Hiện giờ thấy bộ dạng Tiêu Thiểu Giác trừng mắt lạnh lùng nhìn mình, cái loại khí chất hùng hổ doạ người chỉ có hơn chứ không kém so với Lý Ngọc, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng trên đời có mỹ nam tử dung mạo khí chất tuyệt hảo như vậy, trong lòng hưng phấn dị thường, phía dưới không tự chủ liền nổi lên phản ứng.
Hắn cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa: “Mau bắt lấy tiểu tử này cho bổn thiếu gia.” Bọn binh sĩ lập tức xông tới, Chu Hạo lại bổ sung một câu: “Ngàn vạn không được thương tổn hắn!”
Trong lòng Tiêu Thiểu Giác cực kỳ buồn bực, đều nói hồng nhan họa thủy, mỹ nữ tuyệt sắc luôn mang đến các loại tai hoạ, không ngờ lam nhan* này của hắn cũng đã trở thành họa thủy, khiến một tên khốn kiếp nhị thế tổ thương nhớ.
(*) 蓝颜 Nó có nguồn gốc từ “hồng nhan”. Từ này được sử dụng rộng rãi trên Internet, thường đề cập đến một người bạn tâm tình của người phụ nữ, nhưng cũng là để chỉ một người bạn tâm sự giới tính nam của một người đàn ông. Nói chung, nó có nghĩa là một người bạn tâm tình gần gũi hơn bạn bè, xa hơn người yêu và thuần khiết hơn người yêu. Vì đặc thù của đàn ông và phụ nữ, nó được biết đến như một “loại tình cảm thứ tư” không thuộc gia đình, tình yêu và tình bạn.
Ba binh sĩ đã đánh tới, Tiêu Thiểu Giác “sượt” một tiếng rút bội đao ra, tiện tay kéo một cái đường đao, những binh sĩ này thân thể khôi ngô cường tráng, nhưng so với người từng đuổi giết trong rừng như Tiêu Thiểu Giác, võ công cách nhau xa, một trận thanh âm kim loại vang lên, trong nháy mắt ngắn ngủn, đã hiện ra huyết quang.
Đừng nhìn Tiêu Thiểu Giác ngày thường ngoan ngoãn phục tùng, thiên kiều bách sủng với Lục Thanh Lam, kỳ thật hắn đối đãi với địch nhân cực kỳ ngoan độc lạnh băng, ba tên binh sĩ này trong chớp mắt đã bị hắn tước mất tay phải nắm binh khí, nhao nhao kêu thảm lui ra.
Chu Hạo và Lâm thúc hoàn toàn giật nảy mình. Vốn cho rằng dạng quý công tử như vậy, cho dù bên hông treo bội đao, cũng chỉ là trang trí chiếm phần lớn, không ngờ võ công của hắn vậy mà mạnh mẽ như thế.
Sắc mặt Tiêu Thiểu Giác bình tĩnh thu đao vào vỏ, “Chỉ dựa vào mấy dạng không đứng đắn các ngươi, cũng dám đánh chủ ý lên gia? Thừa dịp trước khi gia còn chưa thay đổi chủ ý, có bao nhiêu xa thì cút bấy nhiêu xa, nếu không gia tháo tất cả đám các ngươi thành tám khối!” Lời này của hắn nói cực kỳ bình tĩnh, thanh âm bình thường không có chút phập phồng nào, càng không khàn cả giọng uy hiếp, nhưng trên người hắn có một loại uy nghiêm thản nhiên, mọi người lại cảm thấy, hắn nói ra sẽ làm được.
Mọi người không thể tự chủ lui một bước.
“Thiếu gia!” Sắc mặt Lâm thúc rất khó coi, cảm thấy hẳn là nên ước định lại thân phận của Tiêu Thiểu Giác một lần nữa, hắn cảm thấy lần này đá phải tấm sắt rồi.
Lúc này Chu Hạo lại kích động đến cơ hồ run rẩy, hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp nam tử có cá tính như vậy, chỉ cảm thấy mặc kệ tốn bao nhiêu công phu trả giá nhiều hơn nữa, chỉ cần có thể ngủ một đêm cùng nam nhân như vậy, hắn cho dù chết cũng hài lòng.
Hắn căn bản là không nghe thấy nhắc nhở của Lâm thúc, từ trong lòng ngực móc ra một cây nỏ chữ thập, cắm vào một mũi tên, nhắm ngay vào Tiêu Thiểu Giác: “Đừng động! Tiểu ngoan ngoãn, bình tĩnh một chút đi!” Cái nỏ chữ thập này là phụ thân của hắn mua đưa cho hắn dùng để phòng thân, không ngờ lúc này lại có công dụng.
Toàn thân Tiêu Thiểu Giác căng thẳng, hắn không phải là không thể né tránh mũi tên của nỏ chữ thập, nhưng phía sau hắn chính là Lục Thanh Lam, hắn căn bản là không thể trốn.
Tiêu Thiểu Giác cực kỳ bất đắc dĩ, đành phải giương hai tay lên, tỏ vẻ mình nghe lời không có ý động thủ.
Chu Hạo cười hắc hắc nói: “Thế này mới ngoan nha, ngươi vứt vũ khí trong tay đi.”
“Leng keng!” Tiêu Thiểu Giác cực kỳ nghe lời ném đao xuống đất. Hắn nhíu lông mày: “Ngươi không phải là muốn thượng ta sao? Ta hiện tại đã không có vũ khí, ngươi nếu là nam nhân, cứ tới đây.”
Chu Hạo cười nói: “Cục cưng, ngươi gấp gáp như vậy sao? Ngươi đã gọi ta tới, vậy ta liền đến!” Hắn cũng không ngu, biết Tiêu Thiểu Giác võ công lợi hại, hắn từng bước tiến tới gần Tiêu Thiểu Giác, vẫn thủy chung giơ câynỏ chữ thập kia.
Tiêu Thiểu Giác cũng không có bất kỳ ý động gì, cho đến khi nỏ của hắn chỉa vào trước mặt hắn.
Chu Hạo tham lam đánh giá Tiêu Thiểu Giác, chỉ cảm thấy ở bên cạnh nhìn, người nam nhân này càng thêm anh tuấn vô trù, không gì sánh kịp, hắn cũng to gan lớn mật, thế nhưng ban ngày ban mặt vươn ra một ngón tay trái, vuốt ve gương mặt của Tiêu Thiểu Giác.
Sắc mặt Tiêu Thiểu Giác xanh mét, nhưng hắn lại không dám lộn xộn, sợ mưa tên thương tổn Lục Thanh Lam.
Hiện trường cực kỳ quỷ dị.
Tiêu Thiểu Giác chưa từng chịu loại khuất nhục này, nhưng vì Lục Thanh Lam, hắn chỉ có thể đau khổ chịu đựng.
Tay của Chu Hạo cũng đang phát run, “Ông trời ơi, cõi đời này lại có nam nhân hoàn mỹ như vậy!” Hắn cơ hồ muốn gào thét lên. Hắn kích động vạn phần, nỏ chữ thập cũng cầm không yên, thế nhưng run rẩy lên.
Lục Thanh Lam thật sự là sợ hắn không cẩn thận ấn vào nút bắn, hi lý hồ đồ mà bắn chết Tiêu Thiểu Giác, nàng đứng ở phía sau Tiêu Thiểu Giác, dưới tình thế cấp bách đành phải mạo hiểm thử một lần, mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn phía sau hắn, sợ hãi nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Chu Hạo hiện tại tâm tư cũng bắt đầu động, căn bản không rảnh phân tích Lục Thanh Lam có phải đang lừa gạt hắn hay không, theo bản năng quay đầu lại nhìn, Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam phối hợp hết sức ăn ý, lúc này bắt được cơ hội ngàn năm một thuở này, liền bắt lấy cổ tay của Chu Hạo, nhẹ nhàng đẩy lên, cái nỏ chữ thập kia liền rơi vào trong tay Tiêu Thiểu Giác.
Cái mũi tên kia còn gài ở bên trong, liền chỉa vào trên cổ họng của Chu Hạo.
Đợi Chu Hạo kịp phản ứng, thân phận giữa người thợ săn và con mồi trong nháy mắt đã đổi chỗ.
Trong đôi mắt của Tiêu Thiểu Giác có lửa giận đang thiêu đốt hừng hực, “Mẹ kiếp, có tin bổn... gia một mũi tên bắn chết tên vương bát đản ngươi hay không.”
Chu Hạo thấy sát cơ liên tục trong mắt hắn, ý thức được người này căn bản là cuồng ma giết người không chớp mắt, trong lòng mới biết sợ. Liên tục khoát tay, bởi vì cổ họng bị mũi tên chống đỡ, nói chuyện đều có chút khó khăn: “Công tử... Hiểu lầm... Đây đều là một cuộc hiểu lầm, ta đây sẽ tha cho vợ chồng son các ngươi rời đi, ngươi đại nhân đại lượng, không nên chấp nhặt với ta. Lui về phía sau, đều lui về phía sau!”
Hắn phân phó một tiếng, Lâm thúc vội vàng dẫn người lui về phía sau, hắn nói với Tiêu Thiểu Giác: “Vị công tử này, ngàn vạn không nên vọng động. Thiếu gia nhà ta chính là ấu tử của thủ bị Chu đại nhân, nếu ngươi giết hắn, thủ bị đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi phải nghĩ cho kỹ a.”
Tiêu Thiểu Giác căn bản là không quan tâm hắn, chép miệng với Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam hiểu ý của hắn, chạy tới nhặt bội đao của hắn lên. Tiêu Thiểu Giác thu nỏ chữ thập vào trong ngực, dùng bội đao chống đỡ ở trên cổ của Chu Hạo, nói với Lâm thúc và binh sĩ chung quanh: “Các ngươi cũng lập tức lui về phía sau ra hai mươi bước cho gia, gia đếm ba tiếng, các ngươi nếu không nghe lời gia, gia lập tức khiến tiểu tử này đau khổ! Một, hai, ba...”
Lâm thúc còn đang do dự, Tiêu Thiểu Giác đã giơ tay chém xuống, chặt đứt một đầu ngón tay của nhị thế tổ. Ai cũng không ngờ hắn tâm ngoan thủ lạt như vậy, nói động thủ liền động thủ, không có chút do dự nào.
Cho đến khi đầu ngón tay bị chặt đứt, Chu Hạo còn khó tin nhìn ngón tay bị chặt đứt trên mặt đất, cảm giác mình nhất định là đang nằm mơ, ngón tay đứt trên mặt đất vốn không phải là của hắn. Nhưng ngay sau đó hắn mới cảm giác được sự đau nhức toàn tâm truyền đến, trên tay cũng trở nên máu tươi đầm đìa. Hắn sợ đến mức lập tức lớn tiếng hét thảm lên.
Thanh âm Tiêu Thiểu Giác lãnh khốc: “Đếm đến mười, các ngươi lập tức biến mất khỏi tầm mắt của gia, để gia nhìn thấy một người, gia liền cắt đứt một ngón tay của hắn. Một, hai, ba...” Tốc độ của hắn nhanh hơn, Lâm thúc vốn đang muốn tìm cách cứu Chu Hạo, gặp phải kẻ tàn nhẫn như Tiêu Thiểu Giác, hắn không dám trì hoãn, lúc này không nói hai lời liền lập tức dẫn người chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Rất nhanh phụ cận đã không thấy tăm hơi bóng người. Lúc này bóng đêm càng sâu, trên đường người đi đường vắng vẻ. Chu Hạo bị chặt đứt một đầu ngón tay, đau đến cơ hồ ngất đi. Tiêu Thiểu Giác lại kéo hắn đi tới trong một cái ngõ nhỏ.
Chu Hạo đã sớm bị dọa bể mật, không nhịn được cầu xin tha thứ: “Đại ca, đại hiệp, ngươi tha cho ta đi, ta có mắt không biết Thái Sơn, sau này không dám nữa! Đại ca...”
Tiêu Thiểu Giác bị hắn om sòm làm phiền lòng, cả giận nói: “Ngươi còn dám dài dòng một chữ, ta liền chặt toàn bộ bàn tay của ngươi!” Chu Hạo nghe xong kinh tâm động phách, vội vàng ngậm miệng lại.
Người này thật sự là quá hung tàn rồi.
Tiêu Thiểu Giác kéo tới chỗ sâu trong hẻm nhỏ, một chỗ không người, một cước đạp hắn lật trên mặt đất, dùng bội đao ước lượng ở trên cổ của hắn một phen. Chu Hạo cho là hắn muốn động thủ giết người diệt khẩu, bị làm cho sợ đến toàn thân phát run: “Đại ca, tha tha mạng a!”
Tiêu Thiểu Giác khinh thường nhìn hắn một cái, nói: “Ta hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi đàng hoàng trả lời ta, ta liền thả ngươi, nếu không...” Thanh âm của hắn thản nhiên, lại giống như là âm phong thổi ra từ địa ngục: “Ta có biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết!”
Chu Hạo là công tử ca nuông chiều từ bé, chưa từng chịu qua chuyện này, gật đầu như bằm tỏi nói: “Ta nói, ta nói, ta cái gì đều nói! Chỉ cầu đại ca đừng thương tổn ta!”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Thủ bị tiền nhiệm thành Thanh Châu Phương Khải đi nơi nào?”
Chu Hạo trả lời: “Phương đại nhân thăng chức, Binh bộ triệu hồi kinh sư.”
“Cha ngươi là lúc nào nhậm chức thủ bị Thanh Châu? Là được ai bổ nhiệm?”
“Là dụ lệnh của Binh bộ, mười ngày trước cha ta liền đi tới Thanh Châu. Binh bộ nói là Phương đại nhân được điều nhiệm đến kinh sư, để ta cha tới đây nắm giữ quân đội, tránh gặp chuyện không may, văn thư bổ nhiệm mấy ngày nữa mới bổ sung.”
Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam liếc nhau một cái: “Binh bộ?”
Một cái thủ bị Thanh Châu cũng không phải là đại quan gì, Binh bộ đúng là có tư cách bổ nhiệm và miễn nhiệm. Chẳng qua thủ bị tiền nhiệm Phương Khải là từ Cẩm Y Vệ đi ra, là người của Tiêu Thiểu Giác, Binh bộ lại là địa bàn của Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh, thủ bị Thanh Châu bỗng nhiên từ Phương Khải biến thành Chu Tầm, lại đúng trong lúc mấu chốt Tiêu Thiểu Giác mất tích như vậy, thật sự là ý vị sâu xa.
Toàn bộ võ quan do Binh bộ bổ nhiệm và miễn nhiệm, cuối cùng vẫn cần hoàng đế xem qua ký tên mới có hiệu lệnh cuối cùng, Binh bộ đến nay vẫn không có văn thư bổ nhiệm Chu Tầm, nói rõ Nhị hoàng tử đến nay chưa đem việc này trình hoàng đế, hắn đây không phải là tâm mang quỷ thai thì là cái gì?
Tiêu Thiểu Giác mạo hiểm đi tới Thanh Châu vốn là muốn tìm Phương Khải làm nơi nương tựa, hiện giờ lại là vừa rời miệng hổ lại vào hang sói. Hắn không khỏi có vài phần buồn bực.
Tiêu Thiểu Giác lại hỏi vài câu, phát hiện tên nhị thế tổ này biết cũng không nhiều lắm, nếu Chu Tầm thật sự mang theo nhiệm vụ bí mật của Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử tới đây, xem ra cũng không nói cho nhi tử Chu Hạo. Tiêu Thiểu Giác cũng lười nói nhảm cùng hắn, một kích thật mạnh ở phía sau ót của hắn, đánh ngất xỉu.
Vốn hắn đối đãi với Tiêu Thiểu Giác như thế, Tiêu Thiểu Giác giết hắn trút hận cũng chưa hả giận, nhưng hắn không muốn khiến cho thủ bị tân nhiệm Chu Tầm chú ý, đành phải bỏ qua cho Chu Hạo, thậm chí không thể trọng thương hắn.
Hắn xoay người lại nói với Lục Thanh Lam: “Thanh Châu không an toàn, chúng ta phải tìm cách ra khỏi thành!”
Lục Thanh Lam cũng là hạng người thông minh tuyệt đỉnh, mới vừa rồi câu hỏi của Tiêu Thiểu Giác nàng nghe được nhất thanh nhị sở, cũng hiểu, thủ bị Thanh Châu đã bị Nhị hoàng tử đổi, thủ bị mới tới này, tất nhiên là ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, vì bắt hai người mà đến.
Bọn họ không xuất hiện, Chu Tầm liền đàng hoàng làm thủ bị, một khi bọn họ xuất hiện, hắn liền điều động toàn bộ binh lực, thực hiện bắt giữ hai người.
Lục Thanh Lam nói: “Nhưng hiện cửa thành đã sớm đóng cửa, chúng ta làm sao có thể đi ra ngoài?”
Tiêu Thiểu Giác có chút nói: “Sớm biết như thế, nên ở lại trong xe vận lương.”
Lục Thanh Lam cũng đồng cảm, những lương thực kia sẽ vận chuyển đến Nam Đại Doanh, không thể nào ở Thanh Châu lâu. Nhưng hiện giờ còn phải trở về trạm dịch, lén lẻn vào tất nhiên không thể dễ dàng.
Tiêu Thiểu Giác suy tư chốc lát: “Vẫn nên đi miếu Quan đế trước.” Lôi kéo tay của Lục Thanh Lam liền đi.
Lục Thanh Lam kỳ quái hỏi: “Miếu Quan đế ở đâu?”
Tiêu Thiểu Giác nhún vai: “Ta cũng không biết, chúng ta tìm người hỏi thăm một chút.”
Lục Thanh Lam khó hiểu: “Ngươi không biết miếu Quan đế ở chỗ nào, ngươi còn muốn đi?”
Tiêu Thiểu Giác cười nói: “Ta tự có dụng ý của ta.”
Hai người bước nhanh đi ra hẻm nhỏ, ở trong thành Thanh Châu đông đi một đoạn tây đi một đoạn, hành động mơ hồ, cũng làm cho Lục Thanh Lam choáng váng. Tiêu Thiểu Giác làm như thế cũng là vì sợ có người âm thầm theo dõi, dùng loại biện pháp này thoát khỏi người nọ.
Cuối cùng hai người cảm thấy cũng tạm ổn, lên tiếng hỏi địa chỉ của miếu Quan Đế, liền trực tiếp đi đến miếu Quan Đế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT