Con ngươi tuyết trắng của Tô Hàm lấp lánh, hắn dập tắt đầu thuốc, dùng sức đè nghiến đầu thuốc trong gạt tàn, cười nói: “Tôi không đáng.”

Tô Lương chậm rãi đáp trả: “Tôi chỉ nói là nếu như mà thôi. Anh hà tất phải thành thật như thế ~” Nói rồi muốn quay người đi lên lầu, trái tim trong ***g ngực đập thình thịch, Tô Lương chỉ cảm thấy bản thân khẳng định là điên rồi ~

“ Không bằng uống một ly đi?” Thanh âm Tô Hàm khiến Tô Lương ngừng lại, quay đầu, chỉ thấy Tô Hàm đang cười dịu dàng nói: “Uống cà phê lần trước cậu nghiền thế nào?”

Tô Lương lúc này mới nhớ tới buổi tối hôm đó hình như có mài hạt cà phê cả buổi, thân thể không tự chủ bước xuống, đi đến ngồi trên sô pha.

Tô Lương ngồi nhìn Tô Hàm vừa thuần thục pha cà phê, vừa nói: “Nghe nói cậu và Thân Sanh rất thân thiết? Sau này vẫn là nên ít tiếp xúc với cô ta thì tốt hơn.” Tô Hàm nhìn Tô Lương không có để ý đến hắn, cũng tự nhàm chán bày ra dụng cụ.

Tô Lương ngồi một bên, có chút luống cuống tay chân…… y chỉ cảm thấy Tô Hàm hình như có nói thêm gì đó, nhưng đợi đến cuối cùng chỉ là ngồi uống một ly cà phê nóng hôi hổi.

Tô Hàm nhìn biểu tình của Tô Lương cười cười: “Nếu uống không quen thì thêm chút đường đi.”

Tô Lương nhăn mặt, hắn đây là có ý gì! Xem thường y sao chứ ~ cho nên đành căng da đầu mà uống một hơi cạn sạch ly cà phê đắng nghét.

Tô Hàm buồn cười nói: “Nào có ai uống như cậu vậy chứ ~” Sau đó ngây ra nhìn đôi môi hồng nhuận của Tô Lương ~

Tô Lương uống xong thì liền hối hận, nếu như hắn có bỏ thuốc gì đó thì làm sao? Nhưng Tô Lương lại bị ý nghĩ đó của mình dọa một phát, y tại sao lại có suy nghĩ đó, sao bản thân dường như lại có chút hy vọng hắn sẽ bỏ thuốc, lẽ nào ta tệ hại đến vậy?

Con ngươi Tô Hàm chuyển đến trên mặt Tô Lương cười nói: “Gần đây tôi không có đụng vào cậu nhỉ.”

Sắc mặt Tô Lương lập tức đen thui, cảm thấy rất muốn dùng nắm đấm hung hăng đập lên nụ cười trên mặt của Tô Hàm, nhưng lại không cảm thấy chút thú vị, hắn căn bản đối với mình một chút phản ứng cũng không có ~

“ Đã cùng ăn uống xong một ly rồi, tôi muốn đi ngủ.” Tô Lương bỏ cái ly vẫn còn vương lại chút hơi ấm xuống nói, vừa đến thang máy, chợt nghe Tô Hàm ở sau lưng lên tiếng hỏi: “Ngày mai sinh nhật Tô Sanh cậu có đi hay không?”

Ngữ khí là nghi vấn, Tô Lương cảm thấy đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng ngữ khí này hỏi y, y cười đáp: “Tôi đã đáp ứng người ta rồi, đương nhiên phải đi.” Nó rồi quay người đi, nên không nhìn thấy trong con ngươi Tô Hàm đột nhiên xẹt qua một ánh sáng băng lạnh.

Tô Lương ngã xuống giường, cảm thấy khí lực toàn thân đều bị rút cạn sạch, trong lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi dày, không biết có phải là do uống ly cà phê đó không, mà y không còn một chút cảm giác buồn ngủ, nhưng y lại không muốn động thân thể dù chỉ một chút, tựa hồ có thể cảm giác được một đường nhìn trắng trợn, đang thông qua camera quan sát y.

Y vì ý nghĩ điên cuồng này của bản thân mà toàn thân run rẩy, hai tay giống như bị một lực gì đó thao túng, một tay nhẹ nhàng ma sát lên làn môi khô nẻ, một tay thì lại chui vào xoa nắn từ cổ xuống xương quai xanh, hơi thở dần dần nặng nề, ngón tay nhanh chóng mà lại chuẩn xác tìm đến điểm hồng trước ngực, nhu ấn xoa vặn, không bao lâu tiểu đậu tròn trịa đã đứng lên.

Tô Lương nhắm chặt hai mắt, cảm giác được từng tia khoái cảm chậm rãi dâng lên, mở miệng ngậm lấy một ngón tay của mình, một tay khác thì kích thích ở trước ngực thêm một hồi, cảm thấy hình như không đủ, còn xa mới thỏa mãn.

Ngón tay từ bụng trượt qua, đặt trên quần trong, Tô Lương hơi đỏ mặt rồi vẫn mò tay vào, phân thân của y đã đứng thẳng lên, trên đỉnh còn rỉ ra dịch thể làm ướt một mảng trên quần lót. Tô Lương co người lại, dùng tay nắm chặt phân thân của mình, nhẹ nhàng thao lộng, không bao lâu ngón tay đã bị dịch thể rỉ ra đó làm ướt, khoái cảm từ từ tích lũy, sau đó dâng lên dưới bụng.

Phân thân cương cứng lợi hại, nhưng lại không có bắn ra, Tô Lương suy nghĩ, cuối cùng vẫn là dùng dịch thể dính trên ngón tay mò hướng ra mặt sau, huyệt khẩu đóng chặt cũng có hơi buông lỏng, thân thể Tô Lương run rẩy, ngón tay ve vuốt xung quanh huyệt khẩu, mới nhẹ nhàng đi vào.

Nhục bích nóng bỏng và chặt chẽ như muốn hút ngón tay vào, Tô Lương cảm thấy toàn thân nóng như đang ở trên lò lửa, một tay khác không ngừng gia tăng tốc độ chơi đùa thứ đang tiết ra dịch thể ở phía trước, thân thể giật lên, cuối cùng toàn bộ bắn ra.

Lồng ngực Tô Lương kịch liệt phập phồng, y thở dốc, vì chuyện bản thân vừa làm mà xấu hổ, vùi đầu vào ổ chăn, thầm nghĩ, nhất định tên gia khỏa đó đã bỏ thuốc mình rồi, nhất định vậy…….

Sau đó y trầm trầm ngủ say.

Ngày thứ hai Tô Lương ngủ một giấc thật đã, thẳng đến hơn một giờ trưa, dù sao cũng không có ai gọi dậy, y có thể tận tình ngủ cho đã mắt. Y quyết định quên đi chuyện hoang đường tối qua, bao gồm tất cả những lời nói của Tô Hàm.

Nhưng không bao lâu thì di động của y vang lên, Tô Lương mở ra nghe máy, thanh âm vô cùng hưng phấn của Lư Khánh truyền tới: “Tô Lương, hiện tại mình đang ở trước cửa nhà cậu, bọn họ không cho mình vào, cậu đến tiếp mình đi ~” Vừa nghe hắn nói xong, di dộng đã hết pin, Tô Lương cảm thấy đau đầu, nhưng lại không muốn Lư Khánh xảy ra chuyện gì, vội vàng mặc áo vào rồi xuống lầu lĩnh người.

Cuối cùng Lư Khánh cũng coi như là được khoan dung, nếu không sớm đã bị đánh cho ngất xỉu rồi tha ra ngoài, Tô Lương thấy Lư Khánh đang dùng một ánh mắt sùng bái nhìn toà kiến trúc nơi y ở, liền kéo tay hắn qua, không đợi Lư Khánh nói đã lên tiếng: “Cậu đợi mình một lát, mình thay quần áo rồi chúng ta ra ngoài.”

Lư Khánh thấy Tô Lương vội vàng lên lầu, liền gọi: “Từ từ mà thay, mình cũng không gấp.” Nói rồi còn quay lại nhìn hai người bảo vệ mặc áo đen đứng trước cửa, đảo mắt.

Tô Lương vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay sao lại muốn đến chỗ của mình?”

Lư Khánh cười nói: “Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, hơn nữa buổi tối không phải là còn đi dự party sinh nhật của Thân Sanh gì đó sao?”

“ A? Cậu thích cô ta?” Tô Lương kinh ngạc hỏi, lại thấy Lư Khánh cười nói: “Làm sao có thể, nhưng cô ta nói cậu sẽ đi, cho nên mình chỉ là chuẩn bị đi coi thử thôi ~”

“ Các cậu gặp nhau mấy lần rồi?” Tô Lương cười hỏi.

“ Không có gặp được mấy lần, chỉ có hai lần cô ta đến tìm cậu, cậu không có ở đó, mình cùng cô ta nói vài câu mà thôi, cậu đừng đa nghi nha ~” Lư Khánh vội vàng nói.

Trực giác Tô Lương cảm thấy cảm tình của Lư Khánh đối với y đã thay đổi rồi, xem ra chung quy chỉ có bản thân là dậm chân tại chỗ. Y cười cười nói: “Sớm như vậy đến tìm mình có chuyện gì, nói thẳng đi.”

Lư Khánh cười nói: “Cậu lại không phải là không nhìn ra, giúp mình chọn hai bộ y phục nho nhã ~ tốt nhất là có chất lượng.”

Tô Lương lắc đầu cười: “Sao không nói sớm, thân hình cậu không khác biệt mấy so với mình, chỗ của mình còn rất nhiều y phục chưa dùng đến, tặng cho cậu vậy ~”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play