoàng thượng rốt cuộc là có ý gì?”
Lục Hãn thản nhiên nói: “Thánh tâm khó dò, nhi tử cũng không biết rõ. Bất quá nghĩ tới không tránh khỏi hai chữ ‘thăng bằng’. Thánh thượng thủy chung không chịu lập thái tử, phụ thân có biết là tại sao?”
Lục Kháng hừ một tiếng, nếu hắn biết còn hỏi làm cái gì?
Lục Hãn chậm rãi mà đàm đạo: “Thánh thượng làm sao mà nào đoạt được ngôi vị hoàng đế, phụ thân chắc phải biết.”
Lục Kháng chấn động toàn thân: “Ý của ngươi là...”
Tiên hoàng, từng lập Hoàng trưởng tử làm thái tử, sau thái tử cuốn vào một cọc án mưu nghịch bị phế. Hoàng thượng lại lập Nhị hoàng tử làm thái tử, tức Gia Hòa đế hiện tại. Tiên hoàng năm đó đối với việc truyền ngôi cho Nhị hoàng tử hay là Tứ hoàng tử do dự bất định, ngay lúc đó Gia Hòa đế tuy được lập làm thái tử, nhưng địa vị nguy khốn, tùy thời có thể có bị phế.
Gia Hòa liền liên hiệp một đám đại thần thân tín, thừa dịp tiên hoàng bệnh nặng khống chế Tử Cấm thành, trình diễn một vở tuồng bức vua thoái vị, bức bách tiên hoàng thoái vị làm Thái thượng hoàng, hơn nữa bắn chết Tứ hoàng tử tranh vị cùng hắn, lúc này mới có Gia Hòa đế hôm nay.
Lục Hãn nói: “Phụ thân ngài thử nghĩ xem, Thánh thượng hôm nay sợ nhất là cái gì?”
Gia Hòa đế nay tuổi tác đã cao, thân thể suy bại, dĩ nhiên sợ lịch sử trên người Tiên hoàng năm đó lại tái diễn trên người hắn!
“Ý của ngươi là nói, Thánh thượng vẫn không chịu lập thái tử, cũng là bởi vì...”
Lục Hãn gật đầu.”Thật ra thì nói đến nói đi, sở cầu của Thánh thượng, bất quá chính là hai chữ ‘thăng bằng’ thôi. ” Không lập thái tử, không có nhân vật số hai danh chính ngôn thuận, người mà mọi tuyệt đại đa số mọi người đều thần phục cũng chỉ có một người là Hoàng thượng.
Hắn chỉ muốn bảo đảm thế lực Hoàng trưởng tử cùng Nhị hoàng tử ngang nhau, liền vĩnh viễn không cần sợ hãi có một ngày nhi tử của hắn cũng sẽ giống như hắn năm đó, mang mấy vạn đại quân buộc hắn thoái vị nhượng hiền.
Trải qua một chút nhắc nhở như vậy, Lục Kháng cũng hiểu. Nếu bàn về nhìn xa hiểu rộng, hắn còn kém xa Lục Hãn. Sắc mặt Lục Kháng rất khó nhìn: “Nói như vậy, Trường Hưng Hầu phủ chúng ta chẳng qua là một con cờ Thánh thượng chọn đến để thăng bằng thế lực Nhị hoàng tử mà thôi ư?”
Lục Hãn nói: “Hiện giờ Hoàng trưởng tử thế yếu, ta sợ Hoàng thượng nhìn trúng chính là lực ảnh hưởng của ngài ở trong quân sao? ” Hoàng trưởng tử trong quân cơ hồ không có bất kỳ lực ảnh hưởng gì, mà ở phương diện này Nhị hoàng tử lại rất cường mạnh.
“Quân cờ, phải có sự tự giác của quân cờ! ” Nếu hoàng đế bỏ bao công sức an bài, nếu Trường Hưng hầu thực có can đảm tại lúc mấu chốt này giết chết Lục Thanh Oánh, chọc giận hoàng đế vậy quả thực là không ổn.
Lời nói này phân tích cặn kẽ đĩnh đạc, nói xong trên trán Lão Hầu gia xuất ra một tầng mồ hôi lạnh.
Trương thị vội la lên: “Hầu gia, đừng để hắn cưỡng từ đoạt lý* làm mê hoặc.”
(*) già mồm át lẽ phải; cả vú lấp miệng em
Lão Hầu gia đưa tay ngăn nàng lại, nói: “Lão Đại nói có lý, ngươi vẫn là lo liệu chuyện Oánh tỷ nhi xuất giá cho tốt đi, không nên nghĩ đến những thứ vô ích kia nữa.” Dứt lời đứng dậy ra khỏi phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT