*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thì ra ngày hôm qua Tiêu Thiểu Giác thấy Lục Thanh Lam ở trong sơn động kia đói sắp chết, một mâm điểm tâm vào miệng đã coi như là trân tu mỹ vị, suốt đêm đón Nhiễm Ninh từ trong hoàng cung ra ngoài, lại dùng mấy chục người nấu xong trước khi mặt trời mọc, lúc này mới có bữa sáng thịnh soạn này.

Vệ Bân khiêm nhường nói: “Là điện hạ nhà chúng ta, thương cảm Lý công tử và Lục cô nương, suốt đêm triệu ngự trù đến đây chuẩn bị bữa sáng công phu cho hai vị, kính xin hai vị chậm dùng.” Sau khi để những thức ăn này xuống liền đi.

Lý Ngọc bên kia dĩ nhiên cũng có một phần giống vậy, nếu không sự ân cần của Tiêu Thiểu Giác thể hiện cũng có chút quá rõ ràng.

Lục Thần và Lục Văn Đình hai mặt nhìn nhau, đều có chút cảm thấy biểu hiện của vị điện hạ này tựa hồ có chút kỳ quái.

Lúc này Lục Thanh Lam đã ngồi xếp bằng phía trước bàn nhỏ bắt đầu ăn. Nàng nằm mộng cũng muốn ăn cơm canh nóng, cho nên biết rõ Tiêu Thiểu Giác là đang dùng bàn cơm canh này thu mua nàng, nàng cũng không cần biết nhiều như vậy, ăn trước rồi nói sau.

Đợi bên này Lý Ngọc và Lục Thanh Lam ăn tương đối, Tiêu Thiểu Giác mới chậm rãi xuất hiện, hắn tìm được Lục Thanh Lam, rốt cuộc không cần kinh hoảng thất thố lo lắng đề phòng, đêm qua cũng ngủ ngon giấc, buổi sáng thức dậy lại tận lực ăn mặc một phen, mặc một bộ trực chuyết lụa màu xanh ngọc vạt trước và tay áo thêu hoa văn bảo tướng*, trên đầu mang kim quan luy ti kim quan*, trang phục hết sức nổi bật.

(*) Hoa văn bảo tướng: Lần đầu tiên xuất hiện trong văn học của triều đại nhà Tống. là một trong những mẫu trang trí hoa và tranh. Một mô hình trang trí được kết hợp lại theo quy luật đối xứng vô tuyến, như hoa nở rộ, cánh hoa, nụ và lá. Lấy cảm hứng từ sự khéo léo của đồ trang sức kim loại và vẻ đẹp tự nhiên của nhiều loại hoa.

Hoa văn bảo tướng

Luy ti kim quan

Hắn mỉm cười hàn huyên cùng phụ tử Lục Thần, lại cố ý đứng ở bên cạnh Lý Ngọc áo rách lam lũ, làm cho Lục Thanh Lam nhìn thấy. Nếu bàn về dung mạo, vốn Lý Ngọc cũng không kém hắn bao nhiêu, nhưng hiện giờ được y phục này bổ trợ, một người là vương tử, một người là tên ăn mày, hết sức rõ ràng.

Hắn nói: “Ta đã chuẩn bị xong xe ngựa cho hai nhà các ngươi xuống núi, các ngươi có thể tùy thời xuất phát.”

Lục Thần thấy hắn an bài thỏa đáng hết thảy, hết sức tri kỷ, độ hảo cảm đối với Cửu hoàng tử bạo phát, liên tục trí tạ, Cửu hoàng tử hết sức khách khí tiễn cả nhà bọn họ lên xe ngựa, nói: “Ta sẽ không tiễn các ngươi xuống núi.”

Lục Thần vội nói: “Không cần không cần”. Kỳ thật hắn ngược lại rất muốn tiễn, chẳng qua hắn đường đường một hoàng tử, thật sự không tìm được cớ thích hợp tiễn một nữ nhi của quan lục phẩm xuống núi.

Tiêu Thiểu Giác cuối cùng nhìn Lục Thanh Lam một cái, cười nói: “Lục cô nương bảo trọng.”

Lục Thanh Lam roẹt một cái liền buông rèm xe xuống, vừa thấy ánh mắt của hắn cũng biết hắn không có hảo tâm.

Đợi xe ngựa của Lục gia đi xa, Tiêu Thiểu Giác mới an bài Lý Ngọc xuống núi. Trước lúc chia tay, Lý Ngọc vốn muốn nói vài lời với Lục Thanh Lam, nhưng bị Tiêu Thiểu Giác chắn ngang, quả thực chính là ngăn trở bằng mọi cách.

Lý Ngọc xem như đã nhìn ra, hắn căn bản là cố ý.

Tiêu Thiểu Giác là một người có bệnh sạch sẽ rất mạnh, đối với tình cảm cũng là như thế, không chấp nhận được nửa điểm tỳ vết nào. Lục Thanh Lam và Lý Ngọc ở trong sơn động đen thui đó ngây người chừng mấy ngày, Tiêu Thiểu Giác mỗi khi nhớ tới đã cảm thấy không thể tha thứ, nếu không phải Lý Ngọc coi như là huynh đệ của hắn, hắn đã sớm tìm cách làm người này biến mất khỏi thế gian.

Tiêu Thiểu Giác tự mình tiễn Lý Ngọc lên xe, Lý Ngọc không nhịn được nói: “A Giác, ngươi là có ý gì?”

Tiêu Thiểu Giác cười nói: “Hai ta là huynh đệ, ta có thể có ý gì.” Nụ cười lại không đạt đáy mắt. “Ta ngược lại có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi và Lục cô nương ở trong sơn động, rốt cuộc làm sao mà sống được?”

Lý Ngọc không muốn đem chuyện của mình và Lục Thanh Lam nói cho người thứ ba biết, hắn là người có gì nói nấy, nói: “Chuyện này, thứ cho ta không thể trả lời.”

Mặt của Tiêu Thiểu Giác liền chìm xuống.

Lý Ngọc chỉ coi như không phát hiện, quay đầu lại tiến vào trong xe ngựa.

Lại nói Lục Thanh Lam một đường bình bình an an trở lại Hầu phủ.

Phụ tử Lục Thần đã sớm phái người đưa tin cho Kỷ thị, nói cho nàng biết đã tìm được nữ nhi, phải buổi sáng ngày hôm sau mới có thể trở về. Bởi vậy Kỷ thị đã sớm chờ ở cửa đại môn, trông thấy Lục Thanh Lam vừa xuống xe ngựa, Kỷ thị bất chấp hình tượng chạy tới ôm nữ nhi vào trong ngực, “Bảo nhi, hài tử ngoan của ta, thật là làm nương chết mất!” Nước mắt ào ào rơi xuống.

Ban đầu Kỷ thị nghe được tin dữ, thiếu chút nữa ngất đi, mấy ngày nay phụ tử Lục Thần trên núi tìm kiếm, nàng ở nhà đợi tin tức, đau khổ người cũng gầy một vòng. Lục Thanh Lam ôm mẫu thân cũng nhịn không được rơi lệ: “Mẫu thân, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại người nữa chứ.”

Lúc ở sơn động, không phải là nàng không sợ, nhưng nàng không muốn mất mặt trước mặt Lý Ngọc, chỉ có thể gượng chống. Thấy người thân cận nhất với mình, cũng thuận thế phát tiết cảm xúc ra ngoài.

Trong lúc nhất thời hai mẹ con ôm đầu khóc rống. Lúc này một tiểu béo mặc áo bào màu nghệ cũng xông vào, ôm đùi Lục Thanh Lam khóc lớn oa oa: “Lục tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy, sao giờ tỷ mới trở về nha?”

Là Vinh ca nhi. Tiểu bàn tử này vừa khóc, nước mắt nước mũi đều rơi ra, rất nhanh liền khóc thành mặt mèo, có vẻ rất buồn cười. Hơn nữa tuổi của hắn tuy nhỏ, nhưng trung khí mười phần, lập tức lấn át thanh âm của hai mẹ con, đây thì cũng thôi, hắn còn hết sức không tự giác mà cọ nước mắt nước mũi lên nhu quần của Lục Thanh Lam.

Đêm qua Lục Thần đã kêu người suốt đêm trở về lấy xiêm y của Lục Thanh Lam, trên đường về nhà nàng đã đổi lại xiêm y, miễn cho xiêm áo kia quá mức rách rưới khó có thể gặp người.

Vốn là tiết mục mẹ con hiểm tử hoàn sinh khóc rống với nhau bị tiểu tử này đánh loạn, lập tức cũng không còn cảm giác như vậy nữa, Lục Thanh Lam cũng dừng tiếng khóc lại, đẩy Vinh ca nhi một cái, “Tiểu tử thúi, ngươi xát nước mũi vào đâu vậy?”

“Ôi chao!” Đôi mắt to sáng ngời của Vinh ca nhi trừng lên, sao cảm giác gió chuyển biến quá nhanh vậy chứ?

Lúc này Lục Thanh Nhàn cũng đi tới khuyên: “Nương, Bảo Nhi không phải là mạnh khỏe trở về rồi sao, đây là đại hỷ sự, người khóc gì chứ. Huống hồ Bảo Nhi ngây người mấy ngày trên Vạn Tuế sơn như vậy, thân thể suy yếu, người nhiễu nàng khóc như vậy nữa, vạn nhất đả thương thân thể chẳng phải là không tốt?”

Đã nhiều ngày Lục Thanh Lam mất tích, Lục Thanh Nhàn liền trở về nhà mẹ đẻ phụng bồi Kỷ thị, Kỷ gia thông tình đạt lý, huống chi gặp phải chuyện như vậy, đương nhiên sẽ không so đo.

Cảm thấy nữ nhi nói có lý, cũng thu nước mắt lại, “Nhìn xem, là ta cao hứng hồ đồ rồi, hôm nay là ngày lành, không nên khóc.”

Đợi Kỷ thị lau khô nước mắt, mọi người mới rối rít tiến lên kiến lễ cùng Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam vừa nhìn, hôm nay toàn bộ đều tới. Chẳng những toàn bộ người của đại phòng đều đến, mà ngay cả mấy cô cô đã xuất giá, biểu tỷ muội tất cả đều tới, duy chỉ có tam phòng bên kia, chẳng những Triệu thị không tới, ngay cả Lục Thanh Nhân cũng không. Lục Diệp chỉ đem theo Lục Văn Tuyên và Lục Thanh Dung tới, vốn Lục Thanh Nhân phải tới, nghe nói Lục Thanh Lam và Lý Ngọc là cứu được cùng một ngày, mặc dù truyền ra là hai người không phải tìm được cùng một chỗ, trong lòng nàng vẫn hết sức không phải tư vị, lúc này học Triệu thị giả bộ bị bệnh, căn bản không chịu lộ diện.

Lại nói Lý Ngọc mất tích đã nhiều ngày, bà cô này cũng dùng cái chết để đe doạ huyên náo tam phòng gà bay chó sủa, thế nào cũng phải muốn phái người đi Vạn Tuế sơn hỗ trợ tìm kiếm.

Ngược lại Trương Tư Tuệ cũng tới, nàng đỏ vành mắt lôi kéo tay Lục Thanh Lam nói: “Bảo Nhi muội muội có thể trở về, thật sự là tốt quá, cũng không uổng mấy ngày nay ta mỗi ngày thắp hương cầu xin trước mặt Phật tổ cho ngươi.” Nói xong đưa tay lau nước mắt.

Lục Thanh Lam không phải là rất thích vị cô nương này, nhưng người ta biểu hiện trọng tình trọng nghĩa như vậy, nước mắt cũng đều rơi xuống rồi, nàng cũng đã không tiện đáp lại quá mức lãnh đạm, liền ôn hòa nói: “Phiền biểu tỷ nhớ nhung rồi.”

Trương Tư Tuệ vội nói: “Không riêng gì ta, Lão phu nhân cũng cực kỳ nhớ biểu muội.”

Lục Thanh Lam đương nhiên sẽ không tin tưởng lời này, cũng không bóc trần trước mặt. Trương Tư Tuệ thấy thái độ nàng của với mình tốt hơn nhiều, trong bụng cao hứng. Ngẩng đầu vừa lúc gặp ánh mắt của Lục Văn Đình, chỉ cảm thấy lần này thiếu niên tuấn mỹ kia không trực tiếp coi thường nàng như thường ngày nữa, ngược lại ánh mắt tràn đầy ấm áp.

Trong lòng nàng không khỏi có chút nhảy nhót, biết sách lược của mình đúng. Muốn tiếp cận Lục Văn Đình, biện pháp tốt nhất là thông qua tiếp cận Lục thanh Lam để đạt tới mục đích.

Lục Thần và Kỷ thị phụng bồi Lục Thanh Lam đi Mục Nguyên đường bái kiến Lão Hầu gia và Lão phu nhân trước, lúc này mới trở về Thúy Phong uyển. Kỷ thị mời Chu tiên sinh đến trước, Chu tiên sinh đã sớm ở nhị phòng chờ rồi. Sau khi bắt mạch cho Lục Thanh Lam, Chu tiên sinh nói: “Thân thể của Lục cô nương không có gì trở ngại, thật sự là vạn hạnh. Chỉ là thân thể thiếu chút nguyên khí, có chút suy yếu, bồi bổ nhiều vào, không đến một tháng sẽ tốt.”

Kỷ thị thở phào nhẹ nhõm: “Ý của tiên sinh, là Bảo Nhi không cần dùng thuốc sao?”

Chu tiên sinh cười nói: “Là thuốc ba phần độc, Lục cô nương cũng không phải bị bệnh gì, đương nhiên không cần dùng thuốc.” Lúc này Kỷ thị mới yên tâm, vui mừng tiễn Chu tiên sinh ra cửa.

Đợi bên này chỉ còn lại người trong nhà, Kỷ thị kéo Lục Thanh Lam đến nội thất, bảo Lục Thanh Lam cởi xiêm y, nàng muốn kiểm tra.

Lục Thanh Lam sửng sốt: “Mẫu thân, ta bao lớn rồi, người còn như vậy?”

Kỷ thị nói: “Chu tiên sinh mặc dù y thuật không tồi, nhưng dù sao cũng là nam tử, tổn thương trên người của ngươi hắn không tiện xem, ta là nương ngươi, nuôi nấng ngươi từ nhỏ đến lớn như vậy, chỗ nào của ngươi ta chưa nhìn thấy, ngươi còn xấu hổ cái gì chứ?”

Lục Thanh Lam không lay chuyển được Kỷ thị, rốt cuộc cởi xiêm y để Kỷ thị kiểm tra vết thương trên người. Sau khi Kỷ thị cẩn thận xem, lại phát hiện nàng ngoại trừ trầy da phía sau lưng và đùi, thương thế cũng không tính quá nghiêm trọng, những chỗ còn lại ngược lại tất cả đều hoàn hảo không tổn hao gì. Không khỏi tấc tắc kêu kỳ lạ, vừa tự mình bôi hoạt huyết hóa ứ cao cho nàng, vừa nói: “Thật sự là thần tiên Bồ Tát phù hộ, thương thế của ngươi coi như tốt. Ngươi không biết nha đầu Mặc Cúc kia, ngã từ trên núi xuống, khắp người đều là vết thương, toàn thân cao thấp chẳng biết có bao nhiêu chỗ, làm vi nương nhìn trong lòng cũng khó chịu.”

Trong lòng Lục Thanh Lam hơi động một chút, nhớ tới từ trên vách núi rơi xuống, may mà có Lý Ngọc làm đệm thịt cho mình, ra sức bảo vệ mình, nếu không mình sợ cũng phải giống như Mặc Cúc, rơi xuông toàn thân vết thương rồi.

Kỷ thị giúp nàng xử lý tốt thương thế, mang theo Lục Thanh Lam ra ngoài lần nữa, Lục Thần, Lục Thanh Nhàn, Lục Văn Đình cũng còn ở bên ngoài chờ, bọn họ cũng lo lắng thương thế của Lục Thanh Lam, Kỷ thị cười nói: “Bảo Nhi không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng.”

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Liền hỏi nàng là làm sao được cứu. Trước đây đã thương lượng xong cùng Tiêu Thiểu Giác, Lý Duyên, chỉ nói Lục Thanh Lam là giắt ở trên cây, Lục Văn Đình đi xuống lục soát tìm được, cũng không nói chuyện nàng từng ở chung một sơn động với Lý Ngọc, người trong nhà đương nhiên không cần thiết che giấu.

Lục Thanh Lam liền đem quá trình Lý Ngọc cứu nàng như thế nào, hai người phát hiện sơn động, lại tìm đến nguồn nước và lương thực trong sơn động ra sao nói tất cả một lần. Toàn gia nghe xong kinh tâm động phách. Kỷ thị nghe xong nghĩ lại mà sợ, nói: “Nói như vậy, lần này Bảo Nhi có thể được cứu, ít nhiều nhờ Lý Ngọc liều mình cứu giúp rồi?”

Lúc trước bởi vì Lý Ngọc đẩy Lục Thanh Lam vào trong ao sen, Kỷ thị có chút bất mãn với hắn, ấn tượng không tốt, lần này cũng hoàn toàn đổi cách nhìn rồi.

Lục Thần và Lục Văn Đình cũng là lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy, Lục Văn Đình đi vào sơn động kia, có quyền lên tiếng nhất, nói: “Lần này coi như tiểu tử Lý Ngọc kia làm một chuyện tốt.”

Kỷ thị và Lục Thần thương lượng nói: “Lý Ngọc cứu Bảo Nhi chúng ta một mạng, chúng ta không thể tri ân không báo. Hôm nào chúng ta bị một phần hậu lễ, để Đình ca nhi đưa qua cho Lý gia.”

Lục Thần cũng gật đầu đáp ứng.

Lục Thanh Lam nhớ tới chuyện ở giữa sườn núi Vạn Tuế sơn gặp được Lục Thanh Oánh, nói: “Phụ thân, mẫu thân, ta ở trên Vạn Tuế sơn gặp nhóm người Đại tỷ tỷ, Đại tỷ tỷ không xảy ra việc gì chứ?”

Lục Thần nói: “Đại tỷ tỷ ngươi cũng không leo lên đỉnh núi, lúc xảy ra chuyện nàng và Hoàng trưởng tử phi cũng không ở hiện trường, cho nên không có việc gì, ngươi yên tâm đi.”

Lục Thanh Lam nhớ tới chuyện lúc trước Đại tỷ tỷ nhờ cậy nàng, bởi vì không muốn dính líu đến người nhà của mình, cũng không nói với Lục Thần, Lục Văn Đình.

Mọi người nói mấy câu, Kỷ thị sợ Lục Thanh Lam tinh lực không đủ, liền tự mình đưa nàng trở về Y Lan tiểu trúc của mình nghỉ ngơi.

Thanh Lam cũng quả thật mệt mỏi, nghĩ tới ngày mai không thể không đi một chuyến Thanh Phong uyển, tự mình nói chuyện với Đại bá phụ, để bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt một phen, nằm ở trên giường rất nhanh liền ngủ mất.

Ngủ thẳng nửa đêm đột nhiên cảm giác được tựa hồ có người đang sờ mặt nàng, không khỏi thất kinh. Nàng chợt mở mắt, nhìn thấy đầu giường của mình một vị thiếu niên mặc trường bào màu thiên thanh đang ngồi, đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm đang không nháy mắt nhìn nàng.

Lục Thanh Lam đầu tiên là kinh hãi, thấy người tới là Tiêu Thiểu Giác, dù sao hắn xông vào khuê phòng của nàng đêm khuya như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, Lục Thanh Lam mới trấn định chút ít.

Tiêu Thiểu Giác chậm rãi lấy cái tay ra khỏi mặt của nàng, thu trở về, vẻ mặt bình tĩnh.

Lục Thanh Lam không khỏi cả giận nói: “Ngươi không ở Vạn Tuế sơn chủ trì đại cục, sao lại đến nơi này?” Nàng dùng chăn quấn mình, tựa vào đầu giường ngồi dậy, mặt đối mặt với Tiêu Thiểu Giác.

Lại nói, từ lúc Lục Thanh Lam được cứu, hắn vẫn muốn một mình trò chuyện với tiểu cô nương, nhưng phụ huynh nàng vẫn vây quanh nàng, hắn thủy chung không có cơ hội một mình đến gần nàng. Vốn hắn còn có hoàng mệnh trong người, có thể muộn mới trở lại gặp nàng, nhưng mỗi lần hắn nhớ tới Lục Thanh Lam và Lý Ngọc ở chung một chỗ, trong lòng liền cực kỳ không thoải mái, ý nghĩ này hành hạ hắn quả thực ngồi nằm không yên, dứt khoát đêm hôm khuya khoắt cưỡi ngựa chạy từ Vạn Tuế sơn trở về. Trực tiếp theo địa đạo đi vào Trường Hưng Hầu phủ.

Tiêu Thiểu Giác nói: “Dù sao người bên Vạn Tuế sơn, ngày mai sẽ rút lui trở về, ta có ở đó hay không cũng không có liên quan gì.”

Lục Thanh Lam nói: “Nhóm đại nhân mất tích ngươi cũng đã tìm được rồi ư?”

Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng: “Bọn họ sống hay chết đâu có gì liên quan tới ta?”

“Vậy vì sao ngươi... ” Lục Thanh Lam nói tới đây im bặt, nàng tựa hồ loáng thoáng hiểu được cái gì đó.

Tiêu Thiểu Giác nhíu mày, nhìn ánh mắt của nàng nói: “Nếu không phải vì cứu ngươi, ngươi cho rằng ta rãnh rỗi không có chuyện gì làm, ở Vạn Tuế sơn không ngủ không nghỉ lục soát hơn năm ngày?”

Lục Thanh Lam rũ mắt xuống, không đối diện với ánh mắt nóng rực của hắn, nàng có chút không biết nên tin tưởng lời Tiêu Thiểu Giác nói không, nhưng trực giác nói cho nàng, hắn sẽ không lừa gạt nàng.

Lục Thanh Lam nói: “Ta đây nên cám ơn ngươi? Nếu ngươi có thể tuân thủ nam nữ đại phòng, sau này ít đêm khuya xông vào khuê phòng của nữ hài tử như vậy, ta mới thực lòng tạ ơn ngươi.” Đây đã là lần thứ ba rồi, thật sự là quá mức không kiêng sợ rồi.

Tiêu Thiểu Giác không cho là đúng nói: “Ngươi là Vương phi tương lai của ta, ta tới nhìn ngươi một cái thì làm sao. Cho dù không hợp lễ, ngươi không nói ta không nói, ai có thể biết? Ngươi cần gì tức giận lớn như vậy chứ?”

Lục Thanh Lam giận đến đỏ bừng cả mặt nói: “Ngươi vô sỉ! Ta lúc nào đáp ứng làm Vương Phi của ngươi?”

Tiêu Thiểu Giác thấy nàng mắng hắn, sắc mặt không khỏi trầm xuống, “Chuyện này, cũng không phải là chuyện ngươi có thể không đáp ứng!” Thế nhưng làm ra tư thái cường thủ hào đoạt.

Lục Thanh Lam đang không có cách nào với hắn, trong lòng nàng hết sức kỳ quái, ca ca rõ ràng đã dựa theo yêu cầu của nàng tăng cường lực lượng hộ vệ, người này đến cùng là vào bằng cách nào, chẳng lẽ mọc cánh bay vào được hay sao? Cho dù nàng thông minh như thế nào đi nữa cũng không nghĩ ra, Tiêu Thiểu Giác thế nhưng đào thông hầu phủ, cho nên mới có thể tùy ý ra vào mà không người nào biết được như vậy.

