Rốt cuộc, ngoài dự kiến của mọi người, sự tình vô cùng phức tạp chứ không đơn giản như bề ngoài của nó!
Người của toàn bộ vương phủ đều cảm thấy, mặc kệ là Vương Phúc, hay là Tiền Ngũ túc, hung thủ của vụ án tất nhiên đều là một người! Hơn nữa, lúc trước Tiểu Như cũng nói, nàng vì muốn giá họa cho nên mới giết Vương Phúc, mà cũng chính là vì chuyện này, mới liên lụy đến Tiền Ngũ Túc, Tiểu Như vì bảo vệ bí mật này mà đem Tiền Ngũ Phúc giết người diệt khẩu....
Nhưng nếu nếu là như vậy, kia tại sao vừa rồi Tiểu Như lại nói như thế? Đến tột cùng nàng có ý tứ gì? Chẳng lẽ nói, người lúc trước giết chết Vương Phúc không phải là nàng, mà là một hung thủ khác?!
Mọi người đồng thời khiếp sợ, càng nghĩ càng không thể hiểu nổi. Nhưng nghe được lời nói của Tiểu Như, Ân Phượng Trạm lại theo thói quen hạ xuống ánh mắt thâm thúy.
"Ngươi dựa vào đâu để bổn vương tin tưởng ngươi!"
Ân Phượng Trạm vẫn lạnh lùng như cũ, biểu tình trên mặt vừa bình tĩnh lại thập phần nghiêm túc khiến người khác nhìn không ra một tia bất thường. Mà thấy tình hình như vậy, vốn dĩ Tiểu Như đang tràn đầy tự tin lập tức sửng sốt không thôi, nhưng tiếp theo nàng ta liền nở nụ cười.
"Ha......Ha ha......"
Tiếng cười của Tiểu Như càn rỡ mà chói tai. Ngay sau đó, ánh mắt nàng ta liền thay đổi, đáy mắt tràn đầy nham hiểm cùng hung ác hướng về phía Ân Phượng Trạm.
"Ân Phượng Trạm, ngươi là người thông minh, lời nói của ta đến cuối cùng là thật hay là giả, kì thật trong lòng ngươi đều rõ ràng. Ngươi cần gì làm ra vẻ bình tĩnh đâu?"
"Nói thật cho ngươi biết, lúc trước ta thật sự muốn giá họa mọi chuyện cho Nhiếp Cẩn Huyên, bởi vì nàng quá kiêu ngạo, mà Kiều Diên Nhi ngu xuẩn kia tuy rằng cũng chán ghét nàng, thậm chí mỗi ngày đều hận nàng đến ngứa răng, nhưng cũng chỉ là ở ngoài miệng ồn ào! Ta thấy như vậy, liền nghĩ trong lòng lén lút thu thập nàng một chút, dù sao đối với ta mà nói, giết người chỉ là sự tình trong chớp mắt!"
"Cho nên, sau khi nghĩ xong xuôi mọi việc, ta liền tìm đến Tiền Ngũ Túc ngày thường vẫn muốn chiếm tiện nghi của ta nhờ hắn hỗ trợ, bởi vì ta biết nam nhân kia là thứ ngu xuẩn chỉ biết đánh bạc, thế là ta cho hắn chút tiền, hắn liền sảng khoái đáp ứng, đồng thời ở một bên khác, ta cũng chọn được người để buổi tối động thủ... Chỉ là, làm người ta không nghĩ tới chính là, ở thời điểm chuẩn bị giết người giá họa cho nữ nhân Nhiếp Cẩn Huyên kia, lại bỗng nhiên thấy được sự tình ngoài ý muốn...."
Giờ khắc này, trên mặt Tiểu Như vẫn giữ nguyên nụ cười quỷ dị như cũ, nàng ta chầm chậm nói, tiếng nói nhẹ nhàng làm người khác như đang lạc vào trong tình cảnh của buổi tối ngày hôm đó.
"Khi đó, ta đang ở hậu viện muốn tìm người để xuống tay, ở thời điểm ta đi đến phụ cận của phòng chất củi ở trong hậu viện, lại bỗng nhiên nghe được một đạo âm thanh vang lên, nháy mắt, theo bản năng ta liền trốn đến một góc tối gần đó, cũng nghĩ xem xem tột cùng là chuyện gì đang xảy ra. Thế mà ngay lúc này, đột nhiên khi ta vừa nhấc đầu lên, liền chỉ thấy có một cái bóng đen chạy ra sân... Ha hả, theo sau, chờ đến một hồi lâu, ta đi qua coi rốt cuộc là tiếng kêu của cái gì, liền chỉ thấy Vương Phúc đang nằm ở một chỗ trong góc tường hậu viện. Mà lúc ấy, hắn đã chết!"
Từng câu từng chữ mà Tiểu Như nói vô cùng rõ ràng, tiếng nói trầm thấp ấy ở trong một sân viện yên ắng vang lên lại càng khiến cho không khí thêm quỷ dị hơn! Mà nói tới đây, Tiểu Như lại bỗng nhiên dừng một chút, lại thấy nàng ta cười khẽ, lên tiếng nói.
"A.... Ha hả....Mấu chốt chính là, lúc ấy ánh trăng vừa vặn chiếu vào người kia, cho nên chỉ trong nháy mắt ta liền nhận ra người kia là ai...A...Ha hả....Thế nào? Ân Phượng Trạm, chẳng lẽ ngươi không muốn biết đến cuối cùng người kia là ai sao? Ân a?"
Thanh âm Tiểu Như mang theo tia mê hoặc. nghe vậy, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú kia của Ân Phượng Trạm hơi ngưng lại, tiếp theo liền cất bước đi về phía trước.
"Hung thủ là ai?"
"Ha hả....Đừng nóng vội a, trước tiên ngươi phải đáp ứng ta, chừa cho ta một con đường sống!"
Nhìn Ân Phượng Trạm tới gần, Tiểu Như cảnh giác kéo Nhiếp Cẩn Huyên trong tay lùi về phía sau vài bước.
"Hơn nữa, ta bảo đảm, ngươi đối với tin tức này nhất định phi thường hứng thú! Bởi vì người kia là..."
Ngữ khí của Tiểu Như khi nói lúc nào cũng mang theo ý cười, mà nói tới đây, hai mắt nàng ta liền hơi lơ đãng liếc mắt nhìn Ân Phượng Trạm từ trên xuống dưới một cái. Thấy tình hình như thế, Ân Phượng Trạm tức khắc nhíu mày.
"Nói!"
"Ha hả....Hảo! Ta đây liền nói cho ngươi biết, người kia chính là....Ách....."
Trước hy vọng có thể sống, làm cho thanh âm vẫn luôn trầm thấp của Tiểu Như nháy mắt cao lên mấy phần, liền ở lúc tất cả mọi người chờ nghe nàng nói ra tên của hung thủ, Tiểu Như lại bỗng nhiên dừng... Tiếp theo nàng ta chậm rãi ngã về phía sau!
Hai mắt nàng ta trừng lớn, biểu tình dữ tợn... Tiểu Như đã chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT