Đầy người dính nhớp khiến Harry thật không thoải mái, nhưng mà... Quay đầu nhìn về gối bên kia, khuôn mặt say ngủ của người đàn ông nọ dịu dàng ngoài ý muốn, nhưng vết hằn giữa đôi lông mày vẫn rõ ràng như trước. Snape bá đạo vắt một cánh tay ngang hông Harry, thân hình cường tráng không bị bọc trong áo choàng đen, trông như một ngọn núi khiến Harry không thở nổi.

Tay không tự chủ được mà dán lên khuôn mặt của người đàn ông, nhẹ nhàng miêu tả đường nét trên khuôn mặt ấy. Thật là, Harry nhếch miệng cười, Severus đang ngủ làm cho người ta cảm thấy bình thản cùng... Đáng yêu!?

“Phốc!” Vì hình dung của mình mà buồn cười, đưa chân cọ xát trên thân thể của người kia.

“Uh, tinh thần cũng không tệ lắm nhỉ?”

Oa, Harry bị thanh âm trên đỉnh đầu doạ cho hoảng sợ, quay đầu sang rồi lại hiểu ra hàm ý trong lời Snape nói, trên mặt không khỏi đỏ lên.

“Anh tỉnh rồi sao? Sev?”

Nam nhân hoàn toàn không có vẻ mệt mỏi khi mới tỉnh dậy, nhưng giọng nói vẫn nhiễm một tầng biếng nhác. Hai chân kẹp lấy cái chân không an phận của cậu bé.

“Là giáo sư Snape.”

Harry bị nghẹn một chút, lập tức đặt hai tay lên bả vai người kia, dán môi bên lỗ tai ẩn trong mái tóc đen bóng nọ. “Vâng, giáo sư Snape, ngủ ngon không ạ?”

Harry cảm thấy bản thân mình ở trước mặt con người này, hết thảy tình cảm đều thản nhiên như vậy, “Sao em lại yêu thầy như vậy?” Cậu thầm tự hỏi trong lòng.

Một bàn tay to lớn chộp lấy mông cậu kéo về phía trước, mang theo ám chỉ rõ ràng. “Ừ, đúng vậy, thế nhưng hiển nhiên Cậu bé vàng của chúng ta đã hầu hạ ta vô cùng tốt, không phải sao? Em đã cho ta bùa chú gì, hử?” Gương mặt Snape dần dần tới gần Harry, “Khiến ta và em làm ra những hành vi sai lầm này đến ba lượt?” Harry bị Snape đè ép, cả người nằm thẳng trên giường, nhưng ánh mắt lại không chịu thua mà nhìn chăm chú vào người đàn ông đã khiến cậu rơi vào vũng bùn này.

“Bởi vì, em yêu anh, Severus, anh không thể tưởng tượng được đâu, em thế nhưng đã yêu cái người âm u, khó chịu này... Ôi!” Khúc sau bị Snape ngăn lại, như trả đũa mà gặm cắn đôi môi mềm mại của Harry. Hồi lâu sau, “Well, là điều gì khiến em yêu tên âm u, khó chịu ta đây... Hừ! Còn có từ gì nữa, hử?” Bàn tay to lớn xuôi theo mái tóc rối của Harry, da đầu đột nhiên đau đớn làm cậu khẽ kêu.

“Một Potter! Trò nói, trò có sức hấp dẫn nào khiến một Slytherin rối loạn tâm thần? Hử? Hay là vì công phu trên giường của trò thật khiến người ta mê muội?”

Snape không biết vì sao lại làm như vậy, nói ra mấy lời tổn thương người kia, hoàn toàn tổn thương người kia, gương mặt của tiểu quỷ Potter lập tức trắng bệch, nhưng thân thể lại không thể khống chế mà vuốt ve thân hình trắng mịn ngây ngô dưới thân, cậu bé không thể kìm nổi tiếng rên rỉ làm động tác của hắn càng thêm điên cuồng. Mà Harry cũng cảm thấy khó tin nổi, cậu vừa đau lòng vì lời Snape nói, nhưng đồng thời cũng kéo theo ham muốn của cậu.

….

“Ào ào ——” Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, ý thức của Harry mơ hồ trong kích tình. Cậu rốt cục rơi xuống dòng nước mắt kiềm chế mấy ngày nay. Snape để ý cậu, thậm chí là thích cậu, nhưng thầy đang đèn nén phần tình cảm đột ngột này, thầy đang sợ hãi! Chết tiệt Voldemort! Chết tiệt... Chết tiệt dòng họ Potter của mình. Cậu vẫn nhìn thấy sự phức tạp xen lẫn chán ghét trong ánh mắt của Snape khi thốt lên tên của cậu. “Harry... Potter.”

Harry vội lau khô nước mắt, nhưng nó vẫn rơi vào trong mắt Snape.

“Thật có lỗi, thưa ngài, em nghĩ em cần đi tắm.” Nói xong, cậu cuống quít đứng dậy, thế nhưng vì đau nhức khiến thân thể cậu lung lay, cậu cảm thấy vô cùng nhục nhã, nét mặt bối rối, hành vi hèn hạ. Nhắm mắt lại, Harry cũng không bị té ngã như trong dự liệu. Tựa vào ***g ngực ướt át, rốt cục khóc rống.

“Ô ô! Sev, Sev, What can I do... can I do for you... my love?”

Snape sớm bị tiếng nức nở ở trong phòng hấp dẫn, cứ như buông bỏ mà nhắm hai mắt lại. Hai tay vỗ về cậu bé đang run rẩy cầu xin tình yêu của mình đầy hèn mọn trong vòng tay này.

“Không, em, không cần phải làm gì nữa cả.” Tình yêu của em đã cứu rỗi ta. Không nói ra câu kế tiếp, nhưng hắn tin cậu bé cuối cùng sẽ hiểu rõ, chính là bây giờ còn chưa phải lúc. Harry dường như cảm thấy điều gì đấy mà ôm chặt lấy người đàn ông. Hai linh hồn khát vọng tình yêu chung quy chạm nhau vào thời khắc này.

Sinh hoạt sau đó có thể nói chính là Harry cùng Snape ở chung rất hòa hợp. Amy Clinton cũng không đến đây lần nữa. Điều này làm cho đáy lòng hoang mang của Harry yên tâm không ít, cũng từng hỏi qua Snape, nhưng người kia chỉ cười một tiếng, nói thầm cái gì mà “Ngu xuẩn” “Cự quái”, không trả lời thẳng, nhưng Harry lại an tâm ngoài ý muốn.

“Tốt lắm, Harry.” Đây là thành quả xưng hô sau khi Harry quấn quít lấy Snape. “Hết phần lý thuyết, hiện tại, cầm lấy đũa phép của em, hãy toàn lực chống lại ta khi ta thi chú.” Giọng điệu của Snape êm dịu, gần đây Harry đặc biệt ngoan ngoãn thậm chí là biết dùng đầu óc, hơn nữa, ánh mắt tràn ngập tình yêu say đắm của cậu bé, cũng khiến hắn không độc miệng nổi.

Harry nắm chặt đũa phép, dùng ánh mắt ra hiệu với Snape là mình đã chuẩn bị xong.

“Chiết Tâm Trí Thuật!” Trong nháy mắt khi bị xâm nhập vào đại não, Harry có hơi hốt hoảng, nhưng nghĩ đến lời của Snape, nhẫn nhịn khó chịu mà chống cự. Nhưng vẫn để hắn nhìn thấy rất nhiều hình ảnh. Snape đè nén phẫn nộ nhìn cảnh một nhà Dursley đối đãi với Harry hệt như một con gia tinh hồi trước đây, đám lợn đó chửi rủa cùng nhục mạ cậu, cậu bé con Harry ở trong tủ chén gọi tên ba mẹ....

“Stop!”

Mồ hôi trên mặt trượt xuống dọc theo thái dương, mê mang nhìn người đàn ông phẫn nộ.

“Sev... giáo sư Snape, em nghĩ em vẫn có thể...”

“Không, hôm nay cứ như vậy, em có thể đi nghỉ ngơi.” Câu nói cứng ngắc được thốt ra từ trong miệng Snape.

“Vâng ạ, như vậy, chúc ngủ ngon thưa giáo sư.” Cậu ấn lên môi người kia một nụ hôn rồi xoay người rời phòng khách, thật sự cậu rất mệt.

Sau khi xác định cậu bé đã rời đi, trong mắt Snape hình thành gió lốc.

“Chết tiệt Dumbledore, cái gì kêu là Harry trải qua cuộc sống giống như một hoàng tử?! Ở trong tủ chén, bị đám lợn Dursley bắt nạt. Hừ! Cậu ấy không bị dưỡng thành Ma vương thứ hai đã là may cho ông!” Ngồi trên ghế sa lon mà thở hổn hển, không biết từ khi nào, trong lòng hắn đã có một cán cân, Harry cùng Lily mỗi người chiếm một bên, dao động làm hắn đau đầu, không thể tin chính là, cán cân bên Harry gần đây đã nghiêng nghiêm trọng.

“Thừa nhận đi...” Thừa nhận mi đã yêu tiểu quỷ đáng giận kia. Snape ngửa đầu ra sau, đúng vậy, hắn nên sớm rõ, đối với Lily thủy chung là áy náy nhiều yêu thương, đấy là đóa hoa bách hợp mình từng hướng tới...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play