Lục Thanh Lam biết hắn không dễ chọc, không muốn vạch mặt với hắn, bất đắc dĩ nói: “Nếu Điện hạ muốn cưới ta làm chính thê của ngươi không phải là nên tôn trọng ta sao? Ngươi đêm khuya xông vào khuê phòng của ta, là cực kỳ không tôn trọng ta, ngươi nói ta làm sao có thể cam tâm tình nguyện gả cho ngươi chứ? Điện hạ ngươi đây không phải là muốn cưới ta, ngươi đây là có chủ tâm muốn ta chết!”

Tiêu Thiểu Giác cũng biết mình thất lễ, chẳng qua hắn luôn luôn bá đạo quen, quen đem ý nghĩ của mình áp đặt cho người khác, cũng chỉ đối với Lục Thanh Lam mới có thể tốt một chút, đổi lại những người khác, hắn mới lười quản sống chết của người khác. Vì vậy hắn nói: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi và Lý Ngọc làm sao được cứu, làm sao đi vào cái sơn động kia, ở trong sơn động lại xảy ra chuyện gì, ta liền xoay người rời đi.”

Hắn nói là sự thật, nếu không chiếm được đáp án mong muốn, tối hôm nay hắn sợ là ngủ không yên rồi.

Hắn biểu hiện bình tĩnh thế nào đi nữa, Lục Thanh Lam vẫn là nghe ra vị chua trong giọng nói của hắn, không khỏi im lặng: “Trong đầu ngươi, cả ngày đều suy nghĩ những gì vậy?”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi nói hay không, nếu ngươi không nói, ta hôm nay liền ở chỗ này không đi.” Dứt khoát vô lại đùa bỡn.

Lục Thanh Lam biết là không lay chuyển được hắn: “Ta nói cho ngươi một chút kinh nghiệm thoát hiểm của chúng ta, chẳng qua ngươi phải nói lời giữ lời, nghe xong lập tức rời đi cho ta.”

Tiêu Thiểu Giác không vui nói: “Tiêu Thiểu Giác ta lúc nào nói lời không giữ lời?”

Lục Thanh Lam gật đầu, “Ta liền tin ngươi một lần. “Liền đem chuyện sau khi rơi xuống nói đơn giản một lần, tất cả chi tiết có thể lược qua đều một mực không nói.

Tiêu Thiểu Giác nghe xong bất mãn hết sức, “Vậy là xong ư? Ngươi cũng đừng nghĩ lừa gạt ta! Các ngươi là lúc nào đi vào sơn động kia? Ở đó thời gian bao lâu? Trên người các ngươi không có ăn, làm sao sống được?”

Lòng hắn thâm trầm cẩn thận, muốn lừa gạt hắn quả thực khó càng thêm khó, Lục Thanh Lam đành phải trả lời vấn đề tiếp theo của hắn. Cho nên Lục Thanh Lam nói ra một đoạn, Tiêu Thiểu Giác dựa vào một chút chi tiết hỏi nàng, cuối cùng hỏi rõ ràng toàn bộ chân tướng.

Lục Thanh Lam căn bản là không dám lừa gạt hắn, bởi vì hắn vô cùng thông minh, lực quan sát lại mạnh, logic suy luận lại tốt, ngay cả Lý Ngọc từng bệnh nặng cũng bị hắn nhìn ra. Cuối cùng khi hắn ép hỏi lần nữa, Lục Thanh Lam nói hết tất cả những gì có thể hay không thể nói.

Tiêu Thiểu Giác cũng là càng nghe càng khó chịu. Nhất là nghe nàng nói đến, lúc Lý Ngọc ngã bệnh, là nàng tự mình chiếu cố Lý Ngọc, những lương thực kia cũng là nàng tìm được hơn nữa tự mình xử lý. Lửa giận từ từ bốc lên: “Tiểu tử thúi Lý Ngọc này, tại sao hắn để ngươi hầu hạ hắn giống như nha hoàn?” Ngay cả hắn cũng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy đâu, Lý Ngọc hắn dựa vào cái gì?

Lục Thanh Lam chưa từng thấy hắn tự đại cuồng vọng như vậy, im lặng nói: “Lý Ngọc đã cứu tính mạng của ta, dưới tình huống này, ta đương nhiên phải nghĩ cách giúp hắn khỏi bệnh, chuyện này có gì không đúng.”

