Cho nên, thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức cho Tiểu Tú lui xuống, sau đó giương mắt nhìn thẳng về phía Ân Phượng Trạm cách không xa, nói.
"Vương gia, hôm nay Mặc công tử tới đây tìm ta, cho nên..."
"Câm miệng!"
Nhiếp Cẩn Huyên vốn định ở trước mặt Mặc Ngọc Giác, sẽ cho Ân Phượng Trạm chút mặt mũi. Nhưng ai ngờ đến, còn chưa đợi Nhiếp Cẩn Huyên nói hết lời, đã bị Ân Phượng Trạm mở miệng đánh gãy. Mà vừa nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức bị chọc cho hỏa khí dâng trào, sau đó không chút nghĩ ngợi nói thẳng.
"Ân Phượng Trạm, ngươi có thể nói lý một chút được không? Sự tình tối hôm qua, ta đều nói hết với ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Trong lòng ngươi không thoải mái, thì trực tiếp xả giận vào ta, đừng có thấy ai cũng cắn!"
"Ngươi nói bổn vương là cẩu?"
"Không phải ta nói người là cẩu, chính ngươi tự mình làm việc của cẩu!"
"Ngươi..."
Chưa từng có một người nào dám nói chuyện như vậy với Ân Phượng Trạm. Mà Ân Phượng Trạm lúc này đã bị chọc tức tới cực hạn, liền nhanh chóng lắc mình đi đến trước mặt Nhiếp Cẩn Huyên, sau đó trực tiếp bóp lấy cổ nàng. Tức khắc, Nhiếp Cẩn Huyên liền cảm thấy một trận khó thở ập tới....
Thế nhưng vào ngay lúc này, ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy cái chết cận kề với mình, lại thấy Mặc Ngọc Giác vẫn luôn không nói gì đột nhiên bước nhanh tới bên cạnh Nhiếp Cẩn Huyên, đồng thời duỗi tay đẩy Ân Phượng Trạm ra.
Tức khắc, Ân Phượng Trạm không khỏi sửng sốt, mà nguyên bản thấy lực đạo trên cổ đột nhiên được buông lỏng, Nhiếp Cẩn Huyên liền lập tức theo quán tính ngã về phía sau. Nhưng ở khoảnh khắc nàng sắp ngã xuống đất, lại được Mặc Ngọc Giác đỡ lấy.
Theo sau Mặc Ngọc Giác liền đỡ Nhiếp Cẩn Huyên đứng thẳng, mà lúc này, nhìn hai người trước mắt, sắc mặt của Ân Phượng Trạm đã xanh mét!
Trong lúc nhất thời, viện đường to như vậy lại lần nữa chìm vào yên lặng. Chỉ là phần yên lặng này, so với vừa rồi còn làm người ta cảm thấy sợ hãi hơn... Mà sau một lát, tình hình thay đổi thành ba người đứng đối diện lẫn nhau, cuối cùng người đầu tiên phá vỡ không khí trầm mặc này chính là Ân Phượng Trạm, đồng thời khi nói chuyện, hắn không nhịn được đem tầm mắt dừng trên bàn tay của Mặc Ngọc Giác đang đặt trên vai Nhiếp Cẩn Huyên.
"Buông nàng ra!"
Thanh âm của Ân Phượng Trạm âm trầm làm cho người ta sợ hãi. Nhưng Mặc Ngọc Giác lại chỉ yên lặng nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu nhìn Nhiếp Cẩn Huyên.
"Không có việc gì chứ?"
"Ngô... Không, không có việc gì..."
Miệng thì nói là không có gì, nhưng thật ra Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy có chút không thoải mái. Giơ tay vỗ vỗ ngực, sau đó Nhiếp Cẩn Huyên tức khắc giương mắt nhìn Ân Phượng Trạm ở trước mắt.
"Ân Phượng Trạm, thật đáng tiếc ngươi còn chưa bóp chết ta được. Cho nên lần sau nhớ rõ phải mang bảo đao, như vậy mới có thể thành công!"
Đối diện với ánh mắt hung ác, nham hiểm của Ân Phượng Trạm, khuôn mặt của Nhiếp Cẩn Huyên cũng sắc lạnh không kém, dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên duỗi tay nhẹ nhàng đẩy Mặc Ngọc Giác đang đỡ mình ra, sau đó không thèm liếc mắt nhìn Ân Phượng Trạm một cái đã trực tiếp cất bước đi ra ngoài.
....
Nhiếp Cẩn Huyên đi rồi, trước viện cũng chỉ còn hai người Ân Phượng Trạm và Mặc Ngọc Giác. Biểu tình của Ân Phượng Trạm có chút hoảng hốt, mà lúc này sau khi trầm mặc một lát, Mặc Ngọc Giác lại bỗng nhiên cất bước đi đến trước mặt Ân Phượng Trạm.
"Nghe đồn Thần Vương gia đa mưu túc trí, trầm ổn, bình tĩnh. Nhưng hôm nay xem ta, bất quá chỉ có như vậy!"
Nhìn thẳng vào hai mắt Ân Phượng Trạm, Mặc Ngọc Giác thấp giọng mở miệng, mà vừa nghe lời này, ánh mắt Ân Phượng Trạm đột nhiên lóe lên tia sáng, ngay sau đó đôi môi mỏng nhấp nháy.
"Sự tình của Bổn vương không cần ngươi quản!"
"Tại hạ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quản chuyện bao đồng."
Không hề sợ hãi đáp trả, tiếp theo Mặc Ngọc Giác trực tiếp cất bước đi ra ngoài... Nhưng ngay lúc đi ngang qua người Ân Phượng Trạm, Mặc Ngọc Giác lại mở miệng nói thêm một câu.
"Bất quá, động thủ với nữ nhân của chính mình, Vương gia thật đúng làm người khác phải lau mắt nhìn!"
Dứt lời, Mặc Ngọc Giác lạnh lùng liếc Ân Phượng Trạm một cái, sau đó trực tiếp đi thẳng ra ngoài...
Nhiếp Cẩn Huyên đi rồi, Mặc Ngọc Giác cũng đi rồi, đảo mắt trước viện chỉ còn lại một mình Ân Phượng Trạm. Mà lẳng lặng đứng ở trước viện, ngay cả động đậy Ân Phượng Trạm cũng không thèm, theo sau không biết đã qua bao lâu, hắn mới đột nhiên vỗ một chưởng lên cái bàn gỗ đỏ ở bên cạnh...
'bang'
Nháy mắt, một tiếng vang lớn vọng lên, ngay sau đó nguyên bản cái bàn gỗ đỏ giá trị xa xỉ đang còn êm đẹp, tức khắc hóa thành nhiều mảnh rơi đầy đất!
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT