Trong viện của Lý Ngọc, Lý Duyên đang bôi trét cái gì đó trên mặt Lý Ngọc. Lý Ngọc có chút không kiên nhẫn nhíu mày: “Ngươi rốt cuộc muốn ta nằm trên giường bao lâu?” Hai con ngươi của hắn trong suốt, lấp lánh hữu thần, thanh âm nói chuyện trung khí mười phần, nơi nào có cảm giác lập tức sẽ chết như bên ngoài truyền nói.
Lý Duyên cười ha hả nói: “Nếu ngươi muốn ôm mỹ nhân về, liền nghe theo sắp xếp của ta. Vì giúp ngươi, ngay cả phụ thân mẫu thân tổ mẫu đều bị ta lừa gạt.”
Lý Ngọc nghe được mấy chữ ôm mỹ nhân, lại thành thành thật thật nằm xuống giường. Sau một lát mới nói: “Không phải ngươi từ trước đến giờ xử sự ổn thỏa, làm việc ổn trọng đấy sao, sao lần này lại ngược lại theo ta hồ nháo rồi?”
Lý Duyên nhìn đệ đệ một cái, lặng yên hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Ta chỉ là không muốn thống khổ ta từng trải qua, lại tái diễn lần nữa trên người ngươi.”
Lý Ngọc nhớ tới cọc hôn nhân thất bại vì gia tộc lần đó, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Vỗ vỗ bờ vai của hắn, không nói một lời đi ra khỏi phòng.
Qua tiếp ba ngày chính là ngày cập kê của Lý Đình. Lý Đình mặc dù là thứ xuất, nhưng là Nam An Hầu phủ luôn coi cô nương như kiều khách nuôi dưỡng tốt, cho nên mấy tháng trước liền chuẩn bị lễ cập kê cho nàng. Lễ cập kê là trường hợp vốn nên thật vui vẻ, nhưng cái dạng này của Lý Ngọc, không khí trong nhà hiện giờ có chút hoàn toàn xa lạ, Lý Đình liền đi tới chỗ Chu thị, thương lượng với nàng có thể dứt khoát hủy bỏ lễ cập kê này hay không.
Lý Đình tuy là thứ nữ, nhưng Chu thị đối đãi với nàng không tệ, năm đó thời điểm thân sinh nữ nhi của Chu thị là Lý Sính đang ở đây, Chu thị đối xử với đích nữ thứ nữ đều là bình đẳng, ăn mặc chi tiêu, giáo dục bồi dưỡng, đều là giống nhau như đúc, đương nhiên dù sao Lý Đình và nàng cũng cách một tầng bụng, rốt cuộc không thể thực sự giống như thân sinh nữ nhi, nhưng Chu thị cũng thật sự xem nàng như tiểu thư đích xuất để bồi dưỡng.
Cho nên Lý Đình đối đãi với Chu thị cũng hết sức tôn trọng. Lý Đình sau khi vào phòng hành lễ với Chu thị, nói mục đích đến. “Hiện giờ trong nhà rối loạn, nữ nhi nghĩ, lễ cập kê này liền dứt khoát không làm đi.”
Lễ cập kê của Lý Đình vốn là Chu thị xử lý, mấy ngày nay nàng bận rộn mời danh y xem bệnh cho nhi tử, lại không rảnh giúp Lý Đình bố trí mấy việc này, trong lòng nàng mặc dù đau buồn thương thế của con trai, nhưng rốt cuộc không phải là chủ mẫu hẹp hòi bình thường, nói: “Ngươi cập kê cũng là đại sự, nếu ngay cả lễ cập kê cũng không làm, chẳng phải là quá ủy khuất ngươi.”
Đang muốn nói chuyện, chỉ nghe thấy bên ngoài có người nói: “Ai nói không làm chứ? Lễ cập kê này của muội muội không thể không làm.” Khi nói chuyện Lý Duyên vén rèm đi đến.
Lý Đình kinh ngạc nhìn vị đại ca này một cái. Lý Duyên là thế tử tương lai của Hầu phủ, địa vị cao nhất trong tất cả công tử trong phủ, vẫn ở bên cạnh cùng Lão thái gia xử lý sự vụ Hầu phủ, nghe hắn tận tâm chỉ bảo, rất ít đến hậu viện.
Chu thị nhìn thoáng qua đại nhi tử nói; “Ngươi đã đến rồi?” Biết hắn mới từ chỗ Lý Ngọc trở về, lại hỏi: “Ngọc nhi bên kia như thế nào?”
Lý Duyên nói: “Chỗ Lục đệ vẫn là cái dạng kia.” Chu thị nghe xong lời này, mâu sắc không khỏi buồn bã.
Lý Duyên nói với Lý Đình: “Vừa rồi ta nghe muội muội nói không có ý định làm lễ cập kê nữa, chuyện này không được. Nếu mẫu thân chiếu cố Lục đệ không rảnh lo liệu cho ngươi, liền bảo tẩu tử ngươi giúp ngươi thu xếp, hiện tại bên ngoài đã có rất nhiều lời đồn, nếu là ngay cả lễ cập kê của ngươi cũng không làm, bên ngoài không biết còn muốn truyền thành bộ dáng gì nữa, cho nên chẳng những phải làm, còn phải làm lớn. Lễ Cập kê làm vui vẻ một chút, cũng có thể đuổi vận đen trong phủ chúng ta. Nương ngài nói đúng không?”
Chu thị suy nghĩ một chút, nói với Lý Đình: “Đúng vậy, đại ca ngươi nói có lý. Liền kêu tức phụ lão đại thay ta tổ chức lễ cập kê của ngươi đi.”
Mẫu nữ hai người lại thương lượng vài câu chi tiết của cập kê, Lý Đình liền cáo từ đi ra ngoài. Vừa rồi Lý Duyên một mực ở bên cạnh nghe mẫu nữ hai người nói chuyện, thẳng đến khi Lý Đình đi ra, hắn cũng đi theo ra ngoài.
Lý Đình là người thông minh, ra khỏi tiểu viện của Chu thị liền đứng lại, chờ Lý Duyên đi tới, mở miệng liền nói: “Đại ca ca, ngươi không phải là có lời gì muốn phân phó ta sao?”
Lý Duyên cười cười: “Kỳ thật cũng không có gì lớn, chính là phiền muội muội đem phong thiệp mời này đến Trường Hưng Hầu phủ.” Nói xong lấy ra từ trong tay áo phong thiệp mời đỏ thẫm thiếp vàng.
Lý Đình nhận lấy nhìn, là mời mấy vị cô nương Trường Hưng Hầu phủ tới Nam An Hầu phủ tham gia lễ cập kê của mình. Bao gồm Lục Thanh Lam, Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Dung, thậm chí là Trương Tư Tuệ, mỗi người đều có một phong thiệp mời.
Lý Đình tuyệt đối không ngốc, đương nhiên biết người khác đều là thuật che mắt, người Lý Duyên muốn mời chỉ có một mình Lục Thanh Lam mà thôi. Lễ cập kê Lần này Lý Đình mời đều là hảo hữu, nàng với mấy vị cô nương của Trường Hưng Hầu phủ cũng không quá thân thuộc, cho nên cũng không phát thiếp mời cho các nàng.
Lý Đình từ trước đến giờ luôn tin phục người đại ca Lý Duyên này, chẳng qua gần đây sở tác sở vi của hắn làm nàng cảm giác có chút giật mình. “Đại ca ca, ngươi đây là...”
Lý Duyên đoán được nghi ngờ và bất an của nàng: “Ngươi yên tâm đi, đại ca của ngươi chắc chắn sẽ không hại người, huống chi đối phương vẫn chỉ là một tiểu cô nương.”
Lý Đình lúc này mới nhẹ gật đầu.
Lại nói mấy cô nương của Trường Hưng Hầu phủ tất cả đều nhận được thiệp mời của Lý Đình. Cao hứng nhất là Lục Thanh Nhân, nàng thầm mến Lý Ngọc không phải là ngày một ngày hai, nằm mộng cũng muốn tiếp cận hắn, hiện giờ có cớ danh chính ngôn thuận như vậy, đương nhiên là nguyện ý đi một ngàn một vạn lần.
Lục Thanh Lam nhận được tấm thiệp mời kia lại có chút kỳ quái. Lễ cập kê của Lý Đình tại ba ngày sau, hiện tại mới đem thiệp tới, có phải hơi quá muộn hay không?
Nàng cầm thiệp đi thương lượng với Kỷ thị, Kỷ thị nói: “Nếu tiểu cô nương người ta thành ý muốn mời, ngươi đi một chuyến cũng không sao.” Nàng trực giác Lý Ngọc sau khi được cứu về bỗng nhiên bị nhiễm bệnh nặng như vậy, có liên quan đến việc ngày đó hắn liều mình cứu nữ nhi, cho nên trong lòng vẫn có áy náy đối với Lý gia.
Lục Thanh Lam quả thật cũng muốn nghe ngóng một chút thương thế của Lý Ngọc rốt cuộc như thế nào, liền quyết định đi Nam An Hầu phủ một chuyến.
Ngày hôm sau Lục Thanh Lam dậy thật sớm, bởi vì Mặc Cúc vẫn còn còn đang dưỡng bệnh, liền để Mặc Hương và một nha hoàn khác là Mặc Châu hầu hạ nàng rửa mặt mặc quần áo, sau khi đi chính viện phụng bồi Kỷ thị dùng bữa sáng, Kỷ thị tự mình đưa nàng đến nhị môn.
Lão phu nhân khá trọng thị đối với chuyện mấy nữ hài tử đi Nam An Hầu phủ tham gia lễ cập kê của Lý Đình lần này, hôm qua liền phái người tới truyền lời, nói là mấy người đều không cần đi thỉnh an. Bởi vậy thời điểm Lục Thanh Lam đến, Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Dung còn có biểu cô nương Trương Tư Tuệ đều đã sớm tới rồi.
Lục Thanh Nhân mặc một bộ bối tử đỏ thẫm thêu bách điệp xuyên hoa đồ, trên đầu châu ngọc vây quanh trang phục hết sức nổi bật, một cây trâm cài tóc vàng ròng luy ti điểm ngũ phương như ý phát sáng thiếu chút nữa làm mù ánh mắt Lục Thanh Lam. Nhìn thấy Lục Thanh Lam không nhanh không chậm đi tới, nàng không kiên nhẫn nói: “Sao Ngươi chậm chạm vậy?”
Lục Thanh Lam nhìn trang phục của nàng một chút không khỏi cạn lời. Người này cũng thật sự là không có đầu óc, hôm nay là lễ cập kê của Lý Đình, nàng ăn mặc thành bộ dạng này, là có chủ tâm muốn cướp sự nổi bật của Lý Đình sao? Hơn nữa Lý Ngọc bệnh như vậy, toàn gia đang sốt ruột phát bực, ngươi ăn mặc vui vẻ như vậy, người khác nhìn thấy trong lòng có thể thoải mái sao?
Chẳng lẽ Tam thái thái Triệu thị cũng hồ đồ như vậy?
Cũng không phải Triệu thị hồ đồ, Triệu thị kể từ khi có Lễ ca nhi, một lòng tất cả đều treo trên người Lễ ca nhi, cộng thêm thân thể Lễ ca nhi có chút yếu, nàng hận không thể mọc con ngươi ở trên người Lễ ca nhi, chăm sóc đối với nữ nhi liền vơi đi không ít, chỉ phái một ma ma khôn khéo có khả năng hầu hạ bên cạnh nàng.