“Không đúng không đúng! Dù sao chính là không đúng!” Tiêu Thiểu Giác cảm thấy mình quả thực bị tổn thất nặng rồi, nếu bây giờ Lý Ngọc đang ở trước mặt hắn, hắn có thể một đao chém Lý Ngọc.

Lục Thanh Lam cũng lười để ý đến hắn, “Ngươi muốn biết ta đều nói cho ngươi biết tất cả rồi, ngươi đi nhanh đi.”

Trong lòng Tiêu Thiểu Giác không thoải mái, ánh mắt xẹt qua đôi môi ướt át tươi đẹp của tiểu cô nương, thấy tiểu cô nương đầy mặt giận dữ, hắn có thể cảm nhận được tức giận và kháng cự trong nội tâm nàng, do dự một chút, cuối cùng không làm chuyện gì khác người.

“Cũng được, ta liền trở về Vạn Tuế sơn.” Nói xong thật sự đứng dậy đi ra ngoài.

Lục Thanh Lam nói: “Đợi một chút.”

Tiêu Thiểu Giác quay đầu lại nhìn nàng, “Làm sao?”

Lục Thanh Lam nói: “Ngươi sau này có thể đêm hôm khuya khoắt không chạy đến khuê phòng của ta nữa không?”

Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Điều này cũng đơn giản, chỉ cần ngươi đáp ứng làm Vương Phi của ta, ta liền không tới quấy rầy ngươi.”

Lục Thanh Lam chịu đựng tức giận: “Hôn nhân là cha mẹ chi mệnh, ta phải gả người nào, ta há có thể tự định đoạt?”

Tiêu Thiểu Giác khẽ mỉm cười, hết sức tự tin nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý, ta tự có biện pháp khiến cha mẹ ngươi biết điều đáp ứng thả người.”

Lục Thanh Lam cảm thấy người này quả thực không thể nói lý, quay đầu đi không để ý tới hắn nữa.

Tiêu Thiểu Giác ha ha cười một tiếng, xuyên cửa sổ đi ra ngoài.

Vệ Bân coi chừng cửa ra vào trên mặt đất, nghe được bên trong truyền đến ba tiếng “cộc cộc cộc”, vội vàng nhấc nắp lên, liền thấy Tiêu Thiểu Giác từ bên trong đi ra.

Vệ Bân có chút kinh ngạc, hắn hiện tại cho dù trì độn đi nữa, cũng đoán được chủ tử mình có chủ ý gì với Lục Thanh Lam. Chủ tử nhớ tiểu cô nãi nãi này lâu như vậy, hắn cho rằng thế nào cũng phải nói rất nhiều với nàng đi, ai biết nhanh như vậy đã trở lại rồi.

Chẳng lẽ lại vấp phải trắc trở ở chỗ tiểu cô nương rồi? Dĩ nhiên những lời này hắn cũng không dám hỏi.

Tiêu Thiểu Giác ra khỏi đso, hắn thích sạch sẽ, đầu tiên là đổi một bộ xiêm y, sau đó hỏi Vệ Bân: “Ngựa chuẩn bị xong chưa?”

Vệ Bân nói: “Đã chuẩn bị xong, điện hạ vẫn nên nghỉ ngơi một chút, về Vạn Tuế sơn sau cũng không muộn.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Không cần, lập tức lên đường, tối nay an bài mọi chuyện thỏa đáng, ngày mai có thể rút lui trở về!”

“Người qua lại bôn ba như vậy, quá cực khổ rồi!”

Bước chân Tiêu Thiểu Giác dừng một chút, nghĩ thầm chút khổ này hắn ngược lại cũng có thể chịu được, chẳng qua là người ta hết lần này tới lần khác còn không lĩnh tình, làm hắn cảm giác buồn bực sâu sắc.

Vệ Bân đi theo Tiêu Thiểu Giác bước nhanh về phía đại môn, Tiêu Thiểu Giác đột nhiên hỏi hắn: “Vệ Bân, ngươi có biết cách gì, có thể làm cho nữ tử vui vẻ hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play