*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ lúc chào đời tới nay, chưa từng có người nào dám nói chuyện như vậy với Ân Phượng Trạm! Nhưng lúc này, có người dám, hơn nữa đối phương lại là một nữ nhân, một nữ nhân nguyên bản làm cho Ân Phượng Trạm chán ghét đến cực điểm!
Cho nên, Ân Phượng Trạm cũng phát hỏa. Dứt lời, trên tay liền dùng lực, trong nháy mắt liền kéo Nhiếp Cẩn Huyên vào trong lòng ngực mình.
"Nhiếp Cẩn Huyên, ngươi thật to gan, lại dám dùng thái độ như vậy nói chuyện cùng bổn vương."
"Bằng không đâu? Nếu không, ngươi muốn ta phải có thái độ như thế nào khi nói chuyện cùng ngươi?"
Bị Ân Phượng Trạm quát như vậy, ban đầu Nhiếp Cẩn Huyên còn hơi sửng sốt, nhưng sau đó nàng lập tức hồi phục lại tinh thần. Đồng thời nhịn không được duỗi tay dùng sức đem nam nhân trước mặt đẩy ra xa.
Nhưng dù sao Nhiếp Cẩn Huyên căn bản cũng chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm, so sức lực, làm sao có thể là đối thủ của Ân Phượng Trạm?! Cho nên, sau khi nàng đẩy vài cái, đối phương vẫn như cũ không chút nhúc nhích.
"Ân Phượng Trạm, ngươi buông ra cho ta! Buông ra!"
"Buông ra? Được a, trừ phi ngươi tự xem lại đầu óc của mình!"
"Bệnh tâm thần!"
"Xem ra, ngươi trừ bỏ cần phải tự đem đầu óc mình nghĩ cho kĩ, còn muốn học thêm cái gì gọi là quy củ!"
Ân Phượng Trạm cũng rất tức giận, trong khi nói chuyện, cũng tăng thêm lực đạo trên tay mình, nháy mắt liền làm cho Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy xương cốt của chính mình bị nam nhân trước mắt bóp nát! Nhưng chung quy tính tình của Nhiếp Cẩn Huyên vẫn là ương ngạnh, cho dù bị đau đến không thể hô hấp, nàng cũng sẽ không mở miệng hướng Ân Phượng Trạm xin tha nửa câu.
Hai người cứ như vậy đứng ở cửa phòng nghiệm thi giằng co qua lại. Theo thời gian, khuôn mặt Ân Phượng Trạm mỗi lúc một âm trầm hơn, làm cho người ta phải sợ hãi không thôi. Mà sau khi giằng co một hồi lâu, ở thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được muốn mở miệng một lần nữa nói cái gì đó, Cố Hồng lão Tổng quản lại vội vàng chạy tới.
"Vương gia, trong cung truyền đến tin tức, nói là Hoàng Thượng có việc cần tìm ngài..."
Kỳ thật, nếu có thể được lựa chọn, giờ khắc này, Cố Hồng cũng không nghĩ lại đây làm phiền hai người bọn họ, rốt cuộc hắn cũng đã đi theo bên người Ân Phượng Trạm lâu như vậy rồi, chưa từng gặp qua chủ tử của mình tức giận như vậy. Cho nên, ở thời điểm Cố Hồng nói chuyện, cũng phá lệ cẩn thận hơn thường ngày. Mà nghe thấy thế, vốn dĩ hai mắt Ân Phượng Trạm đang hung hăng trừng Nhiếp Cẩn Huyên lại không khỏi hơi động một chút, ngay sau đó liền đưa ra quyết định.
"Chuyện gì?"
"Ngạch...Cái này lão nô cũng không biết."
"Được rồi, đã biết!"
Hơi hơi nhấp môi dưới, Ân Phượng Trạm trầm thấp lên tiếng.
Có lẽ bởi vì tin tức Cố Hồng vừa mang đến làm Ân Phượng Trạm phân tâm nên ở lúc hai chủ tớ này đang nói chuyện, Nhiếp Cẩn Huyên liền lợi dụng tình hình mà đột nhiên dùng sức đẩy Ân Phượng Trạm ra, sau đó lập tức tránh thoát sự kiềm cặp của Ân Phượng Trạm.
Mà Ân Phượng Trạm, trong lúc lơ đãng thấy Nhiếp Cẩn Huyên thoát khỏi lòng ngực của mình, liền lập tức phục hồi lại tinh thần, nháy mắt ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn dĩ nhiên cũng theo đó trầm xuống không ít.
"Nhiếp Cẩn Huyên!"
"Đừng gọi ta! Ta và ngươi không có gì để nói cả!"
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến phải tốn thời gian cùng nước bọt nói chuyện với nam nhân trước mắt. Vì thế vừa dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên mặc kệ Ân Phượng Trạm muốn nói cái gì, liền trực tiếp bước nhanh rời đi. Mà nhìn bóng dáng rời đi của nàng, tức khắc sắc mặt của Ân Phượng Trạm liền xanh mét, muốn đuổi theo, nhưng khi liếc mắt nhìn thấy Cố Hồng nãy giờ vẫn đứng bên cạnh phục mệnh, hắn liền xoay người, phất tay áo tiêu soái bỏ đi!
...
Ân Phượng Trạm cùng Nhiếp Cẩn Huyên tan rã trong không vui, đây là điều ai cũng đoán trước được.
Mà giờ khắc này, ở Súc Ngọc hiên cũng là một bầu không khí đông lạnh. Nguyên lai, từ trước đến nay, tính tình của Hàn Lạc Tuyết có thể nói là vô cùng tốt, nhưng hôm nay từ sau khi ở tiền viện trở về, liền vẫn luôn ngồi trên
ghế quý phi trầm mặc không nói một lời, trên mặt vẫn luôn bình tĩnh không một chút gợn sóng, nhưng lại làm người ta cảm thấy trong lòng phát lạnh.
*
Ghế quý phi: Một số mẫu ghế quý phi theo phong cách cổ và hiện đại
Hàn Lạc Tuyết không nói lời nào, mà Hạnh Nhi canh giữ bên người nàng cũng không dám nhiều lời nửa câu, nhưng nhìn nàng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Hạnh Nhi vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói.
"Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải hay không vừa rồi... Bất quá, tiểu thư ngài cũng đừng để trong lòng, đối với vị kia, cùng lắm là mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi, chứ với đầu óc của nàng, làm sao có thể nói ra được những lời như vậy, cho nên tiểu thư..."
Hạnh Nhi là nha hoàn lớn lên bên người Hàn Lạc Tuyết, tuổi không lớn, nhưng lại rất khôn khéo! Mà "vị kia" trong miệng của nàng, tự nhiên là chỉ Nhiếp Cẩn Huyên. Nhưng lúc này, còn chưa để nàng nói hết câu đã bị Hàn Lạc Tuyết đánh gãy.
"Nếu không phải là kế của nàng, chẳng lẽ còn có người khác chỉ dạy cho nàng sao?!"
....
Đây có phải là Oan gia gặp nhau không? Không biết, nữ chính có dám nói chuyện như vậy với anh không nhưng em biết sắp tới anh sẽ không dám làm trái ý với nữ chính nữa đâu....