Ma ma cũng không phải không nhắc nhở Lục Thanh Nhân, nhưng tính tình Lục Thanh Nhân hấp tấp, nghĩ phải xuất hiện vượt trội trước mặt người trong lòng, ma ma vừa mở miệng, đã bị nàng không kiên nhẫn cắt đứt, ma ma cũng không dám nói thêm gì nữa cho nên nàng liền mặc thành con khổng tước ra ngoài.
Nhất thời mọi người lên xe ngựa, Lục Thanh Lam và Lục Thanh Nhân mỗi người một chiếc xe, Trương Tư Tuệ và Lục Thanh Dung một chiếc xe, tổng cộng ba cỗ xe ngựa, hai huynh đệ Lục Văn Đình, Lục Văn Tuyên hộ tống ra khỏi Trường Hưng Hầu phủ.
Trường Hưng Hầu phủ chỉ cách Nam An Hầu phủ hai con đường, chỉ chốc lát đã đến, mọi người đang muốn tiến vào phủ từ đại môn, chỉ nghe thấy một trận tiếng chân truyền tới, có người cao giọng hô: “Cửu hoàng tử giá lâm, người không có phận sự mau mau tránh ra.”
Khắp kinh thành hoàng tử kiêu ngạo như vậy cũng không có mấy người.
Lục Thanh Lam nhíu mày, sao đi đến chỗ nào cũng có thể gặp phải Tiêu Thiểu Giác chứ? Nàng vén rèm xe lên một ke hở nhỏ nhìn ra ngoài, liền thấy Tiêu Thiểu Giác ngồi ở trên đại mã cao lớn màu đỏ thẫm, thân hình thẳng tắp giống như tiêu thương, đầu đội thúc phát tử kim quan, thân mặc một bộ cẩm bào màu thạch thanh, bên ngoài phủ một áo choàng màu đỏ tươi, bởi vì phóng ngựa như bay, áo choàng kia phần phật tung bay ở phía sau hắn. Mặt hắn trong trẻo lạnh lùng, đôi môi mỏng mím thành một đường thật chặt, không thể không nói chỉ nhìn một cách đơn thuần bộ dạng bên ngoài, đúng là có thể mê hoặc tuyệt đại đa số nữ tử.
Lục Thanh Nhân, Lục Thanh Dung, Trương Tư Tuệ cũng lặng lẽ nhìn ra ngoài, thấy nam tử tuấn tú cao ngất như thế, cũng không khỏi nhìn nhiều hai mắt. Trương Tư Tuệ càng không thể tự chủ lấy hắn và Lục Văn Đình ở cách đó không xa so sánh một phen.
Ngũ giác của Tiêu Thiểu Giác vô cùng nhạy cảm, cảm thấy được ánh mắt của mấy người nhìn trộm, bình thường chuyện như vậy gặp phải khá nhiều, đã sớm có kinh nghiệm. Liền lập tức hung hăng trừng mắt nhìn lại, Trương Tư Tuệ chỉ cảm thấy ánh mắt của nam tử sắc bén giống như dao găm, cảm giác một cỗ lãnh ý từ sau lưng nhanh chóng chạy lên, không dám nhìn hắn nữa, vội vàng dời ánh mắt đi.
Tiêu Thiểu Giác lại dừng ánh mắt ở một chiếc xe ngựa bên trái, hắn biết ngồi ở trong đó chính là Lục Thanh Lam, chẳng qua vừa rồi Lục Thanh Lam chỉ nhìn thoáng qua liền buông rèm xe xuống, cho nên giờ phút này Tiêu Thiểu Giác chỉ có thể nhìn thấy rèm xe che chắn cực kỳ chặt chẽ, ngay cả một cây sợi tóc của tiểu cô nương cũng không nhìn thấy.
Tiêu Thiểu Giác phóng ngựa đi tới trước mặt Lục Văn Đình, ghìm ngựa dừng lại. Lục Văn Đình chắp tay hướng về phía Tiêu Thiểu Giác, đúng mực nói: “Cửu điện hạ, ngươi cũng tới ư?”
Tiêu Thiểu Giác đối với Lục Văn Đình vẫn còn coi như là khách khí, ôn hoà nói: “Ta nghe nói tình trạng Lý Ngọc không được tốt, cố ý đến thăm hắn.”
Kỳ thật hắn đến xem thăm Lý Ngọc chỉ là một trong những nguyên nhân. Một nguyên nhân quan trọng hơn là hắn nhận được tin tức, Lý Đình phát thiếp mời cho tỷ muội Lục gia mời tỷ muội các nàng dự tiệc, mà đám người Lục Thanh Lam thật sự đúng hẹn tới. Từ lần trước sau khi Lý Ngọc và Lục Thanh Lam ở trong sơn động một thời gian ngắn, Tiêu Thiểu Giác liền sinh ra phòng bị thật lớn đối với Lý Ngọc.
Huống chi thiếp mời này của Nam An Hầu phủ có chút kỳ lạ, Tiêu Thiểu Giác liền dứt khoát đến Nam An Hầu phủ. Mặc kệ Lý Ngọc có âm mưu gì, hắn cũng sẽ không để hắn được như ý.
Lục Văn Đình và Tiêu Thiểu Vĩ tính tình hợp nhau, nhưng đối với Tiêu Thiểu Giác vẫn không thế nào thích nổi. Lần trước Tiêu Thiểu Giác giúp hắn cứu Lục Thanh Lam trở về, cách nhìn đối với hắn ngược lại tốt hơn nhiều, nhưng cũng không có chuyển biến 180°.
Lục Văn Đình vẫn cảm thấy khắp kinh thành, luận dung mạo, xứng đôi với muội muội cũng chỉ có hai người Tiêu Thiểu Giác và Lý Ngọc, nhưng so ra, Lục Văn Đình vẫn cảm thấy Lý Ngọc đáng tin hơn chút.
Lục Văn Đình liền nói mục đích đến của mình và mấy vị muội muội, nói với Tiêu Thiểu Giác: “Cửu điện hạ trước hết mời.”
Tiêu Thiểu Giác khẽ mỉm cười: “Tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, ta và ngươi không tiện trộn lẫn với nữ tử khuê các, Lục huynh theo ta đi thăm Lý Ngọc được không?”
Đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Lục Văn Đình thấy thái độ của hắn tốt, cũng đành phải đi cùng hắn.
Mọi người tới nhị môn, mấy vị tiểu cô nương được bọn nha hoàn ma ma đỡ xuống xe ngựa, Tiêu Thiểu Giác nhìn thêm vài lần bóng lưng mặc áo choàng màu xanh nhạt dáng người yểu điệu, thướt tha, Lục Thanh Lam lại không quay đầu nhìn hắn một cái. Hắn hận đến nghiến răng, Lục Văn Đình đề phòng hắn giống như là đề phòng cướp, căn bản là không để cho mấy vị cô nương tiến lên hành lễ cho vị Cửu hoàng tử này.
Lý Đình đã chờ ở bên trong nhị môn, đám người Lục Thanh Lam không nghĩ tới nhân vật chính hôm nay sẽ đích thân ra ngoài nghênh đón, lập tức vội vàng tiến lên chào hỏi cùng Lý Đình.
Lục Văn Đình giục ngựa, cố ý lại như vô ý chặn lại ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh Lam của Tiêu Thiểu Giác, nói: “Cửu điện hạ, ngươi không phải muốn đi thăm Lý Ngọc ư, chúng ta đi thôi.”
Trong lòng Tiêu Thiểu Giác không thoải mái, lại không tiện nổi giận với Lục Văn Đình, hai người liền xuống ngựa, cùng nhau đi đến tiểu viện của Lý Ngọc.
Hôm nay Lý Đình cử hành lễ cập kê tại Bác Nhã hiên.
Lý Đình dẫn mọi người đi đi tới Bác Nhã hiên, dọc theo đường đi thân thiết chu đáo kêu gọi vài vị cô nương. Lục Thanh Lam cẩn thận quan sát tiểu cô nương, thấy hai đầu lông mày nàng ẩn hàm vẻ lo lắng, trong lòng không khỏi trầm xuống, chỉ sợ lời đồn Lý Ngọc bệnh nặng bên ngoài, là không ngoa.
Nàng rất muốn hỏi một chút bệnh tình của Lý Ngọc, nhưng nàng là một cô nương chưa xuất giá, hỏi bệnh tình của một nam tử không liên quan, cũng không dễ nghe, đành nhịn xuống.
Có người thiếu kiên nhẫn hơn nàng, Lục Thanh Nhân trực tiếp mở miệng nói: “Lý cô nương, nghe nói Lý Ngọc Lý công tử từ lúc được cứu trở về từ Vạn Tuế sơn, liền bệnh không dậy nổi, bệnh tình hết sức nghiêm trọng, có phải thật vậy không?”
Địa vị Nam An Hầu phủ mặc dù cao, nhưng Lục Thanh Nhân ỷ mình là đích nữ, cũng không để Lý Đình vào mắt, nếu không phải tới đây mới có thể nhìn thấy nam thần mình tâm tâm niệm niệm, nàng mới lười tới tham gia lễ cập kê của một thứ nữ.
Lời này của nàng hỏi rất trực tiếp, có vẻ có chút vô lễ. Trong lúc nhất thời mấy vị cô nương của Trường Hưng Hầu phủ đi cùng đều cảm thấy có chút mất mặt.
Lý Đình lại không có chút không vui nào, chẳng qua chỉ thản nhiên nói: “Lục ca ta đích thật là bệnh không nhẹ...”
Nàng vẫn chưa nói xong, Lục Thanh Nhân đã sốt ruột, buột miệng nói: “Vậy có thể mang chúng ta đi thăm Lý công tử một cái không?”
Lời này không chỉ là không lễ phép, quả thực có chút thiếu não rồi.
Lục Thanh Lam cau mày trừng mắt nhìn Lục Thanh Nhân một cái: “Tứ tỷ tỷ, ngươi có thể nói ít đi một câu được không?” Lục Thanh Nhân không chút khách khí trừng mắt nhìn trở lại.
Lục Thanh Dung cũng nhịn không được kéo tay áo của nàng, “Tứ tỷ tỷ!”
Lục Thanh Nhân thật sự cũng không ngu đến mức đó, nàng là nói chuyện không suy nghĩ, vừa rồi nói xong câu nói kia, nàng cũng kịp phản ứng có chút thái quá, vội vàng bổ cứu nói: “Chúng ta đều là quan tâm bệnh huống của Lý công tử, ta cũng chỉ là nói giỡn mà thôi...”
Lý Đình thản nhiên nói: “Nói giỡn a...” Nói đùa thế này cũng không có chút kỹ thuật nào? Lý Đình cho dù là ở khuê các, cũng từng nghe qua vị Tứ tiểu thư Trường Hưng Hầu phủ này một mối tình thâm đối với huynh trưởng nhà mình, nàng không rõ, người này sợ là ngay cả cơ hội nói một câu với Lý Ngọc cũng không có, rốt cuộc là sao nàng lại coi trọng Lý Ngọc?
Mấy tỷ muội của Lục gia xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Đối mặt với người không theo như lẽ thường như Lục Thanh Nhân, Lý Đình nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, mọi người yên lặng đi đến Bác Nhã hiên. Bác Nhã hiên đã có không ít khách nhân tới, đều là tiểu cô nương tuổi tương tự như Lý Đình, một thiếu nữ trong số đó mặc bối tử màu đỏ tươi hết sức gây chú ý, chẳng những dung mạo diễm lệ, vẻ mặt ngạo mạn, tức thì bị vô số tiểu cô nương vây quanh giống như chúng tinh củng nguyